Vĩnh Viễn Sẽ Kh...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Lâm Phân cuối cùng cũng gọi điện thoại đến để truy hỏi sự tình hôm sinh nhật đó, bà khó hiểu nói, “Hiểu Thần, mẹ không phản đối con quen bạn trai. Nhưng một số điều không thể làm, một số điều không thể được. Nhưng mẹ trước giờ đều biết con là đứa trẻ ngoan nghe lời.”
Cố Hiểu Thần không nói gì nhiều, chỉ là nhàn nhạt một câu, “Mẹ, con hiểu.”
Đúng, cô từ trước đến giờ đều hiểu.
Mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, cái nắng chói chang của mùa hè dường như cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Mùa hè kết thúc là lúc mùa thu kéo đến, Cố Hiểu Thần nhận được cuộc điện thoại của lớp trưởng thời đại học mời cô về kỷ niệm ngày thành lập trường đại học, các bạn học ở xa cũng nhân cơ hội tề tựu đông đủ, mọi người đều đến, hỏi cô có đến không.
Cố Hiểu Thần nghĩ một lúc, cũng đồng ý.
Kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức vào cuối tuần tháng mười, ngay ngày hôm đó trời âm u, gió có chút mạnh.
Cố Hiểu Thần mặc áo khoác len màu trắng, váy dài màu xanh lam, đi đôi giày thể thao đế bằng. So với nữ sinh đại học thường mặc theo trào lưu phong cách mát mẻ, cô trái lại lộ ra có hơi dị thường. Đặc biệt là mắt kính gọng đen trên sống mũi kia, nhìn làm sao cũng đều thấy không hợp.
Cô bước chậm đi đến con đường rợp bóng mát trong khuôn viên trường, chiêm ngưỡng mọi thứ của trường học trên đường đi, không thể không thở dài vì thời gian trôi quá nhanh.
Cố Hiểu Thần đi đến lớp học đã hẹn, nhìn quanh bốn phía phát hiện các bạn học cùng tốt nghiệp, bất luận là nam hay nữ đều đã thay đổi, trưởng thành và chững chạc hơn. Không còn là những chàng trai cô gái trẻ trung ngày xưa nữa.
“Sự kiện lớn ! Học trưởng Ngũ Hạ Liên – người khổng lồ của khoa tài chính hôm nay cũng đến trường rồi ! Còn đang diễn thuyết ở sảnh lớn của hội trường C đó !” Có người hét to.
Lập tức, mọi người như ong vỡ tổ tụ về phía hội trường C.
Cố Hiểu Thần không nhịn được cau mày, tại sao đến đâu cũng đều có thể gặp phải anh.
“Cố Hiểu Thần, cậu sao còn chưa đi? Cùng nhau đi đi.” Có người kéo cô cùng chạy đi.
Sảnh lớn hội trường C, đưa mắt nhìn qua hàng ghế gần nghìn người đều chật ních sinh viên. Lúc Cố Hiểu Thần đến, sớm đã không còn chỗ ngồi, đành phải đứng ở lối đi của hàng cuối cùng. Qua một lúc, MC đi lên bục phát biểu giơ tay biểu thị yên lặng.
Mọi người liền im lặng không nói.
“Tiếp đến hoan nghênh CEO của Ngũ thị Ngũ Hạ Liên tiên sinh.”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Ngũ Hạ Liên bước chân mạnh mẽ chậm rãi đi lên bục phát biểu. Đối diện với cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, anh vẫn giữ được vẻ điềm đạm bình tĩnh thường ngày. Tư thế hiên ngang của Ngũ Hạ Liên, toả ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Ngũ Hạ Liên và MC lần lượt ngồi trên ghế sô pha.
MC một bên đưa câu hỏi, Ngũ Hạ Liên trả lời ngắn gọn súc tích, sau khi thảo luận về xu hướng phát triển của ngành tài chính trong tương lai, đến tiến mục sau cùng là khán giả đặt câu hỏi.
Có người giơ tay, “Tôi có thể gọi ngài là học trưởng Liên được không?”
“Dĩ nhiên có thể.” Ngũ Hạ Liên mỉm cười.
“Vậy tôi có thể hỏi vấn đề riêng tư được không?” Câu nói này vừa phát ra, khán giả một phen náo nhiệt.
Ngũ Hạ Liên hơi cong khoé môi, “Vậy thì phải xem vấn đề riêng tư của bạn ở mức độ nào đã.”
“Tôi muốn hỏi học trưởng Ngũ một chút, ngài thật có nhiều bạn gái như vậy sao?” Giọng nữ trong trẻo vang dội trong đại sảnh, tiếng hò hét vang dội lặp đi lặp lại.
Cố Hiểu Thần nhìn Ngũ Hạ Liên ở trên đài diễn thuyết, ký ức trong chốc lát ùa về rõ ràng, nhớ về mọi chuyện năm đó. Đợi lúc cô hoàn hồn, buổi diễn thuyết đã kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm bên tai. Cô thu hồi tầm mắt, lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh.
“Cố… Hiểu Thần?” Phía sau truyền đến giọng nữ nghi hoặc.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy rực rỡ, một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt lớn và sáng, thập phần xinh đẹp.
“Học tỷ Bạch Huệ?” Tựa như đã nhận ra, Cố Hiểu Thần nói ra tên của người đã lâu không gặp.
“Quả nhiên là em.” Bạch Huệ cười đi đến trước mặt cô, “Lâu rồi không gặp.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, “Lâu rồi không gặp.”
“Em vẫn dáng vẻ như vậy.” Bạch Huệ nói, Cố Hiểu Thần không kìm được cúi đầu nhìn bản thân, quả nhiên vẫn là dáng vẻ thuần khiết như trước.
Bạch Huệ nghĩ đến cái gì đó, kéo Cố Hiểu Thần, nhẹ giọng nói, “Em còn nhớ học trưởng Liên không? Đi, chúng ta đi gặp học trưởng Liên, xem xem anh ấy có còn ấn tượng không?”
“Em không đi đâu.” Cố Hiểu Thần vội khước từ, nhưng Bạch Huệ đã kéo cô qua hành lang uốn lượn phía sau, đi đến phía hậu đài. Bạch Huệ là con gái của hiệu trưởng, cô chỉ nói mấy câu thì đã thuận lợi vào phía sau hậu đài.
Bạch Huệ kéo Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh, “Học trưởng Liên. Không biết anh còn ấn tượng với em không.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô cười, hiển nhiên đã không còn ấn tượng.
Bạch Huệ không khỏi thất vọng, lại đem người ở bên cạnh đẩy vể phía anh, “Học trưởng Liên, vậy anh có còn ấn tượng với cô ấy không?”
Ngũ Hạ Liên bất động thanh sắc nhìn cô, yên lặng một lúc.
“Cô ấy là Cố Hiểu Thần. Học trưởng Liên quên rồi sao?” Bạch Huệ bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện, “Cố Hiểu Thần năm nhất đại đọc, là đại diện năm nhất của khoa tài chính tham gia tranh luận đấu PK. Nhưng ở trận chung kết cuối cùng, cô ấy lại đến trễ, hại khoa tài chính bị thua cuộc. Học trưởng Liên còn chỉ dạy cô ấy đấy.”
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên đã có tiêu cự.
Cố Hiểu Thần thập phần bình tĩnh, trong lòng lại nhớ đến: Đó là chỉ dạy sao? Trước mặt một nghìn học sinh, anh đem cô mắng chửi tan tác tơi bời.
“Học tỷ Bạch Huệ, chủ nhiệm tìm chị.”
“Tôi lập tức đi ngay.” Bạch Huệ đáp một tiếng, vẫn tiếc nuối nói, “Học trưởng Liên, lát nữa lại nói chuyện.” Cô đành phải áy náy rời đi.
Ngũ Hạ Liên hướng Bạch Huệ hơi gật đầu, Cố Hiểu Thần không lưu loát nói, “Không quấy rầy anh nữa.”
“Đợi đã.” Ngũ Hạ Liên mở miệng ngăn cản, bước chân Cố Hiểu Thần cứng lại, anh trầm giọng hỏi, “Em không giống như người sẽ vô cớ đến trễ, ngày đó đến cùng là tại sao lại đến trễ?”
Miệng vết thương trong lòng đã kết vảy lại bị người ta xé ra, Cố Hiểu Thần cúi đầu, mím môi không nói lên lời.
Bỗng nhiên, cô thuận miệng nói một câu, “Ngủ quên.”
Cố Hiểu Thần nhanh chóng xoay người bước lớn rời đi, nhưng Ngũ Hạ Liên tại thời điểm cô quay người đi, chú ý đến đôi mắt kia cực kỳ đỏ.
Mà cô vĩnh viễn cùng sẽ không nói cho người khác biết, buổi tối trước một ngày của trận đấu tranh luận.
Ngày đó là… hôn lễ của mẹ.
Cố Hiểu Thần không nói gì nhiều, chỉ là nhàn nhạt một câu, “Mẹ, con hiểu.”
Đúng, cô từ trước đến giờ đều hiểu.
Mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, cái nắng chói chang của mùa hè dường như cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Mùa hè kết thúc là lúc mùa thu kéo đến, Cố Hiểu Thần nhận được cuộc điện thoại của lớp trưởng thời đại học mời cô về kỷ niệm ngày thành lập trường đại học, các bạn học ở xa cũng nhân cơ hội tề tựu đông đủ, mọi người đều đến, hỏi cô có đến không.
Cố Hiểu Thần nghĩ một lúc, cũng đồng ý.
Kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức vào cuối tuần tháng mười, ngay ngày hôm đó trời âm u, gió có chút mạnh.
Cố Hiểu Thần mặc áo khoác len màu trắng, váy dài màu xanh lam, đi đôi giày thể thao đế bằng. So với nữ sinh đại học thường mặc theo trào lưu phong cách mát mẻ, cô trái lại lộ ra có hơi dị thường. Đặc biệt là mắt kính gọng đen trên sống mũi kia, nhìn làm sao cũng đều thấy không hợp.
Cô bước chậm đi đến con đường rợp bóng mát trong khuôn viên trường, chiêm ngưỡng mọi thứ của trường học trên đường đi, không thể không thở dài vì thời gian trôi quá nhanh.
Cố Hiểu Thần đi đến lớp học đã hẹn, nhìn quanh bốn phía phát hiện các bạn học cùng tốt nghiệp, bất luận là nam hay nữ đều đã thay đổi, trưởng thành và chững chạc hơn. Không còn là những chàng trai cô gái trẻ trung ngày xưa nữa.
“Sự kiện lớn ! Học trưởng Ngũ Hạ Liên – người khổng lồ của khoa tài chính hôm nay cũng đến trường rồi ! Còn đang diễn thuyết ở sảnh lớn của hội trường C đó !” Có người hét to.
Lập tức, mọi người như ong vỡ tổ tụ về phía hội trường C.
Cố Hiểu Thần không nhịn được cau mày, tại sao đến đâu cũng đều có thể gặp phải anh.
“Cố Hiểu Thần, cậu sao còn chưa đi? Cùng nhau đi đi.” Có người kéo cô cùng chạy đi.
Sảnh lớn hội trường C, đưa mắt nhìn qua hàng ghế gần nghìn người đều chật ních sinh viên. Lúc Cố Hiểu Thần đến, sớm đã không còn chỗ ngồi, đành phải đứng ở lối đi của hàng cuối cùng. Qua một lúc, MC đi lên bục phát biểu giơ tay biểu thị yên lặng.
Mọi người liền im lặng không nói.
“Tiếp đến hoan nghênh CEO của Ngũ thị Ngũ Hạ Liên tiên sinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Ngũ Hạ Liên bước chân mạnh mẽ chậm rãi đi lên bục phát biểu. Đối diện với cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, anh vẫn giữ được vẻ điềm đạm bình tĩnh thường ngày. Tư thế hiên ngang của Ngũ Hạ Liên, toả ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Ngũ Hạ Liên và MC lần lượt ngồi trên ghế sô pha.
MC một bên đưa câu hỏi, Ngũ Hạ Liên trả lời ngắn gọn súc tích, sau khi thảo luận về xu hướng phát triển của ngành tài chính trong tương lai, đến tiến mục sau cùng là khán giả đặt câu hỏi.
Có người giơ tay, “Tôi có thể gọi ngài là học trưởng Liên được không?”
“Dĩ nhiên có thể.” Ngũ Hạ Liên mỉm cười.
“Vậy tôi có thể hỏi vấn đề riêng tư được không?” Câu nói này vừa phát ra, khán giả một phen náo nhiệt.
Ngũ Hạ Liên hơi cong khoé môi, “Vậy thì phải xem vấn đề riêng tư của bạn ở mức độ nào đã.”
“Tôi muốn hỏi học trưởng Ngũ một chút, ngài thật có nhiều bạn gái như vậy sao?” Giọng nữ trong trẻo vang dội trong đại sảnh, tiếng hò hét vang dội lặp đi lặp lại.
Cố Hiểu Thần nhìn Ngũ Hạ Liên ở trên đài diễn thuyết, ký ức trong chốc lát ùa về rõ ràng, nhớ về mọi chuyện năm đó. Đợi lúc cô hoàn hồn, buổi diễn thuyết đã kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm bên tai. Cô thu hồi tầm mắt, lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh.
“Cố… Hiểu Thần?” Phía sau truyền đến giọng nữ nghi hoặc.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy rực rỡ, một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt lớn và sáng, thập phần xinh đẹp.
“Học tỷ Bạch Huệ?” Tựa như đã nhận ra, Cố Hiểu Thần nói ra tên của người đã lâu không gặp.
“Quả nhiên là em.” Bạch Huệ cười đi đến trước mặt cô, “Lâu rồi không gặp.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, “Lâu rồi không gặp.”
“Em vẫn dáng vẻ như vậy.” Bạch Huệ nói, Cố Hiểu Thần không kìm được cúi đầu nhìn bản thân, quả nhiên vẫn là dáng vẻ thuần khiết như trước.
Bạch Huệ nghĩ đến cái gì đó, kéo Cố Hiểu Thần, nhẹ giọng nói, “Em còn nhớ học trưởng Liên không? Đi, chúng ta đi gặp học trưởng Liên, xem xem anh ấy có còn ấn tượng không?”
“Em không đi đâu.” Cố Hiểu Thần vội khước từ, nhưng Bạch Huệ đã kéo cô qua hành lang uốn lượn phía sau, đi đến phía hậu đài. Bạch Huệ là con gái của hiệu trưởng, cô chỉ nói mấy câu thì đã thuận lợi vào phía sau hậu đài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Huệ kéo Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt anh, “Học trưởng Liên. Không biết anh còn ấn tượng với em không.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô cười, hiển nhiên đã không còn ấn tượng.
Bạch Huệ không khỏi thất vọng, lại đem người ở bên cạnh đẩy vể phía anh, “Học trưởng Liên, vậy anh có còn ấn tượng với cô ấy không?”
Ngũ Hạ Liên bất động thanh sắc nhìn cô, yên lặng một lúc.
“Cô ấy là Cố Hiểu Thần. Học trưởng Liên quên rồi sao?” Bạch Huệ bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện, “Cố Hiểu Thần năm nhất đại đọc, là đại diện năm nhất của khoa tài chính tham gia tranh luận đấu PK. Nhưng ở trận chung kết cuối cùng, cô ấy lại đến trễ, hại khoa tài chính bị thua cuộc. Học trưởng Liên còn chỉ dạy cô ấy đấy.”
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên đã có tiêu cự.
Cố Hiểu Thần thập phần bình tĩnh, trong lòng lại nhớ đến: Đó là chỉ dạy sao? Trước mặt một nghìn học sinh, anh đem cô mắng chửi tan tác tơi bời.
“Học tỷ Bạch Huệ, chủ nhiệm tìm chị.”
“Tôi lập tức đi ngay.” Bạch Huệ đáp một tiếng, vẫn tiếc nuối nói, “Học trưởng Liên, lát nữa lại nói chuyện.” Cô đành phải áy náy rời đi.
Ngũ Hạ Liên hướng Bạch Huệ hơi gật đầu, Cố Hiểu Thần không lưu loát nói, “Không quấy rầy anh nữa.”
“Đợi đã.” Ngũ Hạ Liên mở miệng ngăn cản, bước chân Cố Hiểu Thần cứng lại, anh trầm giọng hỏi, “Em không giống như người sẽ vô cớ đến trễ, ngày đó đến cùng là tại sao lại đến trễ?”
Miệng vết thương trong lòng đã kết vảy lại bị người ta xé ra, Cố Hiểu Thần cúi đầu, mím môi không nói lên lời.
Bỗng nhiên, cô thuận miệng nói một câu, “Ngủ quên.”
Cố Hiểu Thần nhanh chóng xoay người bước lớn rời đi, nhưng Ngũ Hạ Liên tại thời điểm cô quay người đi, chú ý đến đôi mắt kia cực kỳ đỏ.
Mà cô vĩnh viễn cùng sẽ không nói cho người khác biết, buổi tối trước một ngày của trận đấu tranh luận.
Ngày đó là… hôn lễ của mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro