Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Nụ Hôn Bá Đạo

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Ngồi xe trên đường trở về Ngũ thị, trong lòng Cố Hiểu Thần thấp thỏm bất an. Cô vậy mà không biết phải đối mặt với Ngũ Hạ Liên như thế nào, nhất thời rụt rè. Nhưng chung quy xe taxi vẫn đậu ở trước cửa cao ốc công ty, Cố Hiểu Thần ôm hồ sơ dự thầu xuống xe đi vào công ty.

Tiếp đón là một luồng khí lạnh, nhiệt độ của máy điều hoà ở đại sảnh mở rất thấp.

Cố Hiểu Thần đi về phía thang máy, cô vừa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông hai người một trước một sau cơ hồ sánh bước cùng nhau đi đến, phía sau còn có mấy người cấp dưới đi theo, nhìn tình hình là có công chuyện phải ra ngoài. Cô liền đứng yên một chỗ, vốn dĩ tâm tư đang cực kỳ hỗn loạn thành một đống.

Ngôn Húc Đông nhìn vẻ mặt của cô, lại nhìn về phía Ngũ Hạ Liên bên cạnh, không khỏi lo lắng thay cho cô.

“Liên thiếu gia…” Khi anh đi đến trước mặt mình, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, ôm chặt hồ sơ dự thầu ở trong ngực.

Ngũ Hạ Liên nhìn thẳng về phía trước, không ngôn không ngữ, khuôn mặt điển trai lạnh lùng giống như là bức tượng không có cảm xúc. Mà anh từ bên người cô cứ như vậy đi qua, đối với tiếng gọi của cô dường như không nghe thấy, thậm chí còn xem cô giống như là không khí. Cố Hiểu Thần không khỏi hoảng hốt, bị anh ngó lơ tại chỗ.

Đoàn người chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cửa xoay quay một vòng, Cố Hiểu Thần đột ngột quay người đuổi theo, “Liên thiếu gia.”

Ngũ Hạ Liên vẫn y nguyên đi về phía trước, dáng vẻ muốn lên xe.

Bỗng phía trước xe nhảy ra một thân hình, Cố Hiểu Thần chặn đường đi của anh.

“Trợ lý Cố, Hạ tổng bây giờ phải đi rồi, có chuyện gì quay về rồi lại nói.” Ngôn Húc Đông có ý tốt nhắc nhở, tỏ ý cô nhanh đi đi.

Cố Hiểu Thần lại muốn bù đắp lỗi sai ngay lập tức, luống cuống không biết nên làm như thế nào cho tốt. Cô nâng hồ sơ dự thầu, cúi đầu nói, “Liên thiếu gia, xin lỗi, vụ đấu thầu lần này bị loại, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng, phần hồ sơ dự thầu này, mọi người thực sự đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết, các nhân viên của bộ phận kế hoạch, mọi người…”

Câu nói còn chưa nói xong, hồ sơ dự thầu trong tay cô bị người giật lấy.

Cố Hiểu Thần hoang mang ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt điển trai lạnh như băng của anh, giọng nam trầm thấp giống như không có một chút nhiệt độ nào, “Là tôi không nên giao vụ đấu thầu này cho em.”

“Hồ sơ đấu thầu bị loại, đã không còn bất kỳ giá trị nào nữa.” Câu nói của Ngũ Hạ Liên lạnh băng đâm thẳng vào tim cô, anh cúi đầu xé bỏ dòng giấy thầu của hồ sơ dự thầu, thuận tay ném lên không trung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trang sách soàn soạt tung bay trong không trung, một trang lại một trang.

Anh lạnh lùng xoay người, ánh mắt Cố Hiểu Thần trống rỗng, bỗng cảm thấy trái tim như bị kim châm.

“Em trước tiên quay về làm việc.” Ngôn Húc Đông thấp giọng dặn dò rồi cũng lên xe.

Cố Hiểu Thần nhìn những trang giấy bị gió thổi đi, chợt cất bước đuổi theo những tờ giấy kia ở giữa không gian trống vắng, ngoan cố giống như đứa trẻ đuổi theo giấc mơ vậy. Ngũ Hạ Liên ngồi trong xe nhắm mắt, không nhìn. Chỉ là lúc xe đi qua chỗ rẽ, anh liếc mắt nhìn bóng hình đó trong gương chiếu hậu.

***

“Nếu là thư ký Hạ phụ trách vụ đấu thầu, vậy nhất định sẽ không xảy ra sai sót.”

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, hai đồng nghiệp khác trong phòng trợ lý xì xào bàn tán. Cố Hiểu Thần vừa từ nhà ăn quay trở về, vừa đi vào phòng làm việc, nghe được câu nói như vậy, không khỏi ngại ngùng. Hai người đồng nghiệp kia nhìn thấy Cố Hiểu Thần, nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, thu giọng đúng lúc, mọi người đều không nói thêm câu nào nữa.

Cố Hiểu Thần ngồi về vị trí của mình, cầm một phần văn kiện mở ra, nhưng không có cách nào tập trung làm việc được.

Đã một tuần rồi, cách buổi đấu thầu đó đủ một tuần. Nhân viên phụ trách vụ đấu thầu, ai cũng đều không bị xử phạt. Ngôn Húc Đông cũng nói rất nhiều để an ủi cô, chỉ nói cô không sao đâu, ai rồi cũng sẽ mắc lỗi sai. Nhưng, trong lòng làm sao cũng vẫn cảm thấy khó chịu như vậy.

Câu nói lạnh lùng ngày đó vẫn luôn luẩn quẩn bên tai, khiến cô không có cách nào bình tĩnh được.

Mỗi ngày đều giúp anh pha cà phê, cô đều muốn nói chút gì đó. Nhưng anh chỉ một câu “Ra ngoài”, triệt để khiến cô ngậm miệng.

“Tan làm thôi, trời vẫn còn đang mưa sao. Thật chán.” Hai người đồng nghiệp lần lượt rời khỏi, Cố Hiểu Thần lề mề đi sau cùng.

Ngày mưa, đảm bảo đủ khiến người ta chán ghét. Huống hồ, cô còn quên đem dù.

Cố Hiểu Thần mắt nhìn mưa phùn không ngớt, dứt khoát đi ra khỏi đại sảnh. Trạm xe buýt ở khá xa, xe buýt do đang giờ cao điểm nên vẫn chưa đến. Cô bước chậm trong mưa, một chân giẫm lên vũng nước, giống như đang trút căm phẫn. Nước mưa làm ướt tóc của cô, y phục của cô, cô cũng không để ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi được một lúc lâu, cô đều không phát hiện ở phía sau có chiếc xe chầm chậm đi theo cô.

Nhưng chiếc xe kia đột nhiên lùi lại phía sau mấy mét, lại mạnh mẽ nhấn ga, phóng vút về phía trước. Vũng nước bên đường bắn tung toé lên màn nước trắng xoá, bắn cả lên người Cố Hiểu Thần.

Chiếc xe đi được mấy mét thì dừng lại, lùi lại đến bên người cô.

Cố Hiểu Thần tức giận quay đầu, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Ngũ Hạ Liên ngồi ở ghế lái thờ ơ nhìn.

Phẫn nộ dường như bị nước mưa dập tắt, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, “Liên thiếu gia.”

Anh đưa cánh tay dài, đem cửa xe mở ra, “Lên xe, tôi không muốn nói lần hai.”

Cố Hiểu Thần đang bởi vì chuyện vụ đấu thầu mà canh cánh trong lòng, cô muốn lên xe, lại do dự, “Không được, xe sẽ bị tôi làm ướt mất.”

Mày kiếm Ngũ Hạ Liên cau lại, trực tiếp mở cửa xuống xe bắt người.

“Tôi lên xe.” Cố Hiểu Thần hô lớn một tiếng, lập tức chui vào.

Xe vững vàng đi về phía trước, Ngũ Hạ Liên ném bịch khăn giấy cho cô, Cố Hiểu Thần rút khăn giấy chầm chậm lau chùi. Bầu không khí thập phần ngượng ngập, cô đang có ý định báo cáo, anh lại trầm giọng nói, “Tôi cho rằng em sẽ từ chức.”

“Tôi sẽ không dễ dàng từ chức.” Cố Hiểu Thần im lặng một lúc, lại bổ sung thêm, “Trừ khi anh đuổi tôi.”

Tuấn dung của Ngũ Hạ Liên lạnh lùng nghiêm nghị hơi giãn ra mấy phần, còn cô vẫn đang lẩm bẩm nói nhỏ, “Ai cũng đều sẽ thất bại, thất bại đáng sợ nhất là không thể đứng dậy. Tôi…”

Cô quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt đặc biệt sáng long lanh, “Anh nói, anh…” Trên mặt ửng đỏ, trực tiếp lược bỏ câu kia nhảy đến, “Sẽ không dễ dàng chịu thua mới đúng.”

Nét mặt của cô gượng gạo, đôi môi hồng hào, làm cho Ngũ Hạ Liên có một ý niệm, đột nhiên phanh gấp. Cố Hiểu Thần bị doạ chưa kịp hoàn hồn, anh đã giữ chặt lấy đầu cô, đôi môi bá đạo áp xuống.

Người phụ nữ Ngũ Hạ Liên tôi nhìn trúng…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0