Chương 47
Đại Huyền
2024-07-23 17:37:46
Lâm Kiều trở lại chung cư, nửa đêm sốt cao.
Cả gương mặt đỏ bừng toàn mồ hôi, cô cố gắng chống đỡ, dùng ý thức cuối cùng gọi 120. Khi tỉnh lại thì cả người đã ở trong phòng bệnh nồng mùi thuốc sát trùng rồi.
Điện thoại được y tá đặt bên gối. Trong phòng bệnh còn có ba giường bệnh khác. Có người nằm, có người mê man và cũng có người đang ăn sáng. Nhưng họ đều có người chăm sóc, mỗi Lâm Kiều là cô đơn ở nơi đây.
"Cô Lâm, tối hôm qua chúng tôi dùng điện thoại của cô gọi cho ba mẹ cô. Chắc là họ đang bận nên không tới được, chỉ nhờ chúng tôi chuyển lời khi cô tỉnh lại thì gọi điện cho họ. Trước tiên cô nghỉ ngơi thật tốt đã, đợi truyền xong chai nước biển này thì chúng tôi đưa cô đi hoàn tất thủ tục và thanh toán viện phí."
Ánh mắt Lâm Kiều rã rời, gật đầu.
Khi y tá đã ra ngoài thì cô mở điện thoại lên. Danh sách cuộc gọi nhỡ bỗng đâu có vô số tên "Trần Hoài Xuyên", lúc này cô không nhịn được khóc thành tiếng.
Cô sốt đến nổi cả người không có sức, cổ họng cũng khàn, chỉ có thể gửi tin nhắn trả lời Trần Hoài Xuyên: "Ngày hôm qua quá mệt nên đi ngủ sớm. Giờ em mới tỉnh, xin lỗi anh."
Cô đợi hồi lâu không cũng không thấy người đàn ông trả lời ngay lập tức như bình thường, chợt nhớ tới hiện tại ở Mỹ hẳn là đêm khuya, sau đó mới tắt điện thoại cuộn người trên giường bệnh.
Đầu của cô rất nặng, trong phòng cãi cọ ầm ĩ làm người ta khó mà ngủ được. Lâm Kiều từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận mồ hôi trên người đang chảy ra, cơ thể nóng rực hơi mất nước nhưng ngay cả sức để xuống giường rót nước cũng không có.
Có lẽ ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ tốt hơn.
Người phụ nữ cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất. Trong mê man cảm giác được có ai kề môi cô tiếp nước, từng dòng nước mát lạnh từ cổ họng rót vào khoang bụng, trên trán ướt đẫm hệt như được chườm khăn lạnh. Cô thuận tay cầm được cái gì đó thì cảm thấy vô cùng an tâm, dễ chịu thoải mái thiếp đi.
Khi tỉnh lại trời đã sập tối.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh. Dưới ngọn đèn nhu hoà cuối cùng cô cũng thấy rõ ràng tất cả. Lúc này mới nhận ra bản thân mình giờ đây đang nằm trong vòng tay Trần Hoài Xuyên.
Người phụ nữ trong ngực chỉ hơi động đậy một chút là Trần Hoài Xuyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi đã tỉnh lại ngay.
Người phụ nữ nhỏ bé dường như có hơi không dám tin, đôi mắt ngập nước sưng đỏ nhìn mình, Trần Hoài Xuyên cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Anh vừa mới đi vài ngày cô đã không chăm sóc bản thân thành dáng vẻ này rồi.
"Còn khó chịu à? Có cảm thấy khỏe hơn chút nào không, có cần uống nước không?" Lời nói chỉ trích đến bên môi biến thành âm thanh dịu dàng trầm thấp quan tâm.
Thật ra anh nào đành lòng mắng cô nữa, dỗ còn không kịp cơ. Chỉ sợ người phụ nữ này khóc trước mặt anh, làm lòng anh tan vỡ.
"Sao anh về nhanh vậy..." Lâm Kiều rúc vào ngực anh, bởi vì sốt cao nên giọng điệu yếu mềm y như làm nũng.
"Ăn sinh nhật với mẹ anh xong thì cũng không còn chuyện gì nữa, nếu không về thì ở bên đó cũng rảnh rỗi thôi." Trần Hoài Xuyên lo lắng suốt đêm, gấp gáp bay chuyến sớm nhất trở về giờ lại nói như thể không có chuyện gì. Anh lấy ly nước trên bàn, uống vào một ngụm rồi chậm rãi đưa đến bên miệng người phụ nữ.
Lâm Kiều nhịn không được mút lưỡi người đàn ông.
Cô cảm thấy trong miệng đắng đắng chát chát nhưng chất lỏng của người đàn ông lại thơm ngào ngạt. Vì thế miệng nhỏ mềm mại mút vào, nuốt hết thảy ngọt ngào vào trong miệng mình.
Trần Hoài Xuyên bị động tác vô tình của người phụ nữ trêu chọc, thân dưới đã phồng lên một cái lều nhỏ. Môi lưỡi thân mật khăng khít, trao đổi liếm láp. Người đàn ông nhẹ nâng mông của người phụ nữ lên vuốt ve. Dục vọng bị đốt lên chẳng có chỗ phát tiết, cơ bắp toàn thân bởi thế mà căng cứng.
Người phụ nữ triền miên hôn môi xong còn muốn đưa lưỡi ra liếm khóe môi ướt át của anh.
"Ngược lại bây giờ biết nghe lời rồi, hửm? Em có biết tối hôm qua anh lo lắng chừng nào không?" Anh kiểm tra trán Lâm Kiều, cảm thấy nhiệt độ cơ thể đã khôi phục như bình thường thì mới yên lòng.
Vừa xuống máy bay anh đã chạy đến bệnh viện mà Tiếu Phàm gửi định vị, nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ cuộn thành một cụm nằm trên giường bệnh, suýt chút nữa Trần Hoài Xuyên đã trực tiếp phá bỏ cái phòng bệnh ồn ào này rồi.
Đợi đến khi đổi phòng bệnh rồi cho cô uống nước, lau cơ thể đầy mồ hôi, rửa mặt cho cô, lúc này người đàn ông lo lắng cả đêm mới ôm ngủ chợp mắt giây lát.
"Chồng... Anh là tốt nhất..." Lâm Kiều ngoan ngoãn cọ cọ lòng ngực của anh, sau đó lại ngửa đầu hôn lên cằm anh.
Thật sự Trần Hoài Xuyên không có cách nào với Lâm Kiều hết, cô hơi ngoan một chút là anh đã chẳng nhẫn tâm trách cứ nữa rồi.
Cả gương mặt đỏ bừng toàn mồ hôi, cô cố gắng chống đỡ, dùng ý thức cuối cùng gọi 120. Khi tỉnh lại thì cả người đã ở trong phòng bệnh nồng mùi thuốc sát trùng rồi.
Điện thoại được y tá đặt bên gối. Trong phòng bệnh còn có ba giường bệnh khác. Có người nằm, có người mê man và cũng có người đang ăn sáng. Nhưng họ đều có người chăm sóc, mỗi Lâm Kiều là cô đơn ở nơi đây.
"Cô Lâm, tối hôm qua chúng tôi dùng điện thoại của cô gọi cho ba mẹ cô. Chắc là họ đang bận nên không tới được, chỉ nhờ chúng tôi chuyển lời khi cô tỉnh lại thì gọi điện cho họ. Trước tiên cô nghỉ ngơi thật tốt đã, đợi truyền xong chai nước biển này thì chúng tôi đưa cô đi hoàn tất thủ tục và thanh toán viện phí."
Ánh mắt Lâm Kiều rã rời, gật đầu.
Khi y tá đã ra ngoài thì cô mở điện thoại lên. Danh sách cuộc gọi nhỡ bỗng đâu có vô số tên "Trần Hoài Xuyên", lúc này cô không nhịn được khóc thành tiếng.
Cô sốt đến nổi cả người không có sức, cổ họng cũng khàn, chỉ có thể gửi tin nhắn trả lời Trần Hoài Xuyên: "Ngày hôm qua quá mệt nên đi ngủ sớm. Giờ em mới tỉnh, xin lỗi anh."
Cô đợi hồi lâu không cũng không thấy người đàn ông trả lời ngay lập tức như bình thường, chợt nhớ tới hiện tại ở Mỹ hẳn là đêm khuya, sau đó mới tắt điện thoại cuộn người trên giường bệnh.
Đầu của cô rất nặng, trong phòng cãi cọ ầm ĩ làm người ta khó mà ngủ được. Lâm Kiều từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận mồ hôi trên người đang chảy ra, cơ thể nóng rực hơi mất nước nhưng ngay cả sức để xuống giường rót nước cũng không có.
Có lẽ ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ tốt hơn.
Người phụ nữ cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất. Trong mê man cảm giác được có ai kề môi cô tiếp nước, từng dòng nước mát lạnh từ cổ họng rót vào khoang bụng, trên trán ướt đẫm hệt như được chườm khăn lạnh. Cô thuận tay cầm được cái gì đó thì cảm thấy vô cùng an tâm, dễ chịu thoải mái thiếp đi.
Khi tỉnh lại trời đã sập tối.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh. Dưới ngọn đèn nhu hoà cuối cùng cô cũng thấy rõ ràng tất cả. Lúc này mới nhận ra bản thân mình giờ đây đang nằm trong vòng tay Trần Hoài Xuyên.
Người phụ nữ trong ngực chỉ hơi động đậy một chút là Trần Hoài Xuyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi đã tỉnh lại ngay.
Người phụ nữ nhỏ bé dường như có hơi không dám tin, đôi mắt ngập nước sưng đỏ nhìn mình, Trần Hoài Xuyên cảm thấy phiền muộn trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa mới đi vài ngày cô đã không chăm sóc bản thân thành dáng vẻ này rồi.
"Còn khó chịu à? Có cảm thấy khỏe hơn chút nào không, có cần uống nước không?" Lời nói chỉ trích đến bên môi biến thành âm thanh dịu dàng trầm thấp quan tâm.
Thật ra anh nào đành lòng mắng cô nữa, dỗ còn không kịp cơ. Chỉ sợ người phụ nữ này khóc trước mặt anh, làm lòng anh tan vỡ.
"Sao anh về nhanh vậy..." Lâm Kiều rúc vào ngực anh, bởi vì sốt cao nên giọng điệu yếu mềm y như làm nũng.
"Ăn sinh nhật với mẹ anh xong thì cũng không còn chuyện gì nữa, nếu không về thì ở bên đó cũng rảnh rỗi thôi." Trần Hoài Xuyên lo lắng suốt đêm, gấp gáp bay chuyến sớm nhất trở về giờ lại nói như thể không có chuyện gì. Anh lấy ly nước trên bàn, uống vào một ngụm rồi chậm rãi đưa đến bên miệng người phụ nữ.
Lâm Kiều nhịn không được mút lưỡi người đàn ông.
Cô cảm thấy trong miệng đắng đắng chát chát nhưng chất lỏng của người đàn ông lại thơm ngào ngạt. Vì thế miệng nhỏ mềm mại mút vào, nuốt hết thảy ngọt ngào vào trong miệng mình.
Trần Hoài Xuyên bị động tác vô tình của người phụ nữ trêu chọc, thân dưới đã phồng lên một cái lều nhỏ. Môi lưỡi thân mật khăng khít, trao đổi liếm láp. Người đàn ông nhẹ nâng mông của người phụ nữ lên vuốt ve. Dục vọng bị đốt lên chẳng có chỗ phát tiết, cơ bắp toàn thân bởi thế mà căng cứng.
Người phụ nữ triền miên hôn môi xong còn muốn đưa lưỡi ra liếm khóe môi ướt át của anh.
"Ngược lại bây giờ biết nghe lời rồi, hửm? Em có biết tối hôm qua anh lo lắng chừng nào không?" Anh kiểm tra trán Lâm Kiều, cảm thấy nhiệt độ cơ thể đã khôi phục như bình thường thì mới yên lòng.
Vừa xuống máy bay anh đã chạy đến bệnh viện mà Tiếu Phàm gửi định vị, nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ cuộn thành một cụm nằm trên giường bệnh, suýt chút nữa Trần Hoài Xuyên đã trực tiếp phá bỏ cái phòng bệnh ồn ào này rồi.
Đợi đến khi đổi phòng bệnh rồi cho cô uống nước, lau cơ thể đầy mồ hôi, rửa mặt cho cô, lúc này người đàn ông lo lắng cả đêm mới ôm ngủ chợp mắt giây lát.
"Chồng... Anh là tốt nhất..." Lâm Kiều ngoan ngoãn cọ cọ lòng ngực của anh, sau đó lại ngửa đầu hôn lên cằm anh.
Thật sự Trần Hoài Xuyên không có cách nào với Lâm Kiều hết, cô hơi ngoan một chút là anh đã chẳng nhẫn tâm trách cứ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro