Thu Hồi Câu Nói...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cái gì? Ngôn Húc Đông vô cùng kinh ngạc mắt trợn lớn, không dám tin, trầm giọng nói, “Đem sai tài liệu?”
Khuôn mặt nhỏ của Cố Hiểu Thần trắng ngần giờ đang sung huyết đỏ rực, hoang mang lo lắng giải thích, “Không phải … cũng không phải là đem sai tài liệu, ngày hôm qua lúc tan làm tôi rõ ràng đã đem tài liệu chỉnh lý xong để vào trong túi văn kiện này. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm nay lại là không phải, tôi cũng không biết…”
“Cô làm việc kiểu gì vậy hả?” Ngũ Hạ Liên đanh giọng quát to, sự bất mãn đó bộc phát hoàn toàn.
“Thực sự, hôm qua tôi quả thật đã sắp xếp xong mọi thứ.” Cố Hiểu Thần cắn cánh môi, nhưng tự mình liền cảm thấy cái cớ của mình quá không thuyết phục.
Nhưng mà cô thực sự không biết đã phát sinh chuyện gì.
Ngũ Hạ Liên nheo mắt, đem khuôn mặt mờ mịt không biết xoay sở làm sao của cô khoá chặt nơi đáy mắt, lạnh giọng nói, “Lập tức gọi điện cho thư ký Hạ, gửi bản sao văn kiện dự phòng ! Loại việc này chẳng lẽ còn cần tôi nói sao !”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần kiên cường trả lời, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Hạ.
Khí lạnh trong phòng hội nghị thổi ra từng trận gió mát lạnh, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động gọi cho thư ký Hạ, ngắn gọn nói cô ấy về sự việc tài liệu. Mà cô có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn chăm chú sắc bén của Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông. Đặc biệt là Ngũ Hạ Liên, ánh mắt đó bức bách khiến cô ngạt thở.
“Cố tiểu thư, tôi đã tìm qua rồi. Không có tài liệu dự phòng như cô nói.” Thư ký Hạ ở đầu dây bên kia trả lời như vậy.
“Làm sao có thể như vậy? Thư ký Hạ, cô tìm lại lần nữa dùm tôi, hôm qua tôi đã lưu trữ ở chỗ đó mà.” Cố Hiểu Thần bỗng cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
Điện thoại yên lặng một lúc, thư ký Hạ lại nói, “Thực sự là không có.”
“Tôi… biết rồi.” Cố Hiểu Thần cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại trong tay hoảng hốt tự trách nói, “Thư ký Hạ nói không tìm thấy phần tài liệu dự phòng.”
Cố Hiểu Thần bất an bế tắc tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho tốt.
“Thực sự xuất sắc.” Ngũ Hạ Liên đột ngột thốt ra câu nói này, làm cho Cố Hiểu Thần muộn phiền. Một sự hờ hững trên khuôn mặt điển trai của anh, sâu thẳm nói ra nửa câu sau, “Tôi thu hồi câu nói này.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần giống như bị một tảng đá lớn đè lên, bên tai vang lên giọng nam sâu thẳm của anh, lạnh lùng mà lại đâu thấu trái tim, “Nếu như cô đến cả bảo quản tốt tài liệu do mình phụ trách lên kế hoạch, công việc đơn giản như thế này cũng làm không được, vậy thì cô không có tư cách trở thành trợ lý, thậm chí ngay cả Ngũ thị, cô đều không có tư cách bước vào.”
Ngôn Húc Đông lặng lẽ thở dài, chỉ là lo lắng thay Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần cảm thấy mình thực sự là sai, vốn dĩ là cam chịu tiếp nhận phê bình, nhưng không biết như thế nào, lại cảm thấy tủi thân, oan ức. Bị anh nói đến viền mắt đỏ ửng. Cô từ trước đến giờ đều không thích khóc, nhưng tất cả đều vì dăm ba câu nói của anh làm cho muốn khóc. Tình hình lúc này khiến cô nhớ đến lúc trước.
“Hạ tổng, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đại diện của Hằng Nguyên sắp đến rồi.” Ngôn Húc Đông nói.
Ngũ Hạ Liên nhìn cô chằm chằm, “Cô nói xem nên làm thế nào?”
“Tôi…” Cố Hiểu Thần cắn răng, “Tôi có thể không cần tài liệu.”
“Em muốn đọc thuộc lòng.” Ngôn Húc Đông lại lần nữa giật mình.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Hiểu Thần trắng ngần giờ đang sung huyết đỏ rực, hoang mang lo lắng giải thích, “Không phải … cũng không phải là đem sai tài liệu, ngày hôm qua lúc tan làm tôi rõ ràng đã đem tài liệu chỉnh lý xong để vào trong túi văn kiện này. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm nay lại là không phải, tôi cũng không biết…”
“Cô làm việc kiểu gì vậy hả?” Ngũ Hạ Liên đanh giọng quát to, sự bất mãn đó bộc phát hoàn toàn.
“Thực sự, hôm qua tôi quả thật đã sắp xếp xong mọi thứ.” Cố Hiểu Thần cắn cánh môi, nhưng tự mình liền cảm thấy cái cớ của mình quá không thuyết phục.
Nhưng mà cô thực sự không biết đã phát sinh chuyện gì.
Ngũ Hạ Liên nheo mắt, đem khuôn mặt mờ mịt không biết xoay sở làm sao của cô khoá chặt nơi đáy mắt, lạnh giọng nói, “Lập tức gọi điện cho thư ký Hạ, gửi bản sao văn kiện dự phòng ! Loại việc này chẳng lẽ còn cần tôi nói sao !”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần kiên cường trả lời, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Hạ.
Khí lạnh trong phòng hội nghị thổi ra từng trận gió mát lạnh, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động gọi cho thư ký Hạ, ngắn gọn nói cô ấy về sự việc tài liệu. Mà cô có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn chăm chú sắc bén của Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông. Đặc biệt là Ngũ Hạ Liên, ánh mắt đó bức bách khiến cô ngạt thở.
“Cố tiểu thư, tôi đã tìm qua rồi. Không có tài liệu dự phòng như cô nói.” Thư ký Hạ ở đầu dây bên kia trả lời như vậy.
“Làm sao có thể như vậy? Thư ký Hạ, cô tìm lại lần nữa dùm tôi, hôm qua tôi đã lưu trữ ở chỗ đó mà.” Cố Hiểu Thần bỗng cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
Điện thoại yên lặng một lúc, thư ký Hạ lại nói, “Thực sự là không có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi… biết rồi.” Cố Hiểu Thần cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại trong tay hoảng hốt tự trách nói, “Thư ký Hạ nói không tìm thấy phần tài liệu dự phòng.”
Cố Hiểu Thần bất an bế tắc tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho tốt.
“Thực sự xuất sắc.” Ngũ Hạ Liên đột ngột thốt ra câu nói này, làm cho Cố Hiểu Thần muộn phiền. Một sự hờ hững trên khuôn mặt điển trai của anh, sâu thẳm nói ra nửa câu sau, “Tôi thu hồi câu nói này.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần giống như bị một tảng đá lớn đè lên, bên tai vang lên giọng nam sâu thẳm của anh, lạnh lùng mà lại đâu thấu trái tim, “Nếu như cô đến cả bảo quản tốt tài liệu do mình phụ trách lên kế hoạch, công việc đơn giản như thế này cũng làm không được, vậy thì cô không có tư cách trở thành trợ lý, thậm chí ngay cả Ngũ thị, cô đều không có tư cách bước vào.”
Ngôn Húc Đông lặng lẽ thở dài, chỉ là lo lắng thay Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần cảm thấy mình thực sự là sai, vốn dĩ là cam chịu tiếp nhận phê bình, nhưng không biết như thế nào, lại cảm thấy tủi thân, oan ức. Bị anh nói đến viền mắt đỏ ửng. Cô từ trước đến giờ đều không thích khóc, nhưng tất cả đều vì dăm ba câu nói của anh làm cho muốn khóc. Tình hình lúc này khiến cô nhớ đến lúc trước.
“Hạ tổng, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đại diện của Hằng Nguyên sắp đến rồi.” Ngôn Húc Đông nói.
Ngũ Hạ Liên nhìn cô chằm chằm, “Cô nói xem nên làm thế nào?”
“Tôi…” Cố Hiểu Thần cắn răng, “Tôi có thể không cần tài liệu.”
“Em muốn đọc thuộc lòng.” Ngôn Húc Đông lại lần nữa giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro