Chương 24
Đại Huyền
2024-07-23 17:37:46
Mọi người đều biết, chủ tịch tập đoàn Bắc Xuyên - Trần Hoài Xuyên là nhân vật hấp dẫn bậc nhất trong mắt giới mỹ nữ quyền thế.
Điều này không chỉ dựa vào sự tích lũy của người sáng lập ra tập đoàn Bắc Xuyên, mà phía sau anh còn có chỗ dựa vững chắc khiến người ta chùn bước là sự chống lưng từ công ty gia tộc ở khu vực Bắc Cao.
Nói tóm gọn chính là tính tình của tổng giám đốc Trần Hoài Xuyên vô cùng khó nắm bắt, từ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ vào năm hai mươi ba tuổi, không như phần lớn những người khác thừa kế gia sản khổng lồ, ngược lại anh quyết đoán tự tạo dựng sự nghiệp, chưa đến bảy năm đã tạo nên tập đoàn Bắc Xuyên có giá trị chiếm một phần ba thị phần khu vực thành phố Bắc Cao.
Còn tại sao nói vị tổng giám đốc Trần này tính tình khó nắm bắt, đại khái là do tính cách anh lạnh lùng, không nhiệt tình trong giao tiếp, tới cả chuyện trăng hoa đã ít càng ít hơn. Lần này anh khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến rơi cả kính khi xuất hiện bên ngoài buổi tiệc đính hôn của anh họ Lý Thiếu Minh, anh không dẫn theo bạn nữ, chỉ để cho một trợ lý Tiếu Phàm đi cùng.
Người đàn ông chỉ mím môi uống rượu, khí chất xa cách lại tôn quý.
Trước nay anh không phụ thuộc internet, lúc này lại thường xuyên mở điện thoại, thỉnh thoảng cười nhẹ nhàng một cái, phần lớn đều căng chặt chân mày.
Người phụ nữ trả lời tin nhắn chậm rì rì.
Nhưng cũng coi như ngầm chấp nhận mối quan hệ này của bọn họ.
Trần Hoài Xuyên gửi tin nhắn cho cô một ngày một đêm, giống như thanh niên mới lớn vừa mới nếm thử hương vị tình yêu, Lâm Kiều cũng cố gắng hết sức trả lời.
Người đàn ông trước nay không thích những tiệc rượu hư hư ảo ảo này, thậm chí có chút phiền muộn không thôi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh quyết tâm tự mình lập công ty. Nếu không anh lại giống anh cả vật lộn cả ngày giữa một đống người mang ý đồ xấu xa. Haiz, nghĩ tới thôi là đã không thể nào chấp nhận nổi.
Ngày hôm nay chẳng qua vì bố mẹ đều ở nước ngoài, anh cả cũng bận bịu công việc nên mới bảo anh cố kiềm chế tính tình xuất hiện ở nơi này làm người đại diện cho dòng tộc.
Có một số vị trưởng bối gia thế đến hỏi thăm, Trần Hoài Xuyên đều khiêm tốn trả lời lại một chút, kính rượu qua lại với nhau, những người còn lại lại thân phận không đủ hoặc trình độ không tới thì đều để cho Tiếu Phàm đến phụ trách đối đáp.
Thế nên một mình anh cô đơn yên tĩnh tựa ở cửa sổ uống rượu, vây chung quanh Tiếu Phàm là đầy những người nỗ lực muốn trèo lên cành cao.
"Kiều Kiều, vị bên kia là trợ lý đặc biệt Tiếu Phàm của tập đoàn Bắc Xuyên, anh ta đang tiếp chuyện mấy lãnh đạo cấp cao đó, chúng ta qua đó kính một ly rượu nào." Lưu Vĩnh Quân dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện, cứ như cực kỳ thân quen với Tiếu Phàm vậy.
Chen chúc xung quanh Tiếu Phàm có không ít người, Lâm Kiều trước giờ chưa từng thích kiểu tiếp cận náo nhiệt như này, nhưng Lưu Vĩnh Quân đang hứng thú leo cành cao, cô không thể nào tránh né được.
Tiếu Phàm ở đây, nghĩ lại thì Trần Hoài Xuyên chắc cũng ở trong bữa tiệc này.
Lâm Kiều cũng thấy hơi nhớ anh, nhưng cũng không muốn để anh nhìn thấy mình ở bên cạnh Lưu Vĩnh Quân.
Dựa vào tính tình người đàn ông này, chắc là lại sẽ dày vò cô vài lần.
Người phụ nữ nhu mì mang bộ đầm đỏ trên người, cho dù bị chen chúc bởi một đám đông vây quanh Tiếu Phàm, nhưng vẫn bị người đàn ông kín đáo liếc mắt đã nhận ra ngay.
Trần Hoài Xuyên ác ý đánh giá người đàn ông đi bên cạnh Lâm Kiều, có được kết luận là vô cùng tầm thường là anh ta cơ bản không xứng với cô.
Dắt tay Lâm Kiều trông cũng rất chướng mắt, anh nhìn mà muốn chặt đứt tay anh ta vậy.
Trần Hoài Xuyên bưng ly rượu đi tới, kéo lấy bả vai của Tiếu Phàm.
Người đàn ông đón lấy ánh mắt mọi người, không muốn để người khác nhận ra sự tức giận của mình, cả người tản ra sự thờ ơ và ánh sáng ngạo mạn.
Tổng giám đốc Trần tất nhiên là tự có vốn liếng để ngạo mạn rồi.
Cả nhóm người cũng không mang theo hy vọng xa vời Trần Hoài Xuyên sẽ để họ vào trong mắt, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Trần Hoài Xuyên ngầm cho phép mọi người đến kính rượu, không chỉ mỗi người tới cụng ly, mà mỗi ly còn uống cạn sạch, để lại đủ thể diện cho những người ở nơi này.
Khi Lưu Vĩnh Quân nâng ly cùng với Trần Hoài Xuyên, hai tay đều run run. Thậm chí anh ta còn lâng lâng cảm thấy bản thân mình còn một bước chân nữa thôi là vào giới thượng lưu. Vì để gương mặt mình có thể xuất hiện trước mặt Trần Hoài Xuyên thêm mấy giây, còn đổi cả ly nước trái cây trong tay Lâm Kiều thành ly rượu vang, đẩy cô đến trước mặt Trần Hoài Xuyên để chúc rượu.
Lâm Kiều không kịp chuẩn bị mà bị đẩy đến trước mặt người đàn ông.
Vợ, chồng, tình nhân. Tâm trí cô xấu hổ nghĩ tới mối quan hệ này, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nhìn thấy khuôn mặt xa cách của anh, sắc mặt này khác hoàn toàn so với lúc chỉ có hai người bọn họ.
Trần Hoài Xuyên cụng ly với cô như không có việc gì, đối xử với cô như thể không có gì khác biệt với những người bên cạnh.
Anh tùy ý, lơ đãng, không thèm quan tâm mà uống một hơi cạn sạch. Sau đó nghiêng người nói bên tai Tiếu Phàm hai câu, rồi mới lạnh mặt rời đi.
Lòng dạ Lâm Kiều loạn nhịp rối bời.
Điều này không chỉ dựa vào sự tích lũy của người sáng lập ra tập đoàn Bắc Xuyên, mà phía sau anh còn có chỗ dựa vững chắc khiến người ta chùn bước là sự chống lưng từ công ty gia tộc ở khu vực Bắc Cao.
Nói tóm gọn chính là tính tình của tổng giám đốc Trần Hoài Xuyên vô cùng khó nắm bắt, từ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ vào năm hai mươi ba tuổi, không như phần lớn những người khác thừa kế gia sản khổng lồ, ngược lại anh quyết đoán tự tạo dựng sự nghiệp, chưa đến bảy năm đã tạo nên tập đoàn Bắc Xuyên có giá trị chiếm một phần ba thị phần khu vực thành phố Bắc Cao.
Còn tại sao nói vị tổng giám đốc Trần này tính tình khó nắm bắt, đại khái là do tính cách anh lạnh lùng, không nhiệt tình trong giao tiếp, tới cả chuyện trăng hoa đã ít càng ít hơn. Lần này anh khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến rơi cả kính khi xuất hiện bên ngoài buổi tiệc đính hôn của anh họ Lý Thiếu Minh, anh không dẫn theo bạn nữ, chỉ để cho một trợ lý Tiếu Phàm đi cùng.
Người đàn ông chỉ mím môi uống rượu, khí chất xa cách lại tôn quý.
Trước nay anh không phụ thuộc internet, lúc này lại thường xuyên mở điện thoại, thỉnh thoảng cười nhẹ nhàng một cái, phần lớn đều căng chặt chân mày.
Người phụ nữ trả lời tin nhắn chậm rì rì.
Nhưng cũng coi như ngầm chấp nhận mối quan hệ này của bọn họ.
Trần Hoài Xuyên gửi tin nhắn cho cô một ngày một đêm, giống như thanh niên mới lớn vừa mới nếm thử hương vị tình yêu, Lâm Kiều cũng cố gắng hết sức trả lời.
Người đàn ông trước nay không thích những tiệc rượu hư hư ảo ảo này, thậm chí có chút phiền muộn không thôi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh quyết tâm tự mình lập công ty. Nếu không anh lại giống anh cả vật lộn cả ngày giữa một đống người mang ý đồ xấu xa. Haiz, nghĩ tới thôi là đã không thể nào chấp nhận nổi.
Ngày hôm nay chẳng qua vì bố mẹ đều ở nước ngoài, anh cả cũng bận bịu công việc nên mới bảo anh cố kiềm chế tính tình xuất hiện ở nơi này làm người đại diện cho dòng tộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một số vị trưởng bối gia thế đến hỏi thăm, Trần Hoài Xuyên đều khiêm tốn trả lời lại một chút, kính rượu qua lại với nhau, những người còn lại lại thân phận không đủ hoặc trình độ không tới thì đều để cho Tiếu Phàm đến phụ trách đối đáp.
Thế nên một mình anh cô đơn yên tĩnh tựa ở cửa sổ uống rượu, vây chung quanh Tiếu Phàm là đầy những người nỗ lực muốn trèo lên cành cao.
"Kiều Kiều, vị bên kia là trợ lý đặc biệt Tiếu Phàm của tập đoàn Bắc Xuyên, anh ta đang tiếp chuyện mấy lãnh đạo cấp cao đó, chúng ta qua đó kính một ly rượu nào." Lưu Vĩnh Quân dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện, cứ như cực kỳ thân quen với Tiếu Phàm vậy.
Chen chúc xung quanh Tiếu Phàm có không ít người, Lâm Kiều trước giờ chưa từng thích kiểu tiếp cận náo nhiệt như này, nhưng Lưu Vĩnh Quân đang hứng thú leo cành cao, cô không thể nào tránh né được.
Tiếu Phàm ở đây, nghĩ lại thì Trần Hoài Xuyên chắc cũng ở trong bữa tiệc này.
Lâm Kiều cũng thấy hơi nhớ anh, nhưng cũng không muốn để anh nhìn thấy mình ở bên cạnh Lưu Vĩnh Quân.
Dựa vào tính tình người đàn ông này, chắc là lại sẽ dày vò cô vài lần.
Người phụ nữ nhu mì mang bộ đầm đỏ trên người, cho dù bị chen chúc bởi một đám đông vây quanh Tiếu Phàm, nhưng vẫn bị người đàn ông kín đáo liếc mắt đã nhận ra ngay.
Trần Hoài Xuyên ác ý đánh giá người đàn ông đi bên cạnh Lâm Kiều, có được kết luận là vô cùng tầm thường là anh ta cơ bản không xứng với cô.
Dắt tay Lâm Kiều trông cũng rất chướng mắt, anh nhìn mà muốn chặt đứt tay anh ta vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Hoài Xuyên bưng ly rượu đi tới, kéo lấy bả vai của Tiếu Phàm.
Người đàn ông đón lấy ánh mắt mọi người, không muốn để người khác nhận ra sự tức giận của mình, cả người tản ra sự thờ ơ và ánh sáng ngạo mạn.
Tổng giám đốc Trần tất nhiên là tự có vốn liếng để ngạo mạn rồi.
Cả nhóm người cũng không mang theo hy vọng xa vời Trần Hoài Xuyên sẽ để họ vào trong mắt, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Trần Hoài Xuyên ngầm cho phép mọi người đến kính rượu, không chỉ mỗi người tới cụng ly, mà mỗi ly còn uống cạn sạch, để lại đủ thể diện cho những người ở nơi này.
Khi Lưu Vĩnh Quân nâng ly cùng với Trần Hoài Xuyên, hai tay đều run run. Thậm chí anh ta còn lâng lâng cảm thấy bản thân mình còn một bước chân nữa thôi là vào giới thượng lưu. Vì để gương mặt mình có thể xuất hiện trước mặt Trần Hoài Xuyên thêm mấy giây, còn đổi cả ly nước trái cây trong tay Lâm Kiều thành ly rượu vang, đẩy cô đến trước mặt Trần Hoài Xuyên để chúc rượu.
Lâm Kiều không kịp chuẩn bị mà bị đẩy đến trước mặt người đàn ông.
Vợ, chồng, tình nhân. Tâm trí cô xấu hổ nghĩ tới mối quan hệ này, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nhìn thấy khuôn mặt xa cách của anh, sắc mặt này khác hoàn toàn so với lúc chỉ có hai người bọn họ.
Trần Hoài Xuyên cụng ly với cô như không có việc gì, đối xử với cô như thể không có gì khác biệt với những người bên cạnh.
Anh tùy ý, lơ đãng, không thèm quan tâm mà uống một hơi cạn sạch. Sau đó nghiêng người nói bên tai Tiếu Phàm hai câu, rồi mới lạnh mặt rời đi.
Lòng dạ Lâm Kiều loạn nhịp rối bời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro