Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Mãi Mãi Là Tốt...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Sau khi nhận cuộc gọi của mẹ, Cố Hiểu Thần vô cùng khó chịu mấy ngày liền. Vừa nghĩ đến phải đi Châu gia, cô ảo não cau mày. Lúc ban ngày đi làm, cũng không tránh khỏi có chút phân tâm. Cố gắng hết sức mới làm cho bản thân không nhớ đến, tận lực khiến cho mình bận rộn, nhưng mà chỉ cần rảnh rỗi một chút, vẫn sẽ nhớ đến.

Nên tặng quà gì bây giờ? Đó mới là vấn đề.

Thời gian nghỉ trưa, Cố Hiểu Thần đang chỉnh lý văn kiện trên bàn làm việc, định đi ăn cơm.

“Hello.” Giọng nữ trong trẻo bỗng dưng vang lên, Thẩm Nhược im hơi lặng tiếng đi đến, thò đầu vào trong phòng làm việc.

Cố Hiểu Thần ngầng đầu nhìn đến, nhìn thấy là cô ấy, cười, “Cậu hôm nay làm sao rảnh vậy?”

“Hôm nay mình không bận.” Thẩm Nhược cười ha ha, “Cùng nhau ăn cơm đi?”

Tốc độ Cố Hiểu Thần chỉnh lý văn kiện tăng nhanh hơn một chút, trả lời, “Mình lập tức xong ngay.”

“Không vội, cậu từ từ làm đi.” Ánh mắt Thẩm Nhược từ trên người cô chuyển đi, nhìn về phía nơi khác, trong miệng nói nhỏ, “Hiểu Thần, Liên thiếu gia không ở đây phải không?”

Cố Hiểu Thần đem văn kiện từng tập từng tập cất vào trong giá chứa hồ sơ, “Lúc sáng còn ở đây, bây giờ thì không biết nữa.”

Thẩm Nhược “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy cửa văn phòng tổng tài mở ra. Cô ấy liền phấn khích, lập tức xoay người đứng dậy trực tiếp hô, “Liên thiếu gia.” Cố Hiểu Thần nghe thấy tiếng hô của cô ấy, quay đầu nhìn đến, nhìn thấy một thân hình cao lớn đi qua, gò má của anh tại một thời điểm dừng ở đáy mắt, chớp một cái trôi qua.

Qua một lúc, Cố Hiểu Thần chỉnh lý xong văn kiện đi đến bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng nhắc nhở, “Người cũng đã đi rồi.”

“À…” Thẩm Nhược thở dài thườn thượt, giữ chặt lấy tay cô, “Càng nhìn Liên thiếu gia càng cảm thấy đau lòng.”

“Đau lòng? Tại sao?” Cố Hiểu Thần nghi hoặc, hai người đi về phía thang máy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bởi vì mình cảm thấy trên thế giới này, không còn có một người đàn ông nào có thể so sánh với Liên thiếu gia nữa rồi.” Thẩm Nhược lại lần nữa thở dài, “Nhưng mà mình biết mình không thể.”

Cố Hiểu Thần buồn cười, “Cậu đau lòng là bởi vì cậu không có được, không có được thì sẽ cảm thấy đó mãi mãi là tốt nhất.”

“Không có được…. mãi mãi là tốt nhất…” Thẩm Nhược tự mình lẩm nhẩm.

Thang máy đã lên đến, hai người đi vào trong.

Hai tay Thẩm Nhược khoanh trước ngực, tò mò hỏi, “Hiểu Thần, mình nói nếu như nhé, nếu như Liên thiếu gia ra tay với cậu, cậu có từ chối không?”

Tim Cố Hiểu Thần đập lỗi nửa nhịp, nhìn chằm chằm con số thang máy đang nhảy xuống. Cô bỗng lạc đề, nhưng đến cả mình cũng không biết có phải là cố ý không, “Thẩm Nhược, có người tổ chức sinh nhật, mình nên tặng quà gì bây giờ?”

“Ồ? Sẽ không phải là bạn trai tổ chức sinh nhật đấy chứ?” Thẩm Nhược tiếp theo bị cô kéo đi chủ đề mới.

“Không phải vậy. Là…” Cố Hiểu Thần nhanh chóng giải thích, dừng lại một chút, “Chú tổ chức sinh nhật.”

“Hoá ra là chú tổ chứ sinh nhật, vậy cậu có biết ông ấy thích cái gì không?”

Cố Hiểu Thần lắc đầu, đó là Châu gia, cô không có cách nào biết được.

“Mình cũng không hiểu rõ lắm, nếu không cậu tìm mấy nam nhân hỏi thử xem. Mình tin rằng đàn ông sẽ hiểu rõ hơn.” Thẩm Nhược chợt loé lên một tia sáng thần kỳ, trêu đùa nói, “Hay là cậu đi hỏi Liên thiếu gia xem?”

Haizz, lại quay về chỗ cũ !

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0