Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 120

Cô Nương Đừng Khóc

2024-07-12 20:25:29

Trong lúc nói chuyện, Tống Thu Hàn nhìn thấy gương mặt thoáng hiện vẻ cô đơn của Lâm Xuân Nhi đang đứng trước cửa sổ, từ lúc rời khỏi trang trại nuôi cá kia, cô đã có vẻ mặt đó. Anh sẽ không hỏi cô rốt cuộc khi đó cô và Thời Thanh Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không muốn Lâm Xuân Nhi đau lòng.

Buổi tối về đến nhà, bọn họ ngồi trong nhà kính không bật đèn ngắm sao, ánh trăng sáng rọi vào, chiếu sáng cả mặt đất.

- --ĐỌC FULL TẠI ---

“Lâm Xuân Nhi.” Tống Thu Hàn khẽ gọi tên cô: “Em có muốn tìm Thời Thanh Lâm, sau đó nói chuyện riêng với anh ta không? Thật ra anh cũng không để ý đâu.”

“Tại sao?”

“Hôm nay sau khi rời khỏi trang trại em đã không vui rồi. Anh không biết lúc em đi cảm ơn anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy hai người cần phải nói chuyện với nhau.” Tống Thu Hàn mỉm cười dịu dàng: “Tìm một thời điểm thích hợp rồi nói chuyện với nhau đi.”

“Sao anh lại hào phóng thế?”

Năm đó Thời Thanh Lâm không muốn Lâm Xuân Nhi chơi với bạn khác giới. Bình thường hai người cũng rất hay cãi vã. Giờ Tống Thu Hàn lại cổ vũ cô đi nói chuyện với bạn trai cũ, rốt cuộc thời gian này có gì khác nhau vậy? Tống Thu Hàn năm hai mươi lăm tuổi có để ý tới việc cô chơi với bạn khác giới không?

Lâm Xuân Nhi ngồi lên đùi Tống Thu Hàn, tựa đầu lên bả vai anh, hết sức ngoan ngoãn, còn hơi làm nũng. Tống Thu Hàn bẹo cằm cô, thấy nụ cười xấu xa bên khoé môi cô, ngón tay hơi dùng sức: “Lại định giở trò gì nữa đấy?”

“Vừa rồi trong quán bar của Loan Niệm, lúc ra khỏi nhà vệ sinh ra em có nghe thấy Loan Niệm đang cãi nhau. Loan Niệm nói: Hướng Chi Đào, em có trái tim không thế? Em nghĩ mình là ai? Vẫy tay bảo tôi đến thì đến à?” Lâm Xuân Nhi học theo dáng vẻ của Loan Niệm, giống y hệt, sau đó bật cười: “Cuối cùng Loan Niệm cúp máy rồi lại gọi điện thoại, bảo là đặt cho tôi một vé máy bay bay đến Cáp Nhĩ Tân vào sáng sớm ngày mai, trở mặt còn nhanh hơn cả trở bàn tay, nói năng hung dữ như thế, nhưng làm việc gì cũng chẳng dứt khoát tẹo nào.”

Tống Thu Hàn bật cười: “Anh còn đang thắc mắc sao hôm nay cậu ta lại lơ đễnh như thế, thì ra là bị Hướng Chi Đào giày vò sắp phát điên rồi.”

- --ĐỌC FULL TẠI ---

“Còn chẳng phải do anh ta đáng đời hay sao. Nhưng em nghĩ không phải Hướng Chi Đào đang giày vò anh ta đâu, đơn giản là vì cô ấy không còn yêu anh ta nữa. Lúc phụ nữ thật lòng yêu một người, cô ấy sẽ không đành lòng giày vò anh ta như thế đâu.” Lâm Xuân Nhi không cảm thông cho Loan Niệm, năm đó lúc con gái nhà người ta ở bên anh ta, anh ta đã làm những gì? Trên đời này làm gì có nhiều gương vỡ lại lành như thế? Cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Tống Thu Hàn: “Vậy nếu như em đối xử với anh giống như cách Hướng Chi Đào đối xử với Loan Niệm, anh định làm gì?”

“E là anh sẽ không tốt tính như Loan Niệm đâu, chỉ đành xử em ngay tại chỗ thôi.” Tống Thu Hàn bật cười, bế thốc Lâm Xuân Nhi lên rồi đùa một câu: “Nương tử, cũng nên nghỉ ngơi rồi!”

“Tướng công, còn chưa tắm nữa mà!” Lâm Xuân Nhi phối hợp theo anh.

“Vậy tướng công tắm cho em nhé.”

Hai người vui vẻ đi lên trên tầng, Tống Thu Hàn thả Lâm Xuân Nhi xuống giường, sau đó quay người đi xả nước cho cô, sau đó lại bỏ bóng tắm vào trong bồn tắm, bong bóng đủ loại màu sắc, còn thoang thoảng mùi hương hoa nhài.

“Đi thôi, vào ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt một lúc, tâm trạng sẽ ổn hơn đó.”

Lâm Xuân Nhi nhảy xuống giường đi đến cửa phòng, rồi đột nhiên cô dừng chân, tựa người vào cạnh cửa, ánh mắt mờ ám, kéo cổ áo xuống tận vai: “Tắ m chung không~”

Tống Thu Hàn bị cô trêu cho bật cười, anh ném chiếc gối về phía cô: “Tắm nhanh đi!”

Lâm Xuân Nhi cần được ở một mình.

Tống Thu Hàn biết người yêu dù có thân mật hơn nữa thì cũng cần cho nhau không gian riêng. Ví dụ như đêm nay, tâm trạng của Lâm Xuân Nhi đang rất rối bời, anh không muốn cứ quấn lấy cô.

Lâm Xuân Nhi ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại, những chuyện cô không nghĩ đến trong suốt mấy năm qua, tối nay lại đột nhiên ùa về trong tâm trí, dừng lại ở cái ngày cô và Thời Thanh Lâm chia tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước ngày chia tay hai người đã chiến tranh lạnh mất mấy ngày. Lâm Xuân Nhi cũng không nhớ nổi rốt cuộc tại sao họ lại cãi nhau. Trong suốt mấy ngày chiến tranh lạnh, Thời Thanh Lâm biến mất. Lâm Xuân Nhi lo lắng cho anh ta, tìm kiếm anh ta khắp nơi, lần đầu tiên gọi điện thoại cho bạn của anh ta, còn đi đến nhà ông của anh ta, nhưng họ đều không biết anh ta đang ở đâu, cũng không liên lạc được với anh ta.

Lâm Xuân Nhi vô cùng sợ hãi, cô sợ Thời Thanh Lâm sẽ giống như người thân của cô, biến mất trong thế giới của cô. Mấy ngày đó giống như địa ngục vậy, cô thường tỉnh giấc sau cơn mơ. Trong mơ Thời Thanh Lâm nằm trong vũng máu, đôi môi mấp máy nói lời từ biệt với cô nhưng cô lại không nghe rõ anh ta đang nói cái gì.

Lâm Xuân Nhi hối hận rồi, đột nhiên cô ý thức được mình tệ tới mức nào, vì cô đau nên cô áp đặt cảm xúc đó lên người Thời Thanh Lâm. Cô sai rồi, cô không nên coi Thời Thanh Lâm như cọng cỏ cứu mạng, cô nên học được cách yêu của người bình thường.

Cô đi mua đồ ngủ xinh đẹp, cô nghĩ mình nên giống như một cô gái bình thường, quên đi những đau đớn của tuổi trẻ, thật sự tận hưởng tình yêu. Cô nhắn tin cho Thời Thanh Lâm: “Thời Thanh Lâm, em xin lỗi, em nhớ anh, em muốn ngủ với anh, từ giờ chúng ta cũng đừng cãi nhau nữa, anh về đi được không?”

“Thời Thanh Lâm, sáng hôm nay em nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai anh tặng em ở cạnh bàn, em đội nó ra ngoài, rất nhiều người nói rất đẹp.”

“Thời Thanh Lâm, đợi anh quay về, em đi thăm ông nội anh với anh được không? Hôm đó em đến nhà ông tìm anh, nói chuyện với ông một lúc, ông còn cho em xem ảnh lúc nhỏ của anh, hồi nhỏ trông anh rất đáng yêu.”

“Thời Thanh Lâm, bạn của anh cũng rất đáng yêu. Sau này để em cùng đi liên hoan với anh nhé?”

Nhưng Thời Thanh Lâm không hề trả lời tin nhắn của cô.

Một đêm nọ, Lâm Xuân Nhi đột nhiên bừng tỉnh giữa đêm, cô mặc quần áo đi đến nhà Thời Thanh Lâm. Cô đứng bên dưới cửa sổ nhìn cửa sổ sáng đèn của Thời Thanh Lâm. Thế là cô chạy lên trên tầng, cô rất vui, Thời Thanh Lâm vẫn còn sống, thật tuyệt, sau này nhất định cô sẽ đối xử với thật tốt với anh ta. Cô đồng ý điều trị tâm lý. Cô muốn yêu đương lành mạnh với Thời Thanh Lâm, trong lòng cô toàn là những suy nghĩ tốt đẹp.

Mở cửa ra, Lâm Xuân Nhi nhìn thấy hai chiếc vali đang mở trong phòng khách nhà Thời Thanh Lâm, chắc anh ta vừa đi du lịch về, đang thu dọn hành lý. Có một cô gái xinh đẹp mặc đồ ngủ đứng bên cạnh vali, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi thì quay người đi vào trong phòng ngủ.

Căn phòng ngủ đó, Lâm Xuân Nhi nhớ rõ, trong chính căn phòng ngủ đó, cô và Thời Thanh Lâm đã từng thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng vào giây phút quan trọng nhất cô lại trốn tránh. Cô từng vì thế mà cảm thấy áy náy. Còn Thời Thanh Lâm lại nghĩ cô không yêu anh ta.

Niềm tin khó khăn lắm cô mới tạo dựng được suốt những ngày qua lập tức sụp đổ.

Lâm Xuân Nhi cảm thấy ghê tởm.

Mọi ấm ức như mắc nghẹn trong cổ họng, ban đầu cô cũng không muốn bắt đầu với Thời Thanh Lâm. Lúc đầu cô không hề yêu Thời Thanh Lâm, cô chỉ coi anh ta như một người bạn bình thường. Là Thời Thanh Lâm vẫn luôn ở bên cạnh cô khiến cô hiểu lầm rằng họ sẽ luôn trường tồn, là anh ta bắt đầu trước, cũng là anh ta kết thúc trước.

“Tôi cứ tưởng anh không còn trên thế gian này nữa, cũng may anh vẫn còn sống, nhưng anh lại khiến tôi cảm thấy ghê tởm.” Lâm Xuân Nhi không hề điên cuồng, cô bình tĩnh đến lạ, nhưng ánh mắt của cô khi nhìn Thời Thanh Lâm là ghê tởm. Ghê tởm và lạnh lùng.

Thời Thanh Lâm đứng im tại chỗ, nhìn cô rất lâu mới cất tiếng: “Đúng vậy, tôi định ngày mai sẽ đến tìm cô để chính thức chia tay, không ngờ hôm nay cô lại tự đến đây tìm tôi. Đúng vậy, tôi đã có bạn gái mới rồi, bọn tôi cùng nhau đi du lịch, ở cạnh nhau rất vui vẻ. Bây giờ cô cảm thấy tôi rất quan trọng, không thể rời xa tôi sao? Nhưng ngại quá, tôi chán rồi.”

“Cô biết không? Cô có bệnh tâm lý rất nặng, tình trạng của cô khiến tôi không sao thở nổi. Vì muốn tốt cho cô nên tôi đưa ra ý kiến cho cô, bảo với cô là tâm lý cô có vấn đề thì nên đi khám bác sĩ tâm lý. Cô có từng nghĩ tới những người thân của cô từng người từng người một rời xa cô, liệu có phải vì cô không?”

“Những người ở bên cạnh cô sẽ không có người nào hạnh phúc, sau này cô cũng đừng yêu thêm ai nữa, cô không hiểu thế nào là tình yêu, cô cũng không xứng có được tình yêu.”

“Cô tưởng mình giúp đỡ mấy em học sinh là tâm hồn của cô sẽ được cứu rỗi sao? Không đâu, cô vốn dĩ đã không có trái tim rồi.”

“À đúng rồi, bạn trai của cô bạn thân Tiêu Muội của cô cũng ngoại tình rồi.”

Miệng của Thời Thanh Lâm giống như con dao, từng câu anh ta nói ra giống như cứa sâu vào lòng Lâm Xuân Nhi, nhưng kỳ lạ là cô không hề tức giận, chỉ thấy Thời Thanh Lâm nói đúng, nói câu nào cũng đúng.

Những nỗi tức giận được tích tụ trong quá trình anh ta hẹn hò với cô đều được bùng nổ trong đêm đó. Lâm Xuân Nhi lặng lẽ đứng ở đó nghe xong những lời anh ta nói, cô không khóc, cô nhìn Thời Thanh Lâm rồi mỉm cười: “Anh vẫn còn sống, thật tốt, nhưng anh có một việc làm không tốt, nếu như anh muốn bắt đầu một tình yêu mới thì anh nên chia tay với tôi trước đã, anh đã làm sai trình tự rồi, như thế có thể xem là suy đồi đạo đức.”

“Được rồi, chúng ta chia tay đi, chúc anh hạnh phúc.”

Kỳ lạ thật, khi họ còn làm bạn rõ ràng tốt như vậy cơ mà. Anh ta lắng nghe từng tâm sự của Lâm Xuân Nhi, thậm chí còn biết được bí mật trong thời kỳ thiếu nữ của cô. Anh ta ở bên Lâm Xuân Nhi mà không hề có suy nghĩ gì xa xăm, chỉ ở bên cô. Nhưng tới khi họ yêu nhau lại là những trận cãi vã như cơm bữa, cuối cùng lúc chia tay lại khó coi như thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khó coi như thế.

Khi đó Lâm Xuân Nhi nghĩ, có phải phần lớn tình yêu trên đời này đều như thế không? Khi mới bắt đầu mọi người đều có những mộng cảnh tươi đẹp, mang trong mình quyết tâm sông cạn đá mòn, nhưng dần dà những chuyện lông gà vỏ tỏi, củi gạo dầu muối thường ngày lại khiến tình yêu dần phai nhạt. Mà tình yêu đã phai nhạt rồi nhưng lại không chịu lẳng lặng rời đi, cứ muốn phá vỡ xé nát tình yêu, máu chảy đầm đìa. Như thể không làm như thế thì sẽ không thể nói lời tạm biệt vậy.

Lâm Xuân Nhi rời khỏi nhà Thời Thanh Lâm, xoá mọi số liên lạc của anh ta, cô không hề hối hận nhưng cô cảm kích Thời Thanh Lâm. Thời Thanh Lâm đã dùng cách này để dạy cho cô biết thế nào là yêu. Suốt ngần ấy năm qua, cô hay nghĩ, nếu như có một ngày mình thật sự có dũng cảm bước vào một mối quan hệ mới, chắc chắn cô sẽ dốc lòng yêu đối phương. Chắc chắn cô phải thành tâm, phải kiểm soát lại mình, phải hiểu chuyện.

Nhưng khi cô hẹn hò với Tống Thu Hàn, những “chắc chắn” cô nghiêm khắc đặt ra cho bản thân khi đó đều bị cô quên lãng, cô không hề cố gắng làm vừa lòng anh.

Lúc này Lâm Xuân Nhi đang ngồi trong bồn tắm, cô nhớ đến những lời trách móc mình gặp phải những năm qua.

Cô ngần này tuổi rồi nhưng vẫn còn là tấm chiếu mới trong vấn đề chăn gối, chắc hẳn là có bệnh gì rồi à?

Cô không yêu đương, chắc là les nhỉ?

Cô không kết hôn, nhất định là do tiêu chuẩn của cô quá cao?

Sau này cô học được cách nói dối.

Khi người khác hỏi cô đêm đầu tiên vào năm bao nhiêu tuổi? Cô nói hai mươi lăm tuổi.

Khi người khác hỏi cô tại sao lại không hẹn hò đi? Cô nói do mình quá bận rộn.

Khi người khác hỏi cô lớn từng này rồi tại sao không kết hôn? Cô nói vẫn chưa gặp được người thích hợp.

Thế là lại có người hỏi cô, cô không tìm được người thích hợp, liệu có phải do tiêu chuẩn của cô quá cao không? Phụ nữ ấy mà, tàng tàng là được rồi, dù sao thì hôn nhân cũng đều là thế.

Phụ nữ có chỗ đứng trong xã hội này, phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.

Lâm Xuân Nhi biết mình muốn nói chuyện gì với Thời Thanh Lâm, họ thật sự thiếu mất một cuộc nói chuyện dài để gỡ bỏ mọi chuyện, nói cho rõ chuyện năm đó, để Thời Thanh Lâm cũng buông bỏ.

Tống Thu Hàn thật sự rất tốt, anh không tới làm phiền cô, thật sự cho cô một không gian riêng yên tĩnh. Tống Thu Hàn khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Cô bước ra khỏi bồn tắm, rửa sạch bọt trên người, gội đầu, xả hết nước trong bồn tắm rồi lại xả nước, đắp mặt nạ sau đó cô mới đi ra ngoài, xuống tầng rót một ly rượu vang để bên cạnh bồn tắm. Dùng cách này để báo đáp Tống Thu Hàn.

Cô đi đến bên giường, kéo Tống Thu Hàn dậy, đẩy anh vào trong phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Cũng cho Tống Thu Hàn không gian riêng.

Tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, Lâm Xuân Nhi từ từ đưa tay nắm lấy tay của Tống Thu Hàn, sau đó cô từ từ tựa sát vào người anh.

Tống Thu Hàn, đêm nay em dâng hiến bản thân cho anh. Tuy trước đây chúng ta đã từng thân mật rất nhiều lần, nhưng đêm nay em thật sự rất thành tâm.

Em yêu anh.

Hệt như cái cách anh yêu em vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Số ký tự: 0