Quy Tắc Trò Chơ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Hơn bảy giờ sáng máy bay cất cánh, khi bốn người về đến Hồng Kông đã gần mười hai giờ trưa. Vẻ đẹp quyến rũ của Y Lâm, sự anh tuấn của Ngôn Húc Đông, hơn thế nữa là vật tự động phát sáng Ngũ Hạ Liên, tự nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhịp chân của Cố Hiểu Thần chậm lại một chút, nhìn ba người họ đi ở phía trước, chỉ cảm thấy mình là người khác loài.
Bốn người cuối cùng cũng đi ra khỏi sân bay, ngồi vào RV đã chờ sẵn, trước tiên đưa Cố Hiểu Thần về nhà.
Xe chạy đến một đoạn nào đó ở Hồng Kông, vừa qua chỗ rẽ, Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, “Dừng xe ở phiá trước.”
Y Lâm thân mật dựa sát vào người Ngũ Hạ Liên, trong lòng lại có nghi vấn, Liên làm sao biết được nhà cô ấy ở đâu?
Xe dừng lại bên đường, Cố Hiểu Thần vừa định xuống xe, Ngũ Hạ Liên lại giành trước giúp cô mở cửa xe. Cố Hiểu Thần nói “Cảm ơn” một tiếng, khom người chui ra khỏi xe. Ngôn Húc Đông một tay giữ cửa xe, nhìn cô cười, “Hiểu Thần, vừa mới từ Nhật Bản trở về, nếu như quá mệt, cho em nghỉ ngơi một ngày.”
“Không cần đâu, tôi cảm thấy vẫn ổn.” Sự quan tâm của anh, khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy một cơn ấm áp.
“Nói như vậy, ngày mai vẫn đi làm như cũ.” Ngôn Húc Đông cũng không miễn cưỡng nữa.
Cố Hiểu Thần nhớ ra, hỏi, “Vậy ngày mai tôi vẫn đến bộ phận nước ngoài báo cáo phải không?”
Ngũ Hạ Liên ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Vụ Cao Đức đã kết thúc rồi, em quay về phòng trợ lý.”
“Vâng. Vậy tôi đi trước nhé.” Ngữ khí của Cố Hiểu Thần toàn bộ đều công thức hoá, hướng ba người mỉm cười, xoay người băng qua đường.
Đợi cô đi vào toà nhà chung cư, Ngôn Húc Đông thu hồi tầm mắt, “Được rồi, tôi có thể tự mình bắt xe về được. Y Lâm tiểu thư, tạm biệt.”
“Quản lý Ngôn, tạm biệt.” Y Lâm trả lời với nụ cười trên mặt.
“Liên, ngày mai gặp ở công ty.” Ngôn Húc Đông đánh tiếng chào Ngũ Hạ Liên, Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, anh đóng cửa xe rồi bắt taxi rời đi.
RV theo sau chạy về phía khu biệt thự Cảnh Quan, đó là chỗ ở hiện tại của Y Lâm.
Chiếc xe đi chậm rãi, Y Lâm ôm cánh tay của Ngũ Hạ Liên, quay đầu lên một bên khuôn mặt tuấn tú nhàn hạ của anh, đáy mắt ẩn giấu tình ý nồng nàn sâu sắc, cô cẩn thận mở miệng, ý định muốn giữ anh ở lại, “Liên, một lát nữa đi với em vào đó ngồi chút nhé? Em nấu mấy món cho anh nhé, anh có đói không?”
Ngũ Hạ Liên nhìn thẳng phía trước, nét mặt trầm tĩnh, “Công ty còn có việc.”
“Vậy buổi tối thì sao? Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?” Cô vẫn không muốn bỏ cuộc, nhưng sự thất vọng đó đã khiến cô chua xót.
Ngũ Hạ Liên không nói thêm câu nữa, trầm lặng không đáp.
Đợi xe tiến vào khu biệt thự, dừng ở bên ngoài biệt thự, anh lúc này mới mở miệng, “Y Lâm, em không phải lần đầu theo tôi. Chắc hẳn phải biết rõ quy tắc trò chơi.”
Y Lâm im lặng một lúc, đến gần hôn anh thật sâu, “Liên, không cần biết đi đâu, chỉ cần anh tìm em, em đều sẽ theo anh đi.”
“Tự mình chăm sóc tốt bản thân.” Ngũ Hạ Liên chỉ nói một câu như vậy.
“Bye bye.” Y Lâm ngưng mắt nhìn anh, mở cửa xe rồi đi xuống.
Xe nghênh ngang rời đi, Y Lâm đứng nguyên một chỗ chăm chú nhìn.
Liên, và Cố tiểu thư đó… mối quan hệ giống như có hơi bất thường.
Bốn người cuối cùng cũng đi ra khỏi sân bay, ngồi vào RV đã chờ sẵn, trước tiên đưa Cố Hiểu Thần về nhà.
Xe chạy đến một đoạn nào đó ở Hồng Kông, vừa qua chỗ rẽ, Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, “Dừng xe ở phiá trước.”
Y Lâm thân mật dựa sát vào người Ngũ Hạ Liên, trong lòng lại có nghi vấn, Liên làm sao biết được nhà cô ấy ở đâu?
Xe dừng lại bên đường, Cố Hiểu Thần vừa định xuống xe, Ngũ Hạ Liên lại giành trước giúp cô mở cửa xe. Cố Hiểu Thần nói “Cảm ơn” một tiếng, khom người chui ra khỏi xe. Ngôn Húc Đông một tay giữ cửa xe, nhìn cô cười, “Hiểu Thần, vừa mới từ Nhật Bản trở về, nếu như quá mệt, cho em nghỉ ngơi một ngày.”
“Không cần đâu, tôi cảm thấy vẫn ổn.” Sự quan tâm của anh, khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy một cơn ấm áp.
“Nói như vậy, ngày mai vẫn đi làm như cũ.” Ngôn Húc Đông cũng không miễn cưỡng nữa.
Cố Hiểu Thần nhớ ra, hỏi, “Vậy ngày mai tôi vẫn đến bộ phận nước ngoài báo cáo phải không?”
Ngũ Hạ Liên ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Vụ Cao Đức đã kết thúc rồi, em quay về phòng trợ lý.”
“Vâng. Vậy tôi đi trước nhé.” Ngữ khí của Cố Hiểu Thần toàn bộ đều công thức hoá, hướng ba người mỉm cười, xoay người băng qua đường.
Đợi cô đi vào toà nhà chung cư, Ngôn Húc Đông thu hồi tầm mắt, “Được rồi, tôi có thể tự mình bắt xe về được. Y Lâm tiểu thư, tạm biệt.”
“Quản lý Ngôn, tạm biệt.” Y Lâm trả lời với nụ cười trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Liên, ngày mai gặp ở công ty.” Ngôn Húc Đông đánh tiếng chào Ngũ Hạ Liên, Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, anh đóng cửa xe rồi bắt taxi rời đi.
RV theo sau chạy về phía khu biệt thự Cảnh Quan, đó là chỗ ở hiện tại của Y Lâm.
Chiếc xe đi chậm rãi, Y Lâm ôm cánh tay của Ngũ Hạ Liên, quay đầu lên một bên khuôn mặt tuấn tú nhàn hạ của anh, đáy mắt ẩn giấu tình ý nồng nàn sâu sắc, cô cẩn thận mở miệng, ý định muốn giữ anh ở lại, “Liên, một lát nữa đi với em vào đó ngồi chút nhé? Em nấu mấy món cho anh nhé, anh có đói không?”
Ngũ Hạ Liên nhìn thẳng phía trước, nét mặt trầm tĩnh, “Công ty còn có việc.”
“Vậy buổi tối thì sao? Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?” Cô vẫn không muốn bỏ cuộc, nhưng sự thất vọng đó đã khiến cô chua xót.
Ngũ Hạ Liên không nói thêm câu nữa, trầm lặng không đáp.
Đợi xe tiến vào khu biệt thự, dừng ở bên ngoài biệt thự, anh lúc này mới mở miệng, “Y Lâm, em không phải lần đầu theo tôi. Chắc hẳn phải biết rõ quy tắc trò chơi.”
Y Lâm im lặng một lúc, đến gần hôn anh thật sâu, “Liên, không cần biết đi đâu, chỉ cần anh tìm em, em đều sẽ theo anh đi.”
“Tự mình chăm sóc tốt bản thân.” Ngũ Hạ Liên chỉ nói một câu như vậy.
“Bye bye.” Y Lâm ngưng mắt nhìn anh, mở cửa xe rồi đi xuống.
Xe nghênh ngang rời đi, Y Lâm đứng nguyên một chỗ chăm chú nhìn.
Liên, và Cố tiểu thư đó… mối quan hệ giống như có hơi bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro