Không Thèm Để Ý
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
“Thân thể không thoải mái thì nói.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng quát, tự nhiên thấy không hài lòng.
“Tôi nói là không sao rồi.” Cố Hiểu Thần rõ ràng khó có thể kìm nén được cơn đau, nhưng cô lại cắn răng tỏ ra như không có chuyện gì vậy. Thậm chí vẫn thong thả ung dung cắn bánh mỳ sandwich rồi bỏ vào trong túi đeo, cũng đem phần báo biểu kia nhét vào trong túi đeo. Cô khó khăn đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch ngày càng yếu ớt.
Ngũ Hạ Liên bá đạo nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Liên thiếu gia, xin hãy buông tay.” Cố Hiểu Thần khó nhọc la lớn, cơn đau theo từng bước chân của cô giống như là đang đi trên mũi dao.
“Tôi thật sự không sao, Liên thiếu gia. Anh buông tay.”
“Buông tay !” Thấy anh phớt lờ cô, cô gần như là hét lên, thanh âm hơi run rẩy.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.” Ngũ Hạ Liên đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt một câu, nắm chặt cô đi về phía thang máy, ấn nút thang máy, cứng rắn đẩy cô vào, rồi tự mình cũng đi vào thang máy. Cố Hiểu Thần mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, dựa sát vào vách thang máy mới không bị ngã xuống đất. Một khuôn mặt nhỏ xoắn lại, cô liền hít thở khó khăn, nhưng vẫn cố chấp cau mày không chịu thua kém.
Hai người đi ra khỏi thang máy, Ngũ Hạ Liên ôm Cố Hiểu Thần đi ra đến cửa cao ốc, “Tôi đi lấy xe, em ở trong này chờ tôi.”
Cố Hiểu Thần không nhận lời, mà anh buông tay bước lớn đi về phía bãi giữ xe dưới hầm không xa.
Đợi đến khi thân ảnh cao lớn của anh dần dần khuất khỏi tầm mắt, Cố Hiểu Thần không chút do dự, miễn cưỡng đi ra khỏi cao ốc, bắt một chiếc taxi rồi tự mình rời đi. Xuyên qua cửa sổ xe, cô mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Lúc này Ngũ Hạ Liên lái xe quay lại, nhưng ở chỗ chờ lúc nãy sớm đã không còn cô.
Anh một mình đứng ở đại sảnh, trầm giọng hỏi, “Vị tiểu thư vừa mới nãy đâu rồi?”
“Liên thiếu gia, vị tiểu thư kia đã tự mình bắt xe đi rồi.” Nhân viên bảo vệ nói đúng sự thật.
Ngũ Hạ Liên nhìn về phía đường lớn đông như mắc cửi, bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối trời mưa đó.
***
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com, và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Qua một đêm lại là ngày mới, Ngũ Hạ Liên lần đầu tiên đến công ty từ rất sớm. Thư ký Hạ nhìn thấy anh, vội vàng chào hỏi, nhưng cũng không khỏi hiếu kỳ. Không qua bao lâu, ba người trợ lý còn lại lần lượt đến. Cố Hiểu Thần là người đến công ty cuối cùng, trong tay cô ôm một túi văn kiện vừa dày vừa nặng, trông rất nặng nề.
Trong văn phòng rộng lớn, Ngũ Hạ Liên mặc áo sơ mi màu xám tro, chậm rãi chăm chú nhìn người đến. Sắc mặt của cô nhìn vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng vẻ mặt từ trước đến giờ luôn tràn đầy sức sống nay có chút ủ rũ.
“Liên thiếu gia, đây là báo biểu chép tay một trăm lần. Mời anh xem qua.” Cố Hiểu Thần đem túi hồ sơ trình đến trước mặt anh, rồi đứng thẳng lưng.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên chuyển từ trên người cô đến túi hồ sơ, anh nhìn cũng không nhìn, cầm túi văn kiện lên chuyển tay ném vào thùng rác ở một bên, như kiểu không thèm để ý.
“Tôi hy vọng em hiểu rõ.” Ngũ Hạ Liên sắc bén ngưng mắt nhìn cô, sâu thẳm nói, “Tôi nghiêm khắc phạt em, chỉ là muốn em nhớ kỹ lỗi sai lần này. Sau này không được tái phạm lần nữa.”
Cô thức cả một đêm, giờ phút này chỉ cảm thấy giống như bị người ta chơi đùa, một cơn giận dữ bùng lên khỏi đỉnh đầu.
Cố Hiểu Thần nắm chặt nắm đấm, nhẹ giọng nói, “Xin ghi nhớ sự chỉ bảo của Liên thiếu gia. Tôi ra ngoài làm việc trước.”
Cô xoay người rời đi, mà anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tôi nói là không sao rồi.” Cố Hiểu Thần rõ ràng khó có thể kìm nén được cơn đau, nhưng cô lại cắn răng tỏ ra như không có chuyện gì vậy. Thậm chí vẫn thong thả ung dung cắn bánh mỳ sandwich rồi bỏ vào trong túi đeo, cũng đem phần báo biểu kia nhét vào trong túi đeo. Cô khó khăn đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch ngày càng yếu ớt.
Ngũ Hạ Liên bá đạo nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Liên thiếu gia, xin hãy buông tay.” Cố Hiểu Thần khó nhọc la lớn, cơn đau theo từng bước chân của cô giống như là đang đi trên mũi dao.
“Tôi thật sự không sao, Liên thiếu gia. Anh buông tay.”
“Buông tay !” Thấy anh phớt lờ cô, cô gần như là hét lên, thanh âm hơi run rẩy.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.” Ngũ Hạ Liên đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt một câu, nắm chặt cô đi về phía thang máy, ấn nút thang máy, cứng rắn đẩy cô vào, rồi tự mình cũng đi vào thang máy. Cố Hiểu Thần mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, dựa sát vào vách thang máy mới không bị ngã xuống đất. Một khuôn mặt nhỏ xoắn lại, cô liền hít thở khó khăn, nhưng vẫn cố chấp cau mày không chịu thua kém.
Hai người đi ra khỏi thang máy, Ngũ Hạ Liên ôm Cố Hiểu Thần đi ra đến cửa cao ốc, “Tôi đi lấy xe, em ở trong này chờ tôi.”
Cố Hiểu Thần không nhận lời, mà anh buông tay bước lớn đi về phía bãi giữ xe dưới hầm không xa.
Đợi đến khi thân ảnh cao lớn của anh dần dần khuất khỏi tầm mắt, Cố Hiểu Thần không chút do dự, miễn cưỡng đi ra khỏi cao ốc, bắt một chiếc taxi rồi tự mình rời đi. Xuyên qua cửa sổ xe, cô mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Lúc này Ngũ Hạ Liên lái xe quay lại, nhưng ở chỗ chờ lúc nãy sớm đã không còn cô.
Anh một mình đứng ở đại sảnh, trầm giọng hỏi, “Vị tiểu thư vừa mới nãy đâu rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Liên thiếu gia, vị tiểu thư kia đã tự mình bắt xe đi rồi.” Nhân viên bảo vệ nói đúng sự thật.
Ngũ Hạ Liên nhìn về phía đường lớn đông như mắc cửi, bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối trời mưa đó.
***
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com, và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Qua một đêm lại là ngày mới, Ngũ Hạ Liên lần đầu tiên đến công ty từ rất sớm. Thư ký Hạ nhìn thấy anh, vội vàng chào hỏi, nhưng cũng không khỏi hiếu kỳ. Không qua bao lâu, ba người trợ lý còn lại lần lượt đến. Cố Hiểu Thần là người đến công ty cuối cùng, trong tay cô ôm một túi văn kiện vừa dày vừa nặng, trông rất nặng nề.
Trong văn phòng rộng lớn, Ngũ Hạ Liên mặc áo sơ mi màu xám tro, chậm rãi chăm chú nhìn người đến. Sắc mặt của cô nhìn vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng vẻ mặt từ trước đến giờ luôn tràn đầy sức sống nay có chút ủ rũ.
“Liên thiếu gia, đây là báo biểu chép tay một trăm lần. Mời anh xem qua.” Cố Hiểu Thần đem túi hồ sơ trình đến trước mặt anh, rồi đứng thẳng lưng.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên chuyển từ trên người cô đến túi hồ sơ, anh nhìn cũng không nhìn, cầm túi văn kiện lên chuyển tay ném vào thùng rác ở một bên, như kiểu không thèm để ý.
“Tôi hy vọng em hiểu rõ.” Ngũ Hạ Liên sắc bén ngưng mắt nhìn cô, sâu thẳm nói, “Tôi nghiêm khắc phạt em, chỉ là muốn em nhớ kỹ lỗi sai lần này. Sau này không được tái phạm lần nữa.”
Cô thức cả một đêm, giờ phút này chỉ cảm thấy giống như bị người ta chơi đùa, một cơn giận dữ bùng lên khỏi đỉnh đầu.
Cố Hiểu Thần nắm chặt nắm đấm, nhẹ giọng nói, “Xin ghi nhớ sự chỉ bảo của Liên thiếu gia. Tôi ra ngoài làm việc trước.”
Cô xoay người rời đi, mà anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro