Nữ Hoàng Băng G...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Y Lâm đi thang máy đến tầng cao nhất, đúng lúc, Ngũ Hạ Liên ra khỏi văn phòng. Hai người gặp nhau ở hành lang, Y Lâm nhìn thấy anh, vui vẻ đi đến đón anh, thân mật ôm lấy cánh tay anh, dịu dàng cười, “Liên, anh biết em đến, nên đặc biệt ra đây đón em sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh bất động thanh sắc, dường như là ngầm thừa nhận.
“Vậy chúng ta đi Thuỵ Sĩ nhé? Vé máy bay đã đặt xong rồi, chuyến bay mười giờ tối.” Y Lâm nhìn anh nói.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên nhớ đến những gì Y Lâm nói bên tai vào buổi tối hôm đó. Anh không không để tâm mà cũng chưa trả lời, dĩ nhiên là liên quan đến chuyến đi Thuỵ Sĩ.
Im lặng một lúc, anh nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”
“Vậy trước tiên đi ăn nhé. Em còn phải mua một ít đồ. Liên, anh biết không? Có rất nhiều người đến Gstaad Thuỵ Sĩ để xem tuyết….” Y Lâm vừa ôm anh nói chuyện, vừa đi theo anh vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tuấn dung lạnh nhạt Ngũ Hạ Liên không có nửa điểm gợn sóng.
Quả nhiên, buổi tối hôm đó Ngũ Hạ Liên không về Yinshen Mansion.
Ăn xong bữa tối, Cố Hiểu Thần một mình làm tổ trên sô pha xem ti vi. Trong căn hộ lạnh lẽo, gạt tàn thuốc trên bàn trà không có chút tàn tro nào. Đã mười giờ rồi, màn hình ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình, nhưng Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô tắt ti vi, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn mờ ảo ấm áp.
Rèm trong phòng đã kéo lại, nhưng có ánh trăng từ bên ngoài chiếu xuyên qua khe hở. Cố Hiểu Thần vô thức cất bước đi đến trước cửa sổ, một tay kéo rèm qua một bên.
Bóng đêm sâu thẳm, nhìn không thấy ngôi sao nào.
Đột nhiên ánh đèn nhấp nháy nhấp nháy từ bầu trời bên kia chầm chậm bay qua.
Cố Hiểu Thần nhìn máy bay bay trong bầu trời đêm, không khỏi nghĩ đến đất nước chưa từng được đến. Nghe người ta nói đất nước đó có tuyết trắng xoá. Lúc còn nhỏ nghe Cố Thanh kể truyện cổ tích không chỉ một lần, đó là truyện cổ của Andersen, vào mỗi buổi tối đều muốn nghe một lần, truyện cổ tích có liên quan đến một vị nữ vương xinh đẹp mà cô độc, đó là nữ hoàng băng giá.
Cố Hiểu Thần thả tay xuống, rồi nằm lên giường. Phủ chăn đắp kín người mình rồi tắt đèn.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, cô dường như nghe thấy giọng trầm thấp của Cố Thanh khiến cô an tâm, vang vọng bên tai, rất chân thực.
“Lapland……..”
“Ở nơi gần cực bắc nhất, nữ hoàng băng giá xinh đẹp nhưng cô độc nhất trên thế giới, ở đó bốn mùa trong năm đều có tuyết phủ trắng xoá, nữ hoàng băng giá xinh đẹp sống ở trong cung điện không có chút nhiệt độ nào. Bức tường làm từ đỉnh núi tuyết trắng và lớp kính làm từ gió lạnh thấu xương, nàng dõi mắt nhìn về phương xa thực sự khiến người ta phải rơi lệ.”
“Nữ hoàng băng giá đã sống trong cung điện đoạn tuyệt với thế giới này quá lâu, cũng bởi vì quá vắng vẻ mà cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.”
“Nàng ấy không có bất cứ người bạn nào.”
“Nàng ấy đã đến thôn trang, tìm được một cậu thiếu niên tên Gai….”
***
Thời thơ ấu của Cố Hiểu Thần, lễ Giáng sinh cũng giống như bao đứa trẻ khác. Một người đóng giả ông già Noel đi trên đường phố sẽ phát quà, còn gia đình ba người sẽ cùng nhau đi chơi. Cô thích nhận những món quà dễ thương đó. Nhưng sau khi Cố Thanh qua đời, không còn ai đưa cô đi xem ông già Noel nữa.
Lâm Phân bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình và nuôi cô, người phụ nữ đơn thân mang theo một đứa trẻ thì rất vất vả.
Dần dần, Cố Hiểu Thần không còn háo hức Lễ Giáng sinh nữa.
Lâu ngày, ngày lễ này đối với cô mà nói cũng không còn bất cứ vui vẻ nào nữa.
Điều duy nhất còn sót lại, chỉ có thể là Cố Thanh ở trong ký ức.
Nhưng Lễ Giáng sinh năm nay, Cố Hiểu Thần lại lần nữa có sự mong đợi đó. Mặc một chiếc áo khoác đen, quần áo giản dị, cô muốn đến nghĩa trang trước, cùng Lâm Phân đi bái tế Cố Thanh.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên đi ra khỏi căn hộ.
Thời gian cuộc hẹn là một giờ chiều, nhưng cô đã đến sớm.
Đêm trước lễ Giáng sinh rất rộn ràng, trong nghĩa trang gần như không có người. Cố Hiểu Thần lặng lẽ chờ đợi, gió lạnh cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Cô đã chuẩn bị cho mình một hộp cơm tinh xảo, cũng không quên chuẩn bị cho Cố Thanh một phần. Ngồi ở trước mộ Cố Thanh, giống như Cố Thanh đang ăn cơm cùng cô.
Đợi đến qua giờ trưa, ngoài cửa vào của nghĩa trang, hai bóng hình một cao một thấp đang chậm rãi tiến vào.
Hai người đều mặc đồ đen, phu nhân đội mũ, trang điểm đơn giản. Còn người đàn ông một thân tây trang màu đen, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác cũng màu đen. Cố Hiểu Thần nhìn thấy Lâm Phân, ngay lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ. Nhưng ánh mắt nhìn về phía một người khác ở phía sau bà, nụ cười kia liền có chút ngột ngạt.
Châu Thành Trạch? Sao anh ta cũng đến.
Lâm Phân đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, nụ cười có chút tang thương, đôi mắt dịu dàng vô thức ửng đỏ, có lẽ là bị gió thổi. Bà nắm lấy tay Cố Hiểu Thần, cùng lúc nhìn về phía mộ của Cố Thanh. Cố Hiểu Thần không khỏi cảm thấy một trận ấm áp nhưng cũng chua xót, đây giống như là ba người bọn họ đang ở cùng nhau.
Thật sự chưa từng mất đi.
Chỉ là Cố thanh ngủ dưới đất mà thôi.
Còn Châu Thành Trạch đứng ở chỗ không xa, yên lặng chờ đợi. Anh nhìn hai người bọn họ bái tế, rồi thu hồi tầm mắt. Qua một lúc, anh hút một điếu thuốc.
“Hiểu Thần, mẹ muốn cùng cha con nói chuyện riêng một chút.” Lâm Phân quay đầu nói, vỗ vỗ tay Cố Hiểu Thần. Cô gật đầu, thả tay Lâm Phân ra. Đợi cô đi xa, Lâm Phân chăm chú nhìn di ảnh của Cố Thanh, giọng run rẩy nói, “Cố Thanh, tôi không chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, ông nhất định đang trách tôi đúng không……”
Giọng nữ trong gió nhanh chóng tan biến.
Cố Hiểu Thần nhìn bóng dáng thẳng tắp ở phía trước, cô chậm rãi đi về phía anh, còn một mét nữa thì dừng lại. Cô lịch sự nhẹ giọng nói, “Cảm ơn anh hôm nãy đã có lòng bớt chút thời gian lái xe đưa bà ấy đi.”
“Dì Phân cũng là người nhà của tôi.” Châu Thành Trạch nhàn nhạt nói.
Trong lòng Cố Hiểu Thần cảm thấy chua xót, cất bước đi qua bên người anh, định đi dạo đến chỗ khác, không muốn cùng anh dây dưa nữa. Cô vừa định lướt qua anh, Châu Thành Trạch cất giọng trầm thấp gọi, “Cố Hiểu Thần.”
Cô dừng bước, anh quay người nhìn chằm chằm cô, nửa buổi mới nói, “Tôi vì chuyện năm đó mà rất áy náy với em.”
“Châu tiên sinh, tôi đã quên rồi.” Cố Hiểu Thần vô thức nắm chặt tay thành quyền, nhẹ giọng nói.
Gió lạnh thổi đến như xuyên vào trong tim cô.
Khuôn mặt đẹp trai của Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh bất động thanh sắc, dường như là ngầm thừa nhận.
“Vậy chúng ta đi Thuỵ Sĩ nhé? Vé máy bay đã đặt xong rồi, chuyến bay mười giờ tối.” Y Lâm nhìn anh nói.
Ngũ Hạ Liên đột nhiên nhớ đến những gì Y Lâm nói bên tai vào buổi tối hôm đó. Anh không không để tâm mà cũng chưa trả lời, dĩ nhiên là liên quan đến chuyến đi Thuỵ Sĩ.
Im lặng một lúc, anh nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”
“Vậy trước tiên đi ăn nhé. Em còn phải mua một ít đồ. Liên, anh biết không? Có rất nhiều người đến Gstaad Thuỵ Sĩ để xem tuyết….” Y Lâm vừa ôm anh nói chuyện, vừa đi theo anh vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tuấn dung lạnh nhạt Ngũ Hạ Liên không có nửa điểm gợn sóng.
Quả nhiên, buổi tối hôm đó Ngũ Hạ Liên không về Yinshen Mansion.
Ăn xong bữa tối, Cố Hiểu Thần một mình làm tổ trên sô pha xem ti vi. Trong căn hộ lạnh lẽo, gạt tàn thuốc trên bàn trà không có chút tàn tro nào. Đã mười giờ rồi, màn hình ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình, nhưng Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô tắt ti vi, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn mờ ảo ấm áp.
Rèm trong phòng đã kéo lại, nhưng có ánh trăng từ bên ngoài chiếu xuyên qua khe hở. Cố Hiểu Thần vô thức cất bước đi đến trước cửa sổ, một tay kéo rèm qua một bên.
Bóng đêm sâu thẳm, nhìn không thấy ngôi sao nào.
Đột nhiên ánh đèn nhấp nháy nhấp nháy từ bầu trời bên kia chầm chậm bay qua.
Cố Hiểu Thần nhìn máy bay bay trong bầu trời đêm, không khỏi nghĩ đến đất nước chưa từng được đến. Nghe người ta nói đất nước đó có tuyết trắng xoá. Lúc còn nhỏ nghe Cố Thanh kể truyện cổ tích không chỉ một lần, đó là truyện cổ của Andersen, vào mỗi buổi tối đều muốn nghe một lần, truyện cổ tích có liên quan đến một vị nữ vương xinh đẹp mà cô độc, đó là nữ hoàng băng giá.
Cố Hiểu Thần thả tay xuống, rồi nằm lên giường. Phủ chăn đắp kín người mình rồi tắt đèn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong bóng đêm tĩnh lặng, cô dường như nghe thấy giọng trầm thấp của Cố Thanh khiến cô an tâm, vang vọng bên tai, rất chân thực.
“Lapland……..”
“Ở nơi gần cực bắc nhất, nữ hoàng băng giá xinh đẹp nhưng cô độc nhất trên thế giới, ở đó bốn mùa trong năm đều có tuyết phủ trắng xoá, nữ hoàng băng giá xinh đẹp sống ở trong cung điện không có chút nhiệt độ nào. Bức tường làm từ đỉnh núi tuyết trắng và lớp kính làm từ gió lạnh thấu xương, nàng dõi mắt nhìn về phương xa thực sự khiến người ta phải rơi lệ.”
“Nữ hoàng băng giá đã sống trong cung điện đoạn tuyệt với thế giới này quá lâu, cũng bởi vì quá vắng vẻ mà cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.”
“Nàng ấy không có bất cứ người bạn nào.”
“Nàng ấy đã đến thôn trang, tìm được một cậu thiếu niên tên Gai….”
***
Thời thơ ấu của Cố Hiểu Thần, lễ Giáng sinh cũng giống như bao đứa trẻ khác. Một người đóng giả ông già Noel đi trên đường phố sẽ phát quà, còn gia đình ba người sẽ cùng nhau đi chơi. Cô thích nhận những món quà dễ thương đó. Nhưng sau khi Cố Thanh qua đời, không còn ai đưa cô đi xem ông già Noel nữa.
Lâm Phân bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình và nuôi cô, người phụ nữ đơn thân mang theo một đứa trẻ thì rất vất vả.
Dần dần, Cố Hiểu Thần không còn háo hức Lễ Giáng sinh nữa.
Lâu ngày, ngày lễ này đối với cô mà nói cũng không còn bất cứ vui vẻ nào nữa.
Điều duy nhất còn sót lại, chỉ có thể là Cố Thanh ở trong ký ức.
Nhưng Lễ Giáng sinh năm nay, Cố Hiểu Thần lại lần nữa có sự mong đợi đó. Mặc một chiếc áo khoác đen, quần áo giản dị, cô muốn đến nghĩa trang trước, cùng Lâm Phân đi bái tế Cố Thanh.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên đi ra khỏi căn hộ.
Thời gian cuộc hẹn là một giờ chiều, nhưng cô đã đến sớm.
Đêm trước lễ Giáng sinh rất rộn ràng, trong nghĩa trang gần như không có người. Cố Hiểu Thần lặng lẽ chờ đợi, gió lạnh cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Cô đã chuẩn bị cho mình một hộp cơm tinh xảo, cũng không quên chuẩn bị cho Cố Thanh một phần. Ngồi ở trước mộ Cố Thanh, giống như Cố Thanh đang ăn cơm cùng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi đến qua giờ trưa, ngoài cửa vào của nghĩa trang, hai bóng hình một cao một thấp đang chậm rãi tiến vào.
Hai người đều mặc đồ đen, phu nhân đội mũ, trang điểm đơn giản. Còn người đàn ông một thân tây trang màu đen, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác cũng màu đen. Cố Hiểu Thần nhìn thấy Lâm Phân, ngay lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ. Nhưng ánh mắt nhìn về phía một người khác ở phía sau bà, nụ cười kia liền có chút ngột ngạt.
Châu Thành Trạch? Sao anh ta cũng đến.
Lâm Phân đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, nụ cười có chút tang thương, đôi mắt dịu dàng vô thức ửng đỏ, có lẽ là bị gió thổi. Bà nắm lấy tay Cố Hiểu Thần, cùng lúc nhìn về phía mộ của Cố Thanh. Cố Hiểu Thần không khỏi cảm thấy một trận ấm áp nhưng cũng chua xót, đây giống như là ba người bọn họ đang ở cùng nhau.
Thật sự chưa từng mất đi.
Chỉ là Cố thanh ngủ dưới đất mà thôi.
Còn Châu Thành Trạch đứng ở chỗ không xa, yên lặng chờ đợi. Anh nhìn hai người bọn họ bái tế, rồi thu hồi tầm mắt. Qua một lúc, anh hút một điếu thuốc.
“Hiểu Thần, mẹ muốn cùng cha con nói chuyện riêng một chút.” Lâm Phân quay đầu nói, vỗ vỗ tay Cố Hiểu Thần. Cô gật đầu, thả tay Lâm Phân ra. Đợi cô đi xa, Lâm Phân chăm chú nhìn di ảnh của Cố Thanh, giọng run rẩy nói, “Cố Thanh, tôi không chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, ông nhất định đang trách tôi đúng không……”
Giọng nữ trong gió nhanh chóng tan biến.
Cố Hiểu Thần nhìn bóng dáng thẳng tắp ở phía trước, cô chậm rãi đi về phía anh, còn một mét nữa thì dừng lại. Cô lịch sự nhẹ giọng nói, “Cảm ơn anh hôm nãy đã có lòng bớt chút thời gian lái xe đưa bà ấy đi.”
“Dì Phân cũng là người nhà của tôi.” Châu Thành Trạch nhàn nhạt nói.
Trong lòng Cố Hiểu Thần cảm thấy chua xót, cất bước đi qua bên người anh, định đi dạo đến chỗ khác, không muốn cùng anh dây dưa nữa. Cô vừa định lướt qua anh, Châu Thành Trạch cất giọng trầm thấp gọi, “Cố Hiểu Thần.”
Cô dừng bước, anh quay người nhìn chằm chằm cô, nửa buổi mới nói, “Tôi vì chuyện năm đó mà rất áy náy với em.”
“Châu tiên sinh, tôi đã quên rồi.” Cố Hiểu Thần vô thức nắm chặt tay thành quyền, nhẹ giọng nói.
Gió lạnh thổi đến như xuyên vào trong tim cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro