Nước Mắt Như Mư...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Trên đường từ Hiệp hội kêu gọi đầu tư trở về công ty, cả người Cố Hiểu Thần càng thêm trầm lặng.
“Sao vậy? Hạ tổng không có ở công ty, cô khó chịu như vậy à? Cứ cho là cô có khó chịu đi chăng nữa cũng không cần bày ra bộ mặt như thế này. Hay là cô bực bội với tôi?” Lời nói châm chọc mỉa mai của Ngũ Hạo Dương vang lên bên tai Cố Hiểu Thần, cô chỉ im lặng như cũ. Còn đôi mắt của anh ta đanh lại, không nói thêm câu nào nữa.
Sau khi tan làm, Thẩm Nhược đi đến bộ phận đầu tư, muốn rủ Cố Hiểu Thần đi mua sắm.
Tuỳ tiện tìm nhà hàng rồi ăn tối luôn, nhưng sau khi hai người đi đến trung tâm thương mại gần đó. Cố Hiểu Thần tinh thần phân tâm, cả đầu đều là vấn đề kia. Anh ta tại sao lại mở miệng cầu tình giúp cô, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy bản thân mình giống như mắc nợ anh ta vậy.
Loại cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Thẩm Nhược ở trong trung tâm thương mại chọn tới chọn lui, thỉnh thoảng nói dông nói dài, nhưng một chữ Cố Hiểu Thần cũng không nghe thấy, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đáp lại.
“Nhanh nhìn xem, cái váy này thật đẹp.” Thẩm Nhược cầm chiếc váy xoè màu xanh lên, vui vẻ thích thú.
Cố Hiểu Thần đứng ở một bên, im lìm không lên tiếng.
“Mình đi thử một chút nhé? Cậu cảm thấy thế nào?” Thẩm Nhược quay đầu nhìn về phía cô, trưng cầu ý kiến của cô. Nhưng lại thấy cô ngẩn ngơ mất hồn, cả người đơ ra. Thẩm Nhược vỗ vai cô, hoài nghi nói, “Hiểu Thần, cậu không sao chứ? Làm sao vậy?”
“Không sao. Mình chỉ là hơi mệt một chút.” Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, cười gượng một nụ cười yếu ớt.
Thẩm Nhược đưa tay lên sờ trán cô, lại nói, “Không phải sốt rồi chứ? Không phải mà. Thôi bỏ đi, chúng ta đừng đi dạo nữa, vẫn nên về nhà thôi.”
Cố Hiểu Thần gật đầu.
“Đều do mình không tốt, biết rõ là cậu bị cảm, thân thể không được thoải mái, mà còn muốn dẫn cậu đi mua sắm.” Lúc chia tay, Thẩm Nhược vô cùng áy náy tự trách.
Cố Hiểu Thần vội vàng nói không sao, kỳ thực vốn dĩ không phải bởi vì bị cảm. Lúc ngồi trên xe buýt trở về nhà thì trời đã tối rồi. Phía trước có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn từ phía trước loé qua, gương mặt nhợt nhạt kia hiện lên rõ mồn một, sau đó lại mờ mịt. Mà khuôn mặt đó lộ ra một chút kiên quyết, giống như là đưa ra quyết định gì đó.
Cố Hiểu Thần lấy điện thoại từ trong túi đeo ra, nhập một chuỗi số gọi đi.
Đặt điện thoại di động ở bên tai, yên lặng chờ đợi đầu dây bên kia tiếp nhận cuộc gọi.
Cố Hiểu Thần rất ít khi chủ động gọi điện cho Lâm Phân, lúc Lâm Phân vừa mới gả vào Châu gia, Cố Hiểu Thần thường không kìm nén được mà nhớ đến bà. Dãy số điện thoại được nhập nhiều lần rồi rồi lại xoá nên không có cuộc gọi nào được gọi đi. Nhưng hôm nay, vậy là lại là lần đầu tiên trong mấy năm này.
Điện thoại được người bắt máy, giọng nữ của Lâm Phân vui mừng truyền đến, “Hiểu Thần, có phải Hạ tổng đồng ý rồi phải không con?”
“Mẹ, mẹ yên tâm. Hạ tổng đồng ý rồi.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, trên khoé môi là một nụ cười, “Nhưng không phải bởi vì con cầu tình, Hạ tổng căn bản nhìn thấy Châu thị rất khả quan.”
“Hoá ra là như vậy. Vậy thì mẹ yên tâm rồi.” Lâm Phân rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, lại dịu dàng nói, “Hiểu Thần, mẹ tìm con nhờ giúp đỡ chuyện này, con đừng nói cho bất kỳ người nào biết nhé.”
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con cũng sẽ không nói với ai đâu.” Cố Hiểu Thần dường như có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Lâm Phân, nắm chặt điện thoại, không thể nói là vui vẻ hay là chua xót trong lòng.
Đúng, cô sẽ không nói.
Vĩnh viễn cũng sẽ không.
***
Thời tiết nắng ráo hiếm thấy, mặt trời mọc từ rất sớm, ánh nắng soi vào mắt.
Cố Hiểu Thần không nhanh không chậm thức dậy, đứng trước gương đánh răng rửa mặt. Cô nhìn thấy một bản thân khác trong gương, tự cổ vũ khích lệ mình, “Cố Hiểu Thần, không sao đâu, cô nhất định có thể vượt qua được.” Cô liên tục nói với mình ba lần “Cố lên, cố lên, cố lên”, xách túi đeo lên, cầm mấy miếng bánh mỳ sandwich rồi đi ra khỏi chung cư.
Nhưng cô biết, từ hôm nay trở đi, người đàn ông mà cô phải đối mặt kia.
Anh ta đã không còn đơn giản chỉ là cấp trên như vậy nữa.
“Chào buổi sáng, thư ký Cố.” Diêu Vịnh Tâm nét mặt rạng rỡ, lúc đi qua phòng thư ký đã vẫy tay chào hỏi với Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu mỉm cười, “Quản lý Diêu, chào buổi sáng.”
Cố Hiểu Thần đứng dậy ở giây tiếp theo, cô biết Diêu Vịnh Tâm cùng về nước với Ngũ Hạ Liên. Cô lặng lẽ đi vào thang máy, ấn nút thang máy lên tầng lầu cao nhất, thang máy lên đến nơi, Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, dũng cảm đi bước lớn.
“Cốc cốc---”
“Vào đi.”
Cô nắm chặt tay nắm cửa rồi mở cửa ra.
Trong văn phòng vắng lặng, Ngũ Hạ Liên đang ngồi trên ghế điều hành. Áo vest âu phục treo trên giá áo ở một bên, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng giờ phút này trong mắt Cố Hiểu Thần đã đổi thành có chút xa lạ nhưng lại cũng quen thuộc, được che phủ bởi một màu sắc mờ ảo kỳ lạ càng thêm nổi bật rõ ràng.
“Liên thiếu gia.” Cố Hiểu Thần đi đến gần hơn một chút, nhẹ giọng gọi.
Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu nhìn về phía cô, phun ra một chữ, “Ngồi.”
Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi đến ghế rồi ngồi xuống.
Im lặng nửa buổi, cô cuối cùng cũng bình tĩnh mở miệng, “Tôi đồng ý.”
“Tôi sẽ chuẩn bị nhà cho em. Em chuyển đến ở đi. Cần cái gì thì nói tôi. Còn nữa, không cần từ chức công việc ở công ty, công tư phân minh là được. Tôi chỉ nói với em một điểm, tôi không thích trẻ con, cũng không thích người phụ nữ cố tỏ ra thông minh. Nghe hiểu không?” Giọng nam của anh lạnh băng sâu thẳm vang lên, mỗi một chữ đều giống như búa tạ đập vào trái tim cô.
Cố Hiểu Thần cắn chặt môi, chỉ gật đầu.
Anh và cô đã từng, một người là con cưng của trời được người người ngưỡng mộ, một người là tân sinh viên mới vào học không có tiếng tăm gì. Anh và cô của bốn năm sau lại trở thành cấp trên – cấp dưới. Nhưng cô càng không thể ngờ được, bây giờ, bọn họ vậy mà ở trên bàn thương lượng, trở thành bên A bên B.
“Trả lời !” Anh quát một tiếng.
“Đã hiểu.” Cô nói một cách trống rỗng, vô cùng khó khăn.
“Tôi cần biết một chuyện.” Giọng nam của anh hờ hững, giây tiếp theo lại ra lệnh, “Ngẩng đầu của em lên !”
Cố Hiểu Thần đành phải ngẩng đầu, lại thấy anh đang nhìn cô chằm chằm cô, ánh mắt giống như mũi tên sắc bén, cô nghe thấy giọng nói của anh, dường như là từ khoảng không xa xăm truyền đến, “Ngày đó em rốt cuộc tại sao lại đến trễ.”
Giằng co trong chốc lát, cô vẫn im lặng.
Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị nhìn cô, đột nhiên ánh mắt có chút căng thẳng. Chỉ thấy đôi mắt của cô đỏ lên, chất lỏng trong suốt từ trên viền mắt rơi xuống, không hề có dấu hiệu báo trước, trong chốc lát nước mắt cứ như mưa rơi xuống.
Cô, lần đầu tiên đã khóc trước mặt anh.
“Sao vậy? Hạ tổng không có ở công ty, cô khó chịu như vậy à? Cứ cho là cô có khó chịu đi chăng nữa cũng không cần bày ra bộ mặt như thế này. Hay là cô bực bội với tôi?” Lời nói châm chọc mỉa mai của Ngũ Hạo Dương vang lên bên tai Cố Hiểu Thần, cô chỉ im lặng như cũ. Còn đôi mắt của anh ta đanh lại, không nói thêm câu nào nữa.
Sau khi tan làm, Thẩm Nhược đi đến bộ phận đầu tư, muốn rủ Cố Hiểu Thần đi mua sắm.
Tuỳ tiện tìm nhà hàng rồi ăn tối luôn, nhưng sau khi hai người đi đến trung tâm thương mại gần đó. Cố Hiểu Thần tinh thần phân tâm, cả đầu đều là vấn đề kia. Anh ta tại sao lại mở miệng cầu tình giúp cô, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy bản thân mình giống như mắc nợ anh ta vậy.
Loại cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Thẩm Nhược ở trong trung tâm thương mại chọn tới chọn lui, thỉnh thoảng nói dông nói dài, nhưng một chữ Cố Hiểu Thần cũng không nghe thấy, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đáp lại.
“Nhanh nhìn xem, cái váy này thật đẹp.” Thẩm Nhược cầm chiếc váy xoè màu xanh lên, vui vẻ thích thú.
Cố Hiểu Thần đứng ở một bên, im lìm không lên tiếng.
“Mình đi thử một chút nhé? Cậu cảm thấy thế nào?” Thẩm Nhược quay đầu nhìn về phía cô, trưng cầu ý kiến của cô. Nhưng lại thấy cô ngẩn ngơ mất hồn, cả người đơ ra. Thẩm Nhược vỗ vai cô, hoài nghi nói, “Hiểu Thần, cậu không sao chứ? Làm sao vậy?”
“Không sao. Mình chỉ là hơi mệt một chút.” Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, cười gượng một nụ cười yếu ớt.
Thẩm Nhược đưa tay lên sờ trán cô, lại nói, “Không phải sốt rồi chứ? Không phải mà. Thôi bỏ đi, chúng ta đừng đi dạo nữa, vẫn nên về nhà thôi.”
Cố Hiểu Thần gật đầu.
“Đều do mình không tốt, biết rõ là cậu bị cảm, thân thể không được thoải mái, mà còn muốn dẫn cậu đi mua sắm.” Lúc chia tay, Thẩm Nhược vô cùng áy náy tự trách.
Cố Hiểu Thần vội vàng nói không sao, kỳ thực vốn dĩ không phải bởi vì bị cảm. Lúc ngồi trên xe buýt trở về nhà thì trời đã tối rồi. Phía trước có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn từ phía trước loé qua, gương mặt nhợt nhạt kia hiện lên rõ mồn một, sau đó lại mờ mịt. Mà khuôn mặt đó lộ ra một chút kiên quyết, giống như là đưa ra quyết định gì đó.
Cố Hiểu Thần lấy điện thoại từ trong túi đeo ra, nhập một chuỗi số gọi đi.
Đặt điện thoại di động ở bên tai, yên lặng chờ đợi đầu dây bên kia tiếp nhận cuộc gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần rất ít khi chủ động gọi điện cho Lâm Phân, lúc Lâm Phân vừa mới gả vào Châu gia, Cố Hiểu Thần thường không kìm nén được mà nhớ đến bà. Dãy số điện thoại được nhập nhiều lần rồi rồi lại xoá nên không có cuộc gọi nào được gọi đi. Nhưng hôm nay, vậy là lại là lần đầu tiên trong mấy năm này.
Điện thoại được người bắt máy, giọng nữ của Lâm Phân vui mừng truyền đến, “Hiểu Thần, có phải Hạ tổng đồng ý rồi phải không con?”
“Mẹ, mẹ yên tâm. Hạ tổng đồng ý rồi.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, trên khoé môi là một nụ cười, “Nhưng không phải bởi vì con cầu tình, Hạ tổng căn bản nhìn thấy Châu thị rất khả quan.”
“Hoá ra là như vậy. Vậy thì mẹ yên tâm rồi.” Lâm Phân rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, lại dịu dàng nói, “Hiểu Thần, mẹ tìm con nhờ giúp đỡ chuyện này, con đừng nói cho bất kỳ người nào biết nhé.”
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con cũng sẽ không nói với ai đâu.” Cố Hiểu Thần dường như có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Lâm Phân, nắm chặt điện thoại, không thể nói là vui vẻ hay là chua xót trong lòng.
Đúng, cô sẽ không nói.
Vĩnh viễn cũng sẽ không.
***
Thời tiết nắng ráo hiếm thấy, mặt trời mọc từ rất sớm, ánh nắng soi vào mắt.
Cố Hiểu Thần không nhanh không chậm thức dậy, đứng trước gương đánh răng rửa mặt. Cô nhìn thấy một bản thân khác trong gương, tự cổ vũ khích lệ mình, “Cố Hiểu Thần, không sao đâu, cô nhất định có thể vượt qua được.” Cô liên tục nói với mình ba lần “Cố lên, cố lên, cố lên”, xách túi đeo lên, cầm mấy miếng bánh mỳ sandwich rồi đi ra khỏi chung cư.
Nhưng cô biết, từ hôm nay trở đi, người đàn ông mà cô phải đối mặt kia.
Anh ta đã không còn đơn giản chỉ là cấp trên như vậy nữa.
“Chào buổi sáng, thư ký Cố.” Diêu Vịnh Tâm nét mặt rạng rỡ, lúc đi qua phòng thư ký đã vẫy tay chào hỏi với Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu mỉm cười, “Quản lý Diêu, chào buổi sáng.”
Cố Hiểu Thần đứng dậy ở giây tiếp theo, cô biết Diêu Vịnh Tâm cùng về nước với Ngũ Hạ Liên. Cô lặng lẽ đi vào thang máy, ấn nút thang máy lên tầng lầu cao nhất, thang máy lên đến nơi, Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, dũng cảm đi bước lớn.
“Cốc cốc---”
“Vào đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nắm chặt tay nắm cửa rồi mở cửa ra.
Trong văn phòng vắng lặng, Ngũ Hạ Liên đang ngồi trên ghế điều hành. Áo vest âu phục treo trên giá áo ở một bên, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng giờ phút này trong mắt Cố Hiểu Thần đã đổi thành có chút xa lạ nhưng lại cũng quen thuộc, được che phủ bởi một màu sắc mờ ảo kỳ lạ càng thêm nổi bật rõ ràng.
“Liên thiếu gia.” Cố Hiểu Thần đi đến gần hơn một chút, nhẹ giọng gọi.
Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu nhìn về phía cô, phun ra một chữ, “Ngồi.”
Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi đến ghế rồi ngồi xuống.
Im lặng nửa buổi, cô cuối cùng cũng bình tĩnh mở miệng, “Tôi đồng ý.”
“Tôi sẽ chuẩn bị nhà cho em. Em chuyển đến ở đi. Cần cái gì thì nói tôi. Còn nữa, không cần từ chức công việc ở công ty, công tư phân minh là được. Tôi chỉ nói với em một điểm, tôi không thích trẻ con, cũng không thích người phụ nữ cố tỏ ra thông minh. Nghe hiểu không?” Giọng nam của anh lạnh băng sâu thẳm vang lên, mỗi một chữ đều giống như búa tạ đập vào trái tim cô.
Cố Hiểu Thần cắn chặt môi, chỉ gật đầu.
Anh và cô đã từng, một người là con cưng của trời được người người ngưỡng mộ, một người là tân sinh viên mới vào học không có tiếng tăm gì. Anh và cô của bốn năm sau lại trở thành cấp trên – cấp dưới. Nhưng cô càng không thể ngờ được, bây giờ, bọn họ vậy mà ở trên bàn thương lượng, trở thành bên A bên B.
“Trả lời !” Anh quát một tiếng.
“Đã hiểu.” Cô nói một cách trống rỗng, vô cùng khó khăn.
“Tôi cần biết một chuyện.” Giọng nam của anh hờ hững, giây tiếp theo lại ra lệnh, “Ngẩng đầu của em lên !”
Cố Hiểu Thần đành phải ngẩng đầu, lại thấy anh đang nhìn cô chằm chằm cô, ánh mắt giống như mũi tên sắc bén, cô nghe thấy giọng nói của anh, dường như là từ khoảng không xa xăm truyền đến, “Ngày đó em rốt cuộc tại sao lại đến trễ.”
Giằng co trong chốc lát, cô vẫn im lặng.
Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị nhìn cô, đột nhiên ánh mắt có chút căng thẳng. Chỉ thấy đôi mắt của cô đỏ lên, chất lỏng trong suốt từ trên viền mắt rơi xuống, không hề có dấu hiệu báo trước, trong chốc lát nước mắt cứ như mưa rơi xuống.
Cô, lần đầu tiên đã khóc trước mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro