Thần Thần
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Từ ngoại ô phía tây liền về Ngân hàng thương mại, Cố Hiểu Thần đi vào gian phòng làm việc của quản lý báo cáo, đồng thời cũng truyền đạt lại lời của Ngũ Hạ Liên. Chu Trị Thanh sau khi nghe thấy liền vô cùng kinh ngạc, hạng mục dự án của Ngân hàng thương mại đối với Ngũ thị mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, vậy mà lại kinh động đến Ngũ Hạ Liên? Ông ta suy tính một lúc, trầm giọng nói, “Nếu đã như thế, vậy chiều ngày mai lại đến Ngũ thị!”
Chiều hôm sau, một nhóm người của Ngân hàng thương mại đúng giờ đi đến Ngũ thị.
Nhóm người được lễ tân dẫn lên trên lầu, dẫn vào một phòng chờ nào đó.
Sau đó, cô gái lễ tân kia nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mỉm cười nói, “Trợ lý Cố, mời cô đi với tôi.”
Cố Hiểu Thần liền nghi hoặc, mắt liếc thấy Chu Trị Thanh gật đầu, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Bước ra khỏi phòng chờ, đi cả một đoạn hành lang dài chính là phòng hội nghị.
Cô gái lễ tân dừng bước ở ngoài phòng hội nghị, cười nhẹ nói, “Trợ lý Cố, Liên thiếu gia dặn cô đợi anh ấy ở trong này.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nói lời cảm ơn, cô gái lễ tân liền đi khỏi.
Anh ấy đang làm gì vậy? Cố Hiểu Thần liền có chút bất an, cầm tay nắm cửa mở cửa ra.
Trong phòng hội nghị sáng sủa, ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất, yên lặng tĩnh mịch. Cố Hiểu Thần phát hiện ở đây vắng vẻ không có người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa mới đi lên trước được mấy bước, còn chưa đến gần bàn họp hình oval, lại có giọng nam trầm thấp tràn đầy từ tính từ phía sau chậm rãi vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch này, khiến người ta giật nảy mình, “Cô gái ngoan.”
Cách gọi này……..
Cố Hiểu Thần lập tức quay đầu, anh giống như một tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp cổ đại đứng ở phía sau cô.
Ánh nắng chiếu nghiêng lên người anh, chiếu sáng nửa khuôn mặt anh.
Hai tay anh nhét trong túi quần, thân hình cao gầy giống như thế vững chắc của trời đất, căn bản phòng hội nghị rất rộng lớn tự nhiên lại hoá chật hẹp, không có cách nào chứa được sự ngạo mạn của anh. Đôi mắt đen ở dưới tóc đen hàn quang lạnh băng, vô cùng sắc bén, anh nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, ánh nhìn đó khiến cô cảm thấy mình………… dường như không mặc quần áo?
“Hạ tổng.” Cố Hiểu Thần cố gắng hết sức khiến bản thân mình bình tĩnh lại, điềm đạm nói.
Khoé miệng cong lên thành một vòng cung, nụ cười của Ngũ Hạ Liên thờ ơ, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cơ bản là không cho cô có thời gian trả lời, “Vào Ngân hàng thương mại từ lúc nào? Có phải là đã chuyển chỗ ở rồi đúng không? Ngay cả số điện thoại cũng đổi rồi? Số mới là gì? Tại sao lại đổi số? Em đang trốn ai? Trốn anh sao?”
Anh nói một câu lại bước một bước về phía cô.
“Tôi………..” Tâm tư có chút hỗn loạn, Cố Hiểu Thần liền ấp úng, lập tức lùi về sau, “Đó là việc riêng của tôi.”
“Việc riêng.” Ngũ Hạ Liên nhẹ cười thành tiếng, nét mặt lại càng lạnh băng. Đột nhiên, anh bắt đầu cởi y phục, ngón tay dài mở cúc âu phục, cánh tay vừa đưa ra, áo vest đã rơi xuống, tuỳ tiện ném sang một bên. Âu phục đắt tiền cứ như vậy bị anh ném trên mặt đất.
Dáng vẻ đó quá đẹp trai khiến cho người ta nghẹt thở, cũng khiến cho người ta hoảng loạn.
Anh tà là…………. ác quỷ.
“Hình như là hơi nóng.” Nhìn thấy khuôn mặt cô đờ ra sợ hãi, Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, vẻ mặt vừa vô tội lại vừa gian ác.
“Rất xin lỗi, tôi không quấy rầy Hạ tổng thay y phục nữa.” Cố Hiểu Thần gấp gáp nói, lập tức xoay xoay người lao ra khỏi phòng hội nghị. Bước chân của cô vừa gấp vừa lớn giống như chạy thoát thân.
Thân hình Ngũ Hạ Liên loé lên, nhẹ nhàng chặn lại trước mặt cô, cánh tay dài đưa ra trực tiếp nắm lấy cổ tay cô. Cố Hiểu Thần không kịp phản ứng, hoảng sợ quay đầu, đôi mắt trong veo đó khiến sóng lòng của anh dâng trào, nét đẹp đó làm cho anh kích động, “Anh…… anh buông tôi ra! Buông ra! Anh đến cùng là muốn làm gì!”
“Muốn em.” Trái táo Adam chuyển động lên xuống, giọng của anh đã khàn đi.
Nghe thấy hai chữ này, Cố Hiểu Thần liền mờ mịt, lớn tiếng hét lên, “Buông ra!”
Mặc kệ cô kêu gào phản kháng thế nào, đôi mắt nóng bỏng của anh sớm đã bị dục vọng chiếm đóng. Một tay khác tháo kính gọng đen của cô ra ném trên sô pha. Khuôn mặt mộc thanh thuần đẹp đẽ của cô lộ ra, cũng lọt vào trong mắt anh, anh hơi nheo mắt, kéo cô đi về phía bàn hội nghị.
“Buông ra! Buông tôi ra!”
Hai tay anh nắm chặt tay cô, ấn cả người cô lên bàn hội nghị. Bàn tay lớn bắt đầu xé quần áo của cô, động tác cởi cúc áo sơ mi thô bạo. Cố Hiểu Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng bất kể cô phản kháng thế nào, chung quy vẫn không chống lại được anh, cô chửi rủa thậm tệ.
“Anh bỉ ổi! Không thể như thế này! Đừng!”
Y phục đã bị anh kéo xuống, thân thể trắng nõn khiến lòng anh trầm bổng.
Anh đỡ eo cô để cô ngồi lên mặt bàn, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy ngọn lửa dục vọng, cúi đầu gặm nhấm giam hãm đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi tiến thẳng vào, mỗi một lần hôn sâu đều giống như muốn đoạt đi hơi thở của cô. Cô lắc đầu muốn tránh né, nhưng anh lại giữ ở sau gáy cô, bá đạo cưỡng chế, cô yếu ớt phản kháng, tiếng nghẹn ngào hư vô giống như tiếng rên rỉ, càng giống như muốn thúc giục.
“Không thể như thế này…………”
“Mỗi ngày anh đều muốn em………..” Anh vừa hôn cô, một tay ôm cô vào ngực, dục vọng nhiều ngày không phóng thích ra được khiến anh đau đớn không thể chịu đựng được, anh kéo khoá quần, vén váy của cô lên, dưới lòng bàn tay cảm giác được làn da trên đôi chân đẹp trắng mịn nhẵn bóng. Ngón tay lướt theo đùi trong của cô do thám vào trong váy của cô.
“Ư----------” Cô phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, cơ thể liền run rẩy.
Hai ngón tay nhập vào, nụ hôn của anh ngày càng bá đạo, gặm nhấm môi cô, hút lấy vị máu tanh ngọt trên phiến môi cô, mù mịt hỏi, “Trong mấy ngày rời khỏi anh, có người đàn ông nào yêu em như thế này chưa?”
Ánh mắt cô trống rỗng, bỗng nói, “Không liên quan đến anh!”
Lời vừa nói ra, anh rút ngón tay ra, mãnh liệt xuyên thẳng vào cô.
“Nhẹ một chút……….” Cô không chịu được cầu xin, loại đau đớn đó khiến cơ thể cô sắp tan rã, chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
“Nói! Có người đàn ông nào yêu em như thế này chưa!” Giọng nam của anh luẩn quẩn vang lên bên tai cô, như một con ngựa hoang không ngừng rong ruổi, giống như muốn xé toạc cô.
Cô không chịu đựng được loại đau đớn này, thì thào nói, “Không có! Không có! Không có!”
“Kẹp chặt anh.” Quả nhiên động tác của anh chậm lại, nắm lấy hai chân cô vòng quanh thắt lưng mình.
Cô vô lực gục vào vai anh, cả người giống như sắp rơi xuống, khó khăn thốt ra, “Tôi không được…………..”
“Thần thần……….” Cuồng loạn chiếm cứ, anh kề sát bên tai cô thì thầm gọi.
Chiều hôm sau, một nhóm người của Ngân hàng thương mại đúng giờ đi đến Ngũ thị.
Nhóm người được lễ tân dẫn lên trên lầu, dẫn vào một phòng chờ nào đó.
Sau đó, cô gái lễ tân kia nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mỉm cười nói, “Trợ lý Cố, mời cô đi với tôi.”
Cố Hiểu Thần liền nghi hoặc, mắt liếc thấy Chu Trị Thanh gật đầu, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Bước ra khỏi phòng chờ, đi cả một đoạn hành lang dài chính là phòng hội nghị.
Cô gái lễ tân dừng bước ở ngoài phòng hội nghị, cười nhẹ nói, “Trợ lý Cố, Liên thiếu gia dặn cô đợi anh ấy ở trong này.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nói lời cảm ơn, cô gái lễ tân liền đi khỏi.
Anh ấy đang làm gì vậy? Cố Hiểu Thần liền có chút bất an, cầm tay nắm cửa mở cửa ra.
Trong phòng hội nghị sáng sủa, ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất, yên lặng tĩnh mịch. Cố Hiểu Thần phát hiện ở đây vắng vẻ không có người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa mới đi lên trước được mấy bước, còn chưa đến gần bàn họp hình oval, lại có giọng nam trầm thấp tràn đầy từ tính từ phía sau chậm rãi vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch này, khiến người ta giật nảy mình, “Cô gái ngoan.”
Cách gọi này……..
Cố Hiểu Thần lập tức quay đầu, anh giống như một tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp cổ đại đứng ở phía sau cô.
Ánh nắng chiếu nghiêng lên người anh, chiếu sáng nửa khuôn mặt anh.
Hai tay anh nhét trong túi quần, thân hình cao gầy giống như thế vững chắc của trời đất, căn bản phòng hội nghị rất rộng lớn tự nhiên lại hoá chật hẹp, không có cách nào chứa được sự ngạo mạn của anh. Đôi mắt đen ở dưới tóc đen hàn quang lạnh băng, vô cùng sắc bén, anh nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, ánh nhìn đó khiến cô cảm thấy mình………… dường như không mặc quần áo?
“Hạ tổng.” Cố Hiểu Thần cố gắng hết sức khiến bản thân mình bình tĩnh lại, điềm đạm nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoé miệng cong lên thành một vòng cung, nụ cười của Ngũ Hạ Liên thờ ơ, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cơ bản là không cho cô có thời gian trả lời, “Vào Ngân hàng thương mại từ lúc nào? Có phải là đã chuyển chỗ ở rồi đúng không? Ngay cả số điện thoại cũng đổi rồi? Số mới là gì? Tại sao lại đổi số? Em đang trốn ai? Trốn anh sao?”
Anh nói một câu lại bước một bước về phía cô.
“Tôi………..” Tâm tư có chút hỗn loạn, Cố Hiểu Thần liền ấp úng, lập tức lùi về sau, “Đó là việc riêng của tôi.”
“Việc riêng.” Ngũ Hạ Liên nhẹ cười thành tiếng, nét mặt lại càng lạnh băng. Đột nhiên, anh bắt đầu cởi y phục, ngón tay dài mở cúc âu phục, cánh tay vừa đưa ra, áo vest đã rơi xuống, tuỳ tiện ném sang một bên. Âu phục đắt tiền cứ như vậy bị anh ném trên mặt đất.
Dáng vẻ đó quá đẹp trai khiến cho người ta nghẹt thở, cũng khiến cho người ta hoảng loạn.
Anh tà là…………. ác quỷ.
“Hình như là hơi nóng.” Nhìn thấy khuôn mặt cô đờ ra sợ hãi, Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, vẻ mặt vừa vô tội lại vừa gian ác.
“Rất xin lỗi, tôi không quấy rầy Hạ tổng thay y phục nữa.” Cố Hiểu Thần gấp gáp nói, lập tức xoay xoay người lao ra khỏi phòng hội nghị. Bước chân của cô vừa gấp vừa lớn giống như chạy thoát thân.
Thân hình Ngũ Hạ Liên loé lên, nhẹ nhàng chặn lại trước mặt cô, cánh tay dài đưa ra trực tiếp nắm lấy cổ tay cô. Cố Hiểu Thần không kịp phản ứng, hoảng sợ quay đầu, đôi mắt trong veo đó khiến sóng lòng của anh dâng trào, nét đẹp đó làm cho anh kích động, “Anh…… anh buông tôi ra! Buông ra! Anh đến cùng là muốn làm gì!”
“Muốn em.” Trái táo Adam chuyển động lên xuống, giọng của anh đã khàn đi.
Nghe thấy hai chữ này, Cố Hiểu Thần liền mờ mịt, lớn tiếng hét lên, “Buông ra!”
Mặc kệ cô kêu gào phản kháng thế nào, đôi mắt nóng bỏng của anh sớm đã bị dục vọng chiếm đóng. Một tay khác tháo kính gọng đen của cô ra ném trên sô pha. Khuôn mặt mộc thanh thuần đẹp đẽ của cô lộ ra, cũng lọt vào trong mắt anh, anh hơi nheo mắt, kéo cô đi về phía bàn hội nghị.
“Buông ra! Buông tôi ra!”
Hai tay anh nắm chặt tay cô, ấn cả người cô lên bàn hội nghị. Bàn tay lớn bắt đầu xé quần áo của cô, động tác cởi cúc áo sơ mi thô bạo. Cố Hiểu Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng bất kể cô phản kháng thế nào, chung quy vẫn không chống lại được anh, cô chửi rủa thậm tệ.
“Anh bỉ ổi! Không thể như thế này! Đừng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y phục đã bị anh kéo xuống, thân thể trắng nõn khiến lòng anh trầm bổng.
Anh đỡ eo cô để cô ngồi lên mặt bàn, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy ngọn lửa dục vọng, cúi đầu gặm nhấm giam hãm đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi tiến thẳng vào, mỗi một lần hôn sâu đều giống như muốn đoạt đi hơi thở của cô. Cô lắc đầu muốn tránh né, nhưng anh lại giữ ở sau gáy cô, bá đạo cưỡng chế, cô yếu ớt phản kháng, tiếng nghẹn ngào hư vô giống như tiếng rên rỉ, càng giống như muốn thúc giục.
“Không thể như thế này…………”
“Mỗi ngày anh đều muốn em………..” Anh vừa hôn cô, một tay ôm cô vào ngực, dục vọng nhiều ngày không phóng thích ra được khiến anh đau đớn không thể chịu đựng được, anh kéo khoá quần, vén váy của cô lên, dưới lòng bàn tay cảm giác được làn da trên đôi chân đẹp trắng mịn nhẵn bóng. Ngón tay lướt theo đùi trong của cô do thám vào trong váy của cô.
“Ư----------” Cô phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, cơ thể liền run rẩy.
Hai ngón tay nhập vào, nụ hôn của anh ngày càng bá đạo, gặm nhấm môi cô, hút lấy vị máu tanh ngọt trên phiến môi cô, mù mịt hỏi, “Trong mấy ngày rời khỏi anh, có người đàn ông nào yêu em như thế này chưa?”
Ánh mắt cô trống rỗng, bỗng nói, “Không liên quan đến anh!”
Lời vừa nói ra, anh rút ngón tay ra, mãnh liệt xuyên thẳng vào cô.
“Nhẹ một chút……….” Cô không chịu được cầu xin, loại đau đớn đó khiến cơ thể cô sắp tan rã, chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
“Nói! Có người đàn ông nào yêu em như thế này chưa!” Giọng nam của anh luẩn quẩn vang lên bên tai cô, như một con ngựa hoang không ngừng rong ruổi, giống như muốn xé toạc cô.
Cô không chịu đựng được loại đau đớn này, thì thào nói, “Không có! Không có! Không có!”
“Kẹp chặt anh.” Quả nhiên động tác của anh chậm lại, nắm lấy hai chân cô vòng quanh thắt lưng mình.
Cô vô lực gục vào vai anh, cả người giống như sắp rơi xuống, khó khăn thốt ra, “Tôi không được…………..”
“Thần thần……….” Cuồng loạn chiếm cứ, anh kề sát bên tai cô thì thầm gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro