Lòng Hơi Chua X...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần tức khắc trợn lớn đôi mắt, ngây người mất hồn, nét mặt vô tội đó giống như là một chú thỏ trắng nhỏ. Cô sợ hãi bất an như vậy, lại khiến dục vọng chiếm hữu của đàn ông bộc phát mãnh liệt. Khuôn mặt tuấn tú kia của anh hiện tại càng lúc càng phóng to, thậm chí có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dài và dày của anh.
Nhịp tim bỗng gia tăng nhanh chóng.
Ngũ Hạ Liên đến gần cô, nhưng ánh mắt lại có chút căng thẳng.
Cố Hiểu Thần cảm thấy thân thể bỗng nhiên được nới lỏng, dây an toàn trên người chầm chậm bung ra. Cô nắm chặt hộp sô cô la, một chữ cũng không nói ra được.
“Tôi nhận nhé.” Ngũ Hạ Liên sâu thẳm nói, đưa tay lấy hộp sô cô la trong tay cô, chỉnh thẳng tư thế lại. Khuôn mặt anh vậy mà rất bình tĩnh, nụ cười trên khoé môi rất phóng khoáng mê người.
Hơi thở của anh pha lẫn mùi rượu, nhưng không thấy khó chịu, chỉ khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy một trận choáng váng, “Vâng, trên đường cẩn thận.” Cơ hồ giống như là chạy trốn, Cố Hiểu Thần cấp tốc xuống xe, đầu cũng không quay lại, chạy vào chung cư cao tầng. Mà Ngũ Hạ Liên ở trong xe lại cũng có chút phiền muộn, một chân giẫm ga, nhanh chóng rời đi.
Một tầng lầu nào đó của chung cư cao tầng, Cố Hiểu Thần vội vã dùng chìa khoá mở cửa. Cho đến khi đóng cửa, lưng cô dựa vào cánh cửa, tay che ngực để lắng xuống những rung động kia.
Trời ơi, cô còn cho rằng anh ấy muốn…
Cố Hiểu Thần, cô đang nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì vậy hả.
***
Ngày thứ hai, Cố Hiểu Thần giống như mọi ngày đều vội vã đến công ty đi làm.
Cả buổi sáng, Ngũ Hạ Liên không đến công ty.
Thời gian buổi trưa, khi cô và Thẩm Nhược cùng nhau ăn cơ. Thẩm Nhược ở một bên nói cái gì đó, Cố Hiểu Thần hoàn toàn không nghe vào tai. Cô chỉ là đang suy nghĩ, sô cô la ngày hôm qua, anh ấy đã ăn chưa. Đó là của mẹ cô tự tay làm, cô đều luyến tiếc không nỡ ăn. Sau khi ăn cơm, Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc tiếp tục làm việc.
Vội vàng chuẩn bị lại lần nữa tài hiệu hợp tác với Hằng Nguyên, cần phải tốn một tiếng đồng hồ. Cô nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Làm việc liên tục mấy tiếng, Cố Hiểu Thần cầm hồ sơ đã chuẩn bị và chỉnh lý xong đi đệ trình. Cô dò hỏi thư ký Hạ, biết Ngũ Hạ Liên đã đến công ty rồi, thế là gõ cửa văn phòng tổng tài.
“Vào đi.”
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Cố Hiểu Thần giương lên nụ cười trên mặt đẩy cửa đi vào, chỉ là ánh mắt thoáng liếc thấy một màn trong văn phòng, nụ cười vô thức hơi cứng lại.
Phòng nghỉ của văn phòng, dáng vẻ tiêu sái của Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha làm bằng da thật, mà ngồi bên cạnh anh còn có một mỹ nữ tóc đen, da trắng nõn động lòng người. Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài hoa nhí, khe ngực dường như lúc ẩn lúc hiện.
“Liên, người ta muốn cùng anh đi Úc nghỉ dưỡng.”
“Vậy thì đi thôi.”
Có người vào đến, hai người cũng không để tâm, vẫn tán tỉnh nhau như cũ.
Cố Hiểu Thần cúi đầu đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, hồ sơ của Hằng Nguyên đã chuẩn bị xong rồi.”
“Để xuống.” Ngũ Hạ Liên không nhìn về phía cô, chỉ nghiêng đầu ở bên tai người đẹp nói một câu mê hoặc gì đó, làm cho người phụ nữ trong ngực cười “ha ha”.
Cố Hiểu Thần đang muốn rời khỏi, trong nháy mắt ngẩng đầu liếc thấy hộp sô cô la được gói bằng túi giấy bạc trên bàn trà thuỷ tinh. Nhưng đã bị bóc mở rồi, một miếng sô cô la trong đó còn bị cắn mất một nửa, đặt ở một bên.
Bỗng cảm thấy trong lòng hơi chua xót, giống như là nuốt một nửa quả chanh.
Nhịp tim bỗng gia tăng nhanh chóng.
Ngũ Hạ Liên đến gần cô, nhưng ánh mắt lại có chút căng thẳng.
Cố Hiểu Thần cảm thấy thân thể bỗng nhiên được nới lỏng, dây an toàn trên người chầm chậm bung ra. Cô nắm chặt hộp sô cô la, một chữ cũng không nói ra được.
“Tôi nhận nhé.” Ngũ Hạ Liên sâu thẳm nói, đưa tay lấy hộp sô cô la trong tay cô, chỉnh thẳng tư thế lại. Khuôn mặt anh vậy mà rất bình tĩnh, nụ cười trên khoé môi rất phóng khoáng mê người.
Hơi thở của anh pha lẫn mùi rượu, nhưng không thấy khó chịu, chỉ khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy một trận choáng váng, “Vâng, trên đường cẩn thận.” Cơ hồ giống như là chạy trốn, Cố Hiểu Thần cấp tốc xuống xe, đầu cũng không quay lại, chạy vào chung cư cao tầng. Mà Ngũ Hạ Liên ở trong xe lại cũng có chút phiền muộn, một chân giẫm ga, nhanh chóng rời đi.
Một tầng lầu nào đó của chung cư cao tầng, Cố Hiểu Thần vội vã dùng chìa khoá mở cửa. Cho đến khi đóng cửa, lưng cô dựa vào cánh cửa, tay che ngực để lắng xuống những rung động kia.
Trời ơi, cô còn cho rằng anh ấy muốn…
Cố Hiểu Thần, cô đang nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì vậy hả.
***
Ngày thứ hai, Cố Hiểu Thần giống như mọi ngày đều vội vã đến công ty đi làm.
Cả buổi sáng, Ngũ Hạ Liên không đến công ty.
Thời gian buổi trưa, khi cô và Thẩm Nhược cùng nhau ăn cơ. Thẩm Nhược ở một bên nói cái gì đó, Cố Hiểu Thần hoàn toàn không nghe vào tai. Cô chỉ là đang suy nghĩ, sô cô la ngày hôm qua, anh ấy đã ăn chưa. Đó là của mẹ cô tự tay làm, cô đều luyến tiếc không nỡ ăn. Sau khi ăn cơm, Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc tiếp tục làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vội vàng chuẩn bị lại lần nữa tài hiệu hợp tác với Hằng Nguyên, cần phải tốn một tiếng đồng hồ. Cô nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Làm việc liên tục mấy tiếng, Cố Hiểu Thần cầm hồ sơ đã chuẩn bị và chỉnh lý xong đi đệ trình. Cô dò hỏi thư ký Hạ, biết Ngũ Hạ Liên đã đến công ty rồi, thế là gõ cửa văn phòng tổng tài.
“Vào đi.”
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Cố Hiểu Thần giương lên nụ cười trên mặt đẩy cửa đi vào, chỉ là ánh mắt thoáng liếc thấy một màn trong văn phòng, nụ cười vô thức hơi cứng lại.
Phòng nghỉ của văn phòng, dáng vẻ tiêu sái của Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha làm bằng da thật, mà ngồi bên cạnh anh còn có một mỹ nữ tóc đen, da trắng nõn động lòng người. Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài hoa nhí, khe ngực dường như lúc ẩn lúc hiện.
“Liên, người ta muốn cùng anh đi Úc nghỉ dưỡng.”
“Vậy thì đi thôi.”
Có người vào đến, hai người cũng không để tâm, vẫn tán tỉnh nhau như cũ.
Cố Hiểu Thần cúi đầu đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, hồ sơ của Hằng Nguyên đã chuẩn bị xong rồi.”
“Để xuống.” Ngũ Hạ Liên không nhìn về phía cô, chỉ nghiêng đầu ở bên tai người đẹp nói một câu mê hoặc gì đó, làm cho người phụ nữ trong ngực cười “ha ha”.
Cố Hiểu Thần đang muốn rời khỏi, trong nháy mắt ngẩng đầu liếc thấy hộp sô cô la được gói bằng túi giấy bạc trên bàn trà thuỷ tinh. Nhưng đã bị bóc mở rồi, một miếng sô cô la trong đó còn bị cắn mất một nửa, đặt ở một bên.
Bỗng cảm thấy trong lòng hơi chua xót, giống như là nuốt một nửa quả chanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro