Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 70
Cô Nương Đừng Khóc
2024-07-12 20:25:29
Lúc Phương Gia Lỵ mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra, cô ta đang nằm trên chiếc giường xa lạ, tối hôm qua kết bạn với mấy người nước ngoài nên uống rất nhiều rượu. Cô ta cố gắng nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cô ta say rượu, một người bạn trong đó đề nghị đưa về, sau đó là những đoạn ngắn lộn xộn. Người bạn kia ở trên người cô ta, hình như họ đã nói rất nhiều dirty talk, cô ta khá điên cuồng.
Phương Gia Lỵ giật mình một lúc lâu mới xác định tối hôm qua mình đã thật sự mất khống chế. Cô ta tìm được di động, nhìn thấy tin nhắn người bạn kia gửi tới: “Em điên quá, nhưng anh thích.”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Có đeo bao không?” Phương Gia Lỵ không nhớ rõ chi tiết, sau khi bình tĩnh lại mới nhớ tới vấn đề an toàn.
“Đương nhiên rồi.”
“Ném ở đâu rồi?”
“Trong thùng rác.”
Phương Gia Lỵ nhảy xuống giường, lục thùng rác nhìn thấy áo mưa bên trong thì hơi thả lỏng. Nhớ lại hình như tối hôm qua có gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn, lại cầm di động lên thấy được những lời mình đã nói.
“Có lòng tự trọng mới xứng làm người yêu.” Lần đầu tiên trong đời Phương Gia Lỵ cảm thấy nhục như thế, nằm trên giường khóc không thành tiếng.
Cô ta chưa từng làm chuyện thế này, Tống Thu Hàn đã ép cô ta điên rồi. Sự thờ ơ của anh ép cô ta phát điên. Còn cô ta, từ đây về sau sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt anh được rồi.
Qua một lúc lâu, Phương Gia Lỵ mới lau khô nước mắt rồi bước xuống giường, hôm nay còn phải bay sang nhà máy. Nhà máy kia là sản nghiệp ở Chiết Giang, sau cuộc họp báo, nhờ hiệu ứng ngôi sao của Kiều Hạn Văn mà đơn đặt hàng nhãn hiệu nội địa tăng vọt. Cô ta nhanh chóng lái xe về nhà, thay quần áo trang điểm, thấy vẫn còn dư thời gian nên mượn di động của dì giúp việc gọi cho Tống Thu Hàn.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc Phương Gia Lỵ nghe câu “xin chào” của Tống Thu Hàn, không ngờ cô ta lại hoảng hốt mất một lúc, giống như đã lâu lắm rồi không nghe được giọng anh.
“Là em, Phương Gia Lỵ đây.” Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài của Tống Thu Hàn, cô ta vội nói: “Tống Thu Hàn anh đừng dập máy, nghe em giải thích đã.”
“Tuy rằng nguyên nhân không quan trọng, nhưng cô nói đi.” Tống Thu Hàn không cảm thấy mình là người dịu dàng, nhưng Lâm Xuân Nhi khiến anh học được cách đồng cảm. Vì thế, căn cứ vào thái độ phải có “trách nhiệm với muôn dân”, anh vẫn không cúp máy.
“Tối hôm qua em say quá, xin lỗi. Em cũng không nhớ mình đã nói gì nữa, sáng nay tỉnh lại mới nhìn thấy.”
“Say rượu làm loạn cũng không tốt.” Tống Thu Hàn ngừng một lúc: “Tôi muốn nói với cô, cô cũng là người trưởng thành rồi, cô nên hiểu trong thế giới của người trưởng thành, tình cảm là điều không thể khống chế nhất. Giữa chúng ta vốn không có gì, tôi cũng không cho rằng trước kia mình đã làm chuyện gì khiến cô hiểu lầm, cho nên tôi khuyên cô đừng cố chấp nữa, sau này còn tiện gặp mặt.”
“Rốt cuộc em kém cô ta ở chỗ nào? Em không hiểu, vì sao cả anh lẫn Kiều Hạn Văn đều chỉ nhìn cô ta? Các anh bị cô ta bỏ bùa đúng không?”
Tống Thu Hàn nhíu mày, qua một lúc lâu sau mới nói: “Tôi vừa khuyên cô đừng cố chấp xong, bây giờ khuyên cô thêm một câu nữa, chuyện tôi yêu cô ấy, không liên quan gì đến cô cả. Vì yêu nên với tôi, cô ấy là người tỏa sáng nhất trên đời, không ai có thể so sánh. Cả tôi và cô đều biết sau này chúng ta khó tránh gặp nhau trên thương trường, đừng làm quá mức xấu hổ.” Rồi bình tĩnh dập máy.
Phương Gia Lỵ nhìn điện thoại trong tay, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Trước nay cô ta không phải người đa sầu đa cảm, một đường thuận buồm xuôi gió khiến cô ta cho rằng bản thân rất rộng rãi, bao dung, thậm chí từng tự xưng là cầm lên được thì buông xuống được, không có gì vướng bận. Nhưng bây giờ lại cảm thấy thất bại. Rốt cuộc cô ta thật lòng thật dạ yêu Tống Thu Hàn, hay là chấp niệm, si niệm, tham niệm, oán niệm, cô ta không phân biệt được. Hoặc là đều có hết.
Quả thật Tống Thu Hàn chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến cô ta hiểu lầm. Ngay từ lần đầu tiên cô ta gặp anh, người kia đã ít nói ít cười. Cô ta đứng gần anh một chút là anh sẽ lùi về sau một bước. Muốn nói với anh thêm vài câu, nhưng anh vẫn luôn luôn kiệm lời như vậy. Anh không chia sẻ lý tưởng và khát vọng cuộc đời với ai, sở thích thì lại càng không. Thậm chí lúc người hai nhà ngồi cùng nhau, anh luôn ngồi ở nơi xa nhất, lộ vẻ xa cách. Là cô ta cho rằng Tống Thu Hàn đang lạt mềm buộc chặt, cũng là vì cô ta từng thấy quá nhiều cặp môn đăng hộ đối, cho nên dần dần cho rằng đây là nhân duyên trời ban cho họ.
Nhưng mà, ông trời nào dễ dàng ban nhân duyên như vậy?
Dựa vào đâu mà ông trời lại ban nhân duyên?
Chỉ là tự luyến vậy thôi.
Phương Gia Lỵ lau nước mắt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân không tốt như những gì mình nghĩ. Tống Thu Hàn làm cô ta nghi ngờ bản thân, Lâm Xuân Nhi cũng làm cô ta nghi ngờ bản thân. Cuối cùng cô ta không nhịn được hỏi Kiều Hạn Văn: “Rốt cuộc công ty của Lâm Xuân Nhi làm gì? Cô ta giữ chức vụ gì trong đó? Anh biết gì về cô ta?”
Kiều Hạn Văn gửi lại một dấu chấm hỏi.
“Có lẽ nói chuyện này với anh không thỏa đáng lắm, nhưng tôi và Tống Thu Hàn là được cha mẹ hai bên hứa hôn, không ngờ anh ấy về nước trong thời gian ngắn như vậy đã bị Lâm Xuân Nhi nhanh tay chiếm trước. Tôi chỉ muốn biết tôi thua ở đâu.” Phương Gia Lỵ trả lời.
“Tra về Lão Yêu đi.” Kiều Hạn Văn chỉ trả lời lại mấy chữ đơn giản. Lúc nghe Phương Gia Lỵ hỏi vấn đề này, chênh lệch lập tức xuất hiện. Thái độ sống của Lâm Xuân Nhi giàu thanh thản và ý thơ, chỉ với điểm này thôi, Phương Gia Lỵ còn đang rối rắm Lâm Xuân Nhi tốt ở điểm nào đã không bì kịp rồi.
“Cảm ơn.”
Phương Gia Lỵ đi tra thật. Trước đây cô ta chẳng thèm tìm hiểu về Lâm Xuân Nhi. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Lâm Xuân Nhi ngồi trong xe bảo mẫu của Kiều Hạn Văn, không trang điểm, không lộ tài năng, chỉ là một cô gái bình thường. Sau đó mỗi lần gặp lại, người kia vẫn bình thường như vậy. Thậm chí Phương Gia Lỵ chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá cô.
Phương Gia Lỵ xem sơ yếu lý lịch của Lâm Xuân Nhi, tổng biên tập báo chí truyền thông, có nhiều chuyên đề nổi tiếng, người tiên phong trong ngành truyền thông. Nhưng trên mạng hiếm có ảnh chụp của cô, cô không thuyết trình công khai, không tham gia các hoạt động công khai, ở trên mạng, cô chỉ là một đống chữ. Phương Gia Lỵ tìm hiểu sâu hơn, thậm chí thấy được chuyên đề về thiếu niên, cùng với câu chuyện cuối cùng của Lão Yêu kia. Cuối cùng cô ta cũng biết mình thua ở đâu rồi, cô ta thua ở trình tự.
Thì ra là tình yêu say đắm thời niên thiếu.
Thì ra, từ nhiều năm trước Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cuối cùng Phương Gia Lỵ không chán chường nữa, thậm chí còn tiếp tục hừng hực ý chí chiến đấu.
…
Đêm ở thị trấn tơ tằm trọng điểm Nam Tầm, Trần Khoan Niên đề cử một trò chơi, một trò chơi rất đơn giản. Mỗi người viết mười câu hỏi rồi trộn chung lại với nhau, sau đó mỗi người rút bài, điểm thấp là thua, thua thì phải trả lời một câu hỏi.
Bốn người mỗi người chiếm một góc trong khách sạn suy nghĩ câu hỏi. Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng ai cũng nghiêm túc, căng như lúc đi học sắp phải thi vậy.
Người trưởng thành luôn thích đùa cợt trong những lúc nói thật, còn trong lúc đùa giỡn thì lại thể hiện sự chân thành. Hiếm khi có cơ hội tìm hiểu nhau, đương nhiên sẽ không dễ bỏ qua cơ hội này.
Bốn người bỏ câu hỏi vào trong hộp giấy, đồng loạt mỉm cười.
Lâm Xuân Nhi ngồi khoanh chân dưới đất: “Nào, nào nào, mau tới chơi thôi.”
“Có phải em viết câu hỏi quá đáng gì không?” Tống Thu Hàn thấy cô hưng phấn như vậy, rất khó để không nghi ngờ cô muốn giở chiêu trò khi phỏng vấn sâu vào trò chơi này. Anh cũng ngồi khoanh chân xuống bên cạnh, nghiêng đầu hỏi cô: “Em hỏi gì thế?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Vì để giữ tính công bằng của trò chơi, thứ lỗi cho em không thể tiết lộ cho anh biết.” Cô vô cùng nghiêm túc, con ngươi lóe sáng, khiến anh nghẹn họng
Tống Thu Hàn ho nhẹ: “Được thôi. Anh chỉ lo em thua thôi, dù sao trên giang hồ anh cũng có danh hiệu.”
“Danh hiệu gì?”
“Thánh bài New York.” Trần Khoan Niên ở bên cạnh nói chêm vào: “Tống Thu Hàn rút bài thì gần như không bao giờ thua.”
“Vậy còn cậu?” Lâm Xuân Nhi hỏi.
“Ngại quá, thần bài New York.” Trần Khoan Niên nhướng mày, còn chưa bắt đầu chơi đã đắc ý dào dạt rồi. Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội nhìn nhau, cuối cùng cũng biết vì sao anh ta đề nghị chơi trò này rồi, rõ ràng đang muốn tra hỏi hai người các cô.
“Chúng ta thảm rồi.” Tiêu Muội thở dài: “Bắt đầu đi.”
Ván thứ nhất, Lâm Xuân Nhi thua. Cô rút được một câu khá đơn giản: “Sang năm có kế hoạch đi du lịch gì?”
Lâm Xuân Nhi đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc tính, sau đó trả lời: “Tháng Tư năm sau muốn đến Huy Châu lần nữa, có thể tháng Mười sẽ đến Hy Lạp với mọi người trong công ty. Chỉ có hai kế hoạch này là chắc chắn thôi.”
“Em muốn đến trấn cổ Huy Châu lần nữa à?” Tống Thu Hàn ở bên cạnh hỏi cô: “Hôm nay mới nghe em nhắc đến đấy.”
“Đúng vậy. Mấy hôm trước đột nhiên có ý tưởng, nhưng vẫn chưa quyết định.”
“Em có kế hoạch đi du lịch mà lại không định dẫn bạn trai đi cùng à?” Tống Thu Hàn giả vờ sầm mặt, anh cũng không phải người có dục vọng khống chế mạnh, cũng biết Lâm Xuân Nhi hướng tới cuộc sống tự do và độc lập, anh chỉ giả vờ nghiêm túc trêu cô thôi.
“Đúng vậy, em muốn ngắm trai đẹp một mình.” Lâm Xuân Nhi cũng cười trêu anh, sau đó lấy di động ra gửi cho Tống Thu Hàn một tấm hình. Tống Thu Hàn mở lên xem, nhìn thấy Huy Châu mưa bụi, sương mù mênh mông, vườn hoa cải dầu vàng ươm thấm đẫm ý thơ đầu xuân, tường trắng ngói xám loang lổ dấu vết thời gian, dưới mái hiên én non đang đắp bùn xuân, một con chó già nằm dưới chân tường, người chăn trâu đội mũ đan tre đi qua đường làng, thêm cả hàng chữ phỏng theo thể chữ Tống màu trắng xám trên ảnh: Chân thành mời anh Tống, tháng Tư đồng hành. Tống Thu Hàn đã từng ôm chờ mong, chờ mong lúc Lâm Xuân Nhi suy nghĩ đến tương lai cũng có thể nhớ tới anh, nhưng anh cũng không ép buộc cô. Bây giờ nhìn thấy thứ này, anh chợt cảm thấy như dầu trộn với mật ong*, nếu giờ phút này chỉ có hai người họ, anh rất muốn ôm chầm lấy cô.
(*: Bắt nguồn từ Hồng Lâu Mộng, chỉ sự thân mật vui sướng)
Anh nhìn thêm một lúc lâu, sau đó dùng đầu ngón tay nâng cằm Lâm Xuân Nhi: “Em gửi thiệp mời cho anh đấy à?” Thiệp mời đặc biệt như vậy, là thẩm mỹ và thái độ của Lâm Xuân Nhi, làm Tống Thu Hàn cảm thấy mới lạ. Có nhiều lúc anh rất muốn chui vào đầu cô xem thử rốt cuộc bên trong chứa bao nhiêu ý tưởng kỳ diệu xuyên thời đại, lại giấu bao nhiêu chủ nghĩa lãng mạn chết người.
Lâm Xuân Nhi cười giòn tan: “Đang rảnh không có việc gì làm mà.”
Trần Khoan Niên lấy di động của Tống Thu Hàn qua xem, không nhịn được tấm tắc: “Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng lại bị hai người làm thành thế này, tớ đã làm sai gì hả?”
“Chẳng phải bọn tớ đeo tai nghe còn có thể nghe được tiếng hai người vào buổi tối sao?” Lâm Xuân Nhi bễ nghễ liếc anh ta, sau đó nắm tay Tiêu Muội: “Ngoan, không phải nói cậu đâu, tớ biết cậu chỉ là bất đắt dĩ.”
Tiêu Muội gật đầu: “Đúng vậy, tớ chỉ cùng quá hóa liều thôi.” Dáng vẻ rất muốn vạch ranh giới với Trần Khoan Niên.
Lúc này Trần Khoan Niên không muốn tham chiến, bèn la ó đòi chơi tiếp ván tiếp theo.
Ván tiếp theo, Tiêu Muội thua. Cô ấy rút được câu hỏi cũng không quá khó: “Đã yêu đương bao nhiêu lần?”
“Một lần.” Tiêu Muội nhanh chóng đáp.
“Trước anh?” Trần Khoan Niên hỏi.
“Đúng vậy.” Tiêu Muội đẩy mắt kính: “Bo thêm một câu trả lời đấy.”
Trần Khoan Niên còn muốn hỏi lại nhưng đã bị Lâm Xuân Nhi ngăn cản: “Chơi ăn gian à, trên giấy có hỏi mấy câu khác đâu. Ván tiếp theo.”
Vẫn là Tiêu Muội thua, cô ấy rút câu hỏi, thấy trên giấy viết: “Bạn có để ý bạn trai từng là người đào hoa không?” Câu này rõ ràng là do Trần Khoan Niên viết. Lâm Xuân Nhi ôm đầu gối nhìn Trần Khoan Niên. Mấy ngày nay anh ta và Tiêu Muội không vui vẻ gì, giờ thì cô đã hiểu đại khái ý đồ của Trần Khoan Niên rồi, anh ta muốn mượn cách này xem thái độ của Tiêu Muội, đồng thời cho bản thân cơ hội được thẳng thắn. Anh ta rất nghiêm túc với mối tìmh này. Sau đấy cô lại quay sang nhìn Tiêu Muội, cô ấy nghiêm túc nhìn Trần Khoan Niên, không giấu được vẻ phong độ trí thức: “Để ý.”
“Nếu quá khứ của bạn trai có thể viết thành một quyển sách dày, cậu có chia tay với anh ta không?” Lâm Xuân Nhi ho nhẹ hỏi Tiêu Muội.
Tiêu Muội nghiêm túc gật đầu: “Có.”
Phương Gia Lỵ giật mình một lúc lâu mới xác định tối hôm qua mình đã thật sự mất khống chế. Cô ta tìm được di động, nhìn thấy tin nhắn người bạn kia gửi tới: “Em điên quá, nhưng anh thích.”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Có đeo bao không?” Phương Gia Lỵ không nhớ rõ chi tiết, sau khi bình tĩnh lại mới nhớ tới vấn đề an toàn.
“Đương nhiên rồi.”
“Ném ở đâu rồi?”
“Trong thùng rác.”
Phương Gia Lỵ nhảy xuống giường, lục thùng rác nhìn thấy áo mưa bên trong thì hơi thả lỏng. Nhớ lại hình như tối hôm qua có gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn, lại cầm di động lên thấy được những lời mình đã nói.
“Có lòng tự trọng mới xứng làm người yêu.” Lần đầu tiên trong đời Phương Gia Lỵ cảm thấy nhục như thế, nằm trên giường khóc không thành tiếng.
Cô ta chưa từng làm chuyện thế này, Tống Thu Hàn đã ép cô ta điên rồi. Sự thờ ơ của anh ép cô ta phát điên. Còn cô ta, từ đây về sau sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt anh được rồi.
Qua một lúc lâu, Phương Gia Lỵ mới lau khô nước mắt rồi bước xuống giường, hôm nay còn phải bay sang nhà máy. Nhà máy kia là sản nghiệp ở Chiết Giang, sau cuộc họp báo, nhờ hiệu ứng ngôi sao của Kiều Hạn Văn mà đơn đặt hàng nhãn hiệu nội địa tăng vọt. Cô ta nhanh chóng lái xe về nhà, thay quần áo trang điểm, thấy vẫn còn dư thời gian nên mượn di động của dì giúp việc gọi cho Tống Thu Hàn.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc Phương Gia Lỵ nghe câu “xin chào” của Tống Thu Hàn, không ngờ cô ta lại hoảng hốt mất một lúc, giống như đã lâu lắm rồi không nghe được giọng anh.
“Là em, Phương Gia Lỵ đây.” Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài của Tống Thu Hàn, cô ta vội nói: “Tống Thu Hàn anh đừng dập máy, nghe em giải thích đã.”
“Tuy rằng nguyên nhân không quan trọng, nhưng cô nói đi.” Tống Thu Hàn không cảm thấy mình là người dịu dàng, nhưng Lâm Xuân Nhi khiến anh học được cách đồng cảm. Vì thế, căn cứ vào thái độ phải có “trách nhiệm với muôn dân”, anh vẫn không cúp máy.
“Tối hôm qua em say quá, xin lỗi. Em cũng không nhớ mình đã nói gì nữa, sáng nay tỉnh lại mới nhìn thấy.”
“Say rượu làm loạn cũng không tốt.” Tống Thu Hàn ngừng một lúc: “Tôi muốn nói với cô, cô cũng là người trưởng thành rồi, cô nên hiểu trong thế giới của người trưởng thành, tình cảm là điều không thể khống chế nhất. Giữa chúng ta vốn không có gì, tôi cũng không cho rằng trước kia mình đã làm chuyện gì khiến cô hiểu lầm, cho nên tôi khuyên cô đừng cố chấp nữa, sau này còn tiện gặp mặt.”
“Rốt cuộc em kém cô ta ở chỗ nào? Em không hiểu, vì sao cả anh lẫn Kiều Hạn Văn đều chỉ nhìn cô ta? Các anh bị cô ta bỏ bùa đúng không?”
Tống Thu Hàn nhíu mày, qua một lúc lâu sau mới nói: “Tôi vừa khuyên cô đừng cố chấp xong, bây giờ khuyên cô thêm một câu nữa, chuyện tôi yêu cô ấy, không liên quan gì đến cô cả. Vì yêu nên với tôi, cô ấy là người tỏa sáng nhất trên đời, không ai có thể so sánh. Cả tôi và cô đều biết sau này chúng ta khó tránh gặp nhau trên thương trường, đừng làm quá mức xấu hổ.” Rồi bình tĩnh dập máy.
Phương Gia Lỵ nhìn điện thoại trong tay, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Trước nay cô ta không phải người đa sầu đa cảm, một đường thuận buồm xuôi gió khiến cô ta cho rằng bản thân rất rộng rãi, bao dung, thậm chí từng tự xưng là cầm lên được thì buông xuống được, không có gì vướng bận. Nhưng bây giờ lại cảm thấy thất bại. Rốt cuộc cô ta thật lòng thật dạ yêu Tống Thu Hàn, hay là chấp niệm, si niệm, tham niệm, oán niệm, cô ta không phân biệt được. Hoặc là đều có hết.
Quả thật Tống Thu Hàn chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến cô ta hiểu lầm. Ngay từ lần đầu tiên cô ta gặp anh, người kia đã ít nói ít cười. Cô ta đứng gần anh một chút là anh sẽ lùi về sau một bước. Muốn nói với anh thêm vài câu, nhưng anh vẫn luôn luôn kiệm lời như vậy. Anh không chia sẻ lý tưởng và khát vọng cuộc đời với ai, sở thích thì lại càng không. Thậm chí lúc người hai nhà ngồi cùng nhau, anh luôn ngồi ở nơi xa nhất, lộ vẻ xa cách. Là cô ta cho rằng Tống Thu Hàn đang lạt mềm buộc chặt, cũng là vì cô ta từng thấy quá nhiều cặp môn đăng hộ đối, cho nên dần dần cho rằng đây là nhân duyên trời ban cho họ.
Nhưng mà, ông trời nào dễ dàng ban nhân duyên như vậy?
Dựa vào đâu mà ông trời lại ban nhân duyên?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là tự luyến vậy thôi.
Phương Gia Lỵ lau nước mắt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân không tốt như những gì mình nghĩ. Tống Thu Hàn làm cô ta nghi ngờ bản thân, Lâm Xuân Nhi cũng làm cô ta nghi ngờ bản thân. Cuối cùng cô ta không nhịn được hỏi Kiều Hạn Văn: “Rốt cuộc công ty của Lâm Xuân Nhi làm gì? Cô ta giữ chức vụ gì trong đó? Anh biết gì về cô ta?”
Kiều Hạn Văn gửi lại một dấu chấm hỏi.
“Có lẽ nói chuyện này với anh không thỏa đáng lắm, nhưng tôi và Tống Thu Hàn là được cha mẹ hai bên hứa hôn, không ngờ anh ấy về nước trong thời gian ngắn như vậy đã bị Lâm Xuân Nhi nhanh tay chiếm trước. Tôi chỉ muốn biết tôi thua ở đâu.” Phương Gia Lỵ trả lời.
“Tra về Lão Yêu đi.” Kiều Hạn Văn chỉ trả lời lại mấy chữ đơn giản. Lúc nghe Phương Gia Lỵ hỏi vấn đề này, chênh lệch lập tức xuất hiện. Thái độ sống của Lâm Xuân Nhi giàu thanh thản và ý thơ, chỉ với điểm này thôi, Phương Gia Lỵ còn đang rối rắm Lâm Xuân Nhi tốt ở điểm nào đã không bì kịp rồi.
“Cảm ơn.”
Phương Gia Lỵ đi tra thật. Trước đây cô ta chẳng thèm tìm hiểu về Lâm Xuân Nhi. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Lâm Xuân Nhi ngồi trong xe bảo mẫu của Kiều Hạn Văn, không trang điểm, không lộ tài năng, chỉ là một cô gái bình thường. Sau đó mỗi lần gặp lại, người kia vẫn bình thường như vậy. Thậm chí Phương Gia Lỵ chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá cô.
Phương Gia Lỵ xem sơ yếu lý lịch của Lâm Xuân Nhi, tổng biên tập báo chí truyền thông, có nhiều chuyên đề nổi tiếng, người tiên phong trong ngành truyền thông. Nhưng trên mạng hiếm có ảnh chụp của cô, cô không thuyết trình công khai, không tham gia các hoạt động công khai, ở trên mạng, cô chỉ là một đống chữ. Phương Gia Lỵ tìm hiểu sâu hơn, thậm chí thấy được chuyên đề về thiếu niên, cùng với câu chuyện cuối cùng của Lão Yêu kia. Cuối cùng cô ta cũng biết mình thua ở đâu rồi, cô ta thua ở trình tự.
Thì ra là tình yêu say đắm thời niên thiếu.
Thì ra, từ nhiều năm trước Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cuối cùng Phương Gia Lỵ không chán chường nữa, thậm chí còn tiếp tục hừng hực ý chí chiến đấu.
…
Đêm ở thị trấn tơ tằm trọng điểm Nam Tầm, Trần Khoan Niên đề cử một trò chơi, một trò chơi rất đơn giản. Mỗi người viết mười câu hỏi rồi trộn chung lại với nhau, sau đó mỗi người rút bài, điểm thấp là thua, thua thì phải trả lời một câu hỏi.
Bốn người mỗi người chiếm một góc trong khách sạn suy nghĩ câu hỏi. Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng ai cũng nghiêm túc, căng như lúc đi học sắp phải thi vậy.
Người trưởng thành luôn thích đùa cợt trong những lúc nói thật, còn trong lúc đùa giỡn thì lại thể hiện sự chân thành. Hiếm khi có cơ hội tìm hiểu nhau, đương nhiên sẽ không dễ bỏ qua cơ hội này.
Bốn người bỏ câu hỏi vào trong hộp giấy, đồng loạt mỉm cười.
Lâm Xuân Nhi ngồi khoanh chân dưới đất: “Nào, nào nào, mau tới chơi thôi.”
“Có phải em viết câu hỏi quá đáng gì không?” Tống Thu Hàn thấy cô hưng phấn như vậy, rất khó để không nghi ngờ cô muốn giở chiêu trò khi phỏng vấn sâu vào trò chơi này. Anh cũng ngồi khoanh chân xuống bên cạnh, nghiêng đầu hỏi cô: “Em hỏi gì thế?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Vì để giữ tính công bằng của trò chơi, thứ lỗi cho em không thể tiết lộ cho anh biết.” Cô vô cùng nghiêm túc, con ngươi lóe sáng, khiến anh nghẹn họng
Tống Thu Hàn ho nhẹ: “Được thôi. Anh chỉ lo em thua thôi, dù sao trên giang hồ anh cũng có danh hiệu.”
“Danh hiệu gì?”
“Thánh bài New York.” Trần Khoan Niên ở bên cạnh nói chêm vào: “Tống Thu Hàn rút bài thì gần như không bao giờ thua.”
“Vậy còn cậu?” Lâm Xuân Nhi hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngại quá, thần bài New York.” Trần Khoan Niên nhướng mày, còn chưa bắt đầu chơi đã đắc ý dào dạt rồi. Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội nhìn nhau, cuối cùng cũng biết vì sao anh ta đề nghị chơi trò này rồi, rõ ràng đang muốn tra hỏi hai người các cô.
“Chúng ta thảm rồi.” Tiêu Muội thở dài: “Bắt đầu đi.”
Ván thứ nhất, Lâm Xuân Nhi thua. Cô rút được một câu khá đơn giản: “Sang năm có kế hoạch đi du lịch gì?”
Lâm Xuân Nhi đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc tính, sau đó trả lời: “Tháng Tư năm sau muốn đến Huy Châu lần nữa, có thể tháng Mười sẽ đến Hy Lạp với mọi người trong công ty. Chỉ có hai kế hoạch này là chắc chắn thôi.”
“Em muốn đến trấn cổ Huy Châu lần nữa à?” Tống Thu Hàn ở bên cạnh hỏi cô: “Hôm nay mới nghe em nhắc đến đấy.”
“Đúng vậy. Mấy hôm trước đột nhiên có ý tưởng, nhưng vẫn chưa quyết định.”
“Em có kế hoạch đi du lịch mà lại không định dẫn bạn trai đi cùng à?” Tống Thu Hàn giả vờ sầm mặt, anh cũng không phải người có dục vọng khống chế mạnh, cũng biết Lâm Xuân Nhi hướng tới cuộc sống tự do và độc lập, anh chỉ giả vờ nghiêm túc trêu cô thôi.
“Đúng vậy, em muốn ngắm trai đẹp một mình.” Lâm Xuân Nhi cũng cười trêu anh, sau đó lấy di động ra gửi cho Tống Thu Hàn một tấm hình. Tống Thu Hàn mở lên xem, nhìn thấy Huy Châu mưa bụi, sương mù mênh mông, vườn hoa cải dầu vàng ươm thấm đẫm ý thơ đầu xuân, tường trắng ngói xám loang lổ dấu vết thời gian, dưới mái hiên én non đang đắp bùn xuân, một con chó già nằm dưới chân tường, người chăn trâu đội mũ đan tre đi qua đường làng, thêm cả hàng chữ phỏng theo thể chữ Tống màu trắng xám trên ảnh: Chân thành mời anh Tống, tháng Tư đồng hành. Tống Thu Hàn đã từng ôm chờ mong, chờ mong lúc Lâm Xuân Nhi suy nghĩ đến tương lai cũng có thể nhớ tới anh, nhưng anh cũng không ép buộc cô. Bây giờ nhìn thấy thứ này, anh chợt cảm thấy như dầu trộn với mật ong*, nếu giờ phút này chỉ có hai người họ, anh rất muốn ôm chầm lấy cô.
(*: Bắt nguồn từ Hồng Lâu Mộng, chỉ sự thân mật vui sướng)
Anh nhìn thêm một lúc lâu, sau đó dùng đầu ngón tay nâng cằm Lâm Xuân Nhi: “Em gửi thiệp mời cho anh đấy à?” Thiệp mời đặc biệt như vậy, là thẩm mỹ và thái độ của Lâm Xuân Nhi, làm Tống Thu Hàn cảm thấy mới lạ. Có nhiều lúc anh rất muốn chui vào đầu cô xem thử rốt cuộc bên trong chứa bao nhiêu ý tưởng kỳ diệu xuyên thời đại, lại giấu bao nhiêu chủ nghĩa lãng mạn chết người.
Lâm Xuân Nhi cười giòn tan: “Đang rảnh không có việc gì làm mà.”
Trần Khoan Niên lấy di động của Tống Thu Hàn qua xem, không nhịn được tấm tắc: “Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng lại bị hai người làm thành thế này, tớ đã làm sai gì hả?”
“Chẳng phải bọn tớ đeo tai nghe còn có thể nghe được tiếng hai người vào buổi tối sao?” Lâm Xuân Nhi bễ nghễ liếc anh ta, sau đó nắm tay Tiêu Muội: “Ngoan, không phải nói cậu đâu, tớ biết cậu chỉ là bất đắt dĩ.”
Tiêu Muội gật đầu: “Đúng vậy, tớ chỉ cùng quá hóa liều thôi.” Dáng vẻ rất muốn vạch ranh giới với Trần Khoan Niên.
Lúc này Trần Khoan Niên không muốn tham chiến, bèn la ó đòi chơi tiếp ván tiếp theo.
Ván tiếp theo, Tiêu Muội thua. Cô ấy rút được câu hỏi cũng không quá khó: “Đã yêu đương bao nhiêu lần?”
“Một lần.” Tiêu Muội nhanh chóng đáp.
“Trước anh?” Trần Khoan Niên hỏi.
“Đúng vậy.” Tiêu Muội đẩy mắt kính: “Bo thêm một câu trả lời đấy.”
Trần Khoan Niên còn muốn hỏi lại nhưng đã bị Lâm Xuân Nhi ngăn cản: “Chơi ăn gian à, trên giấy có hỏi mấy câu khác đâu. Ván tiếp theo.”
Vẫn là Tiêu Muội thua, cô ấy rút câu hỏi, thấy trên giấy viết: “Bạn có để ý bạn trai từng là người đào hoa không?” Câu này rõ ràng là do Trần Khoan Niên viết. Lâm Xuân Nhi ôm đầu gối nhìn Trần Khoan Niên. Mấy ngày nay anh ta và Tiêu Muội không vui vẻ gì, giờ thì cô đã hiểu đại khái ý đồ của Trần Khoan Niên rồi, anh ta muốn mượn cách này xem thái độ của Tiêu Muội, đồng thời cho bản thân cơ hội được thẳng thắn. Anh ta rất nghiêm túc với mối tìmh này. Sau đấy cô lại quay sang nhìn Tiêu Muội, cô ấy nghiêm túc nhìn Trần Khoan Niên, không giấu được vẻ phong độ trí thức: “Để ý.”
“Nếu quá khứ của bạn trai có thể viết thành một quyển sách dày, cậu có chia tay với anh ta không?” Lâm Xuân Nhi ho nhẹ hỏi Tiêu Muội.
Tiêu Muội nghiêm túc gật đầu: “Có.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro