Trực Tiếp Gọi T...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Sắc trời năm giờ đã hơi tối, đèn trong phòng khách sáng choang.
Ánh đèn vàng nhạt, trong phòng bếp nồi súp đặc đang toả ra mùi thơm nghi ngút.
Hai tay Cố Hiểu Thần bưng chén súp, bộ dạng nhát gan thận trọng kia khiến cho Ngũ Hạ Liên cảm thấy vô cùng lạ lẫm, mà lại vô cùng ấm áp. Cô giống như bà chủ nhà trong gia đình bình thường, đeo tạp dề, tóc đen dài búi lên, thậm chí còn vén qua tai, nhưng có vài sợi tóc xoã xuống bên tai phải, lộ ra vẻ mềm mại nhẹ nhàng mà có phần lười biếng.
Cô như vậy, khiến khuôn mặt anh tuấn đang cau có của anh chợt thả lỏng.
Tiêu rồi. Không biết có phải là vẫn còn tức giận không. Cố Hiểu Thần hồi lâu không thấy anh trả lời nên do dự đứng yên một chỗ thầm suy nghĩ.
Ngũ Hạ Liên lặng lẽ cất bước đi đến gần cô. Anh vừa đi vừa tháo áo vest âu phục xuống, sau đó ngồi vào ghế của bàn ăn. Quay đầu nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Không muốn cho anh uống sao?”
“Dạ? Vâng !” Cố Hiểu Thần lúng túng hoàn hồn, vội vang đem chén súp nóng đặt trước mặt anh. Cô cầm áo vest âu phục thả ở một bên lên, treo lên giá treo quần áo bằng gỗ chạm khắc.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đang ngây người nhìn chằm chằm chén súp nóng hổi.
“Không uống sao?” Cố Hiểu Thần buột miệng nhỏ tiếng hỏi anh.
Mày kiếm Ngũ Hạ Liên cau lại, giọng nam trầm thấp khác thường, sâu xa phun ra mấy chữ, “Không có thìa.”
“Em quên mất.” Cố Hiểu Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, mặt lộ ra vẻ gượng gạo, lập tức lao vào bếp lấy muỗng súp đưa cho anh.
Ngũ Hạ Liên nhận lấy muỗng súp, không nói tiếng nào liền bắt đầu uống súp.
Cố Hiểu Thần chú ý đến một điểm, không quản là khi nào, ở đâu, người trước mặt là ai, anh ấy đều giữ được phong thái chỉnh chu lịch lãm khi ăn. Loại khí chất cao quý này, chỉ có thể là bẩm sinh mà có. Nhưng, cô vẫn không nhịn được mà nhìn anh, muốn biết súp cô nấu có hợp khẩu vị của anh không.
“Đứng đó làm gì?” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi.
“Vẫn còn món ăn, em đi bưng lên.” Cố Hiểu Thần nói một câu không lưu loát.
Món ăn rất đơn giản, đơn giản đến mức hơi khó coi.
Một món súp, một đĩa trứng bác cà chua, một chén canh sườn, hai chén cơm.
Hai người ngồi ăn cùng một bàn trong căn hộ hai phòng ngủ.
Nhưng bây giờ căn hộ lạnh lẽo buồn tẻ lại có chút hơi ấm, không còn vắng vẻ trống trải như trước nữa.
Cố Hiểu Thần cúi đầu cẩn trọng ăn cơm, cô không dám nhìn thẳng anh. Thấy anh gắp một miếng cà chua lên, cô nhẹ giọng nói, “Không biết anh về ăn cơm, nên không làm nhiều đồ ăn. Lần sau… lần sau nếu như có trở về, nhớ nói trước với em một tiếng để em nấu nhiều hơn một chút.”
Ngũ Hạ Liên nghe thấy giọng nữ mềm mại nhu mì của cô liền ngẩng đầu, chỉ thấy cô co lại ở một góc bàn ăn, bộ dạng đáng thương của một cô tình nhân. Anh khẽ động môi, trầm giọng nói, “Sau này em không cần phải làm việc nhà, anh sẽ tìm người giúp việc Philippines cho em.”
“Không cần đâu.” Cố Hiểu Thần lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt đũa trong tay, “Dù sao bình thường cũng không có việc gì làm, với lại…. với lại em thích làm việc nhà, nấu cơm nấu món ăn.”
Cô ấy kỳ lạ như vậy lại khiến trái tim anh hơi rung động.
Ngũ Hạ Liên không nói gì nữa, im lặng ăn cơm.
Cô cuối cùng vẫn không dám mở miệng hỏi anh, súp có ngon không.
Ăn cơm xong, Cố Hiểu Thần ở trong phòng bếp rửa chén, còn Ngũ Hạ Liên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Cuộc sống thế này khiến cho người ta có một loại ảo tưởng, đây giống như không phải là một chỗ ở tạm thời, mà là một ngôi nhà.
Tắt vòi nước, Cố Hiểu Thần cởi tạp dề ra, lau tay.
Trong phòng khách, Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc. Mắt liếc thấy Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng bếp, anh phun ra một làn khói trắng, trầm giọng nói, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng gọi, “Liên thiếu gia.”
Liên thiếu gia? Cách gọi này sao đột nhiên khiến anh không vui, Ngũ Hạ Liên lấy một tấm thẻ vàng từ trong túi áo ra, đưa cho cô, “Sau này mua đồ, cứ dùng thẻ này. Không cần giúp anh tiết kiệm.”
“Bản thân em có việc làm có thu nhập cũng đủ dùng.” Cố Hiểu Thần chỉ là không muốn khiến bản thân mình hoàn toàn trở thành loài chim hoàng yến kia, loại phụ nữ được người khác bao nuôi.
Trong tiềm thức, cô cố chấp bài xích tiền của người khác.
Có lẽ, điều này sẽ khiến cô sống dễ chịu hơn một chút. Thậm chí dùng nó để che giấu sự hèn mọn kia.
“Nói em cầm thì em cứ cầm, sao phải nói nhiều như vậy.” Ngũ Hạ Liên cầm tay cô lên, vẫn cứ đem tấm thẻ nhét vào tay cô.
Cố Hiểu Thần cầm tấm thẻ, cảm thấy giống như cầm một củ khoai nóng bỏng, nhưng chỉ có thể chấp nhận.
“Em đi tắm.” Cô ngoan ngoãn nói.
“Đợi đã.” Ngũ Hạ Liên ngăn cản cô, Cố Hiểu Thần hoài nghi mở lớn đôi mắt nhìn anh.
Điếu thuốc trong tay anh cháy lập loè, đôi mắt đó hệt như bị người đốt lên một tia lửa nhỏ, Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn ánh mắt cô, giọng nam tràn đầy từ tính nói, “Sau này lúc riêng tư thì trực tiếp gọi tên anh. Gọi một tiếng anh nghe thử xem.”
Tên? Trực tiếp gọi tên của anh?
Cố Hiểu Thần bỗng lo lắng bất an, đơn giản và thông thường như vậy, nhưng bởi vì là tên của anh, nên không còn thấy đơn giản nữa. Một đôi mắt thập phần vô tội, cô khẽ động cánh môi, lại phát hiện đây là một chuyện cực khì khó khăn, khó hơn cả thi vào đại học.
“Lưỡi bị mèo cắt à?” Trong đôi mắt đen của anh lấp lánh ánh hào quang, đáy mắt lộ ra sự dí dỏm.
Mặt Cố Hiểu Thần bỗng chốc đỏ bừng, lề mề mở miệng, bộ dạng bối rối nhẹ giọng nói, “Hạ Liên.”
Ngũ Hạ Liên lắc đầu, không hài lòng với cách gọi của cô.
Chẳng lẽ muốn cô gọi anh thân mật? Cố Hiểu Thần xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống, hai tay nắm chặt vạt áo, dường như sắp nắm đến rách.
Ngũ Hạ Liên tụ khói đến bên miệng, tư lự liếc nhìn cô.
Cô chậm rãi mở miệng, cách gọi không khỏi xấu hổ thẹn thùng, “A Hạ.”
Ngũ Hạ Liên chợt sững sờ, động tác hút thuốc cũng ngưng lại. Khuôn mặt điển trai vốn trầm lặng nay lại có chút xao động thay đổi khác thường, anh chăm chú nhìn cô, trong mắt loé qua một tia sáng rồi lại nhanh chóng biến mất. Chỉ hút sâu một hơi thuốc, cảm thấy một luồng khí nóng bỏng trong phổi, ép chặt lồng ngực.
“Em… em đi tắm.” Cố Hiểu Thần cắn cắn môi, nhanh chóng xoay người chạy vào phòng tắm.
Cô không giống như những cô nhân tình khác gọi anh là “Liên”, giọng của cô không có một chút sự mềm dẻo nũng nịu nào.
Trên thế giới này, chỉ có một người gọi anh là “A Hạ”.
Bây giờ còn có thêm một người nữa.
Ánh đèn vàng nhạt, trong phòng bếp nồi súp đặc đang toả ra mùi thơm nghi ngút.
Hai tay Cố Hiểu Thần bưng chén súp, bộ dạng nhát gan thận trọng kia khiến cho Ngũ Hạ Liên cảm thấy vô cùng lạ lẫm, mà lại vô cùng ấm áp. Cô giống như bà chủ nhà trong gia đình bình thường, đeo tạp dề, tóc đen dài búi lên, thậm chí còn vén qua tai, nhưng có vài sợi tóc xoã xuống bên tai phải, lộ ra vẻ mềm mại nhẹ nhàng mà có phần lười biếng.
Cô như vậy, khiến khuôn mặt anh tuấn đang cau có của anh chợt thả lỏng.
Tiêu rồi. Không biết có phải là vẫn còn tức giận không. Cố Hiểu Thần hồi lâu không thấy anh trả lời nên do dự đứng yên một chỗ thầm suy nghĩ.
Ngũ Hạ Liên lặng lẽ cất bước đi đến gần cô. Anh vừa đi vừa tháo áo vest âu phục xuống, sau đó ngồi vào ghế của bàn ăn. Quay đầu nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Không muốn cho anh uống sao?”
“Dạ? Vâng !” Cố Hiểu Thần lúng túng hoàn hồn, vội vang đem chén súp nóng đặt trước mặt anh. Cô cầm áo vest âu phục thả ở một bên lên, treo lên giá treo quần áo bằng gỗ chạm khắc.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đang ngây người nhìn chằm chằm chén súp nóng hổi.
“Không uống sao?” Cố Hiểu Thần buột miệng nhỏ tiếng hỏi anh.
Mày kiếm Ngũ Hạ Liên cau lại, giọng nam trầm thấp khác thường, sâu xa phun ra mấy chữ, “Không có thìa.”
“Em quên mất.” Cố Hiểu Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, mặt lộ ra vẻ gượng gạo, lập tức lao vào bếp lấy muỗng súp đưa cho anh.
Ngũ Hạ Liên nhận lấy muỗng súp, không nói tiếng nào liền bắt đầu uống súp.
Cố Hiểu Thần chú ý đến một điểm, không quản là khi nào, ở đâu, người trước mặt là ai, anh ấy đều giữ được phong thái chỉnh chu lịch lãm khi ăn. Loại khí chất cao quý này, chỉ có thể là bẩm sinh mà có. Nhưng, cô vẫn không nhịn được mà nhìn anh, muốn biết súp cô nấu có hợp khẩu vị của anh không.
“Đứng đó làm gì?” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi.
“Vẫn còn món ăn, em đi bưng lên.” Cố Hiểu Thần nói một câu không lưu loát.
Món ăn rất đơn giản, đơn giản đến mức hơi khó coi.
Một món súp, một đĩa trứng bác cà chua, một chén canh sườn, hai chén cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ngồi ăn cùng một bàn trong căn hộ hai phòng ngủ.
Nhưng bây giờ căn hộ lạnh lẽo buồn tẻ lại có chút hơi ấm, không còn vắng vẻ trống trải như trước nữa.
Cố Hiểu Thần cúi đầu cẩn trọng ăn cơm, cô không dám nhìn thẳng anh. Thấy anh gắp một miếng cà chua lên, cô nhẹ giọng nói, “Không biết anh về ăn cơm, nên không làm nhiều đồ ăn. Lần sau… lần sau nếu như có trở về, nhớ nói trước với em một tiếng để em nấu nhiều hơn một chút.”
Ngũ Hạ Liên nghe thấy giọng nữ mềm mại nhu mì của cô liền ngẩng đầu, chỉ thấy cô co lại ở một góc bàn ăn, bộ dạng đáng thương của một cô tình nhân. Anh khẽ động môi, trầm giọng nói, “Sau này em không cần phải làm việc nhà, anh sẽ tìm người giúp việc Philippines cho em.”
“Không cần đâu.” Cố Hiểu Thần lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt đũa trong tay, “Dù sao bình thường cũng không có việc gì làm, với lại…. với lại em thích làm việc nhà, nấu cơm nấu món ăn.”
Cô ấy kỳ lạ như vậy lại khiến trái tim anh hơi rung động.
Ngũ Hạ Liên không nói gì nữa, im lặng ăn cơm.
Cô cuối cùng vẫn không dám mở miệng hỏi anh, súp có ngon không.
Ăn cơm xong, Cố Hiểu Thần ở trong phòng bếp rửa chén, còn Ngũ Hạ Liên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Cuộc sống thế này khiến cho người ta có một loại ảo tưởng, đây giống như không phải là một chỗ ở tạm thời, mà là một ngôi nhà.
Tắt vòi nước, Cố Hiểu Thần cởi tạp dề ra, lau tay.
Trong phòng khách, Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc. Mắt liếc thấy Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng bếp, anh phun ra một làn khói trắng, trầm giọng nói, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng gọi, “Liên thiếu gia.”
Liên thiếu gia? Cách gọi này sao đột nhiên khiến anh không vui, Ngũ Hạ Liên lấy một tấm thẻ vàng từ trong túi áo ra, đưa cho cô, “Sau này mua đồ, cứ dùng thẻ này. Không cần giúp anh tiết kiệm.”
“Bản thân em có việc làm có thu nhập cũng đủ dùng.” Cố Hiểu Thần chỉ là không muốn khiến bản thân mình hoàn toàn trở thành loài chim hoàng yến kia, loại phụ nữ được người khác bao nuôi.
Trong tiềm thức, cô cố chấp bài xích tiền của người khác.
Có lẽ, điều này sẽ khiến cô sống dễ chịu hơn một chút. Thậm chí dùng nó để che giấu sự hèn mọn kia.
“Nói em cầm thì em cứ cầm, sao phải nói nhiều như vậy.” Ngũ Hạ Liên cầm tay cô lên, vẫn cứ đem tấm thẻ nhét vào tay cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần cầm tấm thẻ, cảm thấy giống như cầm một củ khoai nóng bỏng, nhưng chỉ có thể chấp nhận.
“Em đi tắm.” Cô ngoan ngoãn nói.
“Đợi đã.” Ngũ Hạ Liên ngăn cản cô, Cố Hiểu Thần hoài nghi mở lớn đôi mắt nhìn anh.
Điếu thuốc trong tay anh cháy lập loè, đôi mắt đó hệt như bị người đốt lên một tia lửa nhỏ, Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn ánh mắt cô, giọng nam tràn đầy từ tính nói, “Sau này lúc riêng tư thì trực tiếp gọi tên anh. Gọi một tiếng anh nghe thử xem.”
Tên? Trực tiếp gọi tên của anh?
Cố Hiểu Thần bỗng lo lắng bất an, đơn giản và thông thường như vậy, nhưng bởi vì là tên của anh, nên không còn thấy đơn giản nữa. Một đôi mắt thập phần vô tội, cô khẽ động cánh môi, lại phát hiện đây là một chuyện cực khì khó khăn, khó hơn cả thi vào đại học.
“Lưỡi bị mèo cắt à?” Trong đôi mắt đen của anh lấp lánh ánh hào quang, đáy mắt lộ ra sự dí dỏm.
Mặt Cố Hiểu Thần bỗng chốc đỏ bừng, lề mề mở miệng, bộ dạng bối rối nhẹ giọng nói, “Hạ Liên.”
Ngũ Hạ Liên lắc đầu, không hài lòng với cách gọi của cô.
Chẳng lẽ muốn cô gọi anh thân mật? Cố Hiểu Thần xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống, hai tay nắm chặt vạt áo, dường như sắp nắm đến rách.
Ngũ Hạ Liên tụ khói đến bên miệng, tư lự liếc nhìn cô.
Cô chậm rãi mở miệng, cách gọi không khỏi xấu hổ thẹn thùng, “A Hạ.”
Ngũ Hạ Liên chợt sững sờ, động tác hút thuốc cũng ngưng lại. Khuôn mặt điển trai vốn trầm lặng nay lại có chút xao động thay đổi khác thường, anh chăm chú nhìn cô, trong mắt loé qua một tia sáng rồi lại nhanh chóng biến mất. Chỉ hút sâu một hơi thuốc, cảm thấy một luồng khí nóng bỏng trong phổi, ép chặt lồng ngực.
“Em… em đi tắm.” Cố Hiểu Thần cắn cắn môi, nhanh chóng xoay người chạy vào phòng tắm.
Cô không giống như những cô nhân tình khác gọi anh là “Liên”, giọng của cô không có một chút sự mềm dẻo nũng nịu nào.
Trên thế giới này, chỉ có một người gọi anh là “A Hạ”.
Bây giờ còn có thêm một người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro