Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Không Muốn Đi Đ...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Một mình đến thủy cung Hải Dương?

Cố Hiểu Thần nhìn khuôn mặt điển trai của anh, lúc này đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã. Cô không biết sau lưng anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại rời khỏi Ngũ Thị. Cô vẫn nhớ lời Diêu Vịnh Tâm nói trong điện thoại, anh tuyệt đối sẽ không trở về Ngũ Thị. Tại sao lại không về Ngũ Thị. Đó là nhà của anh mà.

Còn có mẹ của anh.

Cô không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa Diêu Vịnh Tâm và Ngôn Húc Đông.

Xem ra anh ấy cũng chỉ một mình nhỉ?

Một bát mì tầm thường, anh nói mùi vị giống lúc còn nhỏ.

Có lẽ mẹ của anh lúc trước cũng từng nấu cho anh ấy?

Cố Hiểu Thần cắn môi, lấy hết dũng khí, do dự lại lưỡng lự, cuối cùng cũng đến gần anh. Cô ôm cánh tay anh, kéo anh đi vào sâu bên trong, cô vừa kéo anh đi, vừa nói, “A Hạ, chúng ta đi đến đó xem. Em muốn xem sao biển, loài sao biển xinh đẹp.”

Cố Hiểu Thần nhìn quanh tìm kiếm tung tích của sao biển, bốn bề đều là cá biển, cá đầy màu sắc rực rỡ, trông càng đẹp đẽ và thần bí hơn dưới ánh đèn xanh.

Bỗng anh nắm chặt tay cô, trầm giọng gọi, “Thần Thần.”

“Hả?” Cố Hiểu Thần trong lòng khẽ động, dừng bước.

Cô nhìn về phía anh, chỉ thấy ánh mắt anh đang dán chặt vào chỗ nào đó. Theo hướng nhìn của anh, cô nhìn thấy một con sao biển màu đỏ tươi. Con sao biển nằm bất động trên rặng san hô. Hình dáng ngôi sao năm cánh giống như một vật trang trí tuyệt đẹp trên rặng san hô, tạo nên một vật trang trí lộng lẫy. Mặt nước biển chậm rãi nhấp nhô, cá bới qua những con sao biển xen kẽ màu đỏ và xanh ngọc.

“Thật là đẹp. Sao biển màu đỏ.” Cố Hiểu Thần nhìn màu đỏ tươi, không khỏi kinh ngạc.

Tay cô vẫn ôm cánh tay anh mà không hề hay biết. Còn anh lặng lẽ rút tay khỏi túi quần, nắm tay cô. Tay của cô nhỏ nhắn, mềm mại. Anh cúi đầu, liếc nhìn bàn tay cô, những ngón tay mảnh khảnh không đeo thứ gì, rất mịn màng.

Chợt anh cau mày giống như nghĩ đến điều gì đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ở đây cũng có! A Hạ, chúng ra đi đến đó xem đi!” Cố Hiểu Thần hô lớn, nắm tay anh chạy sang phía bên kia.

San hô tập hợp lại với nhau tạo thành một biển sao. Bước chậm rãi dọc theo biển san hô, ngón tay chạm vào vách kính và chạm nhẹ vào cơ thể những chú cá nhỏ. Rùa bò trên cạn rất chậm nhưng trong biển thì di chuyển nhanh hơn rất nhiều, nhàn nhã bơi lội. Toàn bộ cá con màu đen có vảy màu xanh lam và các đốm trắng tập trung trên trán và mặt trên. Toàn thân nó phát ra ánh sáng đỏ cam và đang chơi đùa giữa các loài san hô.

“Đây là cá gì?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi.

“Cá hề.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.

Cô vô cùng kinh ngạc quay đầu, nghi hoặc làm sao anh biết nhiều như vậy. Cô lại chỉ một loại cá khác, lần nữa hỏi, “Vậy còn con này?”

“Cá ông tiên.”

“Con đó thì sao?”

“Cá đầu đá.”

“......”

Mỗi lần Cố Hiểu Thần hỏi cái gì, anh đều trả lời được. Mặc dù cô không biết anh nói có đúng hay không, nhưng vẫn cảm thấy anh vô cùng lợi hại. Làm sao lại có người như thế này, giống như cái gì cũng đều biết hết, không có gì mà anh không biết. Cô ngẩn ra rồi nở nụ cười, “A Hạ, anh thật lợi hại.”

Lúc này lại đến lượt Ngũ Hạ Liên giật mình, chậm rãi nhìn về phía cô.

Cô nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, ngây thơ như đứa trẻ, nhưng lại khiến tim anh giống như đong đầy.

Phía trước có người đi đến, tiếng bước chân vang lên.

Chính là nhân viên lúc nãy, cung kính nói, “Liên thiếu gia, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Ngũ Hạ Liên khua tay, người đàn ông lập tức nghiêng người đứng sang một bên. Anh nắm tay cô, đi về phía trước. Cố Hiểu Thần không biết anh định dẫn cô đi đâu, đành phải theo anh đi về phía trước. Đi qua cổng vòm, thấy một bàn ăn bằng kính phản chiếu màu nước biển xanh ngọc, có hoa văn hơi nước nổi trên mặt kính. Ngay cả ghế ngồi cũng được làm bằng kính, trong suốt như pha lê.

Bữa tối thịnh soạn đặt trên bàn ăn, một chai rượu vang đỏ được đặt trên giá rượu hình sao biển. Hai chiếc ly rỗng được đặt sang một bên chờ chủ nhân nếm thử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tiếng sóng biển cơ hồ rất nhẹ nhưng dường như cũng rất ồn ào.

Ngũ Hạ Liên dắt cô đi về phía bàn ăn, kéo ghế ra, đỡ cô còn đang ngây ngốc ngồi xuống. Rồi anh đi đến ngồi xuống phía đối diện, chăm chú nhìn cô, đột nhiên nhếch khóe môi nhàn nhạt mỉm cười. Chuyện này thật quá mộng ảo, Cố Hiểu Thần ngẩn ngơ hoàn hồn, nhìn thấy anh đang nhìn cô mỉm cười hờ hững. Khiến cô cười có chút ngượng ngùng xấu hổ.

Mở chai rượu đỏ, hai người cụng ly và nhấp một ngụm.

Cố Hiểu Thần vốn không uống được rượu, nhưng lúc này, cô bỗng cảm thấy mùi vị của rượu hóa ra rất ngọt. Giống như ăn chocolate vẫn luôn ngọt đến tận trong tim. Hai người yên lặng dùng bữa, không nói thêm bất cứ lời nào. Chỉ là anh lấy đĩa trước mặt cô một cách lặng lẽ rồi thay cô cắt bò bít tết.

Động tác của anh có vẻ tùy ý, sau khi cắt miếng bò thành từng miếng nhỏ rồi lại đẩy đĩa đến trước mặt cô.

Từ đầu đến cuối cũng không nói nữa chữ.

Anh tiếc chữ như vàng.

Cố Hiểu Thần lại có chút muốn cười, đó là nụ cười ấm áp. Những lời cô nói anh đều nhớ.

Mặc dù bây giờ cô đã quen với việc dùng dao nĩa cắt bít tết.

Hai người ở trong thủy cung yên lặng dùng bữa, lúc rời đi cũng đã gần mười một giờ rồi. Bầu trời đêm muôn vàn vì sao lấp lánh, Ngũ Hạ Liên chạy xe đạp, chở cô về tòa nhà cô ở. Kỳ thực chỗ này cách chỗ ở rất xa, nhưng nếu đạp xe thì cho dù là đi đường tắt, e rằng cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

“A Hạ, nếu rẽ trái, có thể gần hơn một một chút.” Cố Hiểu Thần nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngũ Hạ Liên không lên tiếng, giống như không nghe thấy, vẫn liên tục đạp về phía trước. Anh một mực không đi đường tắt, chở cô qua những con đường yên tĩnh.

Chờ đến khi về đến trước cửa tòa nhà thì cũng đã là mười hai giờ.

“Khuya rồi, anh đạp xe có mệt không? Kỳ thực mới vừa nãy nếu rẽ trái thì có thể......” Cố Hiểu Thần nói đến một nửa thì bị anh đanh giọng cắt ngang, “Anh biết.”

“Anh không muốn đi đường tắt.” Ngũ Hạ Liên cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0