Phấn Má Màu Cam
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần chịu đựng cái chân đau vội vàng đến công ty, hoàn thành các công việc cần thiết của một ngày. Sau đó lại đi đến phòng làm việc của tổ dự án, theo dõi tiến trình công việc. Mọi thứ đều không bất kỳ sai sót nào, cô pha một ly cà phê, gõ cửa đi vào văn phòng phó tổng. Trong văn phòng, Ngũ Hạo Dương vừa mới đến, đang cởi áo vest vứt ở một bên.
“Phó tổng, bản thảo hồ sơ giai đoạn đầu của Hoa Vũ ngày mai có thể hoàn thành.” Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh rồi dừng lại, vừa đặt ly cà phê xuống, vừa nhẹ giọng báo cáo.
Ngũ Hạo Dương cầm ly cà phê lên uống một hớp, thờ ơ đáp một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, sắc mặt cô quá nhợt nhạt, có chút chướng mắt, anh trầm giọng nói, “Cho dù là bị đả kích, cũng không cần mất ngủ nhiều ngày như vậy. Mặt trắng bệch giống như người chết.”
Cố Hiểu Thần nghe Ngũ Hạo Dương nói như vậy, dĩ nhiên hiểu được anh đang ám chỉ Ngũ Hạ Liên.
Nhưng trong lòng Ngũ Hạo Dương, có lẽ đã xem cô là người mà Ngũ Hạ Liên phái đến để theo dõi anh ta.
Nhưng lúc này có quan tâm gì đi chẳng nữa, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Cố Hiểu Thần nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Tôi sau này sẽ nhớ đánh phấn, phó tổng nói không sai, lúc còn trẻ nên ăn mặc trang điểm thật đẹp, có thể còn gả đi được. Tôi cũng không có suy nghĩ cả đời sẽ ở một mình. Phó tổng, vậy tôi ra ngoài trước.” Cô nói xong, bưng văn kiện quay người rời đi.
Mà Ngũ Hạo Dương còn đang kinh ngạc, trên mặt tràn đầy sửng sốt.
Cô thư ký bảo thủ chưa từng phản bác, cũng không thích trang điểm, vậy mà hôm nay đột nhiên nói ra mấy lời này?
Tay vẫn đang bưng ly cà phê toả mùi thơm phức, Ngũ Hạo Dương cố nén vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên cười lớn. Trong nụ cười đó có mấy phần tán thưởng, càng giống như thở phào nhẹ nhõm.
Bầu trời ngoài cửa sổ sát đất thật trong xanh.
Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc của mình, đưa tay đóng cửa lại, cô im lặng ngồi trên ghế. Lấy hộp phấn má hiếm khi sử dụng từ trong túi đeo ra, đó là phấn má màu cam. Cô cầm cọ phấn lên soi gương rồi đánh một lớp phủ nhẹ.
Màu phấn cam, không quá hồng hào, trông rất tự nhiên.
Nhưng đột nhiên nhớ đến, anh từng nói qua mấy chữ------ rất hợp với em.
Cố Hiểu Thần chuyển tay ném hộp phấn vào trong thùng rác, quyết định chọn lại một màu phấn khác. Sau khi bình tĩnh lại, cô lấy điện thoại di động ra ấn danh sách cuộc gọi tìm kiếm số của Từ Chí Minh.
Cô ấn phím gọi đi.
Đầu bên kia đã bắt máy, Từ Chí Minh trầm giọng chào, “Cố tiểu thư.”
“Từ tiên sinh, trưa nay anh rảnh không? Tôi muốn mời anh uống cà phê.” Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, không trực tiếp nói ra những nghi vấn trong lòng.
Từ Chí Minh nhận lời ngay, không có nửa điểm do dự.
Địa điểm là một quán cà phê gần Công ty Ngũ thị, buổi tối hôm qua đã đến quán này.
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần tiếp tục làm việc bình thường. Ngón tay gõ bàn phím, nhưng ánh mắt lại không tập trung liếc về phía sọt rác.
Hộp phấn má màu cam yên lặng bị vứt bỏ như vậy.
***
Buổi trưa, Cố Hiểu Thần đến quán cà phê đã hẹn.
Cô đến trước Từ Chí Minh, chọn vị trí ngồi yên tĩnh bên cạnh cửa sổ. Bởi vì ở đây gần khu cao ốc văn phòng, nên khách đến đây chủ yếu là nhân viên, lãnh đạo của các công ty. Vì vậy khi giờ nghỉ trưa bắt đầu kéo dài đến hai giờ chiều, đều sẽ có rất nhiều người đến đây nghỉ ngơi thư giãn uống cà phê.
Cố Hiểu Thần gọi một tách cà phê, im lặng chờ đợi.
Chẳng qua bao lâu, Từ Chí Minh cuối cùng cũng đến.
Cố Hiểu Thần vẫy tay với anh ta, Từ Chí Minh đã nhìn thấy cô, lập tức đi đến chỗ cô. Anh ta ngồi xuống sô pha đối diện cô, vẫy người phục vụ rồi gọi một ly cà phê, anh ta cười ngại ngùng, “Cố tiểu thư, thật ngại quá, khiến cô phải chờ lâu.”
“Không có. Tôi cũng mới đến thôi.” Cố Hiểu Thần nói.
Người phục vụ bưng cà phê đến, “Tiên sinh, cà phê của anh.”
Ánh mắt Từ Chí Minh từ đầu đến cuối đều dừng trên khuôn mặt Cố Hiểu Thần, trầm giọng hỏi, “Cố tiểu thư, món quà đó có thích không?”
“Tôi là bởi vì món quà đó nên mới mời Từ tiên sinh ra đây.” Nghe thấy anh ta mở miệng, Cố Hiểu Thần trực tiếp nói rõ mục đích. Cô từ trong túi đeo lấy hộp nhung ra, đặt xuống trước mặt anh ta, “Thật xin lỗi, Từ tiên sinh, món quà này tôi không thể nhận.”
“Không thích rubi?” Từ Chí Minh sửng sốt, đôi mắt hơi nheo lại, “Vậy Cố tiểu thư thích cái gì?”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, điềm đạm nói, “Mấy món đồ đó, tôi đều không thích.”
Từ Chí Minh nhìn chằm chằm cô nửa buổi, trong ánh mắt có một tia sáng, đột nhiên rũ mắt, chậm rãi nói, “Cố tiểu thư. Thực ra tôi rất thích cô gái như cô. Bây giờ rất ít cô gái không bị vật chất làm cho rung động. Cô rất đặc biệt.” Anh nói, một tay phủ lên tay cô, “Không bằng………. cô đến với tôi, đi theo tôi.”
Cố Hiểu Thần cau mày, vội vàng rút tay lại, “Từ tiên sinh. Tôi một chút cũng không có gì đặc biệt. Nếu như anh là bởi vì dự án dầu mỏ Công ty Hoa Vũ, vậy tôi có thể nói để anh hiểu rõ, tôi sẽ không bán đứng Ngũ thị. Không phải tôi đang giúp ai, chỉ là vấn đề nguyên tắc.”
“Cô ra giá đi. Muốn bao nhiêu tiền.” Từ Chí Minh mắt nhìn thấy lôi kéo bất thành, nên nói thẳng vào trọng điểm.
Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Từ Chí Minh cho rằng cô cố ý làm cao, lại nói tiếp, “Một triệu, cô đem thông tin nội bộ của Ngũ thị, bao gồm cả bản thảo hồ sơ của dự án dầu mỏ bán cho tôi. Thế nào?”
“Một triệu.” Cố Hiểu Thần nhẩm số tiền đó rồi cười nói, “Thật qúa nhiều. Tôi có thể cả đời này cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”
“Cố tiểu thư cũng là người thông minh, sẽ không để tiền rơi mà không cần chứ.” Từ Chí Minh tràn đầy tự tin, nghĩ cô nhất định sẽ đồng ý.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, dường như đang cân nhắc.
Nửa buổi sau, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên hơi mỉm cười với Từ Chí Minh.
Từ Chí Minh cho rằng có triển vọng, không khỏi có chút đắc ý.
Cố Hiểu Thần bình tĩnh uống cạn tách cà phê trước mặt, lại từ trong túi đeo lấy một tờ tiền mệnh giá lớn đặt xuống, “Từ tiên sinh, hôm nay tôi mời. Nhưng, tôi nghĩ trên phương diện quan điểm của tôi và Từ tiên sinh có rất nhiều điểm khác biệt lớn. Vì vậy không thể trở thành bạn bè được. Sau này cũng không cần liên lạc lại nữa.”
Cô nói từng chữ từng chữ một, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Từ Chí Minh cô đứng dậy rời đi.
Cố Hiểu Thần cất bước lớn, ngẩng cao đầu đi khỏi, đầu cũng không quay lại.
Ngoài quán cà phê không khí rất trong lành, cô cong khoé miệng.
“Phó tổng, bản thảo hồ sơ giai đoạn đầu của Hoa Vũ ngày mai có thể hoàn thành.” Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh rồi dừng lại, vừa đặt ly cà phê xuống, vừa nhẹ giọng báo cáo.
Ngũ Hạo Dương cầm ly cà phê lên uống một hớp, thờ ơ đáp một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, sắc mặt cô quá nhợt nhạt, có chút chướng mắt, anh trầm giọng nói, “Cho dù là bị đả kích, cũng không cần mất ngủ nhiều ngày như vậy. Mặt trắng bệch giống như người chết.”
Cố Hiểu Thần nghe Ngũ Hạo Dương nói như vậy, dĩ nhiên hiểu được anh đang ám chỉ Ngũ Hạ Liên.
Nhưng trong lòng Ngũ Hạo Dương, có lẽ đã xem cô là người mà Ngũ Hạ Liên phái đến để theo dõi anh ta.
Nhưng lúc này có quan tâm gì đi chẳng nữa, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Cố Hiểu Thần nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Tôi sau này sẽ nhớ đánh phấn, phó tổng nói không sai, lúc còn trẻ nên ăn mặc trang điểm thật đẹp, có thể còn gả đi được. Tôi cũng không có suy nghĩ cả đời sẽ ở một mình. Phó tổng, vậy tôi ra ngoài trước.” Cô nói xong, bưng văn kiện quay người rời đi.
Mà Ngũ Hạo Dương còn đang kinh ngạc, trên mặt tràn đầy sửng sốt.
Cô thư ký bảo thủ chưa từng phản bác, cũng không thích trang điểm, vậy mà hôm nay đột nhiên nói ra mấy lời này?
Tay vẫn đang bưng ly cà phê toả mùi thơm phức, Ngũ Hạo Dương cố nén vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên cười lớn. Trong nụ cười đó có mấy phần tán thưởng, càng giống như thở phào nhẹ nhõm.
Bầu trời ngoài cửa sổ sát đất thật trong xanh.
Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc của mình, đưa tay đóng cửa lại, cô im lặng ngồi trên ghế. Lấy hộp phấn má hiếm khi sử dụng từ trong túi đeo ra, đó là phấn má màu cam. Cô cầm cọ phấn lên soi gương rồi đánh một lớp phủ nhẹ.
Màu phấn cam, không quá hồng hào, trông rất tự nhiên.
Nhưng đột nhiên nhớ đến, anh từng nói qua mấy chữ------ rất hợp với em.
Cố Hiểu Thần chuyển tay ném hộp phấn vào trong thùng rác, quyết định chọn lại một màu phấn khác. Sau khi bình tĩnh lại, cô lấy điện thoại di động ra ấn danh sách cuộc gọi tìm kiếm số của Từ Chí Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấn phím gọi đi.
Đầu bên kia đã bắt máy, Từ Chí Minh trầm giọng chào, “Cố tiểu thư.”
“Từ tiên sinh, trưa nay anh rảnh không? Tôi muốn mời anh uống cà phê.” Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, không trực tiếp nói ra những nghi vấn trong lòng.
Từ Chí Minh nhận lời ngay, không có nửa điểm do dự.
Địa điểm là một quán cà phê gần Công ty Ngũ thị, buổi tối hôm qua đã đến quán này.
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần tiếp tục làm việc bình thường. Ngón tay gõ bàn phím, nhưng ánh mắt lại không tập trung liếc về phía sọt rác.
Hộp phấn má màu cam yên lặng bị vứt bỏ như vậy.
***
Buổi trưa, Cố Hiểu Thần đến quán cà phê đã hẹn.
Cô đến trước Từ Chí Minh, chọn vị trí ngồi yên tĩnh bên cạnh cửa sổ. Bởi vì ở đây gần khu cao ốc văn phòng, nên khách đến đây chủ yếu là nhân viên, lãnh đạo của các công ty. Vì vậy khi giờ nghỉ trưa bắt đầu kéo dài đến hai giờ chiều, đều sẽ có rất nhiều người đến đây nghỉ ngơi thư giãn uống cà phê.
Cố Hiểu Thần gọi một tách cà phê, im lặng chờ đợi.
Chẳng qua bao lâu, Từ Chí Minh cuối cùng cũng đến.
Cố Hiểu Thần vẫy tay với anh ta, Từ Chí Minh đã nhìn thấy cô, lập tức đi đến chỗ cô. Anh ta ngồi xuống sô pha đối diện cô, vẫy người phục vụ rồi gọi một ly cà phê, anh ta cười ngại ngùng, “Cố tiểu thư, thật ngại quá, khiến cô phải chờ lâu.”
“Không có. Tôi cũng mới đến thôi.” Cố Hiểu Thần nói.
Người phục vụ bưng cà phê đến, “Tiên sinh, cà phê của anh.”
Ánh mắt Từ Chí Minh từ đầu đến cuối đều dừng trên khuôn mặt Cố Hiểu Thần, trầm giọng hỏi, “Cố tiểu thư, món quà đó có thích không?”
“Tôi là bởi vì món quà đó nên mới mời Từ tiên sinh ra đây.” Nghe thấy anh ta mở miệng, Cố Hiểu Thần trực tiếp nói rõ mục đích. Cô từ trong túi đeo lấy hộp nhung ra, đặt xuống trước mặt anh ta, “Thật xin lỗi, Từ tiên sinh, món quà này tôi không thể nhận.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không thích rubi?” Từ Chí Minh sửng sốt, đôi mắt hơi nheo lại, “Vậy Cố tiểu thư thích cái gì?”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, điềm đạm nói, “Mấy món đồ đó, tôi đều không thích.”
Từ Chí Minh nhìn chằm chằm cô nửa buổi, trong ánh mắt có một tia sáng, đột nhiên rũ mắt, chậm rãi nói, “Cố tiểu thư. Thực ra tôi rất thích cô gái như cô. Bây giờ rất ít cô gái không bị vật chất làm cho rung động. Cô rất đặc biệt.” Anh nói, một tay phủ lên tay cô, “Không bằng………. cô đến với tôi, đi theo tôi.”
Cố Hiểu Thần cau mày, vội vàng rút tay lại, “Từ tiên sinh. Tôi một chút cũng không có gì đặc biệt. Nếu như anh là bởi vì dự án dầu mỏ Công ty Hoa Vũ, vậy tôi có thể nói để anh hiểu rõ, tôi sẽ không bán đứng Ngũ thị. Không phải tôi đang giúp ai, chỉ là vấn đề nguyên tắc.”
“Cô ra giá đi. Muốn bao nhiêu tiền.” Từ Chí Minh mắt nhìn thấy lôi kéo bất thành, nên nói thẳng vào trọng điểm.
Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Từ Chí Minh cho rằng cô cố ý làm cao, lại nói tiếp, “Một triệu, cô đem thông tin nội bộ của Ngũ thị, bao gồm cả bản thảo hồ sơ của dự án dầu mỏ bán cho tôi. Thế nào?”
“Một triệu.” Cố Hiểu Thần nhẩm số tiền đó rồi cười nói, “Thật qúa nhiều. Tôi có thể cả đời này cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”
“Cố tiểu thư cũng là người thông minh, sẽ không để tiền rơi mà không cần chứ.” Từ Chí Minh tràn đầy tự tin, nghĩ cô nhất định sẽ đồng ý.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, dường như đang cân nhắc.
Nửa buổi sau, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên hơi mỉm cười với Từ Chí Minh.
Từ Chí Minh cho rằng có triển vọng, không khỏi có chút đắc ý.
Cố Hiểu Thần bình tĩnh uống cạn tách cà phê trước mặt, lại từ trong túi đeo lấy một tờ tiền mệnh giá lớn đặt xuống, “Từ tiên sinh, hôm nay tôi mời. Nhưng, tôi nghĩ trên phương diện quan điểm của tôi và Từ tiên sinh có rất nhiều điểm khác biệt lớn. Vì vậy không thể trở thành bạn bè được. Sau này cũng không cần liên lạc lại nữa.”
Cô nói từng chữ từng chữ một, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Từ Chí Minh cô đứng dậy rời đi.
Cố Hiểu Thần cất bước lớn, ngẩng cao đầu đi khỏi, đầu cũng không quay lại.
Ngoài quán cà phê không khí rất trong lành, cô cong khoé miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro