Hứng Thú Trêu G...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Một khách sạn tư nhân ở quận Shizuoka.
Trong phòng trà, bốn người ngồi quỳ đối diện nhau trên đệm cói. Ngoài cửa sổ là núi Phú Sĩ trang nghiêm và thiêng liêng, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ trắng xoá, băng giá mỹ lệ.
“Đây là núi Phú Sĩ, một ngọn núi lửa đang ngủ yên nằm giữa hai tỉnh Shizuoka và Yamanashi, nằm ở hướng tây nam Tokyo. Đỉnh chính cao 3776 mét so với mặt nước biển, gần Thái Bình Dương, cách Tokyo khoảng 100 km về hướng tây nam. Đây là đỉnh núi cao nhất ở Nhật Bản, nó cũng là một trong những ngọn núi lửa còn hoạt động lớn nhất trên thế giới. Hiện giờ thì không còn hoạt động, nhưng các nhà địa chất vẫn liệt nó vào danh sách những ngọn núi lửa đang hoạt động.” Người đàn ông trung niên kể chuyện là chuyên viên phụ trách hướng dẫn ở đây.
Cố Hiểu Thần chăm chú nhìn núi Phú Sĩ ở phía xa, nhìn không chớp mắt.
Vẻ mặt đó giống hệt như trẻ con đang chăm chú nhìn đồ chơi, rất vui sướng.
“Tiên sinh, tiểu thư, tiệm trà đã dày công chuẩn bị điểm tâm đặc sắc cho các vị. Có thể tự do lựa chọn. Xin mời đi theo tôi.” Người đàn ông trung niên chậm rãi nói, đứng dậy khom lưng về phía bốn người.
Y Lâm đặt tách trà xuống, ngạc nhiên nói, “Tôi đi, tôi thích nhất là chọn điểm tâm.”
“Vậy tôi cũng đi.” Ngôn Húc Đông thấy Cố Hiểu Thần đang say đắm núi Phú Sĩ như vậy, ở trước mặt cô tranh giành nói.
“Quản lý Ngôn, vẫn là để tôi đi thì hơn.” Cố Hiểu Thần hoàn hồn, vội vàng nói.
Ngôn Húc Đông mở miệng ngăn cản, vịn vào vai cô, “Em tiếp tục xem đi, để tôi đi lấy là được rồi.”
“Liên, đợi em.” Y Lâm cười ái muội với bọn họ, ở bên tai Ngũ Hạ Liên nói lời mê hoặc.
“Hai vị, mời.” Hai người đi theo chuyên viên ra khỏi phòng trà.
Bầu không khí liền có hơi ngột ngạt, Cố Hiểu Thần cầm tách trà lên, cúi đầu uống trà.
“Cảm thấy núi Phú Sĩ như thế nào?” Giọng nam của Ngũ Hạ Liên trầm thấp từ phía trước bay đến, Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cô bưng tách trà nghĩ một lúc, trung thực nói, “So với trên ti vi thì lớn hơn.”
“Ha ha.” Cô thông minh hiểu biết như vậy mà câu trả lời thật là trẻ con, làm cho Ngũ Hạ Liên khúc khích cười. Tiếng cười của anh khiến mặt Cố Hiểu Thần nhất thời đỏ bừng, đem đầu quay sang một bên không thèm nhìn anh nữa, vô cùng không vui. Cô giả vờ uống nước, nhưng nước lại đã uống hết, đành phải rót thêm một tách.
Vừa mới cầm bình trà lên, có người bàn tay to ấm áp khô ráo nắm chặt tay cô.
Cố Hiểu Thần bất chợt bị giật mình, lập tức buông tay, bình trà suýt nữa từ trong tay rơi xuống. Nhưng anh đang cùng cầm bình trà. Cô luống cuống ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt doạ người kia của anh.
“Liên thiếu gia, anh buông tay.” Cố Hiểu Thần không lưu loát nói, ra sức muốn thu tay về, nhưng lại thoát không khỏi.
Đột nhiên có hứng thú trêu ghẹo cô, Ngũ Hạ Liên lưu manh nói, “Nếu tôi không buông thì sao?”
“Tôi…” Cố Hiểu Thần không biết xoay sở như thế nào, anh lại đang chờ câu tiếp theo của cô. Cô bức bối nửa ngày trời, lại nói ra một câu, “Vậy tôi sẽ la lên đó.”
Trời ạ, cô đang nói cái gì vậy?
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Ngũ Hạ Liên sững người, giây tiếp theo âm trầm cười ra thành tiếng, Cố Hiểu Thần chỉ muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống.
“Liên, chuyện gì mà vui vẻ như vậy…” Cửa phòng trà bị người đẩy mở ra, Ngôn Húc Đông và Y Lâm bưng điểm tâm quay lại bất thình lình đứng ngoài cửa, hai người tức khắc giật mình.
Nhìn thấy Ngũ Hạ Liên đang nắm tay Cố Hiểu Thần.
Mà khuôn mặt Cố Hiểu Thần lúc này đỏ rực.
Trong phòng trà, bốn người ngồi quỳ đối diện nhau trên đệm cói. Ngoài cửa sổ là núi Phú Sĩ trang nghiêm và thiêng liêng, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ trắng xoá, băng giá mỹ lệ.
“Đây là núi Phú Sĩ, một ngọn núi lửa đang ngủ yên nằm giữa hai tỉnh Shizuoka và Yamanashi, nằm ở hướng tây nam Tokyo. Đỉnh chính cao 3776 mét so với mặt nước biển, gần Thái Bình Dương, cách Tokyo khoảng 100 km về hướng tây nam. Đây là đỉnh núi cao nhất ở Nhật Bản, nó cũng là một trong những ngọn núi lửa còn hoạt động lớn nhất trên thế giới. Hiện giờ thì không còn hoạt động, nhưng các nhà địa chất vẫn liệt nó vào danh sách những ngọn núi lửa đang hoạt động.” Người đàn ông trung niên kể chuyện là chuyên viên phụ trách hướng dẫn ở đây.
Cố Hiểu Thần chăm chú nhìn núi Phú Sĩ ở phía xa, nhìn không chớp mắt.
Vẻ mặt đó giống hệt như trẻ con đang chăm chú nhìn đồ chơi, rất vui sướng.
“Tiên sinh, tiểu thư, tiệm trà đã dày công chuẩn bị điểm tâm đặc sắc cho các vị. Có thể tự do lựa chọn. Xin mời đi theo tôi.” Người đàn ông trung niên chậm rãi nói, đứng dậy khom lưng về phía bốn người.
Y Lâm đặt tách trà xuống, ngạc nhiên nói, “Tôi đi, tôi thích nhất là chọn điểm tâm.”
“Vậy tôi cũng đi.” Ngôn Húc Đông thấy Cố Hiểu Thần đang say đắm núi Phú Sĩ như vậy, ở trước mặt cô tranh giành nói.
“Quản lý Ngôn, vẫn là để tôi đi thì hơn.” Cố Hiểu Thần hoàn hồn, vội vàng nói.
Ngôn Húc Đông mở miệng ngăn cản, vịn vào vai cô, “Em tiếp tục xem đi, để tôi đi lấy là được rồi.”
“Liên, đợi em.” Y Lâm cười ái muội với bọn họ, ở bên tai Ngũ Hạ Liên nói lời mê hoặc.
“Hai vị, mời.” Hai người đi theo chuyên viên ra khỏi phòng trà.
Bầu không khí liền có hơi ngột ngạt, Cố Hiểu Thần cầm tách trà lên, cúi đầu uống trà.
“Cảm thấy núi Phú Sĩ như thế nào?” Giọng nam của Ngũ Hạ Liên trầm thấp từ phía trước bay đến, Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bưng tách trà nghĩ một lúc, trung thực nói, “So với trên ti vi thì lớn hơn.”
“Ha ha.” Cô thông minh hiểu biết như vậy mà câu trả lời thật là trẻ con, làm cho Ngũ Hạ Liên khúc khích cười. Tiếng cười của anh khiến mặt Cố Hiểu Thần nhất thời đỏ bừng, đem đầu quay sang một bên không thèm nhìn anh nữa, vô cùng không vui. Cô giả vờ uống nước, nhưng nước lại đã uống hết, đành phải rót thêm một tách.
Vừa mới cầm bình trà lên, có người bàn tay to ấm áp khô ráo nắm chặt tay cô.
Cố Hiểu Thần bất chợt bị giật mình, lập tức buông tay, bình trà suýt nữa từ trong tay rơi xuống. Nhưng anh đang cùng cầm bình trà. Cô luống cuống ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt doạ người kia của anh.
“Liên thiếu gia, anh buông tay.” Cố Hiểu Thần không lưu loát nói, ra sức muốn thu tay về, nhưng lại thoát không khỏi.
Đột nhiên có hứng thú trêu ghẹo cô, Ngũ Hạ Liên lưu manh nói, “Nếu tôi không buông thì sao?”
“Tôi…” Cố Hiểu Thần không biết xoay sở như thế nào, anh lại đang chờ câu tiếp theo của cô. Cô bức bối nửa ngày trời, lại nói ra một câu, “Vậy tôi sẽ la lên đó.”
Trời ạ, cô đang nói cái gì vậy?
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Ngũ Hạ Liên sững người, giây tiếp theo âm trầm cười ra thành tiếng, Cố Hiểu Thần chỉ muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống.
“Liên, chuyện gì mà vui vẻ như vậy…” Cửa phòng trà bị người đẩy mở ra, Ngôn Húc Đông và Y Lâm bưng điểm tâm quay lại bất thình lình đứng ngoài cửa, hai người tức khắc giật mình.
Nhìn thấy Ngũ Hạ Liên đang nắm tay Cố Hiểu Thần.
Mà khuôn mặt Cố Hiểu Thần lúc này đỏ rực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro