Không Có Cách N...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Tụ họp ở một nhà hàng cao cấp, đặt một phòng riêng yên tĩnh.
Lúc Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đến, mấy người khác sớm đã đến rồi. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược ngồi cùng nhau đang tám chuyện, còn Ngũ Hạo Dương ngồi ở một bên, tay cầm một ly rượu, lâu lâu uống một ngụm. Bọn họ vừa đến, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, rất nhất quán.
“Hiểu Thần, quản lý Ngôn cuối cùng cũng đón được cậu đến rồi.” Thẩm Nhược vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý nói cô ngồi xuống đó.
“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.” Cố Hiểu Thần đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Diêu Vịnh Tâm rót giúp cô một ly nước trái cây, đưa cho cô, “Uống chút nước hoa quả đi. Nóng đấy.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, hai tay nhận lấy ly nước.
Ba cô gái ngồi tụ tập lại với nhau, khó tránh khỏi một cuộc tám chuyện trên trời dưới đất.
Đang tán gẫu, cửa phòng bao bị người đẩy ra.
Đó là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan của cô ấy rất tinh xảo, xinh xắn hoạt bát, cả người toát ra vẻ cuốn hút. Cô gái mỉm cười với mọi người, yên lặng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Ngũ Hạo Dương. Cô ấy thân mật ôm Ngũ Hạo Dương, giọng nói chuyện rất nhẹ nhàng, cảm giác rất dịu dàng lại nhã nhặn.
“Bạn gái mới của phó tổng.” Thẩm Nhược thì thầm bên tai Cố Hiểu Thần, lập tức chuyển chủ đề, “Hiểu Thần, cậu nhanh nghĩ xem nên gọi món gì. Hôm nay là quản lý Ngôn đãi, chúng ta không thể khách sáo với anh ấy được.”
Ngôn Húc Đông ngồi ở phía đối diện, cởi mở nói, “Cứ gọi tự nhiên.”
“Đúng rồi, Hiểu Thần, công việc của cậu dạo này thế nào rồi?” Thẩm Nhược thuận miệng hỏi.
“Cũng rất tốt. Mỗi ngày đều giống nhau.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ánh mắc lại liếc về phía một người khác. Diêu Vịnh Tâm lúc nãy còn nhiệt tình hỏi thăm mình, giờ lại đã im lặng. Cô ấy cầm ly rượu, một mình uống rượu giải sầu, dường như có chút không vui. Cô lại lướt về phía Ngũ Hạo Dương, anh ta đang cùng cô bạn gái mới thân mật.
Người đã đến đủ, Ngôn Húc Đông gọi phục vụ, chuẩn bị lên món.
Nhóm người đứng dậy tập trung ở bàn ăn, món ăn rất ngon, tay nghề của đầu bếp thật tuyệt vời. Trong lúc đang ăn, cũng không nói chuyện gì nhiều, nói tới nói lui cũng nói rất nhiều chủ đề. Ví dụ như tình yêu. Dĩ nhiên, ở đây ngoại trừ Ngũ Hạo Dương dẫn theo bạn gái, những người còn lại đều độc thân.
Thẩm Nhược uống nửa ly rượu, có chút choáng váng, “Quản lý Ngôn, điều kiện của anh tốt như vậy, sao không quen bạn gái.”
Ngôn Húc Đông cong khoé môi mỉm cười, ánh mắt của anh bất giác liếc về phía Cố Hiểu Thần ở một bên. Lúc cô quay đầu nhìn mình, anh lại chuyển tầm mắt, mắt lại nhìn về phía Thẩm Nhược, trầm giọng nói, “Có một số cô gái ước cũng không được.”
“Rất nho nhã. Sao lại ước cũng không được.” Thẩm Nhược một tay đỡ đầu, cười nói, “Tôi chỉ biết gặp người mình thích, không đi tranh giành thì là kẻ ngốc.”
“Có mấy thứ, dù cô có đi tranh, cũng giành không được.” Diêu Vịnh Tâm vẫn luôn im lặng đột nhiên chêm vào một câu, giọng điệu của cô ấy vô cùng điềm đạm. Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn sáng chói động lòng người, nhưng nét mặt lại có chút phiền muộn, chỉ là thấp thoáng, không dễ gì mới nhận ra được.
“Hạo Dương, anh nếm thử xem có ngon không?” Cô gái gắp thức ăn cho Ngũ Hạo Dương, giọng nói nhẹ dịu vang lên trong phòng bao yên tĩnh.
Ngũ Hạo Dương cười với bạn gái, cầm đũa gắp thức ăn trong chén lên.
“Tôi đi WC.” Diêu Vịnh Tâm thanh lịch đứng dậy, đi ra khỏi phòng bao.
Cô ấy vừa đi, Ngôn Húc Đông cũng đứng lên, chậm rãi nói, “Tôi cũng đi WC một lát.”
“Hiểu Thần cậu uống không?” Thẩm Nhược lại rót cho mình một ly, Cố Hiểu Thần vội vàng kéo cô ấy, chỉ cho cô ấy rót một ly nhỏ, “Thẩm Nhược, cậu uống ít thôi.”
“Không sao, mình không say. Rượu này thật sự uống rất ngon, Hiểu Thần, cậu uống một chút đi.” Thẩm Nhược cười vui vẻ nói, còn tự mình rót rượu cho Cố Hiểu Thần. Cô ấy cầm ly rượu lên, cùng cô cụng ly, reo hò, “Cụng ly! Phó tổng, chúng ta cùng cụng ly nào!”
Ngũ Hạo Dương nhấc ly rượu lên cùng cô ấy cụng ly, Thẩm Nhược vui vẻ uống hết.
Cố Hiểu Thần cầm ly rượu, có người đưa ly rượu đến, nhẹ nhàng cụng. Cô liền ngẩng đầu, nhìn về phía Ngũ Hạo Dương, nhẹ giọng gọi, “Phó tổng.”
Vốn dĩ đã rời khỏi Ngũ thị, nhưng cách xưng hô này vẫn buột miệng nói ra tự nhiên như vậy.
Ngũ Hạo Dương cong một bên khoé môi, cười ngang ngược, lời lẽ vẫn sắc bén như mọi khi, “Trợ lý Cố, công ty mới chắc hẳn không tệ nhỉ. Cho dù đi tới đi lui, cũng đều đi đến chỗ đó. Không có gì thay đổi. Làm rất tốt, có lẽ cũng có một ngày giấc mơ của cô sẽ trở thành sự thật.”
Giấc mơ thành sự thật…….. tay Cố Hiểu Thần cầm ly rượu chợt run lên, bên tay lại vang lên lời của Ngũ Hạo Dương đã từng nói. Anh không chỉ một lần nhắc nhở cô, đừng mơ giấc mơ nực cười chim sẻ biến thành phượng hoàng. Uống một ngụm rượu, cô cười rất nhạt rất nhạt.
“Brừ brừ-------" điện thoại di động trong túi áo rung lên, cách lớp quần áo chạm vào da cô.
Cố Hiểu Thần chần chừ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn, dãy số chớp nháy trên màn hình khiến cô e sợ. Đó là……… đó là số của anh ấy. Vẫn số đó, trước đây đã xoá khỏi điện thoại. Nhưng sau đêm mưa đó, cô lại lần nữa lưu vào, cũng không có cách nào quên được.
Dãy tám chữ số, tạo thành một cái tên ------------- Ngũ Hạ Liên.
“Tôi đi nhận điện thoại.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, cầm điện thoại đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.
Đi một đoạn xa, cô mới nhận cuộc gọi. Cô nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp của anh, nghe thật gần, anh sâu thẳm nói, “Không nấu cơm sao?”
Cô giật mình, siết chặt điện thoại hỏi ngược, “Anh về nhà rồi à?”
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ “ừ” một tiếng, rồi mờ nhạt hai chữ “cúp đây” thì cuộc gọi kết thúc. Cố Hiểu Thần đứng ở hành lang sáng rực, lại có chút lưỡng lự. Mới ăn được nửa bữa cơm, cô có nên đi không. Lúc còn đang phân vân, ở góc hành lang lại truyền đến giọng nói chuyện nhàn nhạt của một nam một nữ.
Cố Hiểu Thần không định nghe trộm chuyện của người khác, cô vừa định quay người, nhưng lời nói của người phụ nữ lại khiến cô dừng bước, “Dì mất rồi, trong lòng Liên nhất định rất khó chịu. Nhưng dù sao cũng vẫn là mẹ……….”
Người phụ nữ đang nói chuyện là Diêu Vịnh Tâm, Cố Hiểu Thần nhận ra giọng nói này.
Nhưng cô ấy nói cái gì?
Dì mất rồi.
Liên.
Dù sao cũng vẫn là mẹ.
Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt dậy sóng, cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa. Mẹ của anh ấy…………
Lúc Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đến, mấy người khác sớm đã đến rồi. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược ngồi cùng nhau đang tám chuyện, còn Ngũ Hạo Dương ngồi ở một bên, tay cầm một ly rượu, lâu lâu uống một ngụm. Bọn họ vừa đến, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, rất nhất quán.
“Hiểu Thần, quản lý Ngôn cuối cùng cũng đón được cậu đến rồi.” Thẩm Nhược vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý nói cô ngồi xuống đó.
“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.” Cố Hiểu Thần đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Diêu Vịnh Tâm rót giúp cô một ly nước trái cây, đưa cho cô, “Uống chút nước hoa quả đi. Nóng đấy.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, hai tay nhận lấy ly nước.
Ba cô gái ngồi tụ tập lại với nhau, khó tránh khỏi một cuộc tám chuyện trên trời dưới đất.
Đang tán gẫu, cửa phòng bao bị người đẩy ra.
Đó là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan của cô ấy rất tinh xảo, xinh xắn hoạt bát, cả người toát ra vẻ cuốn hút. Cô gái mỉm cười với mọi người, yên lặng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Ngũ Hạo Dương. Cô ấy thân mật ôm Ngũ Hạo Dương, giọng nói chuyện rất nhẹ nhàng, cảm giác rất dịu dàng lại nhã nhặn.
“Bạn gái mới của phó tổng.” Thẩm Nhược thì thầm bên tai Cố Hiểu Thần, lập tức chuyển chủ đề, “Hiểu Thần, cậu nhanh nghĩ xem nên gọi món gì. Hôm nay là quản lý Ngôn đãi, chúng ta không thể khách sáo với anh ấy được.”
Ngôn Húc Đông ngồi ở phía đối diện, cởi mở nói, “Cứ gọi tự nhiên.”
“Đúng rồi, Hiểu Thần, công việc của cậu dạo này thế nào rồi?” Thẩm Nhược thuận miệng hỏi.
“Cũng rất tốt. Mỗi ngày đều giống nhau.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ánh mắc lại liếc về phía một người khác. Diêu Vịnh Tâm lúc nãy còn nhiệt tình hỏi thăm mình, giờ lại đã im lặng. Cô ấy cầm ly rượu, một mình uống rượu giải sầu, dường như có chút không vui. Cô lại lướt về phía Ngũ Hạo Dương, anh ta đang cùng cô bạn gái mới thân mật.
Người đã đến đủ, Ngôn Húc Đông gọi phục vụ, chuẩn bị lên món.
Nhóm người đứng dậy tập trung ở bàn ăn, món ăn rất ngon, tay nghề của đầu bếp thật tuyệt vời. Trong lúc đang ăn, cũng không nói chuyện gì nhiều, nói tới nói lui cũng nói rất nhiều chủ đề. Ví dụ như tình yêu. Dĩ nhiên, ở đây ngoại trừ Ngũ Hạo Dương dẫn theo bạn gái, những người còn lại đều độc thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nhược uống nửa ly rượu, có chút choáng váng, “Quản lý Ngôn, điều kiện của anh tốt như vậy, sao không quen bạn gái.”
Ngôn Húc Đông cong khoé môi mỉm cười, ánh mắt của anh bất giác liếc về phía Cố Hiểu Thần ở một bên. Lúc cô quay đầu nhìn mình, anh lại chuyển tầm mắt, mắt lại nhìn về phía Thẩm Nhược, trầm giọng nói, “Có một số cô gái ước cũng không được.”
“Rất nho nhã. Sao lại ước cũng không được.” Thẩm Nhược một tay đỡ đầu, cười nói, “Tôi chỉ biết gặp người mình thích, không đi tranh giành thì là kẻ ngốc.”
“Có mấy thứ, dù cô có đi tranh, cũng giành không được.” Diêu Vịnh Tâm vẫn luôn im lặng đột nhiên chêm vào một câu, giọng điệu của cô ấy vô cùng điềm đạm. Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn sáng chói động lòng người, nhưng nét mặt lại có chút phiền muộn, chỉ là thấp thoáng, không dễ gì mới nhận ra được.
“Hạo Dương, anh nếm thử xem có ngon không?” Cô gái gắp thức ăn cho Ngũ Hạo Dương, giọng nói nhẹ dịu vang lên trong phòng bao yên tĩnh.
Ngũ Hạo Dương cười với bạn gái, cầm đũa gắp thức ăn trong chén lên.
“Tôi đi WC.” Diêu Vịnh Tâm thanh lịch đứng dậy, đi ra khỏi phòng bao.
Cô ấy vừa đi, Ngôn Húc Đông cũng đứng lên, chậm rãi nói, “Tôi cũng đi WC một lát.”
“Hiểu Thần cậu uống không?” Thẩm Nhược lại rót cho mình một ly, Cố Hiểu Thần vội vàng kéo cô ấy, chỉ cho cô ấy rót một ly nhỏ, “Thẩm Nhược, cậu uống ít thôi.”
“Không sao, mình không say. Rượu này thật sự uống rất ngon, Hiểu Thần, cậu uống một chút đi.” Thẩm Nhược cười vui vẻ nói, còn tự mình rót rượu cho Cố Hiểu Thần. Cô ấy cầm ly rượu lên, cùng cô cụng ly, reo hò, “Cụng ly! Phó tổng, chúng ta cùng cụng ly nào!”
Ngũ Hạo Dương nhấc ly rượu lên cùng cô ấy cụng ly, Thẩm Nhược vui vẻ uống hết.
Cố Hiểu Thần cầm ly rượu, có người đưa ly rượu đến, nhẹ nhàng cụng. Cô liền ngẩng đầu, nhìn về phía Ngũ Hạo Dương, nhẹ giọng gọi, “Phó tổng.”
Vốn dĩ đã rời khỏi Ngũ thị, nhưng cách xưng hô này vẫn buột miệng nói ra tự nhiên như vậy.
Ngũ Hạo Dương cong một bên khoé môi, cười ngang ngược, lời lẽ vẫn sắc bén như mọi khi, “Trợ lý Cố, công ty mới chắc hẳn không tệ nhỉ. Cho dù đi tới đi lui, cũng đều đi đến chỗ đó. Không có gì thay đổi. Làm rất tốt, có lẽ cũng có một ngày giấc mơ của cô sẽ trở thành sự thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giấc mơ thành sự thật…….. tay Cố Hiểu Thần cầm ly rượu chợt run lên, bên tay lại vang lên lời của Ngũ Hạo Dương đã từng nói. Anh không chỉ một lần nhắc nhở cô, đừng mơ giấc mơ nực cười chim sẻ biến thành phượng hoàng. Uống một ngụm rượu, cô cười rất nhạt rất nhạt.
“Brừ brừ-------" điện thoại di động trong túi áo rung lên, cách lớp quần áo chạm vào da cô.
Cố Hiểu Thần chần chừ lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn, dãy số chớp nháy trên màn hình khiến cô e sợ. Đó là……… đó là số của anh ấy. Vẫn số đó, trước đây đã xoá khỏi điện thoại. Nhưng sau đêm mưa đó, cô lại lần nữa lưu vào, cũng không có cách nào quên được.
Dãy tám chữ số, tạo thành một cái tên ------------- Ngũ Hạ Liên.
“Tôi đi nhận điện thoại.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, cầm điện thoại đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.
Đi một đoạn xa, cô mới nhận cuộc gọi. Cô nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp của anh, nghe thật gần, anh sâu thẳm nói, “Không nấu cơm sao?”
Cô giật mình, siết chặt điện thoại hỏi ngược, “Anh về nhà rồi à?”
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ “ừ” một tiếng, rồi mờ nhạt hai chữ “cúp đây” thì cuộc gọi kết thúc. Cố Hiểu Thần đứng ở hành lang sáng rực, lại có chút lưỡng lự. Mới ăn được nửa bữa cơm, cô có nên đi không. Lúc còn đang phân vân, ở góc hành lang lại truyền đến giọng nói chuyện nhàn nhạt của một nam một nữ.
Cố Hiểu Thần không định nghe trộm chuyện của người khác, cô vừa định quay người, nhưng lời nói của người phụ nữ lại khiến cô dừng bước, “Dì mất rồi, trong lòng Liên nhất định rất khó chịu. Nhưng dù sao cũng vẫn là mẹ……….”
Người phụ nữ đang nói chuyện là Diêu Vịnh Tâm, Cố Hiểu Thần nhận ra giọng nói này.
Nhưng cô ấy nói cái gì?
Dì mất rồi.
Liên.
Dù sao cũng vẫn là mẹ.
Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt dậy sóng, cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa. Mẹ của anh ấy…………
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro