Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 142
Cô Nương Đừng Khóc
2024-07-12 20:25:29
Năm 2000.
Trên núi sương mù dày đặc, Kiều Hạn Văn tỉnh lại ở một nơi ẩm ướt, anh mở mắt, khoác áo bước ra ngoài.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh. Anh đứng dưới ánh trăng, dáng vẻ tràn đầy hơi thở thanh xuân, không nhiễm bụi trần. Con đường nhỏ trước mắt đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, anh nhìn qua nơi phát ra âm thanh, chợt thấy một cô gái tóc tết thành bím đang ôm một chồng sách nặng bước về phía này.
Nhìn thấy Kiều Hạn Văn nhưng cô cũng không hề sợ, còn mỉm cười với anh ta: “Anh là người của đoàn phim đúng không?”
Kiều Hạn Văn gật đầu, anh bước lên trước vài bước: “Cô là giáo viên ở trường này hả? Ban ngày tôi không thấy cô.”
“Ban ngày tôi đến nhà phụ huynh.” Cô không hề sợ người lạ mà đưa cả chồng sách cho Kiều Hạn Văn: “Cảm ơn nhé.”
Kiều Hạn Văn ôm chồng sách đi theo cô, nhìn thấy bím tóc dày ở trước ngực cô giờ đã được vén ra sau lưng. Đã qua năm 2000 rồi, vậy mà vẫn còn cô gái tết bím tóc à. Anh quan sát cô thêm lần nữa, chưa kịp thu hồi tầm mắt đã bị cô gái bắt quả tang: “Anh đang nhìn bím tóc của tôi à? Chắc anh đang nghĩ, thời buổi nào rồi mà còn có người tết bím tóc chứ gì.” Nói xong cô lại bật cười.
Quả là một cô nàng thông minh!
Kiều Hạn Văn gật đầu: “Đúng đó, rất hiếm thấy.”
“Chúng tôi hay đi đường núi nên tóc tai phải gọn gàng. Cắt ngắn thì không nỡ, mà xõa ra thì vướng víu, cho nên mới tết thành bím tóc đấy! Vừa nhanh gọn lại chẳng vướng víu.” Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô gái khiến trái tim của Kiều Hạn Văn rung động.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Cô tên gì thế? Tôi là Kiều Hạn Văn.”
“Tôi biết anh mà, tôi đã từng xem bộ điện ảnh mà anh diễn rồi, trong thị trấn ấy.” Cô gái đưa tay lên che miệng, học theo tư thế đứng trên núi hét lớn của Kiều Hạn Văn trong phim. Đó chỉ là một vai phụ của anh thôi.
Kiều Hạn Văn cười phớ lớ: “Vậy cô tên gì?”
“Tôi tên Sơ Hạ. Cảm ơn anh nhé.” Sơ Hạ đón lấy chồng sách rồi đặt lên bàn học trong lớp. Tính cách của Sơ Hạ tự nhiên hào phóng, không hề có sự dè dặt của các cô gái vùng núi, cô đứng bên bàn nhìn cửa sổ rồi lại nhìn Kiều Hạn Văn. Chắc anh ấy cũng phải hiểu ý mình rồi chứ, vẫn còn không đi?
Anh bật cười, đi tới cửa nói với cô: “Vậy chúc cô giáo Sơ Hạ ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, Kiều Hạn Văn tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi đó tự học thuộc lời thoại, bên tai truyền đến tiếng đọc sách, anh bước tới ngoài lớp học, nhìn qua cửa sổ thì thấy Sơ Hạ đang đứng trên bục giảng, dạy bọn trẻ đọc thơ Đường. Ánh nắng ban mai chiếu qua khe cửa nhỏ hẹp của lớp học, tia sáng nghiêng lệch ấy chia cơ thể cô làm hai. Cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng nhìn rõ tướng mạo của cô, đôi mắt to long lanh sáng ngời, má lúm đồng tiền mang theo nét cười, ánh mắt nhìn bọn trẻ vô cùng dịu dàng.
Anh lặng lẽ đứng nhìn, nghe thấy sau lưng có người nói: “Cô giáo Hạ của chúng tôi giảng bài hay không?”
Kiều Hạn Văn ngoảnh đầu nhìn thầy hiệu trưởng, lập tức đứng thẳng người cung kính gật đầu: “Hay ạ.”
“Con bé cũng là người ở thành phố, sau khi tốt nghiệp sư phạm thì chủ động xin chuyển về đây làm việc, thật không dễ gì.”
Kiều Hạn Văn ồ lên, rời xa thành phố đến một nơi hoang vắng thế này, cô đã ở đây mấy năm rồi, chuyện này đúng là hiếm thấy. Sơ Hạ quả thật là một cô gái hiếm có.
Lần tiếp theo gặp lại cô là khi người của đoàn phim mời giáo viên và các bạn học sinh cùng dùng bữa, Sơ Hạ đứng phía trước duỗi tay ra hiệu cho bọn nhỏ: “Đứng nghiêm, xếp thành một hàng, bạn nào đứng lệch hàng là cô tét mông đó nhé!”
Bọn nhỏ cười ầm lên, rõ ràng không sợ lời đe dọa của cô. Cả đoàn phim cũng cười ồ lên, thầm nghĩ cô giáo này thật đáng yêu.
Sơ Hạ ổn định chỗ ngồi cho bọn trẻ xong, mới phát hiện mình không còn chỗ ngồi, nhìn quanh thấy một ghế trống bên cạnh Kiều Hạn Văn, bèn cầm bát đi lại gần anh: “Chào anh, tôi có thể ngồi ở đây được không?”
“Ngồi đi.” Kiều Hạn Văn không biết mình bị làm sao nữa, tim anh đập dồn dập như trống, vội tìm tờ giấy gấp lại lót dưới ghế cho Sơ Hạ ngồi.
Sơ Hạ nói rất nhiều, vừa ngồi xuống chẳng mấy chốc đã hòa đồng với tất cả mọi người. Thậm chí anh quay phim còn lấy chiếc máy ảnh quý giá của mình ra, dạy cô cách bấm máy: “Em nhìn nhé, thế này, thế này, thế này này.” Tách một tiếng, là có thể cho ra những tấm ảnh đẹp ngất ngây.
Sơ Hạ vô cùng vui vẻ, cũng không thèm ăn cơm nữa, cô chỉ về phía sườn núi rồi nói với Kiều Hạn Văn: “Anh có thể làm người mẫu được không? Tôi muốn chụp thử.”
Kiều Hạn Văn “ồ” một tiếng, sau đó anh đứng dậy, lại nghe thấy Sơ Hạ nói: “Cười một cái đi mà!”
Giọng điệu của cô rất vui vẻ, Kiều Hạn Văn cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh, mắt híp lại không thấy ánh mặt trời. Một chàng trai hào hoa phong nhã, tươi tắn trong sáng, đằng sau là rừng núi hoang dã, cảnh tượng này hợp với anh vô cùng, trông tựa như ảo mộng vậy. Sơ Hạ ở sau máy ảnh chợt đỏ mặt, chụp xong liền trả lại máy ảnh cho anh quay phim, rồi quay người chạy mất.
Có lẽ vì thế mà nảy sinh tình cảm.
Có lúc Kiều Hạn Văn quay phim, Sơ Hạ dẫn theo bọn trẻ đứng bên cạnh xem, bọn trẻ diễn quần chúng, đạo diễn chỉ huy không được, Sơ Hạ sẽ vào cuộc giải thích cảnh diễn cho bọn trẻ, cô giải thích rất rành mạch. Sơ Hạ là một người từng trải, có kinh nghiệm, bất kể câu thoại nào vào tay cô cũng đều được phân tích rõ ràng. Ngay cả đạo diễn cũng khen ngợi: “Khả năng thiên phú này không làm diễn viên thì uổng quá!”
Sơ Hạ cười hi hi đáp: “Đóng phim làm gì tốt bằng làm cô giáo chứ ạ?”
Khi Sơ Hạ rảnh rỗi, cô sẽ đứng bên cạnh xem bọn họ quay phim, mỗi khi Sơ Hạ đứng đó, Kiều Hạn Văn luôn quên thoại, anh không thể khống chế được mình, ánh mắt cứ luôn nhìn về phía cô, ban đầu đạo diễn không hiểu chuyện gì, qua hai hôm lập tức biết ngay nguyên nhân do đâu. Vừa tới cảnh của Kiều Hạn Văn liền bảo đoàn phim dọn dẹp trường quay giải tán mọi người đứng xem.
Lúc dọn dẹp trường quay, Sơ Hạ không hài lòng, cô lên tiếng kháng nghị: “Cảnh phim của người khác có thể xem, sao tới lượt anh ấy thì không được xem vậy? Lại còn có trường hợp đặc biệt à?” Đạo diễn cũng hết cách với cô, ông đi tới trước mặt cô, chọc ghẹo: “Cô gái à, cô ở đây người ta không nhớ thoại được đâu!”
Sơ Hạ lập tức đỏ mặt: “Anh ấy không nhớ thoại thì liên quan gì đến cháu chứ!” Cô vẫn cứng miệng không chịu nhận thua.
Cũng có lúc Kiều Hạn Văn ngồi bên cửa sổ nghe Sơ Hạ giảng bài, cô không nghiêm túc chút nào, cứ luôn tìm đủ cách để biến những kiến thức tẻ nhạt trở nên thú vị hơn, giống như đứng trên bục giảng biểu diễn vậy, có lúc Kiều Hạn Văn nghe xong không nhịn được phì cười, trong lòng thầm nghĩ giáo viên như vậy có thể dạy ra học trò giỏi được sao?
Khi đó Kiều Hạn Văn tràn ngập năng lượng và dồi dào sức trẻ, một người đàn ông đẹp trai như vậy, bất kể là ai cũng muốn được ngắm nhìn anh lâu hơn. Sơ Hạ đang giảng bài, nhìn thấy bóng lưng của Kiều Hạn Văn, trái tim cô tức khắc loạn nhịp.
Lúc đó cả hai đều rất trẻ, không hiểu sao nhịp tim cứ đập liên hồi, chỉ cảm thấy đối phương ở đó khiến bản thân hít thở không thông.
Người đại diện của Kiều Hạn Văn cũng là người mới vào nghề, ngày nào cũng đi theo Kiều Hạn Văn, cuối cùng phát hiện ra sự kỳ lạ của anh. Cô ấy khuyên anh: “Cậu chỉ vừa mới leo lên dốc, không dừng nghỉ ở đây được đâu.”
“Là diễn viên, cậu không thể yêu đương.”
“Quy tắc này cậu phải hiểu chứ! Cậu có thấy diễn viên nào chủ động thừa nhận mình yêu đương chưa? Khán giả không chấp nhận đâu!”
“Cái bọn họ xem là phim!” Kiều Hạn Văn cắt lời cô ấy: “Hơn nữa, chúng tôi làm sao? Tôi chỉ nhìn cô ấy nhiều hơn một chút thôi mà.”
Một chút? Chỗ nào một chút đâu, là muốn dán mắt lên người người ta luôn thì có. Cả đời này, đây là lần đầu tiên Kiều Hạn Văn cảm nhận được nỗi nhớ da diết đến rối ruột rối gan là như thế nào. Một cô gái ngốc nghếch như vậy ở trước mặt, khiến anh chỉ ước gì có thể lập tức xử cô ngay. Anh thường xuyên choàng tỉnh lúc nửa đêm, trong lòng thầm nghĩ hóa ra thích một cô gái là như thế này...
Anh đẩy cửa bước ra ngoài, lại nhìn thấy Sơ Hạ ôm giáo án trở về, ánh trăng dịu dàng như nước, chiếu sáng tâm tư tình cảm của cả hai, khiến họ không kịp né tránh. Họ đều đỏ mặt dưới ánh trăng. Kiều Hạn Văn bước lên phía trước, đón lấy chồng giáo án trong tay cô rồi đi về hướng phòng học, từng bước chân của anh giống như đang bước trên trái tim của Sơ Hạ, khiến trái tim thuần khiết của cô đột nhiên mọc đầy cỏ hạ, còn có tiếng côn trùng kêu inh ỏi.
Bóng đèn duy nhất trong phòng học bị hỏng, Kiều Hạn Văn bỏ sách xuống, nhìn thấy Sơ Hạ đứng ở cửa, trong lòng bắt đầu lục lại lời thoại, câu nào là cảm động nhất ấy nhỉ. Anh ngẫm qua một loạt lời thoại, nhưng khi cất lời lại nói: “Anh thương em, anh biết em cũng thương anh.”
Lời tỏ tình gì vậy chứ! Đã qua năm 2000 rồi đấy! Lại còn thương nữa chứ! Sơ Hạ dậm chân: “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!”
“Anh không nói nhăng nói cuội.”
“Thương là thế nào...”
“Thì là trong lòng anh có em.” Kiều Hạn Văn bước đến trước mặt Sơ Hạ, hai người đều vô cùng bối rối trong mắt đối phương. Anh thử nắm lấy tay cô, thấy cô không tránh né, anh liền kéo cô ôm vào lòng.
Trái tim đập nhanh như đánh trống, cứ phải làm điều gì đó mới an lòng.
“Anh muốn hôn em, em có đồng ý không?” Kiều Hạn Văn hỏi cô, còn chưa đợi cô trả lời, anh đã áp môi mình lên môi cô. Còn bày đặt hỏi gì mà em đồng ý không, không đồng ý cũng phải đồng ý! Anh đây thích em, nên muốn hôn em đó!
Anh hôn lên môi cô, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo, hồi đó quay cảnh hôn đều là kiểu chuồn chuồn lướt nước thôi, hai người hôn nhau đều quên nhắm mắt, nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương phóng to đến mức hóa thành hư vô. Sơ Hạ rời khỏi môi anh rồi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười ấy khiến lòng Kiều Hạn Văn ngứa ngáy không chịu nỗi, trong lòng anh hoảng loạn, anh đưa tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi tiến sâu hơn.
Đêm hôm ấy, ánh trăng như thác nước, hai người ôm nhau dưới ánh trăng, giọng nói của Sơ Hạ giống như một cô nàng mèo con: “Em... anh...”
Không có anh, cũng không có em, mà chỉ có chúng ta.
Khi ấy hai người yêu nhau, nhưng cũng chỉ dám vượt mức đến đấy là cùng, tiếng mèo hoang kêu lên khiến cả hai sợ hãi, vội vàng đẩy nhau ra, một đêm tình say, cả hai đều đỏ ửng mặt mày. Sơ Hạ che môi mình lại, chỉ vào Kiều Hạn Văn: “Anh giở trò xấu xa!”
Trên núi sương mù dày đặc, Kiều Hạn Văn tỉnh lại ở một nơi ẩm ướt, anh mở mắt, khoác áo bước ra ngoài.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh. Anh đứng dưới ánh trăng, dáng vẻ tràn đầy hơi thở thanh xuân, không nhiễm bụi trần. Con đường nhỏ trước mắt đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, anh nhìn qua nơi phát ra âm thanh, chợt thấy một cô gái tóc tết thành bím đang ôm một chồng sách nặng bước về phía này.
Nhìn thấy Kiều Hạn Văn nhưng cô cũng không hề sợ, còn mỉm cười với anh ta: “Anh là người của đoàn phim đúng không?”
Kiều Hạn Văn gật đầu, anh bước lên trước vài bước: “Cô là giáo viên ở trường này hả? Ban ngày tôi không thấy cô.”
“Ban ngày tôi đến nhà phụ huynh.” Cô không hề sợ người lạ mà đưa cả chồng sách cho Kiều Hạn Văn: “Cảm ơn nhé.”
Kiều Hạn Văn ôm chồng sách đi theo cô, nhìn thấy bím tóc dày ở trước ngực cô giờ đã được vén ra sau lưng. Đã qua năm 2000 rồi, vậy mà vẫn còn cô gái tết bím tóc à. Anh quan sát cô thêm lần nữa, chưa kịp thu hồi tầm mắt đã bị cô gái bắt quả tang: “Anh đang nhìn bím tóc của tôi à? Chắc anh đang nghĩ, thời buổi nào rồi mà còn có người tết bím tóc chứ gì.” Nói xong cô lại bật cười.
Quả là một cô nàng thông minh!
Kiều Hạn Văn gật đầu: “Đúng đó, rất hiếm thấy.”
“Chúng tôi hay đi đường núi nên tóc tai phải gọn gàng. Cắt ngắn thì không nỡ, mà xõa ra thì vướng víu, cho nên mới tết thành bím tóc đấy! Vừa nhanh gọn lại chẳng vướng víu.” Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô gái khiến trái tim của Kiều Hạn Văn rung động.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Cô tên gì thế? Tôi là Kiều Hạn Văn.”
“Tôi biết anh mà, tôi đã từng xem bộ điện ảnh mà anh diễn rồi, trong thị trấn ấy.” Cô gái đưa tay lên che miệng, học theo tư thế đứng trên núi hét lớn của Kiều Hạn Văn trong phim. Đó chỉ là một vai phụ của anh thôi.
Kiều Hạn Văn cười phớ lớ: “Vậy cô tên gì?”
“Tôi tên Sơ Hạ. Cảm ơn anh nhé.” Sơ Hạ đón lấy chồng sách rồi đặt lên bàn học trong lớp. Tính cách của Sơ Hạ tự nhiên hào phóng, không hề có sự dè dặt của các cô gái vùng núi, cô đứng bên bàn nhìn cửa sổ rồi lại nhìn Kiều Hạn Văn. Chắc anh ấy cũng phải hiểu ý mình rồi chứ, vẫn còn không đi?
Anh bật cười, đi tới cửa nói với cô: “Vậy chúc cô giáo Sơ Hạ ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, Kiều Hạn Văn tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi đó tự học thuộc lời thoại, bên tai truyền đến tiếng đọc sách, anh bước tới ngoài lớp học, nhìn qua cửa sổ thì thấy Sơ Hạ đang đứng trên bục giảng, dạy bọn trẻ đọc thơ Đường. Ánh nắng ban mai chiếu qua khe cửa nhỏ hẹp của lớp học, tia sáng nghiêng lệch ấy chia cơ thể cô làm hai. Cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng nhìn rõ tướng mạo của cô, đôi mắt to long lanh sáng ngời, má lúm đồng tiền mang theo nét cười, ánh mắt nhìn bọn trẻ vô cùng dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lặng lẽ đứng nhìn, nghe thấy sau lưng có người nói: “Cô giáo Hạ của chúng tôi giảng bài hay không?”
Kiều Hạn Văn ngoảnh đầu nhìn thầy hiệu trưởng, lập tức đứng thẳng người cung kính gật đầu: “Hay ạ.”
“Con bé cũng là người ở thành phố, sau khi tốt nghiệp sư phạm thì chủ động xin chuyển về đây làm việc, thật không dễ gì.”
Kiều Hạn Văn ồ lên, rời xa thành phố đến một nơi hoang vắng thế này, cô đã ở đây mấy năm rồi, chuyện này đúng là hiếm thấy. Sơ Hạ quả thật là một cô gái hiếm có.
Lần tiếp theo gặp lại cô là khi người của đoàn phim mời giáo viên và các bạn học sinh cùng dùng bữa, Sơ Hạ đứng phía trước duỗi tay ra hiệu cho bọn nhỏ: “Đứng nghiêm, xếp thành một hàng, bạn nào đứng lệch hàng là cô tét mông đó nhé!”
Bọn nhỏ cười ầm lên, rõ ràng không sợ lời đe dọa của cô. Cả đoàn phim cũng cười ồ lên, thầm nghĩ cô giáo này thật đáng yêu.
Sơ Hạ ổn định chỗ ngồi cho bọn trẻ xong, mới phát hiện mình không còn chỗ ngồi, nhìn quanh thấy một ghế trống bên cạnh Kiều Hạn Văn, bèn cầm bát đi lại gần anh: “Chào anh, tôi có thể ngồi ở đây được không?”
“Ngồi đi.” Kiều Hạn Văn không biết mình bị làm sao nữa, tim anh đập dồn dập như trống, vội tìm tờ giấy gấp lại lót dưới ghế cho Sơ Hạ ngồi.
Sơ Hạ nói rất nhiều, vừa ngồi xuống chẳng mấy chốc đã hòa đồng với tất cả mọi người. Thậm chí anh quay phim còn lấy chiếc máy ảnh quý giá của mình ra, dạy cô cách bấm máy: “Em nhìn nhé, thế này, thế này, thế này này.” Tách một tiếng, là có thể cho ra những tấm ảnh đẹp ngất ngây.
Sơ Hạ vô cùng vui vẻ, cũng không thèm ăn cơm nữa, cô chỉ về phía sườn núi rồi nói với Kiều Hạn Văn: “Anh có thể làm người mẫu được không? Tôi muốn chụp thử.”
Kiều Hạn Văn “ồ” một tiếng, sau đó anh đứng dậy, lại nghe thấy Sơ Hạ nói: “Cười một cái đi mà!”
Giọng điệu của cô rất vui vẻ, Kiều Hạn Văn cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh, mắt híp lại không thấy ánh mặt trời. Một chàng trai hào hoa phong nhã, tươi tắn trong sáng, đằng sau là rừng núi hoang dã, cảnh tượng này hợp với anh vô cùng, trông tựa như ảo mộng vậy. Sơ Hạ ở sau máy ảnh chợt đỏ mặt, chụp xong liền trả lại máy ảnh cho anh quay phim, rồi quay người chạy mất.
Có lẽ vì thế mà nảy sinh tình cảm.
Có lúc Kiều Hạn Văn quay phim, Sơ Hạ dẫn theo bọn trẻ đứng bên cạnh xem, bọn trẻ diễn quần chúng, đạo diễn chỉ huy không được, Sơ Hạ sẽ vào cuộc giải thích cảnh diễn cho bọn trẻ, cô giải thích rất rành mạch. Sơ Hạ là một người từng trải, có kinh nghiệm, bất kể câu thoại nào vào tay cô cũng đều được phân tích rõ ràng. Ngay cả đạo diễn cũng khen ngợi: “Khả năng thiên phú này không làm diễn viên thì uổng quá!”
Sơ Hạ cười hi hi đáp: “Đóng phim làm gì tốt bằng làm cô giáo chứ ạ?”
Khi Sơ Hạ rảnh rỗi, cô sẽ đứng bên cạnh xem bọn họ quay phim, mỗi khi Sơ Hạ đứng đó, Kiều Hạn Văn luôn quên thoại, anh không thể khống chế được mình, ánh mắt cứ luôn nhìn về phía cô, ban đầu đạo diễn không hiểu chuyện gì, qua hai hôm lập tức biết ngay nguyên nhân do đâu. Vừa tới cảnh của Kiều Hạn Văn liền bảo đoàn phim dọn dẹp trường quay giải tán mọi người đứng xem.
Lúc dọn dẹp trường quay, Sơ Hạ không hài lòng, cô lên tiếng kháng nghị: “Cảnh phim của người khác có thể xem, sao tới lượt anh ấy thì không được xem vậy? Lại còn có trường hợp đặc biệt à?” Đạo diễn cũng hết cách với cô, ông đi tới trước mặt cô, chọc ghẹo: “Cô gái à, cô ở đây người ta không nhớ thoại được đâu!”
Sơ Hạ lập tức đỏ mặt: “Anh ấy không nhớ thoại thì liên quan gì đến cháu chứ!” Cô vẫn cứng miệng không chịu nhận thua.
Cũng có lúc Kiều Hạn Văn ngồi bên cửa sổ nghe Sơ Hạ giảng bài, cô không nghiêm túc chút nào, cứ luôn tìm đủ cách để biến những kiến thức tẻ nhạt trở nên thú vị hơn, giống như đứng trên bục giảng biểu diễn vậy, có lúc Kiều Hạn Văn nghe xong không nhịn được phì cười, trong lòng thầm nghĩ giáo viên như vậy có thể dạy ra học trò giỏi được sao?
Khi đó Kiều Hạn Văn tràn ngập năng lượng và dồi dào sức trẻ, một người đàn ông đẹp trai như vậy, bất kể là ai cũng muốn được ngắm nhìn anh lâu hơn. Sơ Hạ đang giảng bài, nhìn thấy bóng lưng của Kiều Hạn Văn, trái tim cô tức khắc loạn nhịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đó cả hai đều rất trẻ, không hiểu sao nhịp tim cứ đập liên hồi, chỉ cảm thấy đối phương ở đó khiến bản thân hít thở không thông.
Người đại diện của Kiều Hạn Văn cũng là người mới vào nghề, ngày nào cũng đi theo Kiều Hạn Văn, cuối cùng phát hiện ra sự kỳ lạ của anh. Cô ấy khuyên anh: “Cậu chỉ vừa mới leo lên dốc, không dừng nghỉ ở đây được đâu.”
“Là diễn viên, cậu không thể yêu đương.”
“Quy tắc này cậu phải hiểu chứ! Cậu có thấy diễn viên nào chủ động thừa nhận mình yêu đương chưa? Khán giả không chấp nhận đâu!”
“Cái bọn họ xem là phim!” Kiều Hạn Văn cắt lời cô ấy: “Hơn nữa, chúng tôi làm sao? Tôi chỉ nhìn cô ấy nhiều hơn một chút thôi mà.”
Một chút? Chỗ nào một chút đâu, là muốn dán mắt lên người người ta luôn thì có. Cả đời này, đây là lần đầu tiên Kiều Hạn Văn cảm nhận được nỗi nhớ da diết đến rối ruột rối gan là như thế nào. Một cô gái ngốc nghếch như vậy ở trước mặt, khiến anh chỉ ước gì có thể lập tức xử cô ngay. Anh thường xuyên choàng tỉnh lúc nửa đêm, trong lòng thầm nghĩ hóa ra thích một cô gái là như thế này...
Anh đẩy cửa bước ra ngoài, lại nhìn thấy Sơ Hạ ôm giáo án trở về, ánh trăng dịu dàng như nước, chiếu sáng tâm tư tình cảm của cả hai, khiến họ không kịp né tránh. Họ đều đỏ mặt dưới ánh trăng. Kiều Hạn Văn bước lên phía trước, đón lấy chồng giáo án trong tay cô rồi đi về hướng phòng học, từng bước chân của anh giống như đang bước trên trái tim của Sơ Hạ, khiến trái tim thuần khiết của cô đột nhiên mọc đầy cỏ hạ, còn có tiếng côn trùng kêu inh ỏi.
Bóng đèn duy nhất trong phòng học bị hỏng, Kiều Hạn Văn bỏ sách xuống, nhìn thấy Sơ Hạ đứng ở cửa, trong lòng bắt đầu lục lại lời thoại, câu nào là cảm động nhất ấy nhỉ. Anh ngẫm qua một loạt lời thoại, nhưng khi cất lời lại nói: “Anh thương em, anh biết em cũng thương anh.”
Lời tỏ tình gì vậy chứ! Đã qua năm 2000 rồi đấy! Lại còn thương nữa chứ! Sơ Hạ dậm chân: “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!”
“Anh không nói nhăng nói cuội.”
“Thương là thế nào...”
“Thì là trong lòng anh có em.” Kiều Hạn Văn bước đến trước mặt Sơ Hạ, hai người đều vô cùng bối rối trong mắt đối phương. Anh thử nắm lấy tay cô, thấy cô không tránh né, anh liền kéo cô ôm vào lòng.
Trái tim đập nhanh như đánh trống, cứ phải làm điều gì đó mới an lòng.
“Anh muốn hôn em, em có đồng ý không?” Kiều Hạn Văn hỏi cô, còn chưa đợi cô trả lời, anh đã áp môi mình lên môi cô. Còn bày đặt hỏi gì mà em đồng ý không, không đồng ý cũng phải đồng ý! Anh đây thích em, nên muốn hôn em đó!
Anh hôn lên môi cô, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo, hồi đó quay cảnh hôn đều là kiểu chuồn chuồn lướt nước thôi, hai người hôn nhau đều quên nhắm mắt, nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương phóng to đến mức hóa thành hư vô. Sơ Hạ rời khỏi môi anh rồi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười ấy khiến lòng Kiều Hạn Văn ngứa ngáy không chịu nỗi, trong lòng anh hoảng loạn, anh đưa tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi tiến sâu hơn.
Đêm hôm ấy, ánh trăng như thác nước, hai người ôm nhau dưới ánh trăng, giọng nói của Sơ Hạ giống như một cô nàng mèo con: “Em... anh...”
Không có anh, cũng không có em, mà chỉ có chúng ta.
Khi ấy hai người yêu nhau, nhưng cũng chỉ dám vượt mức đến đấy là cùng, tiếng mèo hoang kêu lên khiến cả hai sợ hãi, vội vàng đẩy nhau ra, một đêm tình say, cả hai đều đỏ ửng mặt mày. Sơ Hạ che môi mình lại, chỉ vào Kiều Hạn Văn: “Anh giở trò xấu xa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro