Hiểu Thần Xảy R...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“A…” Những người phụ nữ la hét đứng dậy, hốt hoảng rời khỏi. Bầu không khí vui vẻ ban đầu không còn sót lại chút gì, nhất thời rối loại hỏng bét. Cố Hiểu Thần đau đầu nheo mắt, mặc dù không biết đây là đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tình hình dường như không ổn. Cô cho rằng là mình không uống rượu nên đối phương không vui, vội vàng uống hết rượu trong ly.
“Okura tiên sinh, tôi uống xong rồi.” Cố Hiểu Thần che miệng, suýt nữa nôn ra.
Okura Yuichi nhìn cô một khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, ánh mắt như muốn xâm phạm cô, không rõ ràng nói, “Cố tiểu thư, ở đây quá ồn ào, hay là chúng ta đến chỗ riêng tư uống tiếp.”
Ngôn Húc Đông một tay kéo Cố Hiểu Thần dậy, đem cô bảo hộ ở sau lưng, “Okura tiên sinh, thời gian không còn sớm, tôi nghĩ chúng tôi cũng nên đi rồi.”
“Đi?” Okura Yuichi uy nghiêm đáng sợ nói, “Trừ khi để lại nữ nhân này cho tôi !”
Những vệ sĩ vây quanh đồng thời tiến lên, cùng Ngôn Húc Đông giao chiến. Với bản lĩnh của Ngôn Húc Đông, đánh đơn một mình là dư xài, nhưng hiện tại đối mặt với nhiều người như vậy, Ngôn Húc Đông dần dần thua cuộc. Nhưng anh vẫn liều mạng che chở cho Cố Hiểu Thần, chính là không cho mấy tên vệ sĩ kia chạm đến cô. Anh bị đánh liên tiếp nhiều cú đấm nặng, bị đánh đến nôn ra máu.
Cố Hiểu Thần động tác hoảng loạn, không biết nên làm gì, “Đừng đánh nữa !”
“Ngôn Húc Đông !” Cố Hiểu Thần vội gọi tên anh trong tuyệt vọng, ôm chặt lấy anh, chỉ thấy đỉnh đầu anh chảy ra một dòng máu tươi.
“Chạy đi ! Nhanh chạy đi !” Ngôn Húc Đông mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, muốn đưa cô thoát ra khỏi vòng vây.
Có người cầm chai rượu đi qua, cứng rắn đột ngột nện vào đầu Ngôn Húc Đông. Cố Hiểu Thần sợ hãi hét lên, chai rượu vỡ vụn thành vô số mảnh, rượu tràn trên người anh đến nền nhà, cơ thể Ngôn Húc Đông hơi chao đảo, kiên cường đem Cố Hiểu Thần đẩy ra khỏi phòng bao, anh không lưu loát thốt ra một chữ “Chạy”, sau đó ngã gục.
Đầu Cố Hiểu Thần nóng ran, mặc kệ những chuyện khác, chỉ biết cất bước chạy điên cuồng.
“Đuổi theo cho tôi !” Okura Yuichi hét lớn.
Cố Hiểu Thần tuyệt vọng chạy, đám người phía sau đuổi theo. Cô vẫn chưa chạy ra khỏi hộp đêm thì bị người ta tóm chặt. Cô muốn mở miệng hét lên cầu cứu, nhưng khoé miệng bị người ta dùng khăn bịt chặt. Okura Yuichi đi đến, động tác mạnh mẽ ép cô vào trong xe. Chiếc xe khởi động động cơ, bóng đêm đều chứa mối nguy hiểm khôn cùng.
Trong phòng bao, Ngôn Húc Đông và hai người trợ thủ còn lại đều bị đánh đến nằm trên mặt đất.
Ngôn Húc Đông khắp đầu toàn là máy, khó nhọc rút điện thoại ra.
Ngón tay nhuộm máu tươi, gian nan ấn bàn phím. Ánh sáng xanh của màn hình gai mắt, anh ấn phím gọi đi, chờ điện thoại được kết nối. Bỗng âm thanh “Tút tút” dừng lại, Ngôn Húc Đông thở hổn hển nói, “Liên… Hiểu Thần xảy ra chuyện rồi… cậu đi cứu cô ấy…” Câu nói còn chưa nói xong, Ngôn Húc Đông do bị mất máu quá nhiều nên ngất đi.
Mà Ngũ Hạ Liên lúc này đang cùng Y Lâm dùng bữa, nhận được cuộc gọi đến, mày kiếm của anh hơi chùng xuống, lập tức đứng bật dậy.
“Liên?” Y Lâm bị động tác của anh làm cho sửng sốt, vô cùng kinh ngạc gọi.
Ngũ Hạ Liên đầu không quay lại, toàn thân phát ra một trận lạnh lẽo tiêu điều, bóng lưng đó làm cho Y Lâm hoảng sợ.
“Okura tiên sinh, tôi uống xong rồi.” Cố Hiểu Thần che miệng, suýt nữa nôn ra.
Okura Yuichi nhìn cô một khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, ánh mắt như muốn xâm phạm cô, không rõ ràng nói, “Cố tiểu thư, ở đây quá ồn ào, hay là chúng ta đến chỗ riêng tư uống tiếp.”
Ngôn Húc Đông một tay kéo Cố Hiểu Thần dậy, đem cô bảo hộ ở sau lưng, “Okura tiên sinh, thời gian không còn sớm, tôi nghĩ chúng tôi cũng nên đi rồi.”
“Đi?” Okura Yuichi uy nghiêm đáng sợ nói, “Trừ khi để lại nữ nhân này cho tôi !”
Những vệ sĩ vây quanh đồng thời tiến lên, cùng Ngôn Húc Đông giao chiến. Với bản lĩnh của Ngôn Húc Đông, đánh đơn một mình là dư xài, nhưng hiện tại đối mặt với nhiều người như vậy, Ngôn Húc Đông dần dần thua cuộc. Nhưng anh vẫn liều mạng che chở cho Cố Hiểu Thần, chính là không cho mấy tên vệ sĩ kia chạm đến cô. Anh bị đánh liên tiếp nhiều cú đấm nặng, bị đánh đến nôn ra máu.
Cố Hiểu Thần động tác hoảng loạn, không biết nên làm gì, “Đừng đánh nữa !”
“Ngôn Húc Đông !” Cố Hiểu Thần vội gọi tên anh trong tuyệt vọng, ôm chặt lấy anh, chỉ thấy đỉnh đầu anh chảy ra một dòng máu tươi.
“Chạy đi ! Nhanh chạy đi !” Ngôn Húc Đông mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, muốn đưa cô thoát ra khỏi vòng vây.
Có người cầm chai rượu đi qua, cứng rắn đột ngột nện vào đầu Ngôn Húc Đông. Cố Hiểu Thần sợ hãi hét lên, chai rượu vỡ vụn thành vô số mảnh, rượu tràn trên người anh đến nền nhà, cơ thể Ngôn Húc Đông hơi chao đảo, kiên cường đem Cố Hiểu Thần đẩy ra khỏi phòng bao, anh không lưu loát thốt ra một chữ “Chạy”, sau đó ngã gục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu Cố Hiểu Thần nóng ran, mặc kệ những chuyện khác, chỉ biết cất bước chạy điên cuồng.
“Đuổi theo cho tôi !” Okura Yuichi hét lớn.
Cố Hiểu Thần tuyệt vọng chạy, đám người phía sau đuổi theo. Cô vẫn chưa chạy ra khỏi hộp đêm thì bị người ta tóm chặt. Cô muốn mở miệng hét lên cầu cứu, nhưng khoé miệng bị người ta dùng khăn bịt chặt. Okura Yuichi đi đến, động tác mạnh mẽ ép cô vào trong xe. Chiếc xe khởi động động cơ, bóng đêm đều chứa mối nguy hiểm khôn cùng.
Trong phòng bao, Ngôn Húc Đông và hai người trợ thủ còn lại đều bị đánh đến nằm trên mặt đất.
Ngôn Húc Đông khắp đầu toàn là máy, khó nhọc rút điện thoại ra.
Ngón tay nhuộm máu tươi, gian nan ấn bàn phím. Ánh sáng xanh của màn hình gai mắt, anh ấn phím gọi đi, chờ điện thoại được kết nối. Bỗng âm thanh “Tút tút” dừng lại, Ngôn Húc Đông thở hổn hển nói, “Liên… Hiểu Thần xảy ra chuyện rồi… cậu đi cứu cô ấy…” Câu nói còn chưa nói xong, Ngôn Húc Đông do bị mất máu quá nhiều nên ngất đi.
Mà Ngũ Hạ Liên lúc này đang cùng Y Lâm dùng bữa, nhận được cuộc gọi đến, mày kiếm của anh hơi chùng xuống, lập tức đứng bật dậy.
“Liên?” Y Lâm bị động tác của anh làm cho sửng sốt, vô cùng kinh ngạc gọi.
Ngũ Hạ Liên đầu không quay lại, toàn thân phát ra một trận lạnh lẽo tiêu điều, bóng lưng đó làm cho Y Lâm hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro