Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 144

Cô Nương Đừng Khóc

2024-07-12 20:25:29

Ngủ với nhau rồi mới biết Sơ Hạ là một cô gái lười. Mặt trời đã lên tới đỉnh rồi mà cô vẫn nằm ì trên giường không chịu dậy. Kiều Hạn Văn mà kéo là cô sẽ nổi giận.

Lúc ở trường, ngày nào cô cũng dậy sớm chuẩn bị lên lớp. Nhưng giờ thì hay rồi, lộ rõ nguyên hình. Cô nằm trên giường, cuộn mình trong chăn như một cái bánh ú, chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ, mắt vừa nhắm lại là vờ ngủ ngay, bất luận Kiều Hạn Văn có gọi thế nào cô cũng không dậy. 

- --ĐỌC FULL TẠI ---

Đợi cô bám trên giường đủ rồi mới từ từ ngồi dậy, dang tay về phía Kiều Hạn Văn: “Đến đây với em nào, chàng tình lang bé nhỏ.” Bất kể trên núi chịu khổ giỏi đến đâu, sau khi xuống núi tính tình vẫn thuần khiết như một đứa trẻ.

“Em muốn ăn gì?” Kiều Hạn Văn hỏi cô: “Vẫn muốn ăn anh à?”

Sơ Hạ vội vàng lắc đầu: “Không ăn nổi nữa, không ăn nổi nữa đâu. Em muốn ăn giò heo.”

Kiều Hạn Văn vén chăn lên ôm cô vào lòng: “Sao em lại chọn trúng món ở nhà không có thế?”

“Vậy ở nhà có món gì?”

“Mì gói.”

“... Thế thì mì gói vậy.”

Sơ Hạ không kén ăn, mặc áo ngủ đứng bên cạnh nhìn Kiều Hạn Văn nấu mì cho mình, tóc tai vẫn còn rối bời, hệt mấy cô gái ngốc trong thôn vậy. Mì chín, hai người ngồi với nhau, Sơ Hạ lười gắp, cô chỉ chỉ vào miệng mình: “A...” Muốn Kiều Hạn Văn đút cho.

- --ĐỌC FULL TẠI ---

Kiều Hạn Văn chăm sóc cô như chăm em bé, cô một đũa anh một đũa cùng nhau ăn mì, vừa ăn anh vừa hỏi cô: “Có muốn ra ngoài chơi không?”

“Được đó!” Sơ Hạ gật đầu, sau đấy lại nhìn qua Kiều Hạn Văn: “Có phải anh không tiện không?”

“Không sao, anh đã học được một chiêu.” 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Hạ nhìn Kiều Hạn Văn cười không ngớt, anh giả dạng thành một chàng mọt sách, quả thực giống y như thật. Đội thêm cái mũ lưỡi trai, đúng thật nhìn không ra anh là ai. Hai người nắm tay nhau ra ngoài đi dạo công viên, xem phim, hôn môi âu yếm thân mật. Chơi xong thì ghé chợ, mua giò heo mà Sơ Hạ muốn ăn, và còn rất nhiều những thứ khác nữa, về tới nhà là chất đầy cả tủ lạnh.

Hôm sau Kiều Hạn Văn ra ngoài chụp poster, anh có chút không tập trung, lo lắng Sơ Hạ đói bụng. Chụp xong liền vội vàng về nhà, vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi khét, anh nhìn vào trong, thấy Sơ Hạ đang chiến đấu với nồi niêu xoong chảo, anh vội vàng chạy tới, bế cô qua một bên, tắt bếp lửa, cởi áo khoác ra, sau đó trở vào nhà bếp. 

Khi đó Kiều Hạn Văn nấu ăn không giỏi, nhưng cũng biết nấu, tay nghề khá hơn Sơ Hạ nhiều. Anh bận rộn cả nửa ngày trời cũng được hai đĩa chay hai đĩa mặn, sau đó cùng ăn với Sơ Hạ.

“Ngon thế.” Sơ Hạ ăn một miếng liền khen tấm tắc: “Nếu anh biết nấu món Tứ Xuyên thì hay biết mấy, em thích ăn món Tứ Xuyên.”

“Anh sẽ học, lần sau sẽ nấu cho em ăn có được không?”

“Vâng.” Sơ Hạ vui vẻ gật đầu hài lòng.

Tối đến, hai người ngồi đối diện nhau, Sơ Hạ giở giọng cười đùa chọc ghẹo Kiều Hạn Văn: “Đến đây nào! Hoa cô nương!” Tấm chăn phủ lên đầu Kiều Hạn Văn, kéo cả cô cùng đè lên người anh, cả hai đùa giỡn ầm ĩ.

Tính cách Sơ Hạ sôi nổi như vậy, có cô ấy, đừng ai hòng được yên. Cô học theo lợn con, khịt mũi thành tiếng, dùng mũi đẩy cằm Kiều Hạn Văn, Kiều Hạn Văn cười phá lên, nhưng sau đó đầu lưỡi của cô lướt qua môi dưới của anh, cô không nghịch nữa, đôi mắt long lanh nhìn Kiều Hạn Văn. 

Không thể tiếp tục đùa giỡn như vậy được nữa, phải đổi cách đùa khác thôi. Vừa kéo chăn ra, cô đã ngã người vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Lúc đó họ còn rất trẻ, náo loạn cả đêm cũng không thấy mệt mỏi, có lúc còn thấy chưa đủ. Kiều Hạn Văn dán môi vào môi cô hỏi: “Em đừng đi có được không? Mỗi ngày chúng ta đều như thế này có được không?” 

Sơ Hạ vừa hôn anh vừa lắc đầu: “Không đâu. Lý tưởng của em và anh, em đều muốn cả hai. Anh cho em nhiều thêm một chút... như vậy khi quay về em có thể chống đỡ thêm mấy ngày.”

Cứ đi tới đi lui như thế, nhưng qua lời của Sơ Hạ nghe lại thật nhẹ nhàng. Cô chính là người như thế, nghĩ sao nói vậy. Kiều Hạn Văn cũng hết cách với cô, có lúc anh bị cô chọc giận, đánh yêu cô vài cái, nhưng cô cũng không nổi nóng, còn cười phớ lớ.

Những ngày tháng như vậy thật sự không dễ dàng gì, sắp đến Tết rồi, Sơ Hạ phải rời đi. Cô phải về nhà đón năm mới với bố mẹ. Cô ôm Kiều Hạn Văn nói: “Anh có muốn đi cùng em không?”

Kiều Hạn Văn lắc đầu: “Anh còn có công việc. Em tự đi đi.”

Kiều Hạn Văn lén mua vé máy bay cho cô, không nỡ để cô phải khổ sở, còn mua quà biếu cho bố mẹ cô. Sơ Hạ cũng không khách sáo, cầm hết số quà ấy rồi rời đi, sắp lên máy bay rồi còn chạy về nhào vào lòng anh, chẩu môi hứa hẹn: “Anh phải đến thăm em đấy!”

“Được rồi! Anh hoàn thành công việc xong sẽ đến thăm em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Hạ quay về, trong lòng Kiều Hạn Văn lại trống rỗng. Anh nghĩ, đợi anh tích góp đủ tiền, anh sẽ không đóng phim nữa. Anh sẽ lên núi làm một người dân miền núi, sáng sớm lên núi hái thuốc, chiều tối về nhà. Ở nhà có Sơ Hạ chờ đợi anh, họ cùng nhau ăn cơm, có thể mãi bên nhau không xa rời. 

Trường của Sơ Hạ chỉ có một cái điện thoại, người này gọi đến người kia gọi đi, tóm lại là không đến lượt Sơ Hạ, có khi Kiều Hạn Văn gọi đến, đường dây lại đang bận. Anh sốt ruột, thế là lại quyên tiền: Lắp thêm một cái điện thoại nữa, một trong số đó chỉ Sơ Hạ được dùng!

Ngoại trừ thầy hiệu trưởng, không ai biết bạn trai thần bí của Sơ Hạ là ai, chỉ biết người bạn trai ấy rất giàu có, xây phòng học mới cho Sơ Hạ, còn lắp thêm điện thoại cho Sơ Hạ.

Trong lòng Sơ Hạ ngọt ngào không thôi, nhưng cũng không muốn bản thân mình trở nên đặc biệt, thế là cô nói với Kiều Hạn Văn: “Sau này đừng như vậy nữa, anh làm chuyện tốt, không nên chỉ vì em, mà phải vì vạn vật trên thế gian này! Đó mới chính là tình yêu to lớn.”

“Tình yêu to lớn của anh chính là em.” Kiều Hạn Văn nói với cô, những lời anh nói đều là thật lòng, Sơ Hạ chính là tình yêu to lớn của anh. Sơ Hạ tốt đẹp như vậy, cô chính là ánh sáng của anh, anh nguyện trở thành người theo đuổi ánh sáng.

Sơ Hạ ở đầu dây bên kia đỏ mặt, qua một lúc lâu cô mới nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.” Sau đó lại cố tình thấp giọng hơn: “Tình yêu to lớn của em cũng chính là anh.”

Bọn họ cẩn thận dè dặt nói lời tình tứ, sợ bị người khác phát hiện. Đó là năm 2001, điện thoại vẫn chưa được phổ biến. Kiều Hạn Văn không muốn lén lút nói lời tình tứ cùng Sơ Hạ nữa, thế là nhờ người mua chiếc điện thoại Nokia 8310 để đích thân tặng cho cô. Anh đã đi một quãng đường dài đến trước mặt cô, lúc ấy cô đang giảng bài. Lần này Kiều Hạn Văn không lén lút nữa, anh đã đứng trước cửa phòng học đợi cô. Có hai giáo viên khác nhận ra Kiều Hạn Văn, thế là chào hỏi anh: “Đến quay phim hả?”

“Không phải, em đến thăm bạn gái của em.”

Vậy ra bạn trai của cô Sơ Hạ chính là Kiều Hạn Văn ư! Kiều Hạn Văn trẻ tuổi không màng đến bất kỳ điều gì, anh không sợ bị người khác nhận ra, cũng không sợ bị người ta biết anh đang yêu đương, anh nghĩ mình yêu một người nhất định phải để cho cả thế giới biết. Cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, anh cũng xông qua đó, xông đến trước mặt người anh yêu.

Sơ Hạ đứng trong lớp nghe anh nói vậy, mặt cô lập tức đỏ lên, các bạn học sinh ít nhiều cũng hiểu mấy chữ “bạn gái” kia là gì, chúng che miệng lại cười khúc khích. Tiếng cười ấy đã đọng lại trong Kiều Hạn Văn suốt đời.

Sơ Hạ bước ra, vẫn là nụ cười tươi tắn, ánh mắt tràn ngập ánh sáng. Cô tránh Kiều Hạn Văn: “Có phải anh bị ngốc không? Đã nói là giữ bí mật mà.”

“Tại sao phải giữ bí mật? Chúng ta yêu nhau là chuyện mất mặt lắm sao? Không hề, tình yêu của chúng ta nên được người đời ca ngợi.” Kiều Hạn Văn nghĩ, cả đời này của anh sẽ yêu một cô gái như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu bất kỳ uất ức nào, anh không thể lén lén lút lút, anh phải nắm tay cô đi trên đường phố. Anh yêu một người, yêu rất dũng cảm, một Kiều Hạn Văn dũng cảm như vậy, một Kiều Hạn Văn cháy bỏng như ánh mặt trời.

Hai người tựa đầu vào nhau, anh dạy cô cách dùng điện thoại, số của anh đã được lưu vào máy từ lâu, anh nói với cô: “Chỉ cần em nhấn nút này là có thể tìm thấy anh. Dù anh đang làm gì cũng sẽ trả lời em ngay lập tức. Em có thể tìm một nơi không có người, lớn tiếng nói yêu anh.” 

Sơ Hạ mỉm cười gật đầu: “Được rồi, vậy giờ em sẽ thử ngay.” Cô chạy lon ton ra ngoài núi cầm điện thoại gọi cho Kiều Hạn Văn, Kiều Hạn Văn bấm nhận cuộc gọi, nghe thấy tiếng gió trên núi và tiếng của Sơ Hạ vô cùng vui vẻ: “Kiều Hạn Văn, em rất nhớ anh.”

“Vậy em còn không mau đến bên anh?” Kiều Hạn Văn dựa vào cửa, buông điện thoại xuống, dang tay về phía Sơ Hạ, đón cô gái mà anh yêu vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Số ký tự: 0