Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 49
Cô Nương Đừng Khóc
2024-07-12 20:25:29
Lâm Xuân Nhi vào nhà, thấy Tiêu Muội đã trở về. Cô ấy đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, thấy Lâm Xuân Nhi bước vào bèn nói với đầu dây bên kia: “Xuân Nhi về rồi, em cúp máy đây.”
Trần Khoan Niên ở đầu kia nói: “Khoan đã, em đưa điện thoại cho Lâm Xuân Nhi đi, anh có chuyện muốn hỏi cậu ấy.”
Lâm Xuân Nhi nghi ngờ nhận điện thoại, nghe thấy Trần Khoan Niên hỏi mình: “Lâm Xuân Nhi, lúc còn học cấp ba cậu thích Tống Thu Hàn à?”
Lâm Xuân Nhi liếc nhìn Tiêu Muội, chỉ thấy cô ấy lắc đầu, tỏ ý chưa từng nói chuyện này. Cô bèn hỏi: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Hôm nay tớ nghe bạn học nói, hồi trung học có rất nhiều bạn nữ thích Tống Thu Hàn, thế nên muốn hỏi xem cậu có phải ngoại lệ không.”
Chữ “thích” của Lâm Xuân Nhi bị kẹt trong cổ họng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng. Cô hỏi ngược lại anh ta: “Thế hồi cấp ba cậu có thích ai không?”
“... Ai cần cậu lo!” Trần Khoan Niên không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt Tiêu Muội, bèn nói thêm vài câu với Lâm Xuân Nhi rồi vội vàng cúp máy. Lâm Xuân Nhi ném điện thoại cho Tiêu Muội, sau đó nằm xuống, gối đầu lên đùi cô ấy.
“Một trăm đồng nửa tiếng.” Tiêu Muội báo giá.
“Hai trăm.” Lâm Xuân Nhi tiền nhiều như nước, tăng giá thêm luôn.
Tiêu Muội bật cười thành tiếng, vừa nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho cô vừa nhỏ giọng kể với Lâm Xuân Nhi về công việc của mình. Lâm Xuân Nhi rất thích công việc của Tiêu Muội. Khoảng bảy tám năm trước, cô ấy nói công việc mơ ước của mình là tới Cố Cung tu sửa di vật văn hóa, bây giờ thì tốt rồi, không cần tới Cố Cung nhưng mỗi ngày đều ở cùng với đống di vật. Xuân Nhi thích nhất là khung cảnh này, cô buồn ngủ nhắm mắt lại, chợt nhớ tới bức ảnh mà Tống Thu Hàn gửi tới, anh nói: Vừa rồi nhìn thấy cầu vồng, nó quan trọng hơn mọi thứ khác.
Giống như một câu thơ.
Liệu Tống Thu Hàn có biết năm đó cô thích anh không? Chắc là không biết. Anh là một người thẳng thắn như vậy, nếu anh mà biết, còn không tránh cô như rắn rết chắc?
Tiêu Muội xoa bóp đầu cho Lâm Xuân Nhi, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, không nhịn được mà nhéo một cái: “Hình như lâu rồi cậu không trang điểm nhỉ?”
“Không có thời gian, chắc thứ Hai tớ sẽ trang điểm.” Lâm Xuân Nhi bỗng nảy ra một suy nghĩ, bèn nhảy xuống sô pha rồi chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra. Tiêu Muội đi theo phía sau cô, nhìn cô chọn ra mấy bộ váy công sở đẹp mắt rồi ướm thử lên người. Lâm Xuân Nhi nghiêm túc so sánh, phát hiện không thể nhìn ra được gì hết, bèn dứt khoát c ởi quần áo, mặc thử một bộ lên người, sau đó hỏi Tiêu Muội: “Thế nào?”
Đẹp quá! Tiêu Muội còn chưa kịp lên tiếng khen ngợi, Lâm Xuân Nhi đã cởi ra rồi thay một bộ khác. Cô đổ mồ hôi thay qua đổi lại một lúc lâu, bộ nào cũng thấy đẹp. Tiêu Muội không biết tại sao cô bỗng nổi hứng như vậy, bèn hỏi: “Cậu sắp phải gặp khách hàng quan trọng à?”
“Ngày mốt tớ hẹn Lương Ngộ đến công ty Tống Thu Hàn.” Nói xong, cô nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Tiêu Muội mà bật cười thành tiếng: “Biểu cảm gì vậy hả?”
“Gặp Tống Thu Hàn thôi mà, có cần ăn mặc chải chuốt như vậy không? Chẳng lẽ cậu muốn quyến rũ cậu ấy à? Chậc chậc.” Tiêu Muội tấm tắc khen ngợi: “Đừng nói tới đồ đàn ông sắt thép như Tống Thu Hàn, ngay cả tớ nhìn cậu ăn mặc thế này cũng không chịu nổi.”
Lâm Xuân Nhi ném váy về phía cô ấy, sau đó cười ngã xuống giường. Cô cười đến mức ứa cả nước mắt: “Cậu bị Trần Khoan Niên hạ độc lưu manh hả? Đến đây, để tớ xem cậu không chịu nổi như thế nào.”
Tiêu Muội nằm xuống bên cạnh cô: “Đẩy ngã cậu luôn! Cậu nói xem, lỡ như Tống Thu Hàn bị váy của cậu mê hoặc, sau đó tìm một chỗ để ăn tươi nuốt sống cậu... Thật ra cũng không phải không được, nhưng hôm sau tỉnh lại sẽ xấu hổ biết bao. Tình cảnh lúc đó tuyệt luôn, nhất thời bốc đồng mà ngủ với bạn thân.”
Lâm Xuân Nhi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khó mà tưởng tượng được Tống Thu Hàn ăn tươi nuốt sống người khác là dáng vẻ gì, chắc chắn không phù hợp với hình tượng của anh. Cô nằm thẳng người, duỗi hai chân thẳng đứng, phần bụng hóp lại. Tiêu Muội cũng làm theo, hai người bắt đầu tập bụng trước khi ngủ. Lâm Xuân Nhi hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm nay tớ nhìn thấy con dâu tương lai mà bố Tống Thu Hàn ưng rồi. Cô ta là người quản lý của một thương hiệu quần áo xa xỉ, sắp mở họp báo ở Trung Quốc, muốn mời Kiều Hạn Văn làm người mẫu.”
“Rồi sao nữa?”
“Cô gái kia rất đẹp, khí chất tốt, khá xứng đôi với Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi tập xong một động tác, cô buông chân xuống, sau đó co đầu gối lại rồi nâng lên, dùng khuỷu tay chạm vào đầu gối. Khi phụ nữ qua tuổi hai mươi lăm, khả năng trao đổi chất của cơ thể dần giảm xuống, cần phải vận động mỗi ngày để đánh thức cơ thể. Lâm Xuân Nhi không sợ lão hóa, cô chỉ cảm thấy cuộc sống còn rất dài, cần phải giữ cho mình dáng vẻ tốt nhất để đi trải nghiệm.
“Đẹp hay không đẹp cũng không phải do chúng ta quyết, phải xem Tống Thu Hàn kia kìa. Hôm nay Trần Khoan Niên kể với tớ là Tống Thu Hàn rất kén chọn, được biết bao nhiêu cô gái thích mà chẳng ai lọt được vào mắt cậu ấy cả.”
“Ha, kén chọn thế cơ à.”
Lâm Xuân Nhi chợt nhớ tới ngày đó anh cởi áo khoác và áo vest, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi khiến đường cơ bắp hiện rõ, cái eo kia có thể nói là dụ/c vọng nhân gian. Chậc chậc.
…
Tống Thu Hàn đến công ty từ sớm. Sáng thứ Hai có cuộc họp đánh giá công việc hàng tuần nên các đồng nghiệp trong công ty đều rất bận rộn. Sau khi nghe tiến độ của từng dự án, anh sắp xếp ba giám đốc đầu tư ở lại cùng tham gia bàn bạc dự án của Lương Ngộ.
Lâm Xuân Nhi và Lương Ngộ hẹn nhau ở dưới tầng công ty Tống Thu Hàn. Cô đã lâu không gặp Lương Ngộ, thấy anh ta cầm túi công văn đứng ở phía xa, bèn chạy tới: “Hi, người anh em.”
Lương Ngộ bật cười: “Hi, đã lâu không gặp. Vừa rồi Thu Hàn bảo tôi là công ty họ còn có người khác tham dự.”
“Không sao, chúng ta chuẩn bị đầy đủ mà.” Lâm Xuân Nhi chỉ Tiểu Hỷ đứng bên cạnh: “Đây là Tiểu Hỷ, bạn qua mạng cuối cùng cũng gặp mặt.”
Lương Ngộ bắt tay Tiểu Hỷ. Một cô gái có khí chất rất tốt bước tới, hỏi: “Xin hỏi có phải anh Lương và cô Lâm không ạ?”
“Đúng vậy.” Lương Ngộ đáp.
“Mời đi theo tôi.” Tiêu Tình dẫn ba người đi đăng ký, sau đó quẹt thẻ dẫn họ lên lầu. Qua tấm phản quang của thang máy, cô ấy nhìn thấy cô Lâm kia. Cô gái ăn mặc trang nhã khéo léo, trên mặt chứa đầy ý cười ấm áp khiến cô ấy không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần. Lâm Xuân Nhi bắt được ánh mắt dò xét của cô ấy, bèn mỉm cười.
Nụ cười này khiến Tiêu Tình cảm thấy thân thiết, không khỏi nảy ra thiện cảm với cô.
Tống Thu Hàn và những người khác đang chờ trong phòng họp. Anh đã sớm giới thiệu với mọi người về các thành viên tham dự cuộc họp hôm nay, đồng thời còn nói thêm: “Công ty nội dung có phong cách khác với chúng ta, mọi người đừng bắt bẻ cách ăn mặc quá nhé.” Lâm Xuân Nhi sống thoải mái quen rồi, có lẽ sẽ ăn mặc tùy tiện đến. Anh lo mọi người có thành kiến với cô, từ đó sẽ khiến phương án hôm nay khó được thông qua, thế nên mới trải đệm trước giúp cô. Vừa dứt lời, cửa phòng họp được đẩy ra, Tống Thu Hàn nhìn qua, cả người sững sờ trong nháy mắt. Hôm nay các thành viên của công ty nội dung ăn mặc nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
Lâm Xuân Nhi trang điểm nhẹ nhàng, mỉm cười duyên dáng, mặc áo khoác buộc lưng màu đen, mang giày cao gót, đeo một chiếc khăn cashmere, khí chất đầy mình. Thấy Tống Thu Hàn không nói lời nào, cô bèn nói: “Nhờ sếp Tống giới thiệu một chút về các thành viên tham gia cuộc họp hôm nay.” Lúc này không thể trông cậy vào Lương Ngộ được, bởi con người anh ta khá kiệm lời, là một con gà yếu trong giao tiếp.
Tống Thu Hàn thu hồi tầm mắt, giới thiệu từng người tham dự cuộc họp. Mọi người cởi áo khoác rồi giao cho thư ký treo lên, sau đó lần lượt ngồi xuống. Lâm Xuân Nhi mặc một bộ váy vest hai hàng khuy màu xanh lục kiểu cổ bẻ, trông vừa giỏi giang lại không thiếu phần nữ tính khiến mấy người đàn ông ở đây phải liên tục ngoái đầu nhìn. Ông chủ nói công ty đối tác không để ý phong cách ăn mặc, chắc hẳn trước kia anh có thành kiến gì với họ rồi. Người phụ trách của công ty nội dung thật sự rất đẹp, đẹp mà không kiêu, vô cùng hiểu lý lẽ.
Tống Thu Hàn đang mở đầu đơn giản thì nhìn thấy Lâm Xuân Nhi lấy ra một quyển sổ và một cây bút máy Montblanc. Sau khi giới thiệu bối cảnh dự án, anh giao lại quyền phát biểu cho Lâm Xuân Nhi và Lương Ngộ: “Cuộc họp hôm nay có quy mô lớn hơn, bởi vì ở lần thảo luận trước, hai người đưa ra một vài quan điểm rất có tính tiêu biểu, có thể giúp ích cho các dự án khác của chúng tôi, thế nên tôi đã mời mấy vị đồng nghiệp tới tham gia cùng. Hai người đừng lo lắng, cứ làm theo tiết tấu của mình là được.”
Lâm Xuân Nhi gật đầu, trao đổi ánh mắt với Lương Ngộ rồi nói: “Vậy tiếp theo quản lý dự án Dương Thanh Vui của công ty chúng tôi sẽ giới thiệu với mọi người về phương án đã được hiệu chỉnh lại.” Thấy mấy người ngồi nghiêm chỉnh đều bật cười, cô nói với Tiểu Hỷ: “Đến đây nào đồng chí, lên pháp trường thôi!” Cô láu lỉnh trêu chọc như vậy khiến bầu không khí dịu xuống không ít, có hai ba người còn cười ra tiếng, cơ thể cũng thả lỏng hơn.
Lâm Xuân Nhi không hề sợ hãi những dịp thế này, thậm chí còn nhanh chóng làm chủ bầu không khí, điều này trái ngược với hình tượng ôn hòa và vô hại ngày thường của cô. Hôm nay cô giống như một nữ chiến sĩ phải chiến đấu với trời và đất, cũng mang theo khí thế tất thắng. Lúc Tống Thu Hàn chạm mắt với cô, trái tim anh bỗng đập mạnh vài nhịp.
Là cô gái đọc thơ dưới cửa sổ lúc huấn luyện quân sự, chớp mắt lại biến thành học sinh đại diện phát biểu trong buổi lễ khai giảng. Lúc nghe cô đọc thơ, anh cho rằng cô rất mềm mại đáng yêu, nhưng khi cô bước lên sân khấu lại vô cùng chói lọi và rực rỡ. Khi đó, Trần Khoan Niên nhắm mắt nói với anh: “Giọng nói êm tai thật.” Anh cũng nhắm mắt lại vài giây rồi nhanh chóng mở ra. Anh nhìn thấy cô gái đứng thẳng trên sân khấu, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng lắc lư sau đầu, trông tràn trề năng lượng. Sau đó, trên bảng phân chia lớp, anh nhìn thấy cái tên Lâm Xuân Nhi nằm ngay bên cạnh tên của mình. Lúc ấy anh còn chưa hiểu gì, chỉ nhớ trái tim cũng đập điên cuồng như ngày hôm nay.
Lâm Xuân Nhi không dám nhìn Tống Thu Hàn nhiều. Trước kia cô thường phải tham gia các hoạt động phỏng vấn, để không bị coi thường nên đã mua mấy bộ “chiến bào”. Đêm đó cô đột nhiên nổi hứng muốn ăn diện, định nhân cơ hội này thể hiện phong thái của công ty. Không chỉ có cô, hôm nay Tiểu Hỷ cũng ăn mặc rất nghiêm túc. Nhưng khi nhìn vào mắt Tống Thu Hàn, cô lại cảm thấy sợ hãi. Tống Thu Hàn chưa bao giờ nhìn cô như vậy, ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành nhìn một người phụ nữ trưởng thành, mang theo vẻ bất ngờ và tán thưởng, còn có một thứ gì đó mà Lâm Xuân Nhi không thể nói rõ.
“Mình muốn đắm chìm trong ánh mắt của anh ấy.” Lâm Xuân Nhi thầm nghĩ.
Tống Thu Hàn gửi tin nhắn cho Tiêu Tình: “Đặt giúp tôi mấy ly cà phê, sáu ly Americano, một ly Latte sữa đặc, thêm một gói đường.” Lâm Xuân Nhi không thích đắng. Cô nói rằng cuộc sống vốn đã đắng cay lắm rồi, vậy nên cô muốn ăn gì đó ngọt một chút. Nhắn xong, anh buông điện thoại xuống, nghe Lâm Xuân Nhi bổ sung một vài ý tưởng: “Trong thời gian quảng cáo đa nền tảng, đối tượng được chọn là những người hai mươi hai tuổi, mức lương trên năm nghìn, yêu thích kỹ thuật số, du lịch, nấu nướng, thú cưng,... Những phương án này đều dựa trên dữ liệu nghiên cứu mà Lương Ngộ đã cung cấp trước đây.”
“Tại sao không quảng cáo tới mọi đối tượng trên toàn bộ nền tảng?” Một giám đốc đầu tư đặt câu hỏi.
“Bởi vì không có tiền.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với anh ta, dùng lời nói đùa để trần thuật sự thật: “Khoản đầu tư đầu tiên của sếp Tống cũng không nhiều. Nhưng đây không phải lý do chính, chủ yếu là vì theo mục tiêu chiến lược của công ty năm nay, chúng tôi muốn nhanh chóng kéo người dùng phù hợp vào phân khúc riêng của họ. Là người dùng phù hợp chứ không phải toàn bộ người dùng trên mạng.”
Trần Khoan Niên ở đầu kia nói: “Khoan đã, em đưa điện thoại cho Lâm Xuân Nhi đi, anh có chuyện muốn hỏi cậu ấy.”
Lâm Xuân Nhi nghi ngờ nhận điện thoại, nghe thấy Trần Khoan Niên hỏi mình: “Lâm Xuân Nhi, lúc còn học cấp ba cậu thích Tống Thu Hàn à?”
Lâm Xuân Nhi liếc nhìn Tiêu Muội, chỉ thấy cô ấy lắc đầu, tỏ ý chưa từng nói chuyện này. Cô bèn hỏi: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Hôm nay tớ nghe bạn học nói, hồi trung học có rất nhiều bạn nữ thích Tống Thu Hàn, thế nên muốn hỏi xem cậu có phải ngoại lệ không.”
Chữ “thích” của Lâm Xuân Nhi bị kẹt trong cổ họng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng. Cô hỏi ngược lại anh ta: “Thế hồi cấp ba cậu có thích ai không?”
“... Ai cần cậu lo!” Trần Khoan Niên không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt Tiêu Muội, bèn nói thêm vài câu với Lâm Xuân Nhi rồi vội vàng cúp máy. Lâm Xuân Nhi ném điện thoại cho Tiêu Muội, sau đó nằm xuống, gối đầu lên đùi cô ấy.
“Một trăm đồng nửa tiếng.” Tiêu Muội báo giá.
“Hai trăm.” Lâm Xuân Nhi tiền nhiều như nước, tăng giá thêm luôn.
Tiêu Muội bật cười thành tiếng, vừa nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho cô vừa nhỏ giọng kể với Lâm Xuân Nhi về công việc của mình. Lâm Xuân Nhi rất thích công việc của Tiêu Muội. Khoảng bảy tám năm trước, cô ấy nói công việc mơ ước của mình là tới Cố Cung tu sửa di vật văn hóa, bây giờ thì tốt rồi, không cần tới Cố Cung nhưng mỗi ngày đều ở cùng với đống di vật. Xuân Nhi thích nhất là khung cảnh này, cô buồn ngủ nhắm mắt lại, chợt nhớ tới bức ảnh mà Tống Thu Hàn gửi tới, anh nói: Vừa rồi nhìn thấy cầu vồng, nó quan trọng hơn mọi thứ khác.
Giống như một câu thơ.
Liệu Tống Thu Hàn có biết năm đó cô thích anh không? Chắc là không biết. Anh là một người thẳng thắn như vậy, nếu anh mà biết, còn không tránh cô như rắn rết chắc?
Tiêu Muội xoa bóp đầu cho Lâm Xuân Nhi, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, không nhịn được mà nhéo một cái: “Hình như lâu rồi cậu không trang điểm nhỉ?”
“Không có thời gian, chắc thứ Hai tớ sẽ trang điểm.” Lâm Xuân Nhi bỗng nảy ra một suy nghĩ, bèn nhảy xuống sô pha rồi chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra. Tiêu Muội đi theo phía sau cô, nhìn cô chọn ra mấy bộ váy công sở đẹp mắt rồi ướm thử lên người. Lâm Xuân Nhi nghiêm túc so sánh, phát hiện không thể nhìn ra được gì hết, bèn dứt khoát c ởi quần áo, mặc thử một bộ lên người, sau đó hỏi Tiêu Muội: “Thế nào?”
Đẹp quá! Tiêu Muội còn chưa kịp lên tiếng khen ngợi, Lâm Xuân Nhi đã cởi ra rồi thay một bộ khác. Cô đổ mồ hôi thay qua đổi lại một lúc lâu, bộ nào cũng thấy đẹp. Tiêu Muội không biết tại sao cô bỗng nổi hứng như vậy, bèn hỏi: “Cậu sắp phải gặp khách hàng quan trọng à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày mốt tớ hẹn Lương Ngộ đến công ty Tống Thu Hàn.” Nói xong, cô nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Tiêu Muội mà bật cười thành tiếng: “Biểu cảm gì vậy hả?”
“Gặp Tống Thu Hàn thôi mà, có cần ăn mặc chải chuốt như vậy không? Chẳng lẽ cậu muốn quyến rũ cậu ấy à? Chậc chậc.” Tiêu Muội tấm tắc khen ngợi: “Đừng nói tới đồ đàn ông sắt thép như Tống Thu Hàn, ngay cả tớ nhìn cậu ăn mặc thế này cũng không chịu nổi.”
Lâm Xuân Nhi ném váy về phía cô ấy, sau đó cười ngã xuống giường. Cô cười đến mức ứa cả nước mắt: “Cậu bị Trần Khoan Niên hạ độc lưu manh hả? Đến đây, để tớ xem cậu không chịu nổi như thế nào.”
Tiêu Muội nằm xuống bên cạnh cô: “Đẩy ngã cậu luôn! Cậu nói xem, lỡ như Tống Thu Hàn bị váy của cậu mê hoặc, sau đó tìm một chỗ để ăn tươi nuốt sống cậu... Thật ra cũng không phải không được, nhưng hôm sau tỉnh lại sẽ xấu hổ biết bao. Tình cảnh lúc đó tuyệt luôn, nhất thời bốc đồng mà ngủ với bạn thân.”
Lâm Xuân Nhi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khó mà tưởng tượng được Tống Thu Hàn ăn tươi nuốt sống người khác là dáng vẻ gì, chắc chắn không phù hợp với hình tượng của anh. Cô nằm thẳng người, duỗi hai chân thẳng đứng, phần bụng hóp lại. Tiêu Muội cũng làm theo, hai người bắt đầu tập bụng trước khi ngủ. Lâm Xuân Nhi hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm nay tớ nhìn thấy con dâu tương lai mà bố Tống Thu Hàn ưng rồi. Cô ta là người quản lý của một thương hiệu quần áo xa xỉ, sắp mở họp báo ở Trung Quốc, muốn mời Kiều Hạn Văn làm người mẫu.”
“Rồi sao nữa?”
“Cô gái kia rất đẹp, khí chất tốt, khá xứng đôi với Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi tập xong một động tác, cô buông chân xuống, sau đó co đầu gối lại rồi nâng lên, dùng khuỷu tay chạm vào đầu gối. Khi phụ nữ qua tuổi hai mươi lăm, khả năng trao đổi chất của cơ thể dần giảm xuống, cần phải vận động mỗi ngày để đánh thức cơ thể. Lâm Xuân Nhi không sợ lão hóa, cô chỉ cảm thấy cuộc sống còn rất dài, cần phải giữ cho mình dáng vẻ tốt nhất để đi trải nghiệm.
“Đẹp hay không đẹp cũng không phải do chúng ta quyết, phải xem Tống Thu Hàn kia kìa. Hôm nay Trần Khoan Niên kể với tớ là Tống Thu Hàn rất kén chọn, được biết bao nhiêu cô gái thích mà chẳng ai lọt được vào mắt cậu ấy cả.”
“Ha, kén chọn thế cơ à.”
Lâm Xuân Nhi chợt nhớ tới ngày đó anh cởi áo khoác và áo vest, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi khiến đường cơ bắp hiện rõ, cái eo kia có thể nói là dụ/c vọng nhân gian. Chậc chậc.
…
Tống Thu Hàn đến công ty từ sớm. Sáng thứ Hai có cuộc họp đánh giá công việc hàng tuần nên các đồng nghiệp trong công ty đều rất bận rộn. Sau khi nghe tiến độ của từng dự án, anh sắp xếp ba giám đốc đầu tư ở lại cùng tham gia bàn bạc dự án của Lương Ngộ.
Lâm Xuân Nhi và Lương Ngộ hẹn nhau ở dưới tầng công ty Tống Thu Hàn. Cô đã lâu không gặp Lương Ngộ, thấy anh ta cầm túi công văn đứng ở phía xa, bèn chạy tới: “Hi, người anh em.”
Lương Ngộ bật cười: “Hi, đã lâu không gặp. Vừa rồi Thu Hàn bảo tôi là công ty họ còn có người khác tham dự.”
“Không sao, chúng ta chuẩn bị đầy đủ mà.” Lâm Xuân Nhi chỉ Tiểu Hỷ đứng bên cạnh: “Đây là Tiểu Hỷ, bạn qua mạng cuối cùng cũng gặp mặt.”
Lương Ngộ bắt tay Tiểu Hỷ. Một cô gái có khí chất rất tốt bước tới, hỏi: “Xin hỏi có phải anh Lương và cô Lâm không ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy.” Lương Ngộ đáp.
“Mời đi theo tôi.” Tiêu Tình dẫn ba người đi đăng ký, sau đó quẹt thẻ dẫn họ lên lầu. Qua tấm phản quang của thang máy, cô ấy nhìn thấy cô Lâm kia. Cô gái ăn mặc trang nhã khéo léo, trên mặt chứa đầy ý cười ấm áp khiến cô ấy không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần. Lâm Xuân Nhi bắt được ánh mắt dò xét của cô ấy, bèn mỉm cười.
Nụ cười này khiến Tiêu Tình cảm thấy thân thiết, không khỏi nảy ra thiện cảm với cô.
Tống Thu Hàn và những người khác đang chờ trong phòng họp. Anh đã sớm giới thiệu với mọi người về các thành viên tham dự cuộc họp hôm nay, đồng thời còn nói thêm: “Công ty nội dung có phong cách khác với chúng ta, mọi người đừng bắt bẻ cách ăn mặc quá nhé.” Lâm Xuân Nhi sống thoải mái quen rồi, có lẽ sẽ ăn mặc tùy tiện đến. Anh lo mọi người có thành kiến với cô, từ đó sẽ khiến phương án hôm nay khó được thông qua, thế nên mới trải đệm trước giúp cô. Vừa dứt lời, cửa phòng họp được đẩy ra, Tống Thu Hàn nhìn qua, cả người sững sờ trong nháy mắt. Hôm nay các thành viên của công ty nội dung ăn mặc nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
Lâm Xuân Nhi trang điểm nhẹ nhàng, mỉm cười duyên dáng, mặc áo khoác buộc lưng màu đen, mang giày cao gót, đeo một chiếc khăn cashmere, khí chất đầy mình. Thấy Tống Thu Hàn không nói lời nào, cô bèn nói: “Nhờ sếp Tống giới thiệu một chút về các thành viên tham gia cuộc họp hôm nay.” Lúc này không thể trông cậy vào Lương Ngộ được, bởi con người anh ta khá kiệm lời, là một con gà yếu trong giao tiếp.
Tống Thu Hàn thu hồi tầm mắt, giới thiệu từng người tham dự cuộc họp. Mọi người cởi áo khoác rồi giao cho thư ký treo lên, sau đó lần lượt ngồi xuống. Lâm Xuân Nhi mặc một bộ váy vest hai hàng khuy màu xanh lục kiểu cổ bẻ, trông vừa giỏi giang lại không thiếu phần nữ tính khiến mấy người đàn ông ở đây phải liên tục ngoái đầu nhìn. Ông chủ nói công ty đối tác không để ý phong cách ăn mặc, chắc hẳn trước kia anh có thành kiến gì với họ rồi. Người phụ trách của công ty nội dung thật sự rất đẹp, đẹp mà không kiêu, vô cùng hiểu lý lẽ.
Tống Thu Hàn đang mở đầu đơn giản thì nhìn thấy Lâm Xuân Nhi lấy ra một quyển sổ và một cây bút máy Montblanc. Sau khi giới thiệu bối cảnh dự án, anh giao lại quyền phát biểu cho Lâm Xuân Nhi và Lương Ngộ: “Cuộc họp hôm nay có quy mô lớn hơn, bởi vì ở lần thảo luận trước, hai người đưa ra một vài quan điểm rất có tính tiêu biểu, có thể giúp ích cho các dự án khác của chúng tôi, thế nên tôi đã mời mấy vị đồng nghiệp tới tham gia cùng. Hai người đừng lo lắng, cứ làm theo tiết tấu của mình là được.”
Lâm Xuân Nhi gật đầu, trao đổi ánh mắt với Lương Ngộ rồi nói: “Vậy tiếp theo quản lý dự án Dương Thanh Vui của công ty chúng tôi sẽ giới thiệu với mọi người về phương án đã được hiệu chỉnh lại.” Thấy mấy người ngồi nghiêm chỉnh đều bật cười, cô nói với Tiểu Hỷ: “Đến đây nào đồng chí, lên pháp trường thôi!” Cô láu lỉnh trêu chọc như vậy khiến bầu không khí dịu xuống không ít, có hai ba người còn cười ra tiếng, cơ thể cũng thả lỏng hơn.
Lâm Xuân Nhi không hề sợ hãi những dịp thế này, thậm chí còn nhanh chóng làm chủ bầu không khí, điều này trái ngược với hình tượng ôn hòa và vô hại ngày thường của cô. Hôm nay cô giống như một nữ chiến sĩ phải chiến đấu với trời và đất, cũng mang theo khí thế tất thắng. Lúc Tống Thu Hàn chạm mắt với cô, trái tim anh bỗng đập mạnh vài nhịp.
Là cô gái đọc thơ dưới cửa sổ lúc huấn luyện quân sự, chớp mắt lại biến thành học sinh đại diện phát biểu trong buổi lễ khai giảng. Lúc nghe cô đọc thơ, anh cho rằng cô rất mềm mại đáng yêu, nhưng khi cô bước lên sân khấu lại vô cùng chói lọi và rực rỡ. Khi đó, Trần Khoan Niên nhắm mắt nói với anh: “Giọng nói êm tai thật.” Anh cũng nhắm mắt lại vài giây rồi nhanh chóng mở ra. Anh nhìn thấy cô gái đứng thẳng trên sân khấu, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng lắc lư sau đầu, trông tràn trề năng lượng. Sau đó, trên bảng phân chia lớp, anh nhìn thấy cái tên Lâm Xuân Nhi nằm ngay bên cạnh tên của mình. Lúc ấy anh còn chưa hiểu gì, chỉ nhớ trái tim cũng đập điên cuồng như ngày hôm nay.
Lâm Xuân Nhi không dám nhìn Tống Thu Hàn nhiều. Trước kia cô thường phải tham gia các hoạt động phỏng vấn, để không bị coi thường nên đã mua mấy bộ “chiến bào”. Đêm đó cô đột nhiên nổi hứng muốn ăn diện, định nhân cơ hội này thể hiện phong thái của công ty. Không chỉ có cô, hôm nay Tiểu Hỷ cũng ăn mặc rất nghiêm túc. Nhưng khi nhìn vào mắt Tống Thu Hàn, cô lại cảm thấy sợ hãi. Tống Thu Hàn chưa bao giờ nhìn cô như vậy, ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành nhìn một người phụ nữ trưởng thành, mang theo vẻ bất ngờ và tán thưởng, còn có một thứ gì đó mà Lâm Xuân Nhi không thể nói rõ.
“Mình muốn đắm chìm trong ánh mắt của anh ấy.” Lâm Xuân Nhi thầm nghĩ.
Tống Thu Hàn gửi tin nhắn cho Tiêu Tình: “Đặt giúp tôi mấy ly cà phê, sáu ly Americano, một ly Latte sữa đặc, thêm một gói đường.” Lâm Xuân Nhi không thích đắng. Cô nói rằng cuộc sống vốn đã đắng cay lắm rồi, vậy nên cô muốn ăn gì đó ngọt một chút. Nhắn xong, anh buông điện thoại xuống, nghe Lâm Xuân Nhi bổ sung một vài ý tưởng: “Trong thời gian quảng cáo đa nền tảng, đối tượng được chọn là những người hai mươi hai tuổi, mức lương trên năm nghìn, yêu thích kỹ thuật số, du lịch, nấu nướng, thú cưng,... Những phương án này đều dựa trên dữ liệu nghiên cứu mà Lương Ngộ đã cung cấp trước đây.”
“Tại sao không quảng cáo tới mọi đối tượng trên toàn bộ nền tảng?” Một giám đốc đầu tư đặt câu hỏi.
“Bởi vì không có tiền.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với anh ta, dùng lời nói đùa để trần thuật sự thật: “Khoản đầu tư đầu tiên của sếp Tống cũng không nhiều. Nhưng đây không phải lý do chính, chủ yếu là vì theo mục tiêu chiến lược của công ty năm nay, chúng tôi muốn nhanh chóng kéo người dùng phù hợp vào phân khúc riêng của họ. Là người dùng phù hợp chứ không phải toàn bộ người dùng trên mạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro