Đôi Mắt Cháy Bỏng

Chương 12

Khương Chi Ngư

2024-07-02 02:30:54

Thẩm Sơ Ý ngẩn người.

Cô sực nhớ cách đây một tháng, vào buổi tối đặt quán giao trà sữa đến mà suýt bị mẹ phát hiện, Lương Tứ cũng là người giải vây cho cô, để cô lấy mình làm lý do để lấp liếm với mẹ.

Lần này thì còn đơn giản, nhanh gọn hơn nữa.

Không nghi ngờ gì nữa, bốn chữ ấy đã cho Thẩm Sơ Ý cảm giác an toàn rất đỗi lớn lao.

Chỉ có mỗi Lương Tứ mới có thể sống tại nhà họ Thẩm mà không cần phải lo ngại bất cứ điều gì, Trần Mẫn sẽ không bao giờ rầy la anh ăn gì, cũng sẽ không quản lý giờ giấc ăn uống của anh.

Trong vài giây cô do dự, chưa thể quyết định được, Lương Tứ đã tự xé túi đựng gà rán: “Quên nói với cậu, trong này có trà sữa nữa.”

Anh đâm ống hút vào, chìa đầu ống hút về phía cô: “Uống thử xem.”

Thẩm Sơ Ý tự nhận bản thân không phải người hay ăn vặt nhưng lại kìm lòng không đặng mà ngậm ống hút uống một ngụm. Là vị trà sữa truyền thống, không có trân châu.

Đã có mở đầu thì không cần phải lo nghĩ chuyện tiếp đó nữa.

Không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của bà cụ vọng lại từ bên ngoài nữa, có lẽ bà đã về phòng ngủ rồi. Còn Trần Mẫn thì lê đôi dép đi trong nhà, bật máy sấy tóc.

Hương thơm ngào ngạt ngập tràn khắp chóp mũi Thẩm Sơ Ý giữa tiếng ù ù ầm ĩ từ máy sấy.

Đây là lần đầu tiên trong đời tim cô đập bình bịch dữ dội đến mức tưởng chừng sắp nhảy đến cổ họng. Với tâm trạng hồi hộp nhưng đầy trông đợi, Thẩm Sơ Ý cắn miếng gà rán được Lương Tứ đút cho.

Cô ra hiệu anh đưa mình găng tay dùng một lần, nhưng Lương Tứ không đưa mà dựa vào cửa sổ, nhoẻn môi cười: “Cậu muốn bị mẹ cậu bắt quả tang, lấy được cả tang vật lúc mẹ cậu mở cửa à?”

“...”

Dường như Thẩm Sơ Ý đã tưởng tượng được trong đầu hình ảnh ấy sẽ như thế nào: Cô đang cầm cái đùi gà ăn thật ngon lành thì Trần Mẫn bất chở mở cửa vào phòng, như vậy thì ngay cả Lương Tứ cũng không cứu nổi cô.

Không, có lẽ cứu được, nhưng lúc ở riêng bà vẫn sẽ trách cứ cô.

“Tôi bị bắt thì chẳng sao.” Lương Tứ đưa cái đùi gà nhỏ đến bên môi cô, nhẹ nhàng khều: “Hôm nay tôi đành làm kẻ hầu cho ai đó vậy. Cô Thẩm, mời cô ăn ạ.”

Gì vậy trời! “Cô Thẩm” rất ư là xấu hổ.

Phải chăng bởi vì đang nói khẽ nên cô cảm thấy giọng điệu của anh lúc này dịu dàng hơn bình thường?

Trong cuộc sống bị ước thúc đủ điều của Thẩm Sơ Ý, cô chỉ từng được con gái đút ăn, đây là lần đầu tiên được con trai tốt bụng đút cho ăn nên cô hơi bối rối, không được tự nhiên.

Biểu hiện của sự mất tự nhiên ấy là Thẩm Sơ Ý ăn từng miếng nhỏ một, giữ kẽ vô cùng.

Lúc cô ăn, Lương Tứ không nói gì thêm nữa, chỉ thỉnh thoảng dò hỏi: “Có muốn uống không?”

Cứ vài miếng gà cô sẽ uống một ngụm trà sữa, tương đối có quy luật.

Khung cảnh ngoài cửa sổ chìm trong bóng tối mịt mù, căn phòng ở bên kia cánh cửa sổ thì sáng trưng, ánh đèn bàn bao phủ khắp khuôn mặt cô gái, hệt bình sứ vô tri vô giác được đặt gọn trong viện bảo tàng bỗng dưng dồi dào sức sống, hoạt bát nhảy múa trong đêm tối tĩnh mịch.

Khi ăn, Thẩm Sơ Ý thường có một thói quen nhỏ là nhìn bao quát tất cả mọi thứ trước mặt, và mỗi lần cô ngước mắt lên, Lương Tứ có thể nhìn thấy đôi mắt xán lạn của cô.

Khoảnh khắc ấy, anh thầm nghĩ trong bụng, trông cô ăn ngon lành, đáng yêu thế kia, sao mẹ cô lại không thích nhỉ?

Quá trình từ hơi lúng túng cho đến hòa thuận đôi phần diễn ra vỏn vẹn mấy phút ngắn ngủi.

Nếu như những người ở Bắc Kinh biết bây giờ anh đang ở đây tốt bụng đút đồ ăn cho con gái nhà người ta, có khi họ sẽ bàng hoàng đến mức sắp rớt cả mắt cũng nên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sân vườn nhà cô có nuôi hoa cỏ, mỗi khi đêm về sẽ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vo ve.

Tiếng máy sấy tóc ngoài phòng dừng lại.

Thẩm Sơ Ý nhìn Lương Tứ đóng túi gà rán lại. Nếu là trước đây thì thậm chí cô còn không dám nghĩ đến việc đêm hôm khuya khoắt ăn gà rán uống trà sữa vào lúc mẹ có mặt ở nhà.

Bây giờ, cô đã làm điều đó.

Thẩm Sơ Ý không ăn nhiều, cộng thêm gà rán dễ ngấy, về cơ bản phần ăn mà Lương Tứ mua đều mỗi món hai phần, trong túi vẫn còn vài thứ cô chưa ăn hết.

Trước khi đi, Lương Tứ bỗng nhiên dừng lại, đè tay lên khung cửa sổ một lần nữa: “Còn một chuyện rất quan trọng nữa.”

Trong lòng Thẩm Sơ Ý bỗng chốc trở nên hồi hộp hơn hẳn.

Anh ung dung dặn dò: “Nhớ đánh răng nhé.”

“...”

Thấy cô ngơ ngác nghệt mặt ra, Lương Tứ rời đi trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Sơ Ý hơi đỏ mặt, dõi theo bóng hình anh cho đến khi anh khuất bóng ngoài cửa sổ. Nếu không có mùi hương gà rán thơm nồng còn thoang thoảng đâu đây thì tưởng chừng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng chiêm bao của cô vậy.



“Ý Ý ơi, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi con.”

Sau khoảng ba phút kể từ khi Lương Tứ rời khỏi đây, Trần Mẫn đã sấy tóc xong, mở cửa, nhắc nhở Thẩm Sơ Ý mau chóng đi rửa mặt và súc miệng.

Thẩm Sơ Ý gấp sách lại: “Dạ, con biết rồi mẹ.”

Trần Mẫn đột nhiên hỏi: “Con ăn gì trong phòng à?”

Bà loáng thoáng ngửi thấy mùi gì đó rất nhạt. Khứu giác của bà nhạy như tên của bà vậy.

Thẩm Sơ Ý thầm giật thót, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ bình tĩnh: “Dạ không mẹ.”

Cô biết chắc mẹ mình đã ngửi thấy mùi gà rán chưa phai đi hết, nhưng Lương Tứ đã rời khỏi đây, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì bà cũng chỉ ngửi thấy mùi mà thôi.

Trần Mẫn không nhận thấy được sơ hở gì sau khi quan sát biểu cảm của con gái mình, kiểm tra bàn học thì cũng không phát hiện thứ gì có liên quan đến đồ ăn vặt, bà mỉm cười hài lòng: “Thế chắc mẹ nhầm rồi, con mau đi rửa mặt súc miệng đi.”

Thẩm Sơ Ý gật đầu.

Chờ con gái rời khỏi phòng, Trần Mẫn mới cau mày lại gần bàn học, lục lọi ngăn kéo, không tìm thấy gì thì nhìn xuống, nhắm vào thùng rác.

Thẩm Sơ Ý thay đồ ngủ ra rồi bỏ lại trong phòng vệ sinh, lúc quay về phòng lại, cô tình cờ bắt gặp cảnh mẹ đang lục lọi thùng rác của mình. Cô điếng người tại cửa phòng trước cảnh tượng ấy.

Thẩm Sơ Ý hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Trần Mẫn khựng lại, sau đó bà đứng lên một cách vô cùng tự nhiên: “Mẹ có làm gì đâu. Không phải mẹ bảo con đi rửa mặt súc miệng à, sao quay lại rồi?”

Không quay lại thì làm sao chứng kiến được cảnh tượng này chứ?

Mọi khi Thẩm Sơ Ý cùng lắm là ném một ít giấy vụn, bút viết đã hết mực, vân vân trong phòng mình mà thôi, từ trước đến nay cô chẳng bao giờ chú ý đến thùng rác của mình, cũng không biết trước đây mẹ đã bới thùng rác của mình lần nào chưa.

Song, nhìn vào hành động của mẹ thì không hề giống lần đầu tiên chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Sơ Ý bật thốt: “Mẹ, sao mẹ lại bới thùng rác của con?”

“Hỏi lắm thế?” Trần Mẫn ra khỏi phòng: “Mẹ sợ con học thói hư tật xấu, nói dối mẹ thôi.”

Thẩm Sơ Ý chỉ cảm thấy thật vô lý không gì tả nổi.

Cả trường trung học thành phố Ninh có học sinh nào giống cô không? Điểm số lọt top đầu nhiều lần liên tiếp và luôn giữ phong độ ổn định chứ không hề phát huy thất thường, vậy mà lại ngay cả việc thỉnh thoảng ăn vặt hay vui chơi giải trí cũng bị cấm cản.

Có mỗi câu “Đồ ăn vặt không có chất dinh dưỡng, nghe mẹ là chỉ có tốt cho con thôi” mà Trần Mẫn nói đi nói lại hết lần này đến lần khác, giống như cô chỉ cần ăn một miếng thôi là sẽ nhập viện ngay vậy. Những thứ khác cũng thế, giống như hễ cô mà chơi thì sẽ nghiện, thành tích sẽ đi xuống ngay tắp lự vậy.

Thẩm Sơ Ý cố gắng kiềm chế cơn tức giận: “Nên mẹ lục lọi thùng rác của con hả?”

Trần Mẫn bực bội quát lên: “Mẹ chỉ lục thùng rác của con có một lần thôi chứ có làm gì to tát đâu? Con đang trả treo mẹ đấy à?”

Thẩm Sơ Ý mấp máy môi.

Trần Mẫn nhìn cô chằm chằm: “Mẹ hỏi con, con không lén ăn gì thì mùi trong phòng con từ đâu ra hả? Ngửi giống mùi gà rán, hamburger lắm! Ý Ý, con đừng làm mẹ thất vọng!”

Thẩm Sơ Ý ngẩng mặt lên, nhìn bà: “Nếu con ăn thật thì mẹ sẽ thất vọng lắm à?”

Trần Mẫn giáo huấn: “Mẹ đã nói biết bao nhiêu lần rồi! Ý Ý, ba cái thứ này không có dinh dưỡng gì đâu, hại sức khoẻ lắm…”

Thất vọng về cô? Hoá ra điểm số cũng không quan trọng bằng cái đó.

Thẩm Sơ Ý đột nhiên thấy bất lực khôn kể, chẳng còn gì diễn tả nổi tâm trạng của cô lúc này: “Vậy mẹ cứ xem như con ăn đi. Trước khi mẹ vào, con đã ăn gà rán, còn uống trà sữa nữa.”

Một điều đáng châm chọc là khi cô nói vậy, Trần Mẫn lại tỏ ra nửa tin nửa ngờ: “Không ăn thật à?”

Thẩm Sơ Ý đáp: “Con ăn rồi.”

Trần Mẫn nói: “Nhưng mẹ có tìm thấy trong thùng rác đâu?”

Thẩm Sơ Ý hỏi vặn lại: “Mẹ còn lục cả thùng rác thì con còn ném vào làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Trần Mẫn bị con gái thách thức lại như vậy, bà day huyệt Thái Dương: “Ý Ý à, con đừng bướng bỉnh nữa, mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho con thôi.”

“Dì Trần, dì vẫn chưa ngủ ạ?”

Giọng Lương Tứ bỗng dưng vọng lại từ đầu cầu thang.

Trần Mẫn ngẩng đầu, lần sang hướng âm thanh phát ra: “Lương Tứ, muộn thế mà cháu vẫn chưa nghỉ ngơi à?”

Lương Tứ lắc lắc thứ mình đang cầm trong tay, bình tĩnh bảo: “Cháu mới ăn gà rán xong, mùi nồng quá, vứt rác ở tầng trên thì cháu sợ bị ám mùi nên xuống vứt ạ.”

Anh nhìn bóng lưng mảnh dẻ của Thẩm Sơ Ý: “Hình như cháu nghe hai người đang cãi nhau đúng không ạ? Thùng rác gì thế ạ?”

Gà rán? Trần Mẫn bèn ngó qua, thì ra anh là người ăn gà rán. Bà cười trừ: “Không có gì đâu, dì đang nói chuyện với Ý Ý ấy mà.”

“Dì không trách cháu ăn một mình là may rồi ạ.” Lương Tứ nhoẻn môi cười: “Ngày mai là cuối tuần, cháu định mời Ý Ý ra quán ăn.”

Trần Mẫn phất tay lia lịa: “Đừng cháu! Đừng cháu!”

Lương Tứ bảo: “Dì đừng khách sáo.”

Anh chỉ việc nói có dăm ba câu đã khiến Trần Mẫn thôi từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Mắt Cháy Bỏng

Số ký tự: 0