Tỉnh Mộng
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Hoá ra, hoá ra sớm đã kết thúc rồi.
Cô đang mong đợi điều gì. Cô còn đang mong đợi điều gì. Thật là sự mong đợi nực cười, Cố Hiểu Thần nực cười. Ngay cả những hồi ức cũng đều cảm thấy có chút nực cười. Anh không hề có tim, cô vì cái gì vẫn phải nghiêm túc. Đột nhiên nghe thấy âm thanh vỡ nát, tim của cô, bị anh bóp nát rồi.
Khuyết một chỗ, không có cách nào sửa lại được.
Cô cũng không cần cho là thật nữa.
Vì vậy cứ xem như là một giấc mơ đi.
Tỉnh mộng rồi. Cô cũng nên đi rồi. Nên đi rồi.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Hiểu Thần mờ mịt bơ vơ, vẻ mặt đó giống như đứa trẻ gặp phải câu hỏi không có cách nào trả lời, ngây ngốc nhìn anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không có tiêu cự nữa, tan rã, trống rỗng. Chết lặng một lúc lâu, đôi mắt dưới mắt kính gọng đen lúc này mới chớp nháy, giống như xoá đi thứ gì đó, đôi mắt cô càng thêm rõ ràng rực rỡ, loá mắt không gì sánh được.
“Liên thiếu gia, tôi ra ngoài đây.” Khoé môi hơi cong lên, giọng nói của cô bình tĩnh dịu dàng, vô cùng dễ nghe.
Sự điềm tĩnh khác thường của cô lại khiến ánh mắt Ngũ Hạ Liên chợt căng thảng, nhìn cô xoay người, anh lạnh lùng quát, “Đợi đã!”
Cố Hiểu Thần xoay người lại, điềm đạm mỉm cười đối mặt với anh. Khoé miệng cô cong lên một vòng cung, vẻ mặt long lanh toả sáng, đôi mắt chói loá, còn có thái độ vô vị……. tất cả những điều đó lại khiến anh cảm thấy không vui. Nhưng anh chỉ ngưng mắt nhìn cô, giống như muốn đem cô khắc vào trong đầu.
Văn phòng yên tĩnh, giọng nam nghiêm nghị của anh vang lên, xa xôi, trống trải, vẫn là hai chữ đó, “Ra ngoài.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lại một tiếng, cuối cũng cũng xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngũ Hạ Liên một mình ngồi trong văn phòng rộng lớn, lặng lẽ hút thuốc. Hút hết điếu, anh ném đầu thuốc vào gạt tàn. Cầm bút máy lên tiếp tục ký văn kiện, lông mày vô thức cau chặt.
Về đến bộ phận đầu tư, Cố Hiểu Thần đem văn kiện đưa cho Ngũ Hạo Dương.
“Phó tổng, văn kiện này Hạ tổng đã ký.” Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói.
Ngũ Hạo Dương đang buồn chán chơi trò chơi trong máy tính, anh nhìn cũng không nhìn, thản nhiên nói, “Để xuống đi.”
Cố Hiểu Thần mỉm cười, đặt văn kiện xuống bàn trước mặt Ngũ Hạo Dương, thuận miệng nói ra lời chúc mừng năm mới.
“Phó tổng, năm mới vui vẻ.”
Ngũ Hạo Dương chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô, lại thấy nụ cười của cô vô cùng ngọt ngào. Kiểu cười đó, rõ ràng là cười vui vẻ, nhưng vì cái gì lại khiến anh cảm thấy ………. đau lòng? Bỏ chuột ra, hai tay tuỳ ý đan lại trước ngực, nói lời sắc bén.
“Cười khó coi như vậy, vừa mới gặp Hạ tổng, không phải là rất vui sao? Đã lâu không gặp! Tôi biết rồi, cô nhất định là quá vui mừng………” Lời nói của Ngũ Hạo Dương nói được một nửa, nụ cười của cô lại càng lúc càng ngọt, cũng càng lúc càng …………. đau lòng.
Kiểu cười cố tỏ ra mạnh mẽ đó, tuyệt đối sẽ khiến trong lòng người ta không chịu nổi.
“Cô thu dọn cũng có thể nghỉ được rồi. Năm mới vui vẻ.” Ngũ Hạo Dương trong nháy mắt thu lại câu nói lúc nãy, nóng nảy thúc giục.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, vẫn mỉm cười như trước.
Đến khi vào trong phòng làm việc, đôi chân cô lúc này còn còn chút sức lực nào nữa, ngã ngồi xuống ghế làm việc. Không muốn cho mình suy nghĩ lung tung nữa, nên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thật sự có nhiều thứ phải thu dọn, văn kiện phải cất vào trong ngăn kéo, hồ sơ trong tay phải lưu bản sao vào máy tính………..
Ngón tay gõ bàn phím, ánh mắt của cô có chút mờ nhạt.
Năm giờ chiều, Cố Hiểu Thần theo mọi người lặng lẽ ra khỏi cao ốc Ngũ thị.
Cuối cùng cũng được nghỉ rồi……….
***
Sắc trời không biết từ lúc nào đã tối xuống, đèn ở văn phòng trên tầng cao nhất vẫn sáng choang.
Cả một toà nhà dường như chỉ còn lại một ánh sáng này, Ngũ Hạ Liên sau khi thẩm duyệt xong một phần văn kiện, anh đóng bút máy, nhíu lông mày có vẻ hơi mệt mỏi. Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn làm việc trước mặt kêu liên tục. Tay anh hơi khựng lại, trong đầu loé lên một cái tên của ai đó, gấp gáp đưa tay, cầm điện thoại đến trước mắt xem.
Chỉ là thứ hiển thị trên màn hình lại khiến động tác của anh trì trệ.
Ấn phím kết nối, giọng điệu của anh hiển nhiên là không nhẫn nại, “Chuyện gì?”
“Liên?” Đầu điện thoại bên kia, Y Lâm có chút thấp thỏm bất an, “Không có chuyện gì, chỉ là lâu rồi không gặp anh, nên em nhớ………..”
“Em nên biết quy tắc của tôi. Sau này không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi. Cần cái gì, em cứ trực tiếp cà thẻ.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
“Liên………..” Giọng của Y Lâm có chút nghẹn lại, giây tiếp theo, lại cười nói, “Năm mới rồi, có đi nghỉ ở đâu không?”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, phun ra hai chữ, “Nói sau.”
“Em……… em biết rồi. Liên, anh nhớ gọi cho em nhé.”
Ngũ Hạ Liên không trả lời lại, anh vẫn luôn như vậy, không cho ai bất kỳ lời hứa nào, rồi cúp điện thoại.
Rời khỏi Ngũ thị, Ngũ Hạ Liên lái xe đến Ngũ gia. Trong biệt thự của nhà họ Ngũ, mấy người đã dùng bữa xong, Ngũ Kế Tông và Kỷ Nhạc Hoa đang ngồi ở sảnh phụ thưởng thức trà. Còn Ngũ Diệu Khả đang vẽ trong phòng tranh của mình. Ngũ Hạ Liên đến khiến cho bầu không khí đang yên bình trong sảnh phụ đột nhiên ngột ngạt.
Anh tự ý ngồi xuống sô pha, trầm giọng nói, “Con phải đi ngay, chuyến bay tối nay.”
“Vậy anh còn đến đây làm gì?” Ngũ Kế Tông vừa nghe thấy câu nói này, nộ khí liền bộc phát. Kỷ Nhạc Hoa ở bên cúi đầu, chỉ đưa tay nắm lấy tay Ngũ Kế Tông, tỏ ý ông đừng tức giận.
“Năm mới vui vẻ.” Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, vừa mới ngồi xuống đã đứng dậy.
“Nghịch tử!” Đợi anh rời đi, Ngũ Kế Tông quát lớn.
Ngũ Hạ Liên không rời khỏi Ngũ gia ngay, mà đi đến phòng tranh của Ngũ Diệu Khả. Trong phòng tranh rộng lớn sặc mùi màu vẽ, có chút nồng nặc. Ngũ Diệu Khả đang cầm cọ vẽ tranh, bóng dáng nghiêm túc tập trung tinh thần của cô ấy lại khiến cho Ngũ Hạ Liên cảm thấy có chút quen thuộc, vậy mà lại giống với một người khác.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngũ Diệu Khả ngạc nhiên quay đầu.
Nhìn thấy Ngũ Hạ Liên, cô liền vui mừng, vẫn đang cầm cọ liền bổ nhào đến, “Anh hai!”
Ngũ Hạ Liên ôm Ngũ Diệu Khả, khuôn mặt tuấn tú có một nụ cười nhẹ.
Ngũ Diệu Khả kéo Ngũ Hạ Liên đi về phía ghế mây ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương khả ái của cô khiến Ngũ Hạ Liên cảm thấy có chút vui vẻ thanh thản. Ngũ Diệu Khả nói liền một lúc, Ngũ Hạ Liên chỉ im lặng lắng nghe. Sau cùng, cô thận trọng nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Anh hai, dì sao rồi?”
“Người đã sắp chết.” Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, nhẹ nói một câu.
Ngũ Diệu Khả sững sờ, đột nhiên đau lòng muốn khóc, “Anh hai………”
Cô đang mong đợi điều gì. Cô còn đang mong đợi điều gì. Thật là sự mong đợi nực cười, Cố Hiểu Thần nực cười. Ngay cả những hồi ức cũng đều cảm thấy có chút nực cười. Anh không hề có tim, cô vì cái gì vẫn phải nghiêm túc. Đột nhiên nghe thấy âm thanh vỡ nát, tim của cô, bị anh bóp nát rồi.
Khuyết một chỗ, không có cách nào sửa lại được.
Cô cũng không cần cho là thật nữa.
Vì vậy cứ xem như là một giấc mơ đi.
Tỉnh mộng rồi. Cô cũng nên đi rồi. Nên đi rồi.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Hiểu Thần mờ mịt bơ vơ, vẻ mặt đó giống như đứa trẻ gặp phải câu hỏi không có cách nào trả lời, ngây ngốc nhìn anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không có tiêu cự nữa, tan rã, trống rỗng. Chết lặng một lúc lâu, đôi mắt dưới mắt kính gọng đen lúc này mới chớp nháy, giống như xoá đi thứ gì đó, đôi mắt cô càng thêm rõ ràng rực rỡ, loá mắt không gì sánh được.
“Liên thiếu gia, tôi ra ngoài đây.” Khoé môi hơi cong lên, giọng nói của cô bình tĩnh dịu dàng, vô cùng dễ nghe.
Sự điềm tĩnh khác thường của cô lại khiến ánh mắt Ngũ Hạ Liên chợt căng thảng, nhìn cô xoay người, anh lạnh lùng quát, “Đợi đã!”
Cố Hiểu Thần xoay người lại, điềm đạm mỉm cười đối mặt với anh. Khoé miệng cô cong lên một vòng cung, vẻ mặt long lanh toả sáng, đôi mắt chói loá, còn có thái độ vô vị……. tất cả những điều đó lại khiến anh cảm thấy không vui. Nhưng anh chỉ ngưng mắt nhìn cô, giống như muốn đem cô khắc vào trong đầu.
Văn phòng yên tĩnh, giọng nam nghiêm nghị của anh vang lên, xa xôi, trống trải, vẫn là hai chữ đó, “Ra ngoài.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lại một tiếng, cuối cũng cũng xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngũ Hạ Liên một mình ngồi trong văn phòng rộng lớn, lặng lẽ hút thuốc. Hút hết điếu, anh ném đầu thuốc vào gạt tàn. Cầm bút máy lên tiếp tục ký văn kiện, lông mày vô thức cau chặt.
Về đến bộ phận đầu tư, Cố Hiểu Thần đem văn kiện đưa cho Ngũ Hạo Dương.
“Phó tổng, văn kiện này Hạ tổng đã ký.” Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói.
Ngũ Hạo Dương đang buồn chán chơi trò chơi trong máy tính, anh nhìn cũng không nhìn, thản nhiên nói, “Để xuống đi.”
Cố Hiểu Thần mỉm cười, đặt văn kiện xuống bàn trước mặt Ngũ Hạo Dương, thuận miệng nói ra lời chúc mừng năm mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phó tổng, năm mới vui vẻ.”
Ngũ Hạo Dương chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô, lại thấy nụ cười của cô vô cùng ngọt ngào. Kiểu cười đó, rõ ràng là cười vui vẻ, nhưng vì cái gì lại khiến anh cảm thấy ………. đau lòng? Bỏ chuột ra, hai tay tuỳ ý đan lại trước ngực, nói lời sắc bén.
“Cười khó coi như vậy, vừa mới gặp Hạ tổng, không phải là rất vui sao? Đã lâu không gặp! Tôi biết rồi, cô nhất định là quá vui mừng………” Lời nói của Ngũ Hạo Dương nói được một nửa, nụ cười của cô lại càng lúc càng ngọt, cũng càng lúc càng …………. đau lòng.
Kiểu cười cố tỏ ra mạnh mẽ đó, tuyệt đối sẽ khiến trong lòng người ta không chịu nổi.
“Cô thu dọn cũng có thể nghỉ được rồi. Năm mới vui vẻ.” Ngũ Hạo Dương trong nháy mắt thu lại câu nói lúc nãy, nóng nảy thúc giục.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, vẫn mỉm cười như trước.
Đến khi vào trong phòng làm việc, đôi chân cô lúc này còn còn chút sức lực nào nữa, ngã ngồi xuống ghế làm việc. Không muốn cho mình suy nghĩ lung tung nữa, nên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thật sự có nhiều thứ phải thu dọn, văn kiện phải cất vào trong ngăn kéo, hồ sơ trong tay phải lưu bản sao vào máy tính………..
Ngón tay gõ bàn phím, ánh mắt của cô có chút mờ nhạt.
Năm giờ chiều, Cố Hiểu Thần theo mọi người lặng lẽ ra khỏi cao ốc Ngũ thị.
Cuối cùng cũng được nghỉ rồi……….
***
Sắc trời không biết từ lúc nào đã tối xuống, đèn ở văn phòng trên tầng cao nhất vẫn sáng choang.
Cả một toà nhà dường như chỉ còn lại một ánh sáng này, Ngũ Hạ Liên sau khi thẩm duyệt xong một phần văn kiện, anh đóng bút máy, nhíu lông mày có vẻ hơi mệt mỏi. Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn làm việc trước mặt kêu liên tục. Tay anh hơi khựng lại, trong đầu loé lên một cái tên của ai đó, gấp gáp đưa tay, cầm điện thoại đến trước mắt xem.
Chỉ là thứ hiển thị trên màn hình lại khiến động tác của anh trì trệ.
Ấn phím kết nối, giọng điệu của anh hiển nhiên là không nhẫn nại, “Chuyện gì?”
“Liên?” Đầu điện thoại bên kia, Y Lâm có chút thấp thỏm bất an, “Không có chuyện gì, chỉ là lâu rồi không gặp anh, nên em nhớ………..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em nên biết quy tắc của tôi. Sau này không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi. Cần cái gì, em cứ trực tiếp cà thẻ.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
“Liên………..” Giọng của Y Lâm có chút nghẹn lại, giây tiếp theo, lại cười nói, “Năm mới rồi, có đi nghỉ ở đâu không?”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, phun ra hai chữ, “Nói sau.”
“Em……… em biết rồi. Liên, anh nhớ gọi cho em nhé.”
Ngũ Hạ Liên không trả lời lại, anh vẫn luôn như vậy, không cho ai bất kỳ lời hứa nào, rồi cúp điện thoại.
Rời khỏi Ngũ thị, Ngũ Hạ Liên lái xe đến Ngũ gia. Trong biệt thự của nhà họ Ngũ, mấy người đã dùng bữa xong, Ngũ Kế Tông và Kỷ Nhạc Hoa đang ngồi ở sảnh phụ thưởng thức trà. Còn Ngũ Diệu Khả đang vẽ trong phòng tranh của mình. Ngũ Hạ Liên đến khiến cho bầu không khí đang yên bình trong sảnh phụ đột nhiên ngột ngạt.
Anh tự ý ngồi xuống sô pha, trầm giọng nói, “Con phải đi ngay, chuyến bay tối nay.”
“Vậy anh còn đến đây làm gì?” Ngũ Kế Tông vừa nghe thấy câu nói này, nộ khí liền bộc phát. Kỷ Nhạc Hoa ở bên cúi đầu, chỉ đưa tay nắm lấy tay Ngũ Kế Tông, tỏ ý ông đừng tức giận.
“Năm mới vui vẻ.” Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, vừa mới ngồi xuống đã đứng dậy.
“Nghịch tử!” Đợi anh rời đi, Ngũ Kế Tông quát lớn.
Ngũ Hạ Liên không rời khỏi Ngũ gia ngay, mà đi đến phòng tranh của Ngũ Diệu Khả. Trong phòng tranh rộng lớn sặc mùi màu vẽ, có chút nồng nặc. Ngũ Diệu Khả đang cầm cọ vẽ tranh, bóng dáng nghiêm túc tập trung tinh thần của cô ấy lại khiến cho Ngũ Hạ Liên cảm thấy có chút quen thuộc, vậy mà lại giống với một người khác.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngũ Diệu Khả ngạc nhiên quay đầu.
Nhìn thấy Ngũ Hạ Liên, cô liền vui mừng, vẫn đang cầm cọ liền bổ nhào đến, “Anh hai!”
Ngũ Hạ Liên ôm Ngũ Diệu Khả, khuôn mặt tuấn tú có một nụ cười nhẹ.
Ngũ Diệu Khả kéo Ngũ Hạ Liên đi về phía ghế mây ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương khả ái của cô khiến Ngũ Hạ Liên cảm thấy có chút vui vẻ thanh thản. Ngũ Diệu Khả nói liền một lúc, Ngũ Hạ Liên chỉ im lặng lắng nghe. Sau cùng, cô thận trọng nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Anh hai, dì sao rồi?”
“Người đã sắp chết.” Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, nhẹ nói một câu.
Ngũ Diệu Khả sững sờ, đột nhiên đau lòng muốn khóc, “Anh hai………”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro