Học Muội Cùng K...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Ngũ Hạ Liên cũng không bị bất ngờ, chỉ là bỡn cợt nói, “ Hoá ra ngày đó người lén nhìn trộm ở trong gian cầu thang bộ là em.”
“Nhìn……. trộm?” Cố Hiểu Thần nghĩ đến từ này, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cô có chút hoang mang, vội vàng nói, “Liên thiếu gia, ngày đó tôi thật sự không phải là cố ý. Tôi chỉ là vừa đúng lúc đi vào trong sảnh cầu thang bộ, không có nghĩ đến trong căn phòng nhỏ sẽ có người, cũng không nghĩ đến… Nói tóm lại, tôi thực sự không phải là có ý tứ muốn đi xem trộm.”
Nếu sớm biết sẽ gặp phải anh, cô nhất định sẽ tránh cho thật xa ! Cố Hiểu Thần cắn răng nghĩ thầm.
Ngũ Hạ Liên nhìn bộ dạng chán nản muốn chết của cô thì không cảm thấy thú vị nữa. một tay sờ cằm, mặc dù bận tối mắt nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, “Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi.”
Ánh mắt của anh thật khiến người ta khiếp sợ, Cố Hiểu Thần cả người rơi vào trạng thái bối rối. Trong đầu chợt xẹt qua cả trăm phương pháp giải quyết, cuối cùng chỉ có một cách. Cho dù cô rất muốn giữ lại phần công việc này, nhưng cũng không còn cách nào nữa. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến anh, ánh mắt lấp lánh cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh.
“Tôi sẽ chủ động đưa đơn từ chức.” Cô nhẹ giọng nói, nắm chặt mắt kính gọng đen trong tay.
Không khí dường như đều muốn ngưng lại, yên tĩnh không có tiếng động.
Ngũ Hạ Liên bỗng cười nhẹ thành tiếng, tiếng cười của anh làm cho Cố Hiểu Thần một trận khó hiểu, cô hoài nghi nhìn anh, anh lại giương lên khoé miệng, không nhanh không chậm nói, “Xác thực là tôi nên đuổi việc em. Nhưng tôi xem qua hồ sơ cá nhân của em, em cũng tốt nghiệp trường Đại học Hồng Kông à?”
“Vâng.” Đôi mắt của anh giống như biết phóng điện, Cố Hiểu Thần theo bản năng cúi đầu xuống.
“Vừa mới tốt nghiệp năm nay?”
“Vâng.”
“Chuyên ngành tài chính quốc tế?”
“Vâng.”
Anh hỏi một câu, Cố Hiểu Thần đáp lại một câu, quả là giống như thầy giáo và học trò.
Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, nhướng mày nói, “Như vậy em có biết tôi cũng tốt nghiệp ở Đại học Hồng Kông không?”
“Không….” Cố Hiểu Thần suýt chút nữa buột miệng nói ra, lại cảm thấy không đúng, sửa lại, “Biết.”
Năm đó cô vừa mới nhập học vào Đại học Hồng Kông, cho dù là tân sinh viên lặng lẽ không tiếng tăm, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của anh. Anh là ông trùm kinh doanh tương lai của khoa tài chính, sinh viên ưu tú nhất khiến các giáo sư đều tự hào, là nhân vật cấp bậc vương tử trong mắt các sinh viên, con người anh giống như ánh nắng mặt trời toả ra ánh sáng rực rỡ nóng bỏng. Ngũ Hạ Liên, còn có người nào không biết sao?
Đến nỗi sau khi anh ra nước ngoài du học, nhưng những sự tích kia vẫn được người ta nói say sưa như cũ.
“Rốt cuộc là không, hay là biết?” Ngũ Hạ Liên truy hỏi đến cùng câu trả lời nước đôi lập lờ của cô.
“Biết.” Cố Hiểu Thần thốt ra một chữ này.
“Thành tích của em xuất sắc như vậy, về mặt logic thì tôi nên có ấn tượng với em.” Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt nói, nhưng ngược lại anh cũng chỉ ra là anh không biết cô.
“Lúc bắt đầu, thành tích không được tốt.” Cô bình tĩnh nói.
Ngũ Hạ Liên xem như là đã đồng ý, lộ ra một khuôn mặt cười, “Nếu là như vậy, vậy thì em là học muội cùng khoa của tôi rồi, vậy chuyện lần này tôi xem như chưa xảy ra. Em có thể quay về là việc.”
“Làm phiền rồi.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Cửa trong chốc lát đóng lại, cô không ngăn nổi cảm giác vui sướng, hoá ra anh ta căn bản không nhớ ra cô.
“Nhìn……. trộm?” Cố Hiểu Thần nghĩ đến từ này, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cô có chút hoang mang, vội vàng nói, “Liên thiếu gia, ngày đó tôi thật sự không phải là cố ý. Tôi chỉ là vừa đúng lúc đi vào trong sảnh cầu thang bộ, không có nghĩ đến trong căn phòng nhỏ sẽ có người, cũng không nghĩ đến… Nói tóm lại, tôi thực sự không phải là có ý tứ muốn đi xem trộm.”
Nếu sớm biết sẽ gặp phải anh, cô nhất định sẽ tránh cho thật xa ! Cố Hiểu Thần cắn răng nghĩ thầm.
Ngũ Hạ Liên nhìn bộ dạng chán nản muốn chết của cô thì không cảm thấy thú vị nữa. một tay sờ cằm, mặc dù bận tối mắt nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, “Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi.”
Ánh mắt của anh thật khiến người ta khiếp sợ, Cố Hiểu Thần cả người rơi vào trạng thái bối rối. Trong đầu chợt xẹt qua cả trăm phương pháp giải quyết, cuối cùng chỉ có một cách. Cho dù cô rất muốn giữ lại phần công việc này, nhưng cũng không còn cách nào nữa. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến anh, ánh mắt lấp lánh cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh.
“Tôi sẽ chủ động đưa đơn từ chức.” Cô nhẹ giọng nói, nắm chặt mắt kính gọng đen trong tay.
Không khí dường như đều muốn ngưng lại, yên tĩnh không có tiếng động.
Ngũ Hạ Liên bỗng cười nhẹ thành tiếng, tiếng cười của anh làm cho Cố Hiểu Thần một trận khó hiểu, cô hoài nghi nhìn anh, anh lại giương lên khoé miệng, không nhanh không chậm nói, “Xác thực là tôi nên đuổi việc em. Nhưng tôi xem qua hồ sơ cá nhân của em, em cũng tốt nghiệp trường Đại học Hồng Kông à?”
“Vâng.” Đôi mắt của anh giống như biết phóng điện, Cố Hiểu Thần theo bản năng cúi đầu xuống.
“Vừa mới tốt nghiệp năm nay?”
“Vâng.”
“Chuyên ngành tài chính quốc tế?”
“Vâng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hỏi một câu, Cố Hiểu Thần đáp lại một câu, quả là giống như thầy giáo và học trò.
Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, nhướng mày nói, “Như vậy em có biết tôi cũng tốt nghiệp ở Đại học Hồng Kông không?”
“Không….” Cố Hiểu Thần suýt chút nữa buột miệng nói ra, lại cảm thấy không đúng, sửa lại, “Biết.”
Năm đó cô vừa mới nhập học vào Đại học Hồng Kông, cho dù là tân sinh viên lặng lẽ không tiếng tăm, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của anh. Anh là ông trùm kinh doanh tương lai của khoa tài chính, sinh viên ưu tú nhất khiến các giáo sư đều tự hào, là nhân vật cấp bậc vương tử trong mắt các sinh viên, con người anh giống như ánh nắng mặt trời toả ra ánh sáng rực rỡ nóng bỏng. Ngũ Hạ Liên, còn có người nào không biết sao?
Đến nỗi sau khi anh ra nước ngoài du học, nhưng những sự tích kia vẫn được người ta nói say sưa như cũ.
“Rốt cuộc là không, hay là biết?” Ngũ Hạ Liên truy hỏi đến cùng câu trả lời nước đôi lập lờ của cô.
“Biết.” Cố Hiểu Thần thốt ra một chữ này.
“Thành tích của em xuất sắc như vậy, về mặt logic thì tôi nên có ấn tượng với em.” Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt nói, nhưng ngược lại anh cũng chỉ ra là anh không biết cô.
“Lúc bắt đầu, thành tích không được tốt.” Cô bình tĩnh nói.
Ngũ Hạ Liên xem như là đã đồng ý, lộ ra một khuôn mặt cười, “Nếu là như vậy, vậy thì em là học muội cùng khoa của tôi rồi, vậy chuyện lần này tôi xem như chưa xảy ra. Em có thể quay về là việc.”
“Làm phiền rồi.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Cửa trong chốc lát đóng lại, cô không ngăn nổi cảm giác vui sướng, hoá ra anh ta căn bản không nhớ ra cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro