Chương 18
Đại Huyền
2024-07-23 17:37:46
"Lâm Kiều."
Người đàn ông nhớ kỹ tên của cô gái nhỏ. Anh còn chưa tiêu tan cơn tức giận, Lâm Kiều lại làm như không biết mà nhào vào ngực anh. Anh không thể làm gì cô, dứt khoát kéo sát áo cô lại, vác cô lên vai đi ra khỏi hộp đêm.
Xác định giường thì mềm mại mới cố tình quăng mạnh cô lên giường.
"Hu... Anh đừng hung dữ như vậy chứ..." Lâm Kiều ỏng a ỏng ẹo oán giận.
"Lâm Kiều, khi nãy bị gã đàn ông khác đè lên người em cũng nói chuyện như thế này hửm?" Giọng điệu mềm mại khiến lòng người ta rung động, tư thế mê hoặc như này, cũng bày ra cho người khác mà không giữ lại chút nào sao? Trần Hoài Xuyên ra sức xé quần áo của cô thành hai nửa, bộ ngực khi nãy vừa mới bị người ta giày vò của Lâm Kiều lại lộ ra lần nữa.
Dấu dâu tây nhàn nhạt khiến Trần Hoài Xuyên đỏ cả mắt.
"Ngực cũng đã được người ta chà xát tới đỏ lựng rồi, rất sung sướng có phải không?" Trần Hoài Xuyên đè cô bên dưới người, giữ chặt cằm cô chất vấn: "Nếu tối nay tôi không xuất hiện, em sẽ làm với anh ta? Anh ta là loại người gì mà em muốn anh ta chứ không muốn tôi?"
Cô gái vốn còn đang nũng nịu thoáng sững sờ, một lúc lâu sau mới ý thức được ý nghĩa trong lời lẽ của người đàn ông.
Trong phút chốc tâm trí cô như bị thiếu hụt, lời lẽ sự coi thường của người đàn ông này khiến nội tâm cô sụp đổ ầm ầm. Chắc là do cô đặt anh trong lòng, nhưng anh lại xem cô như đồ đê tiện để ai cũng có thể lấy làm chồng.
Nhưng cô rõ ràng là...
Lâm Kiều ấm ức vành mắt đỏ quạch, phải mất một lúc lâu mới kiềm chế được nước mắt, giọng lạnh lùng trả lời lại: "Đúng vậy, anh ta xoa bóp tôi rất sung sướng, tối nay tôi chính là muốn làm với anh ta! Trần Hoài Xuyên, anh là gì của tôi hả, chẳng qua là cùng ân ái với tôi vài lần, tôi thích làm với ai thì lập tức làm cùng người đó, anh lo chuyện của tôi làm gì chứ?"
Người đàn ông tức giận ấn chặt hai tay cô đè lên giường, nhưng cho dù đã giận tới run cả người, nhưng vẫn không thể xuống tay tàn nhẫn với cô, chỉ có thể đập mạnh một cú trên giường, nhấc chân đá vào tủ đầu giường.
Hốc mắt trợn trừng cũng đã đỏ bừng.
Sau cùng vẫn là Lâm Kiều bị dáng vẻ hung dữ của người đàn ông dọa cho sợ hãi, nhịn không được mà cuộn người lại bật khóc.
"Em cmn khóc cái gì hả!" Nên khóc chẳng phải nên là anh hay sao! Trần Hoài Xuyên gần như bị cô gái này ép cho phát điên.
Anh không có lòng tự trọng mới nhớ mãi không quên với cô, muốn gặp cô lại không dám gọi điện làm phiền cô, nhẫn nhịn ngày ngày lấy quần lót cô ra tự mình an ủi, ngày nào anh cũng lặp đi lặp lại vừa điên cuồng nhớ nhung cô vừa không nỡ bức ép cô, kết quả vừa xoay người một cái cô đã nằm dưới người của gã đàn ông khác mặc cho người ta lựa chọn!
"Lâm Kiều, tôi có chỗ nào không tốt, em nói tôi nghe. Em thà bằng lòng ở cùng với tên chẳng có chỗ nào bằng tôi cũng không chịu ở bên tôi, em dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy?"
Lâm Kiều co rúm trên giường, khóc càng dữ dội hơn.
Người đàn ông đang trong cơn phẫn nộ không có chỗ trút giận run rẩy, nhưng lại mềm lòng vì người con gái không ngừng rơi nước mắt.
Anh hất tay Lâm Kiều ra muốn tông cửa xông ra ngoài, lúc ngồi dậy không kịp đề phòng thì bị cô gái nắm lấy góc áo.
Anh nghe Lâm Kiều nói: "Những ngày này... em... em rất nhớ anh."
Trong chớp mắt anh đã quăng mũ cởi giáp, thua thảm hại.
"Tôi điên rồi mới bằng lòng để em giẫm đạp như thế này!" Vừa nói nhớ anh vừa muốn làm cùng người đàn ông khác? Vết dâu tây trên ngực của cô nhắc nhở Trần Hoài Xuyên hết lần này tới lần khác. Giống như cây đinh sỉ nhục, lại giống như lưỡi dao sắc bén ghim vào trong tim.
Lại đè cô gái xuống bên dưới người một lần nữa, lần này Trần Hoài Xuyên không để ý tới chuyện gì khác, thân hình trần trụi của cô gái lại hiển hiện dưới mắt anh.
Người đàn ông đang trong cơn giận dữ không còn nhẫn nại để làm bước dạo đầu như hai lần trước, móc ra gậy thịt cứng rắn đã muốn cắm ngay vào, nhưng quy đầu vừa chạm vào mật huyệt đã ngay lập tức cảm nhận sự khô khốc, nghĩ tới cảnh cắm vào sẽ khiến cô dau đớn không sao tả nổi, sau cùng anh vẫn dừng lại.
Có như nào thì vẫn không nỡ làm tổn thương cô.
Dường như có chi tiết quan trọng nào đó bị anh bỏ sót.
Người đàn ông đang chống hai tay trên người cô gái để đỡ trọng lượng của mình, nửa ngày sau mới ý thức được mật huyệt của Lâm Kiều khô ráo.
Cô là đồ dâm đãng vừa đụng vào là sẽ chảy nước, tại sao được người ta xoa bóp ngực mà vẫn không chảy nước.
Trong tâm trí liên hệ tới khả năng nào đó, Trần Hoài Xuyên nghe thấy giọng nói của chính mình hỏi ra câu khó mà tin được: "Tại sao... em không ướt?"
Người đàn ông nhớ kỹ tên của cô gái nhỏ. Anh còn chưa tiêu tan cơn tức giận, Lâm Kiều lại làm như không biết mà nhào vào ngực anh. Anh không thể làm gì cô, dứt khoát kéo sát áo cô lại, vác cô lên vai đi ra khỏi hộp đêm.
Xác định giường thì mềm mại mới cố tình quăng mạnh cô lên giường.
"Hu... Anh đừng hung dữ như vậy chứ..." Lâm Kiều ỏng a ỏng ẹo oán giận.
"Lâm Kiều, khi nãy bị gã đàn ông khác đè lên người em cũng nói chuyện như thế này hửm?" Giọng điệu mềm mại khiến lòng người ta rung động, tư thế mê hoặc như này, cũng bày ra cho người khác mà không giữ lại chút nào sao? Trần Hoài Xuyên ra sức xé quần áo của cô thành hai nửa, bộ ngực khi nãy vừa mới bị người ta giày vò của Lâm Kiều lại lộ ra lần nữa.
Dấu dâu tây nhàn nhạt khiến Trần Hoài Xuyên đỏ cả mắt.
"Ngực cũng đã được người ta chà xát tới đỏ lựng rồi, rất sung sướng có phải không?" Trần Hoài Xuyên đè cô bên dưới người, giữ chặt cằm cô chất vấn: "Nếu tối nay tôi không xuất hiện, em sẽ làm với anh ta? Anh ta là loại người gì mà em muốn anh ta chứ không muốn tôi?"
Cô gái vốn còn đang nũng nịu thoáng sững sờ, một lúc lâu sau mới ý thức được ý nghĩa trong lời lẽ của người đàn ông.
Trong phút chốc tâm trí cô như bị thiếu hụt, lời lẽ sự coi thường của người đàn ông này khiến nội tâm cô sụp đổ ầm ầm. Chắc là do cô đặt anh trong lòng, nhưng anh lại xem cô như đồ đê tiện để ai cũng có thể lấy làm chồng.
Nhưng cô rõ ràng là...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Kiều ấm ức vành mắt đỏ quạch, phải mất một lúc lâu mới kiềm chế được nước mắt, giọng lạnh lùng trả lời lại: "Đúng vậy, anh ta xoa bóp tôi rất sung sướng, tối nay tôi chính là muốn làm với anh ta! Trần Hoài Xuyên, anh là gì của tôi hả, chẳng qua là cùng ân ái với tôi vài lần, tôi thích làm với ai thì lập tức làm cùng người đó, anh lo chuyện của tôi làm gì chứ?"
Người đàn ông tức giận ấn chặt hai tay cô đè lên giường, nhưng cho dù đã giận tới run cả người, nhưng vẫn không thể xuống tay tàn nhẫn với cô, chỉ có thể đập mạnh một cú trên giường, nhấc chân đá vào tủ đầu giường.
Hốc mắt trợn trừng cũng đã đỏ bừng.
Sau cùng vẫn là Lâm Kiều bị dáng vẻ hung dữ của người đàn ông dọa cho sợ hãi, nhịn không được mà cuộn người lại bật khóc.
"Em cmn khóc cái gì hả!" Nên khóc chẳng phải nên là anh hay sao! Trần Hoài Xuyên gần như bị cô gái này ép cho phát điên.
Anh không có lòng tự trọng mới nhớ mãi không quên với cô, muốn gặp cô lại không dám gọi điện làm phiền cô, nhẫn nhịn ngày ngày lấy quần lót cô ra tự mình an ủi, ngày nào anh cũng lặp đi lặp lại vừa điên cuồng nhớ nhung cô vừa không nỡ bức ép cô, kết quả vừa xoay người một cái cô đã nằm dưới người của gã đàn ông khác mặc cho người ta lựa chọn!
"Lâm Kiều, tôi có chỗ nào không tốt, em nói tôi nghe. Em thà bằng lòng ở cùng với tên chẳng có chỗ nào bằng tôi cũng không chịu ở bên tôi, em dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy?"
Lâm Kiều co rúm trên giường, khóc càng dữ dội hơn.
Người đàn ông đang trong cơn phẫn nộ không có chỗ trút giận run rẩy, nhưng lại mềm lòng vì người con gái không ngừng rơi nước mắt.
Anh hất tay Lâm Kiều ra muốn tông cửa xông ra ngoài, lúc ngồi dậy không kịp đề phòng thì bị cô gái nắm lấy góc áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nghe Lâm Kiều nói: "Những ngày này... em... em rất nhớ anh."
Trong chớp mắt anh đã quăng mũ cởi giáp, thua thảm hại.
"Tôi điên rồi mới bằng lòng để em giẫm đạp như thế này!" Vừa nói nhớ anh vừa muốn làm cùng người đàn ông khác? Vết dâu tây trên ngực của cô nhắc nhở Trần Hoài Xuyên hết lần này tới lần khác. Giống như cây đinh sỉ nhục, lại giống như lưỡi dao sắc bén ghim vào trong tim.
Lại đè cô gái xuống bên dưới người một lần nữa, lần này Trần Hoài Xuyên không để ý tới chuyện gì khác, thân hình trần trụi của cô gái lại hiển hiện dưới mắt anh.
Người đàn ông đang trong cơn giận dữ không còn nhẫn nại để làm bước dạo đầu như hai lần trước, móc ra gậy thịt cứng rắn đã muốn cắm ngay vào, nhưng quy đầu vừa chạm vào mật huyệt đã ngay lập tức cảm nhận sự khô khốc, nghĩ tới cảnh cắm vào sẽ khiến cô dau đớn không sao tả nổi, sau cùng anh vẫn dừng lại.
Có như nào thì vẫn không nỡ làm tổn thương cô.
Dường như có chi tiết quan trọng nào đó bị anh bỏ sót.
Người đàn ông đang chống hai tay trên người cô gái để đỡ trọng lượng của mình, nửa ngày sau mới ý thức được mật huyệt của Lâm Kiều khô ráo.
Cô là đồ dâm đãng vừa đụng vào là sẽ chảy nước, tại sao được người ta xoa bóp ngực mà vẫn không chảy nước.
Trong tâm trí liên hệ tới khả năng nào đó, Trần Hoài Xuyên nghe thấy giọng nói của chính mình hỏi ra câu khó mà tin được: "Tại sao... em không ướt?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro