Tức Giận Đến Ph...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Một cung điện xa hoa toạ lạc ở ngoại ô bắc nam của Paris.
Cung điện này được biết với cái tên là “Cung điện nhỏ Versailles”.
Cung điện Versailles thực chất là cung điện được xây dựng cho các hoàng đế trong thời kỳ phong kiến Pháp, cung điện này được xây dựng hoàn toàn phù hợp với cung điện Versailles. Khu vườn rộng lớn trước cung điện, cung điện, thậm chí ngay cả đại lộ cũng không khác gì cung điện Versailles.
Tám giờ tối, những người giàu có và nổi tiếng của giới thượng lưu nước Pháp sẽ tập trung tại cung điện nhỏ Versailles.
Buổi tiệc như thế này được tổ chức vào mỗi quý, nhằm xúc tiến mối quan hệ giữa các cá nhân. Vì vậy những người quyền quý đều đạt được đồng thuận như vậy nên vui vẻ tham gia.
Buổi tiệc như hôm nay, không đơn giản chỉ là một buổi tiệc.
Đó là một “buổi tiệc hồng đào”
Buổi tiệc được tổ chức ở sảnh gương của cung điện.
Một bên của sảnh là hơn mười cửa sổ kính khổng lồ từ trần đến sàn nhà, và bên kia là một mặt gương khổng lồ được cấu tạo bởi hàng trăm tấm gương. Có những bức tranh sơn dầu không lồ trên trần nhà, và những bức tranh sơn dầu nhỏ mức độ mô phỏng cực kỳ cao. Sàn nhà ghép gỗ tinh tế, vách tường được trang trí bằng đá cẩm thạch màu tím nhạt và màu trắng, các chi tiết được mạ vàng bằng đồng thau. Hai mươi tư chùm đèn pha lê Bohemia treo trên trần nhà và đồ nội thất được làm bằng bạc sterling.
Mọi thứ đều rất sang trọng và tuyệt vời, giống như cung điện trong truyện cổ tích.
Mọi người trong đại sảnh đều dùng tiếng Pháp xa lạ để giao tiếp nói chuyện.
Đột nhiên ngoài cửa vào xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Đó là một cô gái phương đông, cô ấy thấp thỏm bất an đứng ở đó.
Tóc dài đen nháy đẹp đẽ buông nhẹ sau lưng. Khuôn mặt thanh tú, vẻ đẹp trong trẻo như nước suối, chói loá như ánh nắng mặt trời. Bộ lễ phục bó sát màu đen, tuy là hơi mỏng, nhưng tôn lên đường nét cơ thể duyên dáng của cô ấy thật hoàn hảo, làn da trắng hồng, ẩm mịn, khiến cô ấy giống như một chiếc bánh pudding hấp dẫn.
Dưới tóc mái là một đôi mắt đen như ngọc trong veo, vẻ mặt mờ mịt gian nan.
Cô giống như yêu tinh giáng trần, khôn ngoan nhưng không am hiểu thế sự, khiến người ta yêu mến.
Những người đàn ông tóc vàng mắt xanh đã phát hiện ra cô, một giai nhân như vậy, khiến bọn họ rục rịch manh động.
Người đàn ông mạnh dạn đi về phía cô, còn cô vẫn không biết mình đã trở thành con mồi của người khác.
Sau khi trang điểm xong, Cố Hiểu Thần bị mấy chuyên gia trang điểm hộ tống ra khỏi khách sạn, ngồi xe RV đến chỗ cung điện này.
Cô thật sự muốn trốn. Nhưng đây là nước Pháp xa lạ. Cô thậm chí còn không biết sau khi trốn rồi thì phải đi đâu. Nhìn ngó xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh. Đối với buổi tiệc như thế này, cũng đã trả qua hai lần tồi tệ, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, có chút sợ sệt lùi về phía sau một bước.
Đột nhiên, mấy người đàn ông cao to vây quanh cô.
Bọn họ nói ngôn ngữ xa lạ, cô nhất thời không có cách nào trả lời.
Tiếng Pháp? Trời ạ, cô căn bản là không biết! Cố Hiểu Thần mím môi, xoay người định đi. Nhưng phía sau cũng có người cản lại, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy.
“Ngại quá………… tôi………… thật xin lỗi……………” Cố Hiểu Thần cứng họng.
Một phía khác của đại sảnh, hai người đàn ông vừa bước xuống. Hai người đều là người phương đông, dáng người phương đông không vạm vỡ như người phương tây nhưng cao gầy mạnh mẽ. Âu phục đen, tóc đen, mắt đen, khôi ngô tuấn tú, vui vẻ nói cười đến trời rung đất chuyển. Một người là ông trùm kinh doanh trong giới tài chính – Ngũ Hạ Liên, một người là luật sư đoạt huy chương vàng nổi tiếng trong lĩnh vực chính trị - Lôi Thiệu Thành.
Hai người đều nổi tiếng cương quyết, bướng bỉnh không chịu làm bạn với ai.
Lúc đối mặt với người khác, dưới nụ cười mỉm lại là sự lạnh lùng, nhưng mối quan hệ của bọn họ dường như không tệ?
“Đã nhìn thấy một con cừu nhỏ. Nhưng………….” Đôi mắt hẹp dài của Lôi Thiệu Thành nheo lại thành một rãnh sâu, nói đùa trêu chọc, “Còn có một bầy sói xung quanh.”
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt qua đám người, quét về phía góc nào đó.
Người phụ nữ này đẹp đến mức khiến anh không thể dời mắt, nước da trắng nõn, anh đột nhiên muốn che đi. Sự yếu đuối e lệ của cô ấy toát ra ngược lại khiến nam nhân càng muốn có được, chiếm lấy hoàn toàn làm của riêng của mình. Đôi mắt dưới ánh đèn long lanh rực sáng, mày liễu của cô hơi cau lại, dáng vẻ mờ mịt bơ vơ. Quả nhiên là một con cừu nhỏ.
Nhưng………… bộ lễ phục trên người cô ấy sao lại quen mắt vậy nhỉ?
Giống như bộ lễ phục của anh chọn? Cố Hiểu Thần?
Bỗng, mày kiếm Ngũ Hạ Liên cau lại, chửi rủa một tiếng, rảo bước lớn đi về phía đó.
Lôi Thiệu Thành nheo mắt, vô cùng kinh ngạc với phản ứng của anh. Bên cạnh lập tức có người phụ nữ đến ôm thắm thiết, anh hơi mỉm cười, nhưng là một bộ dạng đắc ý.
Lúc này, giọng nam trầm thấp chọc thủng vòng vây của những người đàn ông, nói bằng tiếng Pháp xa lạ như bọn họ. Mấy người đàn ông cao to kia nhận ra là ai đến, ánh mắt Cố Hiểu Thần hốt hoảng, lúc còn đang hoang mang rối loạn, cô đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang tức giận của Ngũ Hạ Liên xuất hiện. Bỗng, trong lòng vui vẻ, giống như đã tìm được cứu tinh.
“A Hạ………” Cố Hiểu Thần vội vàng gọi.
Nghe thấy tiếng gọi này, sự nghi hoặc của Ngũ Hạ Liên lúc này mới biến mất. Khuôn mặt điển trai của anh đanh lại, trực tiếp nắm lấy tay Cố Hiểu Thần, kéo cô đi đến góc không người. Cổ tay bị anh nắm chặt nên cảm thấy đau, Cố Hiểu Thần cắn răng chịu đựng. Đợi đến lúc đi đến chỗ không người, Ngũ Hạ Liên lúc này mới dừng lại, tay buông ra, xoay người nhìn cô chằm chằm không dời mắt.
Đau quá. Cố Hiểu Thần nhẹ xoa cổ tay mình, mím môi không nói gì.
“Em………….” Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, khuôn mặt điển trai tràn đầy sự nghi ngờ và kinh ngạc. Cô ấy đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến tim anh đập nhanh, dường như có chút loá mắt. Anh đơ người, vậy mà có lúc lại nhìn một người phụ nữ đến ngây ngốc.
Qua một lúc lâu, cũng không thấy anh mở miệng.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày thuỷ tinh, e thẹn nói, “Em……….. em đi đây.”
Cô xoay người ra vẻ muốn đi, Ngũ Hạ Liên lại kéo cô lại. Cảnh tượng lôi kéo của hai người thu hút sự chú ý. Cố Hiểu Thần bị thân hình cao lớn của anh che chắn, nên không phát hiện ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. Cô hoảng hốt lần nữa cúi đầu, Ngũ Hạ Liên đưa tay nắm lấy cằm cô nâng lên, anh im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, “Nói! Chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Hiểu Thần mở to mắt, ánh mắt vô tội đó khiến anh có ý nghĩ muốn hôn.
“Cái gì?” Cô bối rối hỏi, thậm chí còn không nắm rõ tình hình.
“Em!” Ngũ Hạ Liên u ám lạnh lẽo phun ra một chữ, đối với sự xinh đẹp của cô như thế này, anh cảm thấy tức giận đến phát điên.
Cung điện này được biết với cái tên là “Cung điện nhỏ Versailles”.
Cung điện Versailles thực chất là cung điện được xây dựng cho các hoàng đế trong thời kỳ phong kiến Pháp, cung điện này được xây dựng hoàn toàn phù hợp với cung điện Versailles. Khu vườn rộng lớn trước cung điện, cung điện, thậm chí ngay cả đại lộ cũng không khác gì cung điện Versailles.
Tám giờ tối, những người giàu có và nổi tiếng của giới thượng lưu nước Pháp sẽ tập trung tại cung điện nhỏ Versailles.
Buổi tiệc như thế này được tổ chức vào mỗi quý, nhằm xúc tiến mối quan hệ giữa các cá nhân. Vì vậy những người quyền quý đều đạt được đồng thuận như vậy nên vui vẻ tham gia.
Buổi tiệc như hôm nay, không đơn giản chỉ là một buổi tiệc.
Đó là một “buổi tiệc hồng đào”
Buổi tiệc được tổ chức ở sảnh gương của cung điện.
Một bên của sảnh là hơn mười cửa sổ kính khổng lồ từ trần đến sàn nhà, và bên kia là một mặt gương khổng lồ được cấu tạo bởi hàng trăm tấm gương. Có những bức tranh sơn dầu không lồ trên trần nhà, và những bức tranh sơn dầu nhỏ mức độ mô phỏng cực kỳ cao. Sàn nhà ghép gỗ tinh tế, vách tường được trang trí bằng đá cẩm thạch màu tím nhạt và màu trắng, các chi tiết được mạ vàng bằng đồng thau. Hai mươi tư chùm đèn pha lê Bohemia treo trên trần nhà và đồ nội thất được làm bằng bạc sterling.
Mọi thứ đều rất sang trọng và tuyệt vời, giống như cung điện trong truyện cổ tích.
Mọi người trong đại sảnh đều dùng tiếng Pháp xa lạ để giao tiếp nói chuyện.
Đột nhiên ngoài cửa vào xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Đó là một cô gái phương đông, cô ấy thấp thỏm bất an đứng ở đó.
Tóc dài đen nháy đẹp đẽ buông nhẹ sau lưng. Khuôn mặt thanh tú, vẻ đẹp trong trẻo như nước suối, chói loá như ánh nắng mặt trời. Bộ lễ phục bó sát màu đen, tuy là hơi mỏng, nhưng tôn lên đường nét cơ thể duyên dáng của cô ấy thật hoàn hảo, làn da trắng hồng, ẩm mịn, khiến cô ấy giống như một chiếc bánh pudding hấp dẫn.
Dưới tóc mái là một đôi mắt đen như ngọc trong veo, vẻ mặt mờ mịt gian nan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giống như yêu tinh giáng trần, khôn ngoan nhưng không am hiểu thế sự, khiến người ta yêu mến.
Những người đàn ông tóc vàng mắt xanh đã phát hiện ra cô, một giai nhân như vậy, khiến bọn họ rục rịch manh động.
Người đàn ông mạnh dạn đi về phía cô, còn cô vẫn không biết mình đã trở thành con mồi của người khác.
Sau khi trang điểm xong, Cố Hiểu Thần bị mấy chuyên gia trang điểm hộ tống ra khỏi khách sạn, ngồi xe RV đến chỗ cung điện này.
Cô thật sự muốn trốn. Nhưng đây là nước Pháp xa lạ. Cô thậm chí còn không biết sau khi trốn rồi thì phải đi đâu. Nhìn ngó xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh. Đối với buổi tiệc như thế này, cũng đã trả qua hai lần tồi tệ, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, có chút sợ sệt lùi về phía sau một bước.
Đột nhiên, mấy người đàn ông cao to vây quanh cô.
Bọn họ nói ngôn ngữ xa lạ, cô nhất thời không có cách nào trả lời.
Tiếng Pháp? Trời ạ, cô căn bản là không biết! Cố Hiểu Thần mím môi, xoay người định đi. Nhưng phía sau cũng có người cản lại, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy.
“Ngại quá………… tôi………… thật xin lỗi……………” Cố Hiểu Thần cứng họng.
Một phía khác của đại sảnh, hai người đàn ông vừa bước xuống. Hai người đều là người phương đông, dáng người phương đông không vạm vỡ như người phương tây nhưng cao gầy mạnh mẽ. Âu phục đen, tóc đen, mắt đen, khôi ngô tuấn tú, vui vẻ nói cười đến trời rung đất chuyển. Một người là ông trùm kinh doanh trong giới tài chính – Ngũ Hạ Liên, một người là luật sư đoạt huy chương vàng nổi tiếng trong lĩnh vực chính trị - Lôi Thiệu Thành.
Hai người đều nổi tiếng cương quyết, bướng bỉnh không chịu làm bạn với ai.
Lúc đối mặt với người khác, dưới nụ cười mỉm lại là sự lạnh lùng, nhưng mối quan hệ của bọn họ dường như không tệ?
“Đã nhìn thấy một con cừu nhỏ. Nhưng………….” Đôi mắt hẹp dài của Lôi Thiệu Thành nheo lại thành một rãnh sâu, nói đùa trêu chọc, “Còn có một bầy sói xung quanh.”
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt qua đám người, quét về phía góc nào đó.
Người phụ nữ này đẹp đến mức khiến anh không thể dời mắt, nước da trắng nõn, anh đột nhiên muốn che đi. Sự yếu đuối e lệ của cô ấy toát ra ngược lại khiến nam nhân càng muốn có được, chiếm lấy hoàn toàn làm của riêng của mình. Đôi mắt dưới ánh đèn long lanh rực sáng, mày liễu của cô hơi cau lại, dáng vẻ mờ mịt bơ vơ. Quả nhiên là một con cừu nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng………… bộ lễ phục trên người cô ấy sao lại quen mắt vậy nhỉ?
Giống như bộ lễ phục của anh chọn? Cố Hiểu Thần?
Bỗng, mày kiếm Ngũ Hạ Liên cau lại, chửi rủa một tiếng, rảo bước lớn đi về phía đó.
Lôi Thiệu Thành nheo mắt, vô cùng kinh ngạc với phản ứng của anh. Bên cạnh lập tức có người phụ nữ đến ôm thắm thiết, anh hơi mỉm cười, nhưng là một bộ dạng đắc ý.
Lúc này, giọng nam trầm thấp chọc thủng vòng vây của những người đàn ông, nói bằng tiếng Pháp xa lạ như bọn họ. Mấy người đàn ông cao to kia nhận ra là ai đến, ánh mắt Cố Hiểu Thần hốt hoảng, lúc còn đang hoang mang rối loạn, cô đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang tức giận của Ngũ Hạ Liên xuất hiện. Bỗng, trong lòng vui vẻ, giống như đã tìm được cứu tinh.
“A Hạ………” Cố Hiểu Thần vội vàng gọi.
Nghe thấy tiếng gọi này, sự nghi hoặc của Ngũ Hạ Liên lúc này mới biến mất. Khuôn mặt điển trai của anh đanh lại, trực tiếp nắm lấy tay Cố Hiểu Thần, kéo cô đi đến góc không người. Cổ tay bị anh nắm chặt nên cảm thấy đau, Cố Hiểu Thần cắn răng chịu đựng. Đợi đến lúc đi đến chỗ không người, Ngũ Hạ Liên lúc này mới dừng lại, tay buông ra, xoay người nhìn cô chằm chằm không dời mắt.
Đau quá. Cố Hiểu Thần nhẹ xoa cổ tay mình, mím môi không nói gì.
“Em………….” Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, khuôn mặt điển trai tràn đầy sự nghi ngờ và kinh ngạc. Cô ấy đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến tim anh đập nhanh, dường như có chút loá mắt. Anh đơ người, vậy mà có lúc lại nhìn một người phụ nữ đến ngây ngốc.
Qua một lúc lâu, cũng không thấy anh mở miệng.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày thuỷ tinh, e thẹn nói, “Em……….. em đi đây.”
Cô xoay người ra vẻ muốn đi, Ngũ Hạ Liên lại kéo cô lại. Cảnh tượng lôi kéo của hai người thu hút sự chú ý. Cố Hiểu Thần bị thân hình cao lớn của anh che chắn, nên không phát hiện ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. Cô hoảng hốt lần nữa cúi đầu, Ngũ Hạ Liên đưa tay nắm lấy cằm cô nâng lên, anh im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, “Nói! Chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Hiểu Thần mở to mắt, ánh mắt vô tội đó khiến anh có ý nghĩ muốn hôn.
“Cái gì?” Cô bối rối hỏi, thậm chí còn không nắm rõ tình hình.
“Em!” Ngũ Hạ Liên u ám lạnh lẽo phun ra một chữ, đối với sự xinh đẹp của cô như thế này, anh cảm thấy tức giận đến phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro