Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 82

Cô Nương Đừng Khóc

2024-07-12 20:25:29

Bạn gái bí ẩn của Kiều Hạn Văn bị phơi bày.

Đề tài này đủ gây sốc, thoáng chốc đã nổ ầm trên mạng, server của nhiều công ty bị tê liệt. Nội dung cũng đủ chân thật, paparazzi canh chừng ba tháng, cuối cùng cũng bắt quả tang người trong lòng Kiều Hạn Văn. Có mấy tấm ảnh chụp, một tấm là trong buổi họp báo, Kiều Hạn Văn cầm một bó hoa bước về phía một cô gái; một tấm là trên phố đêm khuya, cô gái ấy đứng đối diện Kiều Hạn Văn, nhìn anh ta bằng ánh mắt thâm tình, Kiều Hạn Văn có vẻ cúi đầu hôn môi cô ấy; tấm cuối cùng là bên ngoài nhà Kiều Hạn Văn, anh ta vươn tay vén mái tóc bị gió thổi rối bù của cô gái.

- --ĐỌC FULL TẠI ---

Lâm Xuân Nhi đang trò chuyện công việc với Lương Ngộ, cúi đầu thấy di động đề xuất bèn thuận tay mở lên xem, sau đó thấy được ảnh của mình. Tất cả ảnh chụp đều là canh góc chụp ảnh, nhét chữ vào miệng. Cô nói một tiếng xin lỗi với Lương Ngộ rồi đứng dậy đi ra ngoài, gọi điện cho Kiều Hạn Văn. Bên kia bắt máy, cô lập tức hỏi anh ta: “Thế này là thế nào?”

“Cái gì?” Kiều Hạn Văn vừa kết thúc một cảnh quay, không hiểu cô đang nói gì.

“Tôi hỏi anh, tin đồn của tôi và anh trên mạng rốt cuộc là sao?”

“Tin đồn gì?”

“Bây giờ anh lên mạng đi, sau đó nói cho tôi anh có biết chuyện này không?” Lâm Xuân Nhi rất ít khi nghiêm túc như vậy, khi cô nghiêm túc đa phần là tức giận.

Kiều Hạn Văn mở di động thì thấy tin tức về mình và Lâm Xuân Nhi tràn lan khắp nơi. Anh ta cau mày, ngước mắt nhìn Vương Cẩn đang chờ bên ngoài, sau đó nói với Lâm Xuân Nhi: “Bất kể cô tin hay không, tôi không biết.”

“Ok. Vậy tôi yêu cầu anh bác bỏ tin đồn.”

“Được.”

“Khi nào?”

“Hôm nay phòng làm việc sẽ chuẩn bị bài đăng, ngày mai bác bỏ tin đồn.”

Kiều Hạn Văn cúp điện thoại, đi đến trước mặt Vương Cẩn: “Chị làm à?”

“Gì cơ?”

“Tin đồn của tôi và Lâm Xuân Nhi, chị hướng dẫn cho phóng viên kia đăng báo à?”

“Tôi tưởng cậu muốn thế.”

Kiều Hạn Văn cười mỉa: “Vương Cẩn.” Đây là lần thứ hai anh ta gọi thẳng tên cô ấy, lần đầu tiên là rất nhiều năm về trước, khi anh ta từng đánh mất cô gái mà anh ta yêu: “Vương Cẩn, chị có biết điều ghê tởm nhất của chị là gì không? Đó là chị vẫn luôn cho rằng chị hiểu tôi, thường xuyên tự ý quyết định thay tôi. Chị thì biết cái đếch gì? Chị là cái thá gì?” Kiều Hạn Văn đá văng ghế đẩu bên cạnh: “Đi chuẩn bị bài thanh minh bác bỏ tin đồn ngay.”

“Cậu bình tĩnh lại chút đi.” Vương Cẩn nói: “Chỉ là tin đồn tình cảm thôi.”

“Là tin đồn tình cảm của tôi và Lâm Xuân Nhi. Chị khiến tôi cảm thấy ghê tởm.” Ánh mắt Kiều Hạn Văn lạnh băng: “Chị còn muốn quyết định thay tôi đến khi nào nữa? Chị có thể kiểm soát thủ đoạn và cả cái tâm tư dơ bẩn của chị lại không!”

“Đây là nơi công cộng, Kiều Hạn Văn, nếu cậu muốn cãi nhau với tôi thì chúng ta lên xe cãi nhau.”

“Cmn, chị đi theo tôi!” Giờ phút này Kiều Hạn Văn thật sự chán ghét Vương Cẩn, anh ta từng có ý định hủy hoại mối quan hệ của Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn, nhưng khi anh ta thấy vết chai trên ngón giữa của Lâm Xuân Nhi, đó là bằng chứng cho quá trình phấn đấu vất vả của cô từ trước đến nay, khi đó anh ta nổi lòng trắc ẩn, lần đầu tiên trong đời không muốn vì dụ/c vọng ích kỷ của bản thân mà hủy hoại một Lâm Xuân Nhi tốt đẹp như thế. Nhưng Vương Cẩn lại làm chuyện này sau lưng anh ta!

Kiều Hạn Văn đóng sầm cửa xe bảo mẫu, nhấn Vương Cẩn lên ghế ngồi: “Chị nói đi! Chị đang muốn làm cái chó gì!”

“Cậu muốn ngủ với cô ấy! Tôi giúp cậu một tay thôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi không cần chị giúp! Chị là cái thá gì?”

“Kiều Hạn Văn!” Mắt Vương Cẩn đỏ lên: “Cậu đừng nói chuyện không suy nghĩ buông lời tổn thương người khác.”

“Tôi làm tổn thương chị hả? Khi chị bảo tên phóng viên kia đăng báo có nghĩ tới khả năng sẽ làm tổn thương Lâm Xuân Nhi không? Chị có nghĩ tới không?”

“Lâm Xuân Nhi! Lâm Xuân Nhi! Lâm Xuân Nhi! Cậu há miệng ngậm miệng chỉ toàn là Lâm Xuân Nhi! Tôi đi theo cậu mười mấy năm mà vẫn không bằng Lâm Xuân Nhi mới quen biết mấy tháng sao?” Cuối cùng Vương Cẩn bật khóc.

“Chị muốn nghe lời thật chứ gì? Hửm?” Kiều Hạn Văn bóp má Vương Cẩn, đến gần môi cô ấy: “Lời thật là chị không bằng! Lâm Xuân Nhi chưa bao giờ như chị, chị hao hết tâm tư chẳng phải là muốn lên giường với tôi sao? Được, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn chị.” Kiều Hạn Văn vươn tay kéo áo Vương Cẩn, khiến cô ấy chống cự dữ dội: “Kiều Hạn Văn cậu đừng như vậy!” Cô ấy vừa đá vừa cắn Kiều Hạn Văn, cuối cùng cũng thoát khỏi dưới thân anh ta: “Cậu muốn bác bỏ tin đồn chứ gì? Được, tôi sẽ đi thu xếp, ngày mai sẽ đăng bài viết.”

Vương Cẩn chỉnh lại quần áo, lau khô nước mắt trên mặt: “Chúc cậu được thỏa lòng ước nguyện.”

Cô ấy xuống xe bảo mẫu, ngồi vào xe của mình, khởi động xe.

Đây là một cuộc giao dịch.

Một cuộc giao dịch giữa cô ấy và người khác, để Kiều Hạn Văn có thể nâng cao một bước. Cô ấy không ngờ Kiều Hạn Văn sẽ có phản ứng như vậy, còn nói nhiều câu làm tổn thương người khác đến thế. Vương Cẩn lại nhớ tới mấy năm quá khứ, cô ấy và Kiều Hạn Văn lội mưa lội gió, giúp anh ta kiếm tài nguyên, thảo luận đại sứ, giúp anh ta sớm được tự do tài chính. Nhưng Kiều Hạn Văn không nhớ tới cái tốt của cô ấy, anh ta mà nổi điên lên là sẽ giống hệt chó điên, không nể nang bất cứ ai.

Vương Cẩn nhanh chóng lái xe rời khỏi phim trường.

Kiều Hạn Văn bình tĩnh thật lâu rồi mới gọi điện cho Lâm Xuân Nhi: “Ngày mai sẽ đăng bài thông báo.”

“Được.” Giọng Lâm Xuân Nhi rất lạnh, vừa rồi cô còn suy nghĩ đối sách. Cô nhớ tới lúc ở trong nhà Kiều Hạn Văn, anh ta chặn đường cô trên hành lang, cùng với ở trong phòng tập thể thao, anh ta nhìn cô chằm chằm, rõ ràng muốn cởi hết quần áo của cô. Cô không tin Kiều Hạn Văn, bèn cầm di động gọi cho Tiểu Hỷ: “Thấy tin tức trên mạng chưa?”

“Thấy rồi ạ, rõ ràng là có kẻ muốn hại chúng ta. Lúc chụp mấy bức ảnh đó bọn em đều có mặt cơ mà.”

“Đúng vậy. Tìm hai chiếc máy ảnh tốt rồi bảo Vương Tầm chụp ảnh so sánh, đến cùng một địa điểm tìm góc độ chụp ảnh. Chờ chị trở về, chúng ta sẽ dùng phương pháp của mình để bác bỏ tin đồn.” Lâm Xuân Nhi nói.

“Vâng. Chị Xuân Nhi, chị không sao chứ?”

“Chị không sao. Tiểu Hỷ, cậu đừng quên, chị xuất thân là dân làm truyền thông, chút chuyện cỏn con ấy có đáng là gì.” Cô cúp điện thoại, nhớ tới Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn để ý Kiều Hạn Văn, lỡ anh thấy được mấy bài báo kia thì không biết có buồn hay không, thế nên cô gọi điện cho anh: “Tống Thu Hàn.”

“Sao vậy?” Tống Thu Hàn đang ăn cơm trưa trong văn phòng, nghe thấy tâm trạng Lâm Xuân Nhi không vui, bèn buông đũa: “Ai bắt nạt em?”

“Chuyện này em muốn đích thân nói với anh, em sợ anh thấy sẽ hiểu nhầm.”

“Hửm?”

“Trên mạng đang tràn ngập tin đồn tình cảm của em và Kiều Hạn Văn, mấy bức ảnh đó đều là canh góc chụp ảnh chứ không phải là thật. Mấy lần bọn em gặp nhau đều có mặt Tiểu Hỷ và Nhị Thiến, người đại diện Vương Cẩn của Kiều Hạn Văn cũng có mặt. Em không muốn anh nghĩ nhiều nên muốn đích thân báo với anh, bất kể Kiều Hạn Văn dùng cách nào để bác bỏ tin đồn thì em cũng sẽ dùng cách của mình để bác bỏ tin đồn. Em muốn anh tin tưởng em.” Lâm Xuân Nhi bỗng nhiên thấy tủi thân, họ mới yêu nhau được bao lâu mà đã bị cuốn vào vũng lầy này. Nếu là trước kia thì cô hoàn toàn không sợ, nhưng giờ đây cô đã có Tống Thu Hàn, có Tống Thu Hàn thì sẽ có nhược điểm.

Tống Thu Hàn im lặng không lên tiếng. Tất nhiên anh tin tưởng Lâm Xuân Nhi, người phụ nữ mà anh nâng niu trong lòng bàn tay rốt cuộc có nhân phẩm thế nào anh rõ hết, nhưng anh thương cho cô. Một mình cô lang bạt trong xã hội này, phải đối mặt với vô số chuyện khó khăn mà người thường không phải gặp.

“Tống Thu Hàn, anh…”

“Lâm Xuân Nhi, em đã quên lời anh từng nói với em rồi à? Bất cứ lúc nào, em đều có anh. Anh chỉ đang nghĩ em sẽ dùng cách nào để bác bỏ tin đồn. Có phải cuối tuần của chúng ta lại bị hụt không?”

Lâm Xuân Nhi thở dài một hơi, sau đó cười ra tiếng: “Tống Thu Hàn, anh không đứng đắn nhé. Em đang nói chuyện chính với anh đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây không phải chuyện chính, chuyện chính là đến ban đêm, em nằm bên cạnh anh.”

Nước mắt làm nhòe đôi mắt của Lâm Xuân Nhi, giọng cô khàn khàn: “Tống Thu Hàn, em rất yêu anh, anh biết không?”

“Anh biết.” Tống Thu Hàn dừng một chút: “Cho dù cuối tuần không thể ở bên nhau thì ngày mai có thể cho anh đi đón em được không? Để anh ôm em một lát ngắn ngủi?”

“Vâng.” Lâm Xuân Nhi cúp máy, gửi mã chuyến bay cho anh. Tống Thu Hàn trả lời cô: “Chuyện gì cũng đừng để trong lòng, em biết tình yêu chân chính là không thể che giấu mà. Anh đã xem mấy bức ảnh đó rồi, nếu đó cũng được coi là tin đồn tình cảm thì cả thế giới này toàn là tin đồn tình cảm.”

Điều mà Tống Thu Hàn suy nghĩ không chỉ là bác bỏ tin đồn, anh còn muốn kiện cánh truyền thông bất lương kia bằng mọi giá, khiến chúng phải trả giá đắt. Anh gọi điện cho Khương Phương Lộ: “Thấy tin đồn của Lâm Xuân Nhi với Kiều Hạn Văn chưa?”

“Thấy rồi, toàn nói hươu nói vượn.” Khương Phương Lộ đứng trên lập trường của Lâm Xuân Nhi: “Đám người kia thật thiếu đạo đức, có kiện không?” Anh ta lập tức hỏi Tống Thu Hàn.

“Kiện. Phí luật sư tôi trả.”

“Không cần anh trả, Lâm Xuân Nhi là bạn tôi, cho dù không cần tiền tôi cũng phải kiện chết mấy thằng ranh con đó.”



Kết thúc công việc, Lâm Xuân Nhi đi gặp Viên Như. Cô vô tư nên không để bụng tới tin đồn với Kiều Hạn Văn, mấy bức ảnh độ phân giải thấp đó cũng chẳng thấy được gì nên cô không sợ bị người khác nhận ra. Viên Như gửi định vị nhà hàng, nhà hàng Ngọc Trai Đen, bình quân mỗi người bốn nghìn tệ. Thấy thế, Lâm Xuân Nhi gào thét phản đối.

“Chúng ta cứ tìm một quán ăn nhỏ yên tĩnh thôi, cậu đã gặp đạo diễn rồi thì hôm nay cho mình nghỉ một ngày, ăn ít thịt thà cho vui sướng một chút được không? Chúng ta đi ăn mì gạch cua nhé? Tôi đã gặm cỏ lâu lắm rồi, đang thèm lắm đây. Cậu ngẫm lại mà xem, gạch cua của mười mấy con cua chế biến thành đồ ăn, lại bỏ thêm mấy giọt giấm chua cho đỡ ngấy, chẳng lẽ không ngon hơn gan ngỗng với sushi sao? Ăn xong cậu bọc kín người, chúng ta đi dạo một trận trong khu phố nước ngoài Thập Lý để tiêu cơm luôn, thế nào?” Lâm Xuân Nhi nói rất nhiều. Cứ như thể cô nhìn thấy Viên Như đã biến thành một miếng bọt biển, chỉ cần chọc nhẹ sẽ rách vậy. Không có nguyên do, cô chỉ đơn thuần cảm thấy cô ta sẽ làm chuyện điên rồ.

“Ừ. Bốn mươi phút sau chúng ta gặp lại nhé.”

Lâm Xuân Nhi tìm một vị trí yên tĩnh nhất trong quán ăn chờ cô ta. Cô ta mặc rất nhiều, mang theo khí lạnh ẩm ướt ngồi xuống đối diện cô, lấy một món quà đẩy đến chỗ cô: “Cảm ơn ngày đó cậu đã giải cứu giúp tôi, xin hãy nhận lấy.”

Lâm Xuân Nhi lắc đầu, đẩy lại cho cô ta: “Không cần đâu.” Vô cùng kiên quyết.

Lâm Xuân Nhi đã gọi mì và đồ ăn kèm trước, rồi lại lấy nước suối rót cho hai người rồi đặt cốc nước ở đó chắn, giúp Viên Như đỡ bị phát hiện.

Viên Như gắp một sợi mì bỏ vào miệng: “Ngon quá. Đã lâu rồi tôi không được ăn thịt đã đời như thế này.”

“Hôm nay người đại diện của cậu vắng mặt, cậu cứ ăn thoải mái, ăn xong tôi dẫn cậu đi tiêu cơm.”

Lâm Xuân Nhi bỏ một ít giấm chua vào mì của mình, sau đó gắp một đũa bỏ vào miệng cắn, hút hết sợi mì thừa bên ngoài vào miệng, vừa lau miệng vừa gật đầu: “Món này thật sự quá ngon!”

Viên Như cười khẽ: “Từ nhỏ cậu đã thích ăn, hồi ấy tôi rất hâm mộ cậu, cái gì ăn vào miệng cậu cũng biến thành món ngon tuyệt vời.”

“Thế sao cậu không ăn xả láng?” Lâm Xuân Nhi nhướng mày, giám sát Viên Như ăn một miếng lớn, thấy cổ tay cô ta gầy trơ xương, cô không khỏi thở dài.

“Hiện giờ con đường diễn xuất và xây dựng hình tượng của diễn viên đều theo hướng đa tài đa nghệ. Cậu có suy xét tới việc thay đổi phương hướng không? Tôi thấy cậu như ăn không đủ no, có vẻ cũng không ngủ đủ giấc, vậy thì không thể lâu dài được đâu.”

“Khó lắm.”

“Cậu đã thử chưa?”

Viên Như lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Số ký tự: 0