Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 62
Cô Nương Đừng Khóc
2024-07-12 20:25:29
Đêm dài đằng đẵng, Tống Thu Hàn ngồi trước màn hình máy tính, nước mắt rơi lã chã.
Anh nhớ ngày hôm đó, một ngày nắng ấm áp của tháng Tư chớm xuân, rèm cửa trong phòng học bị cơn gió thổi bay, lúc đi ngang qua cửa sau của phòng học, anh đã trông thấy Lâm Xuân Nhi đang kẹp một bức thư vào trong quyển sách của mình. Dá i tai của cô thiếu nữ được ánh mặt trời chiếu rọi. Anh nhớ nhịp đập trái tim của mình khi đó, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng ực. Anh mở bức thư ra, nhìn những con chữ vụng về, nói với anh: “Cậu đứng dưới những đóa hoa của ngày xuân, trông giống như một bức tranh bất hủ sau nhiều năm.” Anh đỏ mặt cất bức thư đi, cầm quyển sách của Lâm Xuân Nhi lên so sánh, không phải là nét chữ của cô. Anh từng hỏi cô: “Cậu lại đưa thư giúp ai đấy à?” Cô gật đầu nói: “Đúng vậy.” Sau đó dù cho anh có hỏi thế nào cô cũng không định nói cho anh biết.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Anh cũng nhớ ngày hôm đó, sân trường khi vừa mới vào hạ. Anh ôm cây đàn guitar của mình ngồi trên sân khấu, đưa mắt nhìn cô đeo băng tay đỏ đang chấp hành nhiệm vụ ở tít cuối đám đông, anh nói: “Tặng bài hát này cho cô gái trong lòng tôi.” Cô quay người lại ra hiệu cho mọi người giữ trật tự. Bong bóng trong lòng anh, bụp một tiếng, vỡ tan.
Anh còn nhớ như in mỗi một ngày sau sinh nhật mười tám tuổi của mình, trong những đêm đau đớn không thể chìm vào giấc ngủ. Anh không muốn ra nước ngoài, cô gái anh yêu không yêu anh. Anh chợt có một suy nghĩ độc ác. Anh muốn cô yêu anh, sau đó anh sẽ vứt bỏ cô. Anh giống như một kẻ vô cùng ấu trĩ đang âm thầm vạch ra một kịch bản tàn nhẫn. Anh học được chiêu vờ tha để bắt thật. Anh không muốn để ý đến cô, cho dù cô làm gì anh cũng không để ý đến cô. Thậm chí anh còn ôm người khác ngay trước mặt cô. Anh nhìn thấy hàng mày của cô nhíu lại, cô nói với Tiêu Muội đang đứng bên cạnh mình: Không có đạo đức. Sau đó cô quay người rời đi, kể từ đó cô cũng không còn nói chuyện với anh nữa. Anh nhớ mỗi một buổi tự học vào buổi tối những ngày sau đó, anh ngồi sau lưng cô, nhìn bóng lưng nghiêm túc làm bài tập của cô, anh vẫn luôn dõi mắt nhìn cô nhưng cô chưa từng ngoảnh đầu lại. Anh thường xuyên cầm bút, viết vào không trung sau lưng cô. Anh đã viết rất nhiều rất nhiều những lời trong lòng, nhưng anh cũng không dám nói những lời ấy với cô. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, đột nhiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bàn tay còn chưa kịp thu về của anh, cô quay người lại rồi hỏi anh: “Cậu đang viết gì vậy?” Anh đã suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nói: “Chúc cậu thi tốt.”
Không phải, đây không phải là câu ban đầu anh định nói.
Anh vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó. Ngày 3 tháng 8 năm 2006, anh nhận được điện thoại của cô, nghe giọng của cô qua điện thoại thì có vẻ đã phải đi một đoạn đường rất dài, cô nói: “Alo, tớ xuất phát rồi, tớ đi tiễn cậu!” Anh cúp máy, đi tới chỗ bố mình rồi quả quyết nói với ông: “Con không đi nữa, người con đợi đã đến rồi.” Nhưng bố anh vẫn ngồi im ở đó, giống như đang nghe một cuốn thiên thư. Anh dỡ hành lý của mình trên xe chở đồ xuống, kéo hành lý đứng đợi ở cửa nhà ga sân bay. Anh nghĩ, cuối cùng cô cũng không thất hẹn. Khi số điện thoại đó gọi lại lần nữa, anh nghe thấy giọng nói xa vời vợi của cô: “Xin lỗi, tớ lại thất hẹn rồi.” Anh của thời thiếu niên, đứng trong nhà ga của sân bay, nước mắt rơi xuống như mưa, anh quay người đi qua cửa an ninh. Khi chiếc máy bay cất cánh, anh nói: Mọi chuyện đều kết thúc cả rồi, anh sẽ không bao giờ quay về thành phố này nữa.
Thời gian trôi qua giống như ngọn thuỷ triều đang đánh về phía anh, những năm tháng anh từng cho rằng Lâm Xuân Nhi chưa từng thích mình, nay đều được buông bỏ. Người con gái đó yêu anh, cố chịu sự xấu hổ, thất vọng, tuyệt vọng, đau khổ, khó xử, vẫn luôn yêu anh. Oán giận và nghi ngờ trong lòng anh ở trong quá khứ đều tan thành mây khói, nhưng lại có cơn đau đang dần âm ỉ trong trái tim anh.
Lâm Xuân Nhi, cô chưa từng mở miệng nói với bất cứ ai về những năm tháng dài đằng đẵng và đau khổ cô đã từng trải qua. Anh nhớ mình bị gãy xương, lúc cô đến phòng bệnh của anh ngoài giờ thăm bệnh. Anh hỏi cô sao lại đến đây? Cô nói người nhà của cô đang nằm ở tầng này của bệnh viện. Anh nhớ thỉnh thoảng cô lại xin nghỉ phép, lúc quay về gương mặt đượm vẻ mệt mỏi, anh hỏi cô đã đi đâu, cô chưa bao giờ trả lời. Sau khi xin nghỉ, cô sẽ càng chăm chỉ học hành hơn, đề thi chất trên bàn càng lúc càng cao. Thỉnh thoảng cô sẽ quay lại nhìn anh, sẽ gác cằm lên chồng sách trên bàn kia của anh rồi hỏi anh: “Tống Thu Hàn, bao giờ chúng ta mới có thể trưởng thành?”
“Tại sao cậu lại mong ngóng trưởng thành?”
“Trưởng thành rồi, có thể tớ sẽ có được rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Cậu cần nhiều tiền thế làm gì?”
“Như thế tớ có thể cứu được rất nhiều rất nhiều người.”
“Không thành vấn đề, tớ có rất nhiều rất nhiều tiền, sau này tớ sẽ cho cậu tiêu tiền của tớ.” Tống Thu Hàn thường xuyên nói như thế, anh chưa từng hỏi cô tại sao lại muốn cứu rất nhiều rất nhiều người. Khi đó anh chỉ nghĩ cô thích làm người vĩ đại. Anh nghĩ cô quan tâ m đến vũ trụ, trái đất, loài người, nhưng lại không hề quan tâ m đến anh.
Lâm Xuân Nhi lại cười mỉm: “Ai là bạn thân của cậu là cậu đều cho tiêu tiền của mình à?”
Tống Thu Hàn đỏ mặt: “Tớ không phải là kẻ coi tiền như lá đa. Tớ chỉ cho người bạn thân nhất của mình tiêu tiền của tớ thôi, người bạn thân nhất của tớ cũng chỉ có một người.”
“Tớ là người bạn thân nhất đó của cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Còn thân hơn cả cậu với Trần Khoan Niên sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Xuân Nhi nghe được câu này thì phì cười.
Nước mắt của Tống Thu Hàn cứ chảy xuống không ngừng.
Trái tim của anh đau quá. Khi anh ở Mỹ, anh gọi điện đến nhà cô hết lần này đến khác nhưng lại không có ai bắt máy. Khi mọi hy vọng của anh đều hoá thành cát bụi, cuối cùng cũng quyết định sẽ không yêu cô nữa, muốn hận cô từ ngày này qua tháng nọ. Điều này đã khiến anh đánh mất những năm tháng vốn nên dùng để yêu thương cô. Khoảnh khắc này, anh đã tha thứ cho mọi lần thất hẹn của Lâm Xuân Nhi của năm mười sáu tuổi trong quá khứ, đồng thời quyết định sẽ mang theo mọi yêu thương trong đời này của mình mà bước về phía cô.
…
Tống Thu Hàn đứng ở dưới tầng đợi Lâm Xuân Nhi, thấy cô và Tiêu Muội đang đẩy vali du lịch đi ra, cô không thất hẹn.
Người không bao giờ thực hiện lời hẹn trong thời niên thiếu, sau khi trưởng thành đã không còn thất hẹn nữa.
Trên mặt Lâm Xuân Nhi là nụ cười tươi rói, quyết tâm muốn có được một kỳ nghỉ thật vui vẻ. Tống Thu Hàn cầm lấy vali của hai người rồi bỏ vào trong cốp xe. Tiêu Muội đẩy Lâm Xuân Nhi ngồi ở ghế lái phụ, còn mình thì ngồi ở ghế sau. Lâm Xuân Nhi đưa tay ra trước mặt, ánh mặt trời chói chang, cô khẽ nói một câu: “Xuất phát thôi!” Hôm trước còn vì sáu mươi triệu mà hùng dũng xông pha, nay lại biến thành một người ngây thơ rồi.
Lâm Xuân Nhi chụp một bức hình thành phố này vào buổi sáng rồi gửi vào trong nhóm, cô nói một câu: “Chuyến du lịch tốt nghiệp muộn màng.”
Tiêu Muội dí mặt lại gần chỗ ngồi của cô: “Năm đó ban đầu chúng ta vốn định đi đến Hulunbuir. Nhưng tiếc là lúc đó không đi được, cũng không biết sau này liệu có cơ hội đi nữa không?”
Lâm Xuân Nhi đã từng đến Hulunbuir, không chỉ một lần. Gió trên thảo nguyên thổi vào mặt cô. Thỉnh thoảng cô lại đứng ở chỗ tầng mây thấp trời cao nhớ về những thiếu niên năm đó túm tụm chơi chung với nhau, ngòi bút của họ khoanh một vòng trên bản đồ, cuối cùng ao ước nói: “Chúng ta đi Hulunbuir đi!” Cô có một sự yêu thích đặc biệt với nơi này. Cô từng sống ở nhà dân, cầm một cuốn sách, một bình nước, buổi sáng cưỡi ngựa lùa đàn dê ra khỏi chuồng, tìm một gốc cổ thụ, hễ đặt mông xuống là ngồi suốt một ngày dài. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ ngồi ngẩn người ở nơi đó, nói với những đám mây trải dài trên bầu trời, thảo nguyên rộng mênh mông cùng với những đóa hoa nhỏ không biết tên mọc trên thảo nguyên rằng: Đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của chúng ta.
Nhưng tiếc là những người của năm đó đều đã mỗi người một phương trời.
“Còn nhiều cơ hội mà, nhưng chắc Tống Thu Hàn sẽ không có nữa. Nhưng chúng ta cũng có thể chụp ảnh cho cậu ấy xem.” Lâm Xuân Nhi không kìm nổi cảm giác vui vẻ trong lòng. Cô vất vả khổ sở suốt ngần ấy năm chỉ vì kỳ nghỉ khó mà có được này.
“Tại sao tớ lại không có cơ hội?” Tống Thu Hàn tháo kính râm xuống nhìn cô, mắt anh hơi đỏ, như thể đã có một đêm mất ngủ.
“Chẳng phải cậu sắp phải về lại Mỹ rồi sao?” Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu hỏi anh.
“Tớ không về lại Mỹ nữa, cho dù có về thì cũng chỉ là tạm thời họp thôi.” Tống Thu Hàn lái xe, anh biết Lâm Xuân Nhi đang vô cùng khó hiểu nhìn mình. Lúc dừng đèn đỏ, anh đạp phanh, nhìn cô rồi nói: “Tớ không đi nữa.” Anh nói một cách bình tĩnh, như thể đang nhắc đến một chuyện bình thường vậy.
“Tại sao?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Chẳng phải cậu nói về nước làm việc một thời gian, sau đó vẫn phải quay trở về sao?”
Tống Thu Hàn lại mỉm cười, anh giơ tay vỗ nhẹ vào gáy cô, hệt như đang nói chuyện với một đứa trẻ: “Cậu quản nhiều chuyện ghê.”
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt.
Tiêu Muội ở đằng sau hứng thú nhìn hai người họ một lúc lâu, sau đó còn len lén nhắn tin cho Trần Khoan Niên: “Tống Thu Hàn nói cậu ấy không về Mỹ nữa kìa.”
“Anh biết rồi.” Trần Khoan Niên trả lời rất nhanh.
“Anh biết rồi ư? Tại sao?” Tiêu Muội hỏi xong lại cảm thấy hình như không nhất thiết cho lắm, dường như đáp án đã rất rõ ràng rồi. Chẳng hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy rất vui mừng.
“Bởi vì Tống Thu Hàn muốn ở lại trong nước, sau khi tan làm có thể đi ăn lẩu cùng với vài ba người bạn thân.” Trần Khoan Niên từng hứa với Tống Thu Hàn sẽ không nói, nhưng anh ta thế này cũng coi như nói rất rõ ràng rồi.
“Vì Xuân Nhi sao?” Tiêu Muội hỏi.
Trần Khoan Niên không trả lời cô ấy. Tiêu Muội thông minh như thế, đã đoán đúng rồi.
Tiêu Muội cất điện thoại đi, ngồi ở ghế sau, lúc thì nhìn Tống Thu Hàn, lúc lại nhìn Lâm Xuân Nhi. Cô ấy luôn cảm thấy giữa hai người họ có rất nhiều chuyện có thể nói, đột nhiên cô ấy lại thấy rất mong chờ vào chuyến du lịch lần này.
Tống Thu Hàn đỗ xe trong gara của sân bay, anh xuống xe lấy vali của hai người xuống trước. Trần Khoan Niên đã đứng đợi ở đó từ trước, vội vàng mở xe cho hai cô gái, sau đó cất tiếng trêu: “Thưa hai quý cô tôn quý, chuyến du lịch lần này do hai người chúng tớ phụ trách. Nếu trong chuyến du lịch này có bất kỳ vấn đề gì, hoan nghênh mọi người tới tìm tớ bất cứ lúc nào.”
“Cậu không tốn một hào nào, phải làm trâu làm ngựa cho mấy cậu ấy thôi.” Tống Thu Hàn thản nhiên liếc nhìn anh ta. Tất nhiên vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh cũng không thể nào thoát khỏi cái nhìn của Trần Khoan Niên, anh ta cố tình kéo anh đi vài bước rồi hỏi: “Làm gì thế, tối qua ấy.”
“Chẳng có gì cả.” Tống Thu Hàn đeo kính, nhằm che đi sự mệt mỏi của mình: “Đi thôi!”
Đi thôi, bắt đầu chuyến du lịch không bao giờ kết thúc này thôi!
Lâm Xuân Nhi ngồi gần cửa sổ, Tống Thu Hàn ngồi ngay bên cạnh cô. Anh nhớ trong chuyên đề kia của cô có nói: Tớ muốn đứng trên sân thượng tiễn cậu. Sân thượng rất cao, tớ vừa vươn tay là chạm được tới máy bay chở cậu đi. Tớ sẽ cản máy bay lại, tìm được cậu, nói với cậu rằng: Tạm biệt, cậu thiếu niên!
Bây giờ không cần nói tạm biệt nữa, tớ đang ngồi ngay bên cạnh cậu rồi.
Tống Thu Hàn nhìn góc nghiêng của Lâm Xuân Nhi, nghĩ đến cô thiếu nữ chưa từng biết sân bay là gì nay đã đi khắp thế giới rồi, cô thiếu nữ không nỡ bỏ tiền bắt taxi đến sân bay mà muốn đi xe điện đến, nay đã giúp đỡ được rất nhiều người thoát khỏi cái nghèo hướng tới tương lai. Cô thiếu nữ nói từ nay trở về sau sẽ không thể vượt qua được mùa hè nào nữa, nay đã trở thành nữ vương có thể vượt qua được mọi chông gai. Cô thiếu nữ đó thật sự rất giỏi. Cô đã có tiền, cô đã cứu được rất nhiều rất nhiều người, cũng hoàn thành được tâm nguyện thời niên thiếu.
Sau khi máy bay cất cánh, đột nhiên Tống Thu Hàn gọi tên Lâm Xuân Nhi: “Lâm Xuân Nhi.”
“Hả?” Lâm Xuân Nhi ngoảnh đầu lại nhìn anh, giống như năm đó cô quay đầu lại, gác cằm lên trên bàn học của anh. Sạch sẽ, trong trẻo và dịu dàng.
Tống Thu Hàn thật sự rất thích vẻ mặt đó của cô. Anh dịch lại gần Lâm Xuân Nhi, sợ cô không nghe rõ những lời kế tiếp của mình: “Lâm Xuân Nhi, tớ có bí mật này muốn nói với cậu.”
“Gì cơ?”
“Tối trước ngày tốt nghiệp, tớ đã viết chữ sau lưng cậu đấy, tớ đã viết…” Tống Thu Hàn ngừng lại một chút rồi khàn giọng nói: “Tớ yêu cậu.”
Tống Thu Hàn vẫn luôn đợi một thời cơ. Anh của năm mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, mười tám tuổi vẫn luôn đợi một thời cơ. Anh muốn sau khi giành được chiến thắng trong trận thi đấu bóng rổ sẽ nói cho cô biết anh thích cô. Anh muốn nói cho cô biết mình yêu cô trong buổi lễ trưởng thành, anh muốn đợi khi nào cô đến sân bay, nói cho cô biết mình sẽ không đi nữa. Anh vẫn luôn đợi một thời cơ, thế nhưng anh đã bỏ lỡ tất cả. Những phẫn nộ, dũng cảm, ấu trĩ, không chịu nổi cú sốc thời niên thiếu. Những năm tháng dài đằng đẵng anh từng trải qua, cuối cùng anh cũng hiểu điều người trước mặt mình cần là gì. Anh cũng từng hy vọng mình có thể chậm rãi đi cùng cô, từ từ yêu lấy trái tim chằng chịt vết thương của cô, nhưng anh không đợi nổi nữa. Chuyên đề của cô đã đánh anh tan tác, anh không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa, anh chỉ muốn nói cho cô biết: Tống Thu Hàn yêu Lâm Xuân Nhi, anh muốn được ôm cô vào lòng, không muốn lãng phí thêm một giây một phút nào nữa. Sẽ không bao giờ có được thời cơ tốt nhất. Thời cơ tốt nhất là hiện tại.
Con tim của Lâm Xuân Nhi đập thình thịch thình thịch. Tiếng nhịp đập trái tim khiến cô choáng váng. Cô cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi trái tim của mình chưa từng đập mạnh đến thế. Hình như sau khi Tống Thu Hàn rời đi, thời đại thiếu nữ của cô cũng kết thúc. Những năm qua cô bước từng bước qua đống bùn lầy, cơ thể chằng chịt vết thương nhưng lại vô cùng kiên định. Cũng đã lâu rồi cô không còn nhớ dáng vẻ của mình khi mình yêu một người là thế nào. Nhưng Tống Thu Hàn lại giống hệt như năm đó, để mình xuất hiện trước mặt cô một trong một dáng vẻ mới mẻ rồi nói với cô: “Cậu nhìn đi, tớ là một người như thế đó, một người cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu cũng không thể nào quên được.”
Tống Thu Hàn nhìn khoé mắt đỏ hoe của Lâm Xuân Nhi trước mặt mình. Dường như cô có rất nhiều ấm ức muốn nói cho anh biết. Anh vươn tay chạm vào gò má cô, đầu ngón tay dịu dàng vu ốt v e làn da của cô, cũng không dám mạnh tay, sau cùng anh dịu dàng cất tiếng: “Bé con, đừng khóc.”
Anh nhớ ngày hôm đó, một ngày nắng ấm áp của tháng Tư chớm xuân, rèm cửa trong phòng học bị cơn gió thổi bay, lúc đi ngang qua cửa sau của phòng học, anh đã trông thấy Lâm Xuân Nhi đang kẹp một bức thư vào trong quyển sách của mình. Dá i tai của cô thiếu nữ được ánh mặt trời chiếu rọi. Anh nhớ nhịp đập trái tim của mình khi đó, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng ực. Anh mở bức thư ra, nhìn những con chữ vụng về, nói với anh: “Cậu đứng dưới những đóa hoa của ngày xuân, trông giống như một bức tranh bất hủ sau nhiều năm.” Anh đỏ mặt cất bức thư đi, cầm quyển sách của Lâm Xuân Nhi lên so sánh, không phải là nét chữ của cô. Anh từng hỏi cô: “Cậu lại đưa thư giúp ai đấy à?” Cô gật đầu nói: “Đúng vậy.” Sau đó dù cho anh có hỏi thế nào cô cũng không định nói cho anh biết.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Anh cũng nhớ ngày hôm đó, sân trường khi vừa mới vào hạ. Anh ôm cây đàn guitar của mình ngồi trên sân khấu, đưa mắt nhìn cô đeo băng tay đỏ đang chấp hành nhiệm vụ ở tít cuối đám đông, anh nói: “Tặng bài hát này cho cô gái trong lòng tôi.” Cô quay người lại ra hiệu cho mọi người giữ trật tự. Bong bóng trong lòng anh, bụp một tiếng, vỡ tan.
Anh còn nhớ như in mỗi một ngày sau sinh nhật mười tám tuổi của mình, trong những đêm đau đớn không thể chìm vào giấc ngủ. Anh không muốn ra nước ngoài, cô gái anh yêu không yêu anh. Anh chợt có một suy nghĩ độc ác. Anh muốn cô yêu anh, sau đó anh sẽ vứt bỏ cô. Anh giống như một kẻ vô cùng ấu trĩ đang âm thầm vạch ra một kịch bản tàn nhẫn. Anh học được chiêu vờ tha để bắt thật. Anh không muốn để ý đến cô, cho dù cô làm gì anh cũng không để ý đến cô. Thậm chí anh còn ôm người khác ngay trước mặt cô. Anh nhìn thấy hàng mày của cô nhíu lại, cô nói với Tiêu Muội đang đứng bên cạnh mình: Không có đạo đức. Sau đó cô quay người rời đi, kể từ đó cô cũng không còn nói chuyện với anh nữa. Anh nhớ mỗi một buổi tự học vào buổi tối những ngày sau đó, anh ngồi sau lưng cô, nhìn bóng lưng nghiêm túc làm bài tập của cô, anh vẫn luôn dõi mắt nhìn cô nhưng cô chưa từng ngoảnh đầu lại. Anh thường xuyên cầm bút, viết vào không trung sau lưng cô. Anh đã viết rất nhiều rất nhiều những lời trong lòng, nhưng anh cũng không dám nói những lời ấy với cô. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, đột nhiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bàn tay còn chưa kịp thu về của anh, cô quay người lại rồi hỏi anh: “Cậu đang viết gì vậy?” Anh đã suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nói: “Chúc cậu thi tốt.”
Không phải, đây không phải là câu ban đầu anh định nói.
Anh vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó. Ngày 3 tháng 8 năm 2006, anh nhận được điện thoại của cô, nghe giọng của cô qua điện thoại thì có vẻ đã phải đi một đoạn đường rất dài, cô nói: “Alo, tớ xuất phát rồi, tớ đi tiễn cậu!” Anh cúp máy, đi tới chỗ bố mình rồi quả quyết nói với ông: “Con không đi nữa, người con đợi đã đến rồi.” Nhưng bố anh vẫn ngồi im ở đó, giống như đang nghe một cuốn thiên thư. Anh dỡ hành lý của mình trên xe chở đồ xuống, kéo hành lý đứng đợi ở cửa nhà ga sân bay. Anh nghĩ, cuối cùng cô cũng không thất hẹn. Khi số điện thoại đó gọi lại lần nữa, anh nghe thấy giọng nói xa vời vợi của cô: “Xin lỗi, tớ lại thất hẹn rồi.” Anh của thời thiếu niên, đứng trong nhà ga của sân bay, nước mắt rơi xuống như mưa, anh quay người đi qua cửa an ninh. Khi chiếc máy bay cất cánh, anh nói: Mọi chuyện đều kết thúc cả rồi, anh sẽ không bao giờ quay về thành phố này nữa.
Thời gian trôi qua giống như ngọn thuỷ triều đang đánh về phía anh, những năm tháng anh từng cho rằng Lâm Xuân Nhi chưa từng thích mình, nay đều được buông bỏ. Người con gái đó yêu anh, cố chịu sự xấu hổ, thất vọng, tuyệt vọng, đau khổ, khó xử, vẫn luôn yêu anh. Oán giận và nghi ngờ trong lòng anh ở trong quá khứ đều tan thành mây khói, nhưng lại có cơn đau đang dần âm ỉ trong trái tim anh.
Lâm Xuân Nhi, cô chưa từng mở miệng nói với bất cứ ai về những năm tháng dài đằng đẵng và đau khổ cô đã từng trải qua. Anh nhớ mình bị gãy xương, lúc cô đến phòng bệnh của anh ngoài giờ thăm bệnh. Anh hỏi cô sao lại đến đây? Cô nói người nhà của cô đang nằm ở tầng này của bệnh viện. Anh nhớ thỉnh thoảng cô lại xin nghỉ phép, lúc quay về gương mặt đượm vẻ mệt mỏi, anh hỏi cô đã đi đâu, cô chưa bao giờ trả lời. Sau khi xin nghỉ, cô sẽ càng chăm chỉ học hành hơn, đề thi chất trên bàn càng lúc càng cao. Thỉnh thoảng cô sẽ quay lại nhìn anh, sẽ gác cằm lên chồng sách trên bàn kia của anh rồi hỏi anh: “Tống Thu Hàn, bao giờ chúng ta mới có thể trưởng thành?”
“Tại sao cậu lại mong ngóng trưởng thành?”
“Trưởng thành rồi, có thể tớ sẽ có được rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Cậu cần nhiều tiền thế làm gì?”
“Như thế tớ có thể cứu được rất nhiều rất nhiều người.”
“Không thành vấn đề, tớ có rất nhiều rất nhiều tiền, sau này tớ sẽ cho cậu tiêu tiền của tớ.” Tống Thu Hàn thường xuyên nói như thế, anh chưa từng hỏi cô tại sao lại muốn cứu rất nhiều rất nhiều người. Khi đó anh chỉ nghĩ cô thích làm người vĩ đại. Anh nghĩ cô quan tâ m đến vũ trụ, trái đất, loài người, nhưng lại không hề quan tâ m đến anh.
Lâm Xuân Nhi lại cười mỉm: “Ai là bạn thân của cậu là cậu đều cho tiêu tiền của mình à?”
Tống Thu Hàn đỏ mặt: “Tớ không phải là kẻ coi tiền như lá đa. Tớ chỉ cho người bạn thân nhất của mình tiêu tiền của tớ thôi, người bạn thân nhất của tớ cũng chỉ có một người.”
“Tớ là người bạn thân nhất đó của cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Còn thân hơn cả cậu với Trần Khoan Niên sao?”
“Đúng vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Xuân Nhi nghe được câu này thì phì cười.
Nước mắt của Tống Thu Hàn cứ chảy xuống không ngừng.
Trái tim của anh đau quá. Khi anh ở Mỹ, anh gọi điện đến nhà cô hết lần này đến khác nhưng lại không có ai bắt máy. Khi mọi hy vọng của anh đều hoá thành cát bụi, cuối cùng cũng quyết định sẽ không yêu cô nữa, muốn hận cô từ ngày này qua tháng nọ. Điều này đã khiến anh đánh mất những năm tháng vốn nên dùng để yêu thương cô. Khoảnh khắc này, anh đã tha thứ cho mọi lần thất hẹn của Lâm Xuân Nhi của năm mười sáu tuổi trong quá khứ, đồng thời quyết định sẽ mang theo mọi yêu thương trong đời này của mình mà bước về phía cô.
…
Tống Thu Hàn đứng ở dưới tầng đợi Lâm Xuân Nhi, thấy cô và Tiêu Muội đang đẩy vali du lịch đi ra, cô không thất hẹn.
Người không bao giờ thực hiện lời hẹn trong thời niên thiếu, sau khi trưởng thành đã không còn thất hẹn nữa.
Trên mặt Lâm Xuân Nhi là nụ cười tươi rói, quyết tâm muốn có được một kỳ nghỉ thật vui vẻ. Tống Thu Hàn cầm lấy vali của hai người rồi bỏ vào trong cốp xe. Tiêu Muội đẩy Lâm Xuân Nhi ngồi ở ghế lái phụ, còn mình thì ngồi ở ghế sau. Lâm Xuân Nhi đưa tay ra trước mặt, ánh mặt trời chói chang, cô khẽ nói một câu: “Xuất phát thôi!” Hôm trước còn vì sáu mươi triệu mà hùng dũng xông pha, nay lại biến thành một người ngây thơ rồi.
Lâm Xuân Nhi chụp một bức hình thành phố này vào buổi sáng rồi gửi vào trong nhóm, cô nói một câu: “Chuyến du lịch tốt nghiệp muộn màng.”
Tiêu Muội dí mặt lại gần chỗ ngồi của cô: “Năm đó ban đầu chúng ta vốn định đi đến Hulunbuir. Nhưng tiếc là lúc đó không đi được, cũng không biết sau này liệu có cơ hội đi nữa không?”
Lâm Xuân Nhi đã từng đến Hulunbuir, không chỉ một lần. Gió trên thảo nguyên thổi vào mặt cô. Thỉnh thoảng cô lại đứng ở chỗ tầng mây thấp trời cao nhớ về những thiếu niên năm đó túm tụm chơi chung với nhau, ngòi bút của họ khoanh một vòng trên bản đồ, cuối cùng ao ước nói: “Chúng ta đi Hulunbuir đi!” Cô có một sự yêu thích đặc biệt với nơi này. Cô từng sống ở nhà dân, cầm một cuốn sách, một bình nước, buổi sáng cưỡi ngựa lùa đàn dê ra khỏi chuồng, tìm một gốc cổ thụ, hễ đặt mông xuống là ngồi suốt một ngày dài. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ ngồi ngẩn người ở nơi đó, nói với những đám mây trải dài trên bầu trời, thảo nguyên rộng mênh mông cùng với những đóa hoa nhỏ không biết tên mọc trên thảo nguyên rằng: Đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của chúng ta.
Nhưng tiếc là những người của năm đó đều đã mỗi người một phương trời.
“Còn nhiều cơ hội mà, nhưng chắc Tống Thu Hàn sẽ không có nữa. Nhưng chúng ta cũng có thể chụp ảnh cho cậu ấy xem.” Lâm Xuân Nhi không kìm nổi cảm giác vui vẻ trong lòng. Cô vất vả khổ sở suốt ngần ấy năm chỉ vì kỳ nghỉ khó mà có được này.
“Tại sao tớ lại không có cơ hội?” Tống Thu Hàn tháo kính râm xuống nhìn cô, mắt anh hơi đỏ, như thể đã có một đêm mất ngủ.
“Chẳng phải cậu sắp phải về lại Mỹ rồi sao?” Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu hỏi anh.
“Tớ không về lại Mỹ nữa, cho dù có về thì cũng chỉ là tạm thời họp thôi.” Tống Thu Hàn lái xe, anh biết Lâm Xuân Nhi đang vô cùng khó hiểu nhìn mình. Lúc dừng đèn đỏ, anh đạp phanh, nhìn cô rồi nói: “Tớ không đi nữa.” Anh nói một cách bình tĩnh, như thể đang nhắc đến một chuyện bình thường vậy.
“Tại sao?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Chẳng phải cậu nói về nước làm việc một thời gian, sau đó vẫn phải quay trở về sao?”
Tống Thu Hàn lại mỉm cười, anh giơ tay vỗ nhẹ vào gáy cô, hệt như đang nói chuyện với một đứa trẻ: “Cậu quản nhiều chuyện ghê.”
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt.
Tiêu Muội ở đằng sau hứng thú nhìn hai người họ một lúc lâu, sau đó còn len lén nhắn tin cho Trần Khoan Niên: “Tống Thu Hàn nói cậu ấy không về Mỹ nữa kìa.”
“Anh biết rồi.” Trần Khoan Niên trả lời rất nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh biết rồi ư? Tại sao?” Tiêu Muội hỏi xong lại cảm thấy hình như không nhất thiết cho lắm, dường như đáp án đã rất rõ ràng rồi. Chẳng hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy rất vui mừng.
“Bởi vì Tống Thu Hàn muốn ở lại trong nước, sau khi tan làm có thể đi ăn lẩu cùng với vài ba người bạn thân.” Trần Khoan Niên từng hứa với Tống Thu Hàn sẽ không nói, nhưng anh ta thế này cũng coi như nói rất rõ ràng rồi.
“Vì Xuân Nhi sao?” Tiêu Muội hỏi.
Trần Khoan Niên không trả lời cô ấy. Tiêu Muội thông minh như thế, đã đoán đúng rồi.
Tiêu Muội cất điện thoại đi, ngồi ở ghế sau, lúc thì nhìn Tống Thu Hàn, lúc lại nhìn Lâm Xuân Nhi. Cô ấy luôn cảm thấy giữa hai người họ có rất nhiều chuyện có thể nói, đột nhiên cô ấy lại thấy rất mong chờ vào chuyến du lịch lần này.
Tống Thu Hàn đỗ xe trong gara của sân bay, anh xuống xe lấy vali của hai người xuống trước. Trần Khoan Niên đã đứng đợi ở đó từ trước, vội vàng mở xe cho hai cô gái, sau đó cất tiếng trêu: “Thưa hai quý cô tôn quý, chuyến du lịch lần này do hai người chúng tớ phụ trách. Nếu trong chuyến du lịch này có bất kỳ vấn đề gì, hoan nghênh mọi người tới tìm tớ bất cứ lúc nào.”
“Cậu không tốn một hào nào, phải làm trâu làm ngựa cho mấy cậu ấy thôi.” Tống Thu Hàn thản nhiên liếc nhìn anh ta. Tất nhiên vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh cũng không thể nào thoát khỏi cái nhìn của Trần Khoan Niên, anh ta cố tình kéo anh đi vài bước rồi hỏi: “Làm gì thế, tối qua ấy.”
“Chẳng có gì cả.” Tống Thu Hàn đeo kính, nhằm che đi sự mệt mỏi của mình: “Đi thôi!”
Đi thôi, bắt đầu chuyến du lịch không bao giờ kết thúc này thôi!
Lâm Xuân Nhi ngồi gần cửa sổ, Tống Thu Hàn ngồi ngay bên cạnh cô. Anh nhớ trong chuyên đề kia của cô có nói: Tớ muốn đứng trên sân thượng tiễn cậu. Sân thượng rất cao, tớ vừa vươn tay là chạm được tới máy bay chở cậu đi. Tớ sẽ cản máy bay lại, tìm được cậu, nói với cậu rằng: Tạm biệt, cậu thiếu niên!
Bây giờ không cần nói tạm biệt nữa, tớ đang ngồi ngay bên cạnh cậu rồi.
Tống Thu Hàn nhìn góc nghiêng của Lâm Xuân Nhi, nghĩ đến cô thiếu nữ chưa từng biết sân bay là gì nay đã đi khắp thế giới rồi, cô thiếu nữ không nỡ bỏ tiền bắt taxi đến sân bay mà muốn đi xe điện đến, nay đã giúp đỡ được rất nhiều người thoát khỏi cái nghèo hướng tới tương lai. Cô thiếu nữ nói từ nay trở về sau sẽ không thể vượt qua được mùa hè nào nữa, nay đã trở thành nữ vương có thể vượt qua được mọi chông gai. Cô thiếu nữ đó thật sự rất giỏi. Cô đã có tiền, cô đã cứu được rất nhiều rất nhiều người, cũng hoàn thành được tâm nguyện thời niên thiếu.
Sau khi máy bay cất cánh, đột nhiên Tống Thu Hàn gọi tên Lâm Xuân Nhi: “Lâm Xuân Nhi.”
“Hả?” Lâm Xuân Nhi ngoảnh đầu lại nhìn anh, giống như năm đó cô quay đầu lại, gác cằm lên trên bàn học của anh. Sạch sẽ, trong trẻo và dịu dàng.
Tống Thu Hàn thật sự rất thích vẻ mặt đó của cô. Anh dịch lại gần Lâm Xuân Nhi, sợ cô không nghe rõ những lời kế tiếp của mình: “Lâm Xuân Nhi, tớ có bí mật này muốn nói với cậu.”
“Gì cơ?”
“Tối trước ngày tốt nghiệp, tớ đã viết chữ sau lưng cậu đấy, tớ đã viết…” Tống Thu Hàn ngừng lại một chút rồi khàn giọng nói: “Tớ yêu cậu.”
Tống Thu Hàn vẫn luôn đợi một thời cơ. Anh của năm mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, mười tám tuổi vẫn luôn đợi một thời cơ. Anh muốn sau khi giành được chiến thắng trong trận thi đấu bóng rổ sẽ nói cho cô biết anh thích cô. Anh muốn nói cho cô biết mình yêu cô trong buổi lễ trưởng thành, anh muốn đợi khi nào cô đến sân bay, nói cho cô biết mình sẽ không đi nữa. Anh vẫn luôn đợi một thời cơ, thế nhưng anh đã bỏ lỡ tất cả. Những phẫn nộ, dũng cảm, ấu trĩ, không chịu nổi cú sốc thời niên thiếu. Những năm tháng dài đằng đẵng anh từng trải qua, cuối cùng anh cũng hiểu điều người trước mặt mình cần là gì. Anh cũng từng hy vọng mình có thể chậm rãi đi cùng cô, từ từ yêu lấy trái tim chằng chịt vết thương của cô, nhưng anh không đợi nổi nữa. Chuyên đề của cô đã đánh anh tan tác, anh không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa, anh chỉ muốn nói cho cô biết: Tống Thu Hàn yêu Lâm Xuân Nhi, anh muốn được ôm cô vào lòng, không muốn lãng phí thêm một giây một phút nào nữa. Sẽ không bao giờ có được thời cơ tốt nhất. Thời cơ tốt nhất là hiện tại.
Con tim của Lâm Xuân Nhi đập thình thịch thình thịch. Tiếng nhịp đập trái tim khiến cô choáng váng. Cô cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi trái tim của mình chưa từng đập mạnh đến thế. Hình như sau khi Tống Thu Hàn rời đi, thời đại thiếu nữ của cô cũng kết thúc. Những năm qua cô bước từng bước qua đống bùn lầy, cơ thể chằng chịt vết thương nhưng lại vô cùng kiên định. Cũng đã lâu rồi cô không còn nhớ dáng vẻ của mình khi mình yêu một người là thế nào. Nhưng Tống Thu Hàn lại giống hệt như năm đó, để mình xuất hiện trước mặt cô một trong một dáng vẻ mới mẻ rồi nói với cô: “Cậu nhìn đi, tớ là một người như thế đó, một người cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu cũng không thể nào quên được.”
Tống Thu Hàn nhìn khoé mắt đỏ hoe của Lâm Xuân Nhi trước mặt mình. Dường như cô có rất nhiều ấm ức muốn nói cho anh biết. Anh vươn tay chạm vào gò má cô, đầu ngón tay dịu dàng vu ốt v e làn da của cô, cũng không dám mạnh tay, sau cùng anh dịu dàng cất tiếng: “Bé con, đừng khóc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro