Mở Lời Giải Vây
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn mắt cá chân theo lời cô ta nói, nhìn xuống rồi khách quan trả lời, “Tiểu thư, không cẩn thận đụng trúng cô là chúng tôi không đúng. Nhưng mà nếu thật sự bị trẹo chân như cô nói, hiện tại làm sao vẫn có thể đứng dậy được phải không? Huống hồ, bây giờ cô còn đang đi đôi giày cao gót mười phân nhỉ?”
Giống như bị nắm trúng điểm sơ hở, người phụ nữ nhìn chằm chằm thẻ nhân viên của các cô, căm tức nói, “Cố Hiểu Thần? Thẩm Nhược? Rất tốt ! Các cô nhất định sẽ bị sa thải !”
“Đã xảy ra chuyện gì?” giọng nam trầm thấp dễ nghe như vậy không nhanh không chậm vang lên, uy nghiêm thẳng thắn vậy mà át đi thanh âm của hai người. Ngũ Hạ Liên vừa mới thoát khỏi đám phóng viên, không nghĩ đến lại bắt gặp một màn này.
“Liên.” Anna chạy như bay đến bên cạnh anh, như con chim nhỏ dựa vào người ôm chặt lấy anh, một đôi mắt to yếu đuối chứa giọt nước mắt long lanh, lộ vẻ đáng thương, “Liên, bọn họ thật quá đáng, đụng phải người vẫn không chịu nhận lỗi. Đặc biệt là người tên Cố Hiểu Thần kia, một chút lịch sự cũng không có. Liên, anh nhất định phải sa thải cô ta.”
Thẩm Nhược đờ ra, người phụ nữ này ban đầu hống hách vênh váo, cô ta và Liên thiếu gia là loại quan hệ này à.
Thảo nào cô ta ngạo mạn như thế này.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, vô thức mím chặt môi, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên Ngũ Hạ Liên.
Chỉ một ánh nhìn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp khó hiểu.
“Liên thiếu gia, quả thực là chúng tôi không cẩn thận đụng phải Anna tiểu thư, nhưng mà chúng tôi xác thực không phải là cố ý, với lại ngay từ ban đầu cũng đã xin lỗi Anna tiểu thư rồi.”
Cố Hiểu Thần đúng mực giải thích.
Ngũ Hạ Liên nhìn người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ này đeo mắt kính gọng đen, mặc bộ đồ cứng nhắc, dáng người khô khan, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ, cơ thể giống như là bị suy dinh dưỡng trường kỳ, nhưng cả người từ trên xuống dưới vậy mà lại lộ ra một nét kiêu ngạo, kiên cường.
Giống như là một cây cỏ nhỏ có sức sống kiên cường.
Trực giác của Anna không muốn người đàn ông trong lòng mình đem ánh mắt đặt lên người phụ nữ khác, gần như là phản ứng bản năng, cô ta phải kéo lại sự chú ý của anh. Anna kéo cánh tay thon dài của Ngũ Hạ Liên, quả nhiên Ngũ Hạ Liên quay đầu lại, cô chỉ ngón tay về phía mắt cá chân của mình, làm nũng nói, “Liên, chân của người ta bị trẹo rồi.”
Ngũ Hạ Liên lườm cô ta một cái, Anna bị sự sắc bén loé ra trong mắt của anh doạ cho run sợ, lập tức thu giọng, không có dũng khí gây chuyện nữa.
“Liên thiếu gia, hai nhân viên mới này, tôi nhất định đem các cô sa…” trưởng ban một bên nơm nớp lo sợ nói, lại bị người cắt ngang.
“Trưởng ban Vương, chuyện hôm nay bỏ qua đi, không ai có thể thập toàn thập mỹ được. Nhưng lần sau tôi không muốn thấy lại tình huống tương tự như ngày hôm nay nữa.” Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên quét qua người trưởng ban Vương, vô tình nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mỉm cười nói, “Cái thùng nặng như vậy, cao như vậy, không nên để phụ nữ làm.”
“Liên thiếu gia nói phải.” Trưởng ban Vương gật đầu nói.
Ngũ Hạ Liên ôm Anna rời khỏi, lúc đi qua bên người Cố Hiểu Thần, đôi con ngươi sắc bén chú ý đến mắt kính gọng đen của cô, đáy mắt loé lên một tia sáng. Cố Hiểu Thần theo thói quen cúi đầu xuống, nhưng lúc anh đang đi qua, lại cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng.
Trưởng ban đưa hai ngời ra khỏi khách sạn, Thẩm Nhược quay đầu nhìn quanh, “Liên thiếu gia là người đàn ông tốt.”
Giống như bị nắm trúng điểm sơ hở, người phụ nữ nhìn chằm chằm thẻ nhân viên của các cô, căm tức nói, “Cố Hiểu Thần? Thẩm Nhược? Rất tốt ! Các cô nhất định sẽ bị sa thải !”
“Đã xảy ra chuyện gì?” giọng nam trầm thấp dễ nghe như vậy không nhanh không chậm vang lên, uy nghiêm thẳng thắn vậy mà át đi thanh âm của hai người. Ngũ Hạ Liên vừa mới thoát khỏi đám phóng viên, không nghĩ đến lại bắt gặp một màn này.
“Liên.” Anna chạy như bay đến bên cạnh anh, như con chim nhỏ dựa vào người ôm chặt lấy anh, một đôi mắt to yếu đuối chứa giọt nước mắt long lanh, lộ vẻ đáng thương, “Liên, bọn họ thật quá đáng, đụng phải người vẫn không chịu nhận lỗi. Đặc biệt là người tên Cố Hiểu Thần kia, một chút lịch sự cũng không có. Liên, anh nhất định phải sa thải cô ta.”
Thẩm Nhược đờ ra, người phụ nữ này ban đầu hống hách vênh váo, cô ta và Liên thiếu gia là loại quan hệ này à.
Thảo nào cô ta ngạo mạn như thế này.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, vô thức mím chặt môi, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên Ngũ Hạ Liên.
Chỉ một ánh nhìn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp khó hiểu.
“Liên thiếu gia, quả thực là chúng tôi không cẩn thận đụng phải Anna tiểu thư, nhưng mà chúng tôi xác thực không phải là cố ý, với lại ngay từ ban đầu cũng đã xin lỗi Anna tiểu thư rồi.”
Cố Hiểu Thần đúng mực giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Hạ Liên nhìn người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ này đeo mắt kính gọng đen, mặc bộ đồ cứng nhắc, dáng người khô khan, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ, cơ thể giống như là bị suy dinh dưỡng trường kỳ, nhưng cả người từ trên xuống dưới vậy mà lại lộ ra một nét kiêu ngạo, kiên cường.
Giống như là một cây cỏ nhỏ có sức sống kiên cường.
Trực giác của Anna không muốn người đàn ông trong lòng mình đem ánh mắt đặt lên người phụ nữ khác, gần như là phản ứng bản năng, cô ta phải kéo lại sự chú ý của anh. Anna kéo cánh tay thon dài của Ngũ Hạ Liên, quả nhiên Ngũ Hạ Liên quay đầu lại, cô chỉ ngón tay về phía mắt cá chân của mình, làm nũng nói, “Liên, chân của người ta bị trẹo rồi.”
Ngũ Hạ Liên lườm cô ta một cái, Anna bị sự sắc bén loé ra trong mắt của anh doạ cho run sợ, lập tức thu giọng, không có dũng khí gây chuyện nữa.
“Liên thiếu gia, hai nhân viên mới này, tôi nhất định đem các cô sa…” trưởng ban một bên nơm nớp lo sợ nói, lại bị người cắt ngang.
“Trưởng ban Vương, chuyện hôm nay bỏ qua đi, không ai có thể thập toàn thập mỹ được. Nhưng lần sau tôi không muốn thấy lại tình huống tương tự như ngày hôm nay nữa.” Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên quét qua người trưởng ban Vương, vô tình nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mỉm cười nói, “Cái thùng nặng như vậy, cao như vậy, không nên để phụ nữ làm.”
“Liên thiếu gia nói phải.” Trưởng ban Vương gật đầu nói.
Ngũ Hạ Liên ôm Anna rời khỏi, lúc đi qua bên người Cố Hiểu Thần, đôi con ngươi sắc bén chú ý đến mắt kính gọng đen của cô, đáy mắt loé lên một tia sáng. Cố Hiểu Thần theo thói quen cúi đầu xuống, nhưng lúc anh đang đi qua, lại cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng.
Trưởng ban đưa hai ngời ra khỏi khách sạn, Thẩm Nhược quay đầu nhìn quanh, “Liên thiếu gia là người đàn ông tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro