Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 89
Cô Nương Đừng Khóc
2024-07-12 20:25:29
Phương Gia Lỵ đi bên cạnh Tống Thu Hàn, trong lòng có ảo giác “giờ phút này thật viên mãn”. Cô ta đã học được cách im lặng, hoàn toàn quên mất rằng thỏa hiệp để cầu toàn là phương pháp bất đắc dĩ của phụ nữ.
“Sau này chúng ta còn có thể cùng đi xem triển lãm chứ?” Con người trước đây luôn ngang ngược, giờ ở trước mặt Tống Thu Hàn lại không còn một chút sắc bén nào. Phương Gia Lỵ nói với bạn bè là Tống Thu Hàn đã thuần hóa cô ấy. Nhưng Tống Thu Hàn không có ý muốn thuần hóa ai cả, trong quan hệ nam nữ mà có thuần hóa thì không thể gọi là quan hệ bình thường. Tình yêu đích thực phải dựa trên sự bình đẳng.
“Để xem thế nào.” Tống Thu Hàn nói. Thái độ của anh hết sức nhạt nhẽo, thậm chí Phương Gia Lỵ còn cảm thấy anh như biến thành người khác. Nhưng cô ấy lại mơ hồ cảm thấy ẩn dưới sự bình tĩnh của anh là dòng chảy ngầm. Không biết đến khi nào anh sẽ bùng nổ.
Khi Phương Thuần gọi tới, hai người họ đã xem triển lãm xong. Trong điện thoại, ông bảo Phương Gia Lỵ mời Tống Thu Hàn đến nhà ăn tối.
Tống Thu Hàn đồng ý.
Trong bữa cơm Phương Thuần trò chuyện với Tống Thu Hàn về những ngày đầu tiên ông và Tống Lương Ngọc đến Mỹ đã làm việc chăm chỉ thế nào, lúc đó họ là những người giao dịch tài khoản chứng khoán và môi giới bất động sản bán thời gian, chỉ mới đó mà đã qua ba mươi năm.
“Lúc chú làm giao dịch viên có chuyện gì ly kỳ không?” Tống Thu Hàn hứng thú hỏi chuyện. Phương Thuần thấy anh như thế tất nhiên cũng muốn nói nhiều hơn, thế là ông nói về việc tài khoản trong tay bọn họ đã thoát chết ra sao trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008.
Tống Thu Hàn vừa nghe vừa gật đầu: “Thật sự rất mạo hiểm.”
“Chuyện đã qua hết cả, giờ chú với bố cháu chỉ trồng hoa uống trà là đã sung sướng rồi. May là năm đó làm thực tập sinh đến giờ cũng có chút quyền lực nên chú và bố cháu vẫn còn được nể mặt.” Phương Thuần nói xong lại hỏi: “Khi nào cháu nhận chức tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương?”
“Vẫn đang chờ bổ nhiệm ạ, chắc còn khoảng hai tháng nữa mới xong quy trình nhân sự.” Tống Thu Hàn cười đáp.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Người trẻ tuổi rất có triển vọng, Gia Lỵ phải cố gắng lên, đừng suốt ngày chỉ biết làm cô tiểu thư yểu điệu, phải đi theo Thu Hàn gây dựng sự nghiệp vững vàng.”
Phương Gia Lỵ ở bên cạnh cười gật đầu: “Vâng, con còn phải cần cố gắng nhiều.”
Tống Thu Hàn không nói gì, lễ phép ăn xong, uống chút trà cùng Phương Xuân rồi đứng dậy rời đi. Khi ra ngoài, anh lấy điện thoại ra tìm kiếm một số tin tức về cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, quả nhiên tìm thấy chuyện Phương Thuần nói: Thương nhân Hoa Kiều nắm vững thắng lợi, thành công thoát khỏi cuộc khủng hoảng tài chính.
Tống Thu Hàn cất điện thoại đi rồi trở về nhà.
Thấy Tống Lương Ngọc đang viết thư pháp, anh tiến lên chào hỏi.
“Triển lãm thế nào?” Tống Lương Ngọc hỏi anh.
“Tốt lắm.” Tống Thu Hàn đút hai tay vào túi xem Tống Lương Ngọc viết: “Thuận đường ghé qua nhà chú Phương ăn cơm.”
“Chú Phương của con là người rất đáng tin cậy, con qua lại với chú ấy không có gì thiệt đâu.” Mấy ngày nay tâm tình Tống Lương Ngọc rất tốt, nói chuyện với Tống Thu Hàn cũng hòa nhã hơn.
“Chú Phương kể về cuộc khủng hoảng tài chính khi đó, chuyện đó rất đáng học hỏi.”
Tống Lương Ngọc gật đầu: “Chăm chỉ hiếu học là tốt, lát nữa bố sẽ tìm ít tư liệu cho con.” Tống Lương Ngọc đứng thẳng người lên liếc nhìn Tống Thu Hàn: “Khi nào con đi xem nhà ở Singapore?”
“Ba tháng nữa.”
“Tốt lắm. Chú Phương của con nói Gia Lỵ cũng đang có ý định mở chi nhánh ở Singapore, nếu con muốn thì có thể để ý con bé một chút, chuyện cưới xin sau này bố cũng không ép con nữa. Mấy năm trước bố cứ nghĩ là sẽ không sống được bao lâu nên luôn muốn chuẩn bị sẵn tương lai cho con. Bây giờ con đã trưởng thành, làm mọi chuyện có tính toán, không cần bố phải lo lắng nữa.” Ông vỗ vai Tống Thu Hàn: “Kết hôn hay không, kết hôn với ai là chuyện của con. Nhưng bố không đồng ý cái cô ở trong nước đó, nhìn thế nào cũng không thấy là mối duyên tốt.”
Tống Thu Hàn gật đầu: “Bố nói đúng. Con đi lên xem căn hộ ở Singapore thư ký gửi tới đã.”
Nói xong, Tống Thu Hàn đi lên phòng, mở tài liệu Khương Phương Lộ gửi cho mình. Tống Thu Hàn muốn kiểm tra tài khoản của bố mình, ông ta làm thương nhân nhiều năm như vậy, chưa chắc mọi giao dịch đều hợp pháp. Anh cũng không muốn ông ta phải vào tù, dù sao ông ta cũng đã lui về sau nhiều năm rồi, cho dù có sai phạm thì cũng đã qua thời kỳ truy tố. Nhưng anh chỉ muốn kiểm tra xem bố mình ngoài mặt ngay thẳng chính trực rốt cuộc sẽ có bao nhiêu bí mật phía sau.
Mà Khương Phương Lộ cũng có mạng lưới của riêng mình, nếu thật sự muốn tra chuyện gì cũng sẽ nhanh chóng có được, cho dù là chuyện từ mười hai mươi năm trước cũng có thể tìm. Tống Thu Hàn lật từng trang ghi chép giao dịch trong tài khoản bố mình thì thấy mười lăm năm trước, hàng tháng Tống Lương Ngọc đều chuyển tiền vào tài khoản tên là Lâm Tính, anh mò lại phần trước thấy phần ghi chú để là quyên tặng, gửi cho Lâm Xuân Nhi.
Đầu óc anh lập tức nổ tung.
Tại sao sau khi bố anh về nước vài ngày Lâm Xuân Nhi lại đột nhiên muốn chia tay với anh. Tất cả nguyên nhân đều nằm trong danh sách chuyển tiền này. Mỗi một lần chuyển tiền đều trả cho tôn nghiêm của Lâm Xuân Nhi.
Ngày đó khi Lâm Xuân Nhi gặp bố anh có lẽ đã bị bố anh dùng lời nói sỉ nhục, dùng đạo đức chèn ép, nếu không cô sẽ không bao giờ khuất phục. Tống Thu Hàn đóng máy tính lại, anh nhớ tới dáng vẻ Lâm Xuân Nhi ngày đó, cô chỉ còn cách lúc tinh thần sụp đổ một bước nữa thôi. Đêm hôm đó đáng lẽ họ sẽ hạnh phúc bên nhau, nhưng bố anh đã phá hỏng một ngày tốt lành.
Anh cầm điện thoại gọi cho Khương Phương Lộ: “Sắp xếp giúp tôi một luật sư người Mỹ có thể tin tưởng được.”
“Anh định làm gì?”
“Làm chuyện nên làm.”
Tống Thu Hàn thầm nghĩ, rất nhiều chuyện đã đến lúc cần chấm dứt rồi.
…
Một năm trôi qua thật vội vã.
Qua năm mới rất nhiều dự án được khởi động, Lâm Xuân Nhi bắt đầu bận rộn suốt ngày đêm. Bí thư đã về quê, Tiêu Muội và tổ công tác đi Ai Cập. Cô ở một mình đi sớm về muộn, chỉ có chiếc xe đạp là luôn ở bên cô.
Đó là vào một buổi chiều thứ sáu, Viên Như và Kiều Hạn Văn được mời đến công ty cô. Trạng thái của Viên Như có vẻ đã tốt hơn, cô ấy ngồi trong phòng làm việc của cô, mặc một bộ váy áo của mùa xuân. Hàng liễu bên ngoài đã đâm chồi non, thảm cỏ xanh mướt, trong công viên nở rộ hai ba đóa hoa nhỏ. Trên bàn làm việc của Lâm Xuân Nhi là một bó lớn hoa Thiên Tinh và Nghênh Xuân sáng sớm nay cô đi qua chợ hoa mua về cắ m vào lọ, những cành cây trầu bà bừng bừng sức sống bò đầy cửa sổ.
Lâm Xuân Nhi mời hai người ngồi đợi mình, cô đứng dậy đun nước, lấy ra ba cái chén, pha ba chén trà Minh Tiền Long Tỉnh. Năm nào cô cũng mua một ít trà này, trà xuân thơm ngọt khiến con người nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm nay cô không đi xe đạp, lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy lụa tằm màu hồng mơ, mái tóc dày được tết thành bím hơi lỏng, trông mềm mại mà ấm áp.
Kiều Hạn Văn chưa từng thấy Lâm Xuân Nhi như vậy nên nhìn cô vài lần. Anh ta nói với Tống Thu Hàn rằng mình thật lòng thích Lâm Xuân Nhi, đó là lời chân thành không hề nói dối.
Ba người uống trà một lúc thì Lâm Xuân Nhi gọi Tiểu Hỷ và Nhị Thiến vào. Mấy người ngồi quây quần với nhau, Tiểu Hỷ bật máy tính lên nói về kế hoạch làm phim ngắn cho họ nghe.
Trước mắt đã xác định được mấy câu chuyện là tư liệu họ đã thu thập được trong quá khứ, ngoài ra còn có những câu chuyện Lâm Xuân Nhi phỏng vấn những phụ nữ bị bạo lực gia đình. Dự định nửa tháng sẽ quay một lần, bên Lâm Xuân Nhi đã thương lượng độc quyền với trang web.
Sau khi Tiểu Hỷ giới thiệu kế hoạch xong, Nhị Thiến in kịch bản của hai câu chuyện cho Viên Như và Kiều Hạn Văn đọc.
Kiều Hạn Văn đọc lướt qua kịch bản, sau đó nói với Lâm Xuân Nhi: “Cho tôi nói chuyện riêng một chút.”
Lâm Xuân Nhi đứng dậy đưa Kiều Hạn Văn đến một phòng đàm phán khác, một chiếc bàn vuông cho bốn người ngồi không biết vì sao lúc này lại có vẻ chật chội. Có lẽ là vì ánh mắt không hề che giấu của Kiều Hạn Văn khiến phòng họp trở nên chật chội hơn.
“Kịch bản rất hay.” Kiều Hạn Văn nói: “Có phải cô đang tặng không cho Viên Như một cơ hội chứng tỏ mình không?”
“Không phải. Tôi muốn đôi bên cùng có lợi.” Lâm Xuân Nhi đáp lại đường đường chính chính, thật ra đúng như Kiều Hạn Văn đã nói, cô hy vọng có thể giúp Viên Như, nhưng không biết mình có thể thành công hay không.
“Tôi có một cách khác giúp hai người cùng có lợi.”
“Cách gì?”
“Tôi sẽ đóng vai nam chính.” Kiều Hạn Văn nói.
“Không có tiền mời anh đâu.”
“Không cần cát-sê.” Kiều Hạn Văn nhún vai: “Vương Cẩn còn đang nằm viện, vừa hay nửa năm tới tôi đang có một số kế hoạch kinh doanh.”
“Sao anh lại làm vậy?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Đưa Viên Như đến nơi cô ấy muốn.” Kiều Hạn Văn nói.
Lâm Xuân Nhi mím môi không nói lời nào, cô nghiêm quan sát Kiều Hạn Văn muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của anh ta, nhưng anh ta lại ngồi khệnh khạng trên ghế, dáng vẻ từ đầu đến chân đều như một người xấu.
“Viên Như ở bên tôi gần mười năm rồi.” Kiều Hạn Văn đột nhiên nói: “Tôi cho cô ấy có một chỗ dựa.”
“Được.” Lâm Xuân Nhi đồng ý: “Nhưng còn phải xem Viên Như có đồng ý hợp tác với anh không, lỡ đâu cô ấy lo lắng anh che mất hào quang của cô ấy thì khó bàn lắm.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với Kiều Hạn Văn, trao quyền quyết định vào tay Viên Như, sau đấy lại căn dặn Kiều Hạn Văn: “Anh không được dùng quyền lực để ép cô ấy.”
Kiều Hạn Văn có thể nhìn thấu tâm tư của Lâm Xuân Nhi, cô đang giúp Viên Như lập uy. Đúng là rảnh rỗi quản lắm chuyện, sắp quản đến cả chuyện trên giường của anh ta rồi. Anh ta không nhịn được cười, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lâm Xuân Nhi thì đột nhiên đập vào trán cô một cái: “Xấu bụng kinh khủng.”
Lâm Xuân Nhi không kịp tránh nên bị anh ta đánh cho đau điếng, cú đánh này thật sự mạnh, anh ta không hề khách sáo chút nào.
“Nói chuyện cho tử tế đi, còn động tay động chân nữa là tôi không khách sáo đâu.”
Kiều Hạn Văn mặc kệ cô, hai tay đút túi quần đi về phòng làm việc của Lâm Xuân Nhi.
Viên Như đang đọc câu chuyện thứ hai, thực sự động lòng nên gọi điện thoại cho Tiêu Khả: “Lên đây đi, chị cũng muốn em xem thử.”
Tiêu Khả đi lên lầu, Viên Như nói với cô ấy về dự án này, sau đó hỏi cô ấy: “Chị có thể nhận không?”
Tiêu Khả nhìn Lâm Xuân Nhi, cũng hiểu được lòng tốt của cô: “Chúng ta quay về tính lại đã nhé?” Cô ấy nói với Viên Như. Tiền cát-sê không cao, dự án mới mà lại chiếm nhiều thời gian hơn, cô ấy lo sức khỏe của Viên Như sẽ không chịu nổi, thật sự cần bàn bạc kỹ lại.
“Khi nào thảo luận thì cũng cân nhắc xem để tôi làm nam chính series này được không nhé.” Kiều Hạn Văn đột nhiên nói vậy, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Viên Như và Tiêu Khả, anh ta chỉ nhún vai.
Lâm Xuân Nhi chỉ quan tâ m đến thái độ của Viên Như, xem cô ấy có đồng ý nhận kịch bản hay không, có năng lực chấp nhận chuyện này hay không. Khi tiễn khách ra ngoài, cô còn cố ý kéo Viên Như đi chậm lại phía sau nói: “Không cần miễn cưỡng, nếu không muốn nhận thì cứ nói với tôi.”
“Tôi muốn nhận, chỉ là có một số công việc khác cần bàn bạc với Tiêu Khả.” Viên Như nhìn Lâm Xuân Nhi: “Tôi sẽ ghi nhớ tất cả những gì cậu đã làm cho tôi.”
“Đừng nói vậy, chủ yếu là chúng tôi không mời được diễn viên đắt giá hơn, người ngoài ngành nhảy vào khó quá.” Lâm Xuân Nhi lấy cớ biện hộ với vẻ rất thản nhiên, sau đó cười với Viên Như: “Chỉ là bù trừ được cho nhau nên ôm nhau cho ấm áp thôi mà. Cậu là diễn viên còn tôi thì đúng lúc lại có tài nguyên.”
Viên Như bước tới ôm lấy cô: “Hôm nay trông cậu xinh lắm, Tống Thu Hàn nhìn thấy sẽ không rời mắt được đâu.”
“Không cho anh ấy xem.” Lâm Xuân Nhi nói đùa, sau đó mở cửa xe giúp Viên Như: “Hẹn gặp lại nhé, cô Viên Như.”
Kiều Hạn Văn hiếm khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ như vậy của Viên Như, thế là anh ta mở cửa xe ra nhìn họ. Thấy xe Viên Như đã lái đi, anh ta chỉ vào Lâm Xuân Nhi rồi nói: “Cô qua đây.”
“Hả?”
“Tôi sẽ nói cho cô một bí mật.”
“Cái gì?”
“Vụ lùm xùm của tôi với cô, cả vụ bóc phốt cô nữa, cô có biết ai là người đứng sau không?”
“Ai?”
“Bố chồng tương lai của cô đấy.”
Kiều Hạn Văn nói xong liền đóng cửa sổ xe rời đi.
Lâm Xuân Nhi đứng đó sửng sốt hồi lâu. Gió đầu xuân thổi tung vạt áo, cô rùng mình xoay người bước vào cửa. Lúc nửa đêm trên đường về nhà nhìn thấy biển báo rất to chỉ giờ trên quảng trường, cô chợt nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình là đến Huy Châu cuối tháng Ba, nhưng cuối cùng lại không thành. Ít nhiều cũng thấy tiếc nuối. Tống Thu Hàn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối chứ?
Lâm Xuân Nhi không biết lúc này Tống Thu Hàn đang làm gì. Hơn một tháng trước Tống Thu Hàn chỉ tham gia thảo luận dự án chuyến đi từ thiện kia, thời gian còn lại thì hoàn toàn biến mất. Có thể do anh quá bận rộn với công việc, hoặc có thể anh đã bắt đầu một cuộc sống mới, không có thời gian để bận tâm những chuyện linh tinh trong nước nữa.
Tống Thu Hàn thật sự không có thời gian để bận tâm. Anh đang trải qua những ngày tháng khó khăn nhất trong sự nghiệp để thực hiện lời hứa ở bên Lâm Xuân Nhi khi về già, đồng thời đây cũng là quãng thời gian cuộc đời anh có nhiều thay đổi nhất. Anh vốn không định nói với Lâm Xuân Nhi những chuyện này, anh chỉ muốn đợi đến khi mọi chuyện đều kết thúc, anh sẽ ngồi trước cửa sổ cùng cô, nhấp một ngụm rượu và kể hết những câu chuyện của ngày hôm nay cho cô nghe.
Tống Thu Hàn đi ra từ trụ sở công ty, trên tay cầm một văn kiện được niêm phong. Hôm nay anh chính thức kết thúc đàm phán với công ty. Phố Wall, nơi những câu chuyện thần thoại về sự giàu có được nói tới hàng ngày, lúc này người đi lại đông như mắc cửi. Đứng giữa dòng người như nước chảy vô tận, nhìn gió thổi tung vạt áo những người qua đường, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình hoàn toàn tự do, mặc dù sự tự do này còn kèm theo một cái giá vô cùng đắt đỏ ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh sẽ không bao giờ hối tiếc về những gì mình đã từ bỏ ngày hôm nay, bởi vì những gì anh có được sẽ càng đáng trân trọng hơn.
“Sau này chúng ta còn có thể cùng đi xem triển lãm chứ?” Con người trước đây luôn ngang ngược, giờ ở trước mặt Tống Thu Hàn lại không còn một chút sắc bén nào. Phương Gia Lỵ nói với bạn bè là Tống Thu Hàn đã thuần hóa cô ấy. Nhưng Tống Thu Hàn không có ý muốn thuần hóa ai cả, trong quan hệ nam nữ mà có thuần hóa thì không thể gọi là quan hệ bình thường. Tình yêu đích thực phải dựa trên sự bình đẳng.
“Để xem thế nào.” Tống Thu Hàn nói. Thái độ của anh hết sức nhạt nhẽo, thậm chí Phương Gia Lỵ còn cảm thấy anh như biến thành người khác. Nhưng cô ấy lại mơ hồ cảm thấy ẩn dưới sự bình tĩnh của anh là dòng chảy ngầm. Không biết đến khi nào anh sẽ bùng nổ.
Khi Phương Thuần gọi tới, hai người họ đã xem triển lãm xong. Trong điện thoại, ông bảo Phương Gia Lỵ mời Tống Thu Hàn đến nhà ăn tối.
Tống Thu Hàn đồng ý.
Trong bữa cơm Phương Thuần trò chuyện với Tống Thu Hàn về những ngày đầu tiên ông và Tống Lương Ngọc đến Mỹ đã làm việc chăm chỉ thế nào, lúc đó họ là những người giao dịch tài khoản chứng khoán và môi giới bất động sản bán thời gian, chỉ mới đó mà đã qua ba mươi năm.
“Lúc chú làm giao dịch viên có chuyện gì ly kỳ không?” Tống Thu Hàn hứng thú hỏi chuyện. Phương Thuần thấy anh như thế tất nhiên cũng muốn nói nhiều hơn, thế là ông nói về việc tài khoản trong tay bọn họ đã thoát chết ra sao trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008.
Tống Thu Hàn vừa nghe vừa gật đầu: “Thật sự rất mạo hiểm.”
“Chuyện đã qua hết cả, giờ chú với bố cháu chỉ trồng hoa uống trà là đã sung sướng rồi. May là năm đó làm thực tập sinh đến giờ cũng có chút quyền lực nên chú và bố cháu vẫn còn được nể mặt.” Phương Thuần nói xong lại hỏi: “Khi nào cháu nhận chức tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương?”
“Vẫn đang chờ bổ nhiệm ạ, chắc còn khoảng hai tháng nữa mới xong quy trình nhân sự.” Tống Thu Hàn cười đáp.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Người trẻ tuổi rất có triển vọng, Gia Lỵ phải cố gắng lên, đừng suốt ngày chỉ biết làm cô tiểu thư yểu điệu, phải đi theo Thu Hàn gây dựng sự nghiệp vững vàng.”
Phương Gia Lỵ ở bên cạnh cười gật đầu: “Vâng, con còn phải cần cố gắng nhiều.”
Tống Thu Hàn không nói gì, lễ phép ăn xong, uống chút trà cùng Phương Xuân rồi đứng dậy rời đi. Khi ra ngoài, anh lấy điện thoại ra tìm kiếm một số tin tức về cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, quả nhiên tìm thấy chuyện Phương Thuần nói: Thương nhân Hoa Kiều nắm vững thắng lợi, thành công thoát khỏi cuộc khủng hoảng tài chính.
Tống Thu Hàn cất điện thoại đi rồi trở về nhà.
Thấy Tống Lương Ngọc đang viết thư pháp, anh tiến lên chào hỏi.
“Triển lãm thế nào?” Tống Lương Ngọc hỏi anh.
“Tốt lắm.” Tống Thu Hàn đút hai tay vào túi xem Tống Lương Ngọc viết: “Thuận đường ghé qua nhà chú Phương ăn cơm.”
“Chú Phương của con là người rất đáng tin cậy, con qua lại với chú ấy không có gì thiệt đâu.” Mấy ngày nay tâm tình Tống Lương Ngọc rất tốt, nói chuyện với Tống Thu Hàn cũng hòa nhã hơn.
“Chú Phương kể về cuộc khủng hoảng tài chính khi đó, chuyện đó rất đáng học hỏi.”
Tống Lương Ngọc gật đầu: “Chăm chỉ hiếu học là tốt, lát nữa bố sẽ tìm ít tư liệu cho con.” Tống Lương Ngọc đứng thẳng người lên liếc nhìn Tống Thu Hàn: “Khi nào con đi xem nhà ở Singapore?”
“Ba tháng nữa.”
“Tốt lắm. Chú Phương của con nói Gia Lỵ cũng đang có ý định mở chi nhánh ở Singapore, nếu con muốn thì có thể để ý con bé một chút, chuyện cưới xin sau này bố cũng không ép con nữa. Mấy năm trước bố cứ nghĩ là sẽ không sống được bao lâu nên luôn muốn chuẩn bị sẵn tương lai cho con. Bây giờ con đã trưởng thành, làm mọi chuyện có tính toán, không cần bố phải lo lắng nữa.” Ông vỗ vai Tống Thu Hàn: “Kết hôn hay không, kết hôn với ai là chuyện của con. Nhưng bố không đồng ý cái cô ở trong nước đó, nhìn thế nào cũng không thấy là mối duyên tốt.”
Tống Thu Hàn gật đầu: “Bố nói đúng. Con đi lên xem căn hộ ở Singapore thư ký gửi tới đã.”
Nói xong, Tống Thu Hàn đi lên phòng, mở tài liệu Khương Phương Lộ gửi cho mình. Tống Thu Hàn muốn kiểm tra tài khoản của bố mình, ông ta làm thương nhân nhiều năm như vậy, chưa chắc mọi giao dịch đều hợp pháp. Anh cũng không muốn ông ta phải vào tù, dù sao ông ta cũng đã lui về sau nhiều năm rồi, cho dù có sai phạm thì cũng đã qua thời kỳ truy tố. Nhưng anh chỉ muốn kiểm tra xem bố mình ngoài mặt ngay thẳng chính trực rốt cuộc sẽ có bao nhiêu bí mật phía sau.
Mà Khương Phương Lộ cũng có mạng lưới của riêng mình, nếu thật sự muốn tra chuyện gì cũng sẽ nhanh chóng có được, cho dù là chuyện từ mười hai mươi năm trước cũng có thể tìm. Tống Thu Hàn lật từng trang ghi chép giao dịch trong tài khoản bố mình thì thấy mười lăm năm trước, hàng tháng Tống Lương Ngọc đều chuyển tiền vào tài khoản tên là Lâm Tính, anh mò lại phần trước thấy phần ghi chú để là quyên tặng, gửi cho Lâm Xuân Nhi.
Đầu óc anh lập tức nổ tung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao sau khi bố anh về nước vài ngày Lâm Xuân Nhi lại đột nhiên muốn chia tay với anh. Tất cả nguyên nhân đều nằm trong danh sách chuyển tiền này. Mỗi một lần chuyển tiền đều trả cho tôn nghiêm của Lâm Xuân Nhi.
Ngày đó khi Lâm Xuân Nhi gặp bố anh có lẽ đã bị bố anh dùng lời nói sỉ nhục, dùng đạo đức chèn ép, nếu không cô sẽ không bao giờ khuất phục. Tống Thu Hàn đóng máy tính lại, anh nhớ tới dáng vẻ Lâm Xuân Nhi ngày đó, cô chỉ còn cách lúc tinh thần sụp đổ một bước nữa thôi. Đêm hôm đó đáng lẽ họ sẽ hạnh phúc bên nhau, nhưng bố anh đã phá hỏng một ngày tốt lành.
Anh cầm điện thoại gọi cho Khương Phương Lộ: “Sắp xếp giúp tôi một luật sư người Mỹ có thể tin tưởng được.”
“Anh định làm gì?”
“Làm chuyện nên làm.”
Tống Thu Hàn thầm nghĩ, rất nhiều chuyện đã đến lúc cần chấm dứt rồi.
…
Một năm trôi qua thật vội vã.
Qua năm mới rất nhiều dự án được khởi động, Lâm Xuân Nhi bắt đầu bận rộn suốt ngày đêm. Bí thư đã về quê, Tiêu Muội và tổ công tác đi Ai Cập. Cô ở một mình đi sớm về muộn, chỉ có chiếc xe đạp là luôn ở bên cô.
Đó là vào một buổi chiều thứ sáu, Viên Như và Kiều Hạn Văn được mời đến công ty cô. Trạng thái của Viên Như có vẻ đã tốt hơn, cô ấy ngồi trong phòng làm việc của cô, mặc một bộ váy áo của mùa xuân. Hàng liễu bên ngoài đã đâm chồi non, thảm cỏ xanh mướt, trong công viên nở rộ hai ba đóa hoa nhỏ. Trên bàn làm việc của Lâm Xuân Nhi là một bó lớn hoa Thiên Tinh và Nghênh Xuân sáng sớm nay cô đi qua chợ hoa mua về cắ m vào lọ, những cành cây trầu bà bừng bừng sức sống bò đầy cửa sổ.
Lâm Xuân Nhi mời hai người ngồi đợi mình, cô đứng dậy đun nước, lấy ra ba cái chén, pha ba chén trà Minh Tiền Long Tỉnh. Năm nào cô cũng mua một ít trà này, trà xuân thơm ngọt khiến con người nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm nay cô không đi xe đạp, lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy lụa tằm màu hồng mơ, mái tóc dày được tết thành bím hơi lỏng, trông mềm mại mà ấm áp.
Kiều Hạn Văn chưa từng thấy Lâm Xuân Nhi như vậy nên nhìn cô vài lần. Anh ta nói với Tống Thu Hàn rằng mình thật lòng thích Lâm Xuân Nhi, đó là lời chân thành không hề nói dối.
Ba người uống trà một lúc thì Lâm Xuân Nhi gọi Tiểu Hỷ và Nhị Thiến vào. Mấy người ngồi quây quần với nhau, Tiểu Hỷ bật máy tính lên nói về kế hoạch làm phim ngắn cho họ nghe.
Trước mắt đã xác định được mấy câu chuyện là tư liệu họ đã thu thập được trong quá khứ, ngoài ra còn có những câu chuyện Lâm Xuân Nhi phỏng vấn những phụ nữ bị bạo lực gia đình. Dự định nửa tháng sẽ quay một lần, bên Lâm Xuân Nhi đã thương lượng độc quyền với trang web.
Sau khi Tiểu Hỷ giới thiệu kế hoạch xong, Nhị Thiến in kịch bản của hai câu chuyện cho Viên Như và Kiều Hạn Văn đọc.
Kiều Hạn Văn đọc lướt qua kịch bản, sau đó nói với Lâm Xuân Nhi: “Cho tôi nói chuyện riêng một chút.”
Lâm Xuân Nhi đứng dậy đưa Kiều Hạn Văn đến một phòng đàm phán khác, một chiếc bàn vuông cho bốn người ngồi không biết vì sao lúc này lại có vẻ chật chội. Có lẽ là vì ánh mắt không hề che giấu của Kiều Hạn Văn khiến phòng họp trở nên chật chội hơn.
“Kịch bản rất hay.” Kiều Hạn Văn nói: “Có phải cô đang tặng không cho Viên Như một cơ hội chứng tỏ mình không?”
“Không phải. Tôi muốn đôi bên cùng có lợi.” Lâm Xuân Nhi đáp lại đường đường chính chính, thật ra đúng như Kiều Hạn Văn đã nói, cô hy vọng có thể giúp Viên Như, nhưng không biết mình có thể thành công hay không.
“Tôi có một cách khác giúp hai người cùng có lợi.”
“Cách gì?”
“Tôi sẽ đóng vai nam chính.” Kiều Hạn Văn nói.
“Không có tiền mời anh đâu.”
“Không cần cát-sê.” Kiều Hạn Văn nhún vai: “Vương Cẩn còn đang nằm viện, vừa hay nửa năm tới tôi đang có một số kế hoạch kinh doanh.”
“Sao anh lại làm vậy?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Đưa Viên Như đến nơi cô ấy muốn.” Kiều Hạn Văn nói.
Lâm Xuân Nhi mím môi không nói lời nào, cô nghiêm quan sát Kiều Hạn Văn muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của anh ta, nhưng anh ta lại ngồi khệnh khạng trên ghế, dáng vẻ từ đầu đến chân đều như một người xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Viên Như ở bên tôi gần mười năm rồi.” Kiều Hạn Văn đột nhiên nói: “Tôi cho cô ấy có một chỗ dựa.”
“Được.” Lâm Xuân Nhi đồng ý: “Nhưng còn phải xem Viên Như có đồng ý hợp tác với anh không, lỡ đâu cô ấy lo lắng anh che mất hào quang của cô ấy thì khó bàn lắm.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với Kiều Hạn Văn, trao quyền quyết định vào tay Viên Như, sau đấy lại căn dặn Kiều Hạn Văn: “Anh không được dùng quyền lực để ép cô ấy.”
Kiều Hạn Văn có thể nhìn thấu tâm tư của Lâm Xuân Nhi, cô đang giúp Viên Như lập uy. Đúng là rảnh rỗi quản lắm chuyện, sắp quản đến cả chuyện trên giường của anh ta rồi. Anh ta không nhịn được cười, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lâm Xuân Nhi thì đột nhiên đập vào trán cô một cái: “Xấu bụng kinh khủng.”
Lâm Xuân Nhi không kịp tránh nên bị anh ta đánh cho đau điếng, cú đánh này thật sự mạnh, anh ta không hề khách sáo chút nào.
“Nói chuyện cho tử tế đi, còn động tay động chân nữa là tôi không khách sáo đâu.”
Kiều Hạn Văn mặc kệ cô, hai tay đút túi quần đi về phòng làm việc của Lâm Xuân Nhi.
Viên Như đang đọc câu chuyện thứ hai, thực sự động lòng nên gọi điện thoại cho Tiêu Khả: “Lên đây đi, chị cũng muốn em xem thử.”
Tiêu Khả đi lên lầu, Viên Như nói với cô ấy về dự án này, sau đó hỏi cô ấy: “Chị có thể nhận không?”
Tiêu Khả nhìn Lâm Xuân Nhi, cũng hiểu được lòng tốt của cô: “Chúng ta quay về tính lại đã nhé?” Cô ấy nói với Viên Như. Tiền cát-sê không cao, dự án mới mà lại chiếm nhiều thời gian hơn, cô ấy lo sức khỏe của Viên Như sẽ không chịu nổi, thật sự cần bàn bạc kỹ lại.
“Khi nào thảo luận thì cũng cân nhắc xem để tôi làm nam chính series này được không nhé.” Kiều Hạn Văn đột nhiên nói vậy, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Viên Như và Tiêu Khả, anh ta chỉ nhún vai.
Lâm Xuân Nhi chỉ quan tâ m đến thái độ của Viên Như, xem cô ấy có đồng ý nhận kịch bản hay không, có năng lực chấp nhận chuyện này hay không. Khi tiễn khách ra ngoài, cô còn cố ý kéo Viên Như đi chậm lại phía sau nói: “Không cần miễn cưỡng, nếu không muốn nhận thì cứ nói với tôi.”
“Tôi muốn nhận, chỉ là có một số công việc khác cần bàn bạc với Tiêu Khả.” Viên Như nhìn Lâm Xuân Nhi: “Tôi sẽ ghi nhớ tất cả những gì cậu đã làm cho tôi.”
“Đừng nói vậy, chủ yếu là chúng tôi không mời được diễn viên đắt giá hơn, người ngoài ngành nhảy vào khó quá.” Lâm Xuân Nhi lấy cớ biện hộ với vẻ rất thản nhiên, sau đó cười với Viên Như: “Chỉ là bù trừ được cho nhau nên ôm nhau cho ấm áp thôi mà. Cậu là diễn viên còn tôi thì đúng lúc lại có tài nguyên.”
Viên Như bước tới ôm lấy cô: “Hôm nay trông cậu xinh lắm, Tống Thu Hàn nhìn thấy sẽ không rời mắt được đâu.”
“Không cho anh ấy xem.” Lâm Xuân Nhi nói đùa, sau đó mở cửa xe giúp Viên Như: “Hẹn gặp lại nhé, cô Viên Như.”
Kiều Hạn Văn hiếm khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ như vậy của Viên Như, thế là anh ta mở cửa xe ra nhìn họ. Thấy xe Viên Như đã lái đi, anh ta chỉ vào Lâm Xuân Nhi rồi nói: “Cô qua đây.”
“Hả?”
“Tôi sẽ nói cho cô một bí mật.”
“Cái gì?”
“Vụ lùm xùm của tôi với cô, cả vụ bóc phốt cô nữa, cô có biết ai là người đứng sau không?”
“Ai?”
“Bố chồng tương lai của cô đấy.”
Kiều Hạn Văn nói xong liền đóng cửa sổ xe rời đi.
Lâm Xuân Nhi đứng đó sửng sốt hồi lâu. Gió đầu xuân thổi tung vạt áo, cô rùng mình xoay người bước vào cửa. Lúc nửa đêm trên đường về nhà nhìn thấy biển báo rất to chỉ giờ trên quảng trường, cô chợt nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình là đến Huy Châu cuối tháng Ba, nhưng cuối cùng lại không thành. Ít nhiều cũng thấy tiếc nuối. Tống Thu Hàn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối chứ?
Lâm Xuân Nhi không biết lúc này Tống Thu Hàn đang làm gì. Hơn một tháng trước Tống Thu Hàn chỉ tham gia thảo luận dự án chuyến đi từ thiện kia, thời gian còn lại thì hoàn toàn biến mất. Có thể do anh quá bận rộn với công việc, hoặc có thể anh đã bắt đầu một cuộc sống mới, không có thời gian để bận tâm những chuyện linh tinh trong nước nữa.
Tống Thu Hàn thật sự không có thời gian để bận tâm. Anh đang trải qua những ngày tháng khó khăn nhất trong sự nghiệp để thực hiện lời hứa ở bên Lâm Xuân Nhi khi về già, đồng thời đây cũng là quãng thời gian cuộc đời anh có nhiều thay đổi nhất. Anh vốn không định nói với Lâm Xuân Nhi những chuyện này, anh chỉ muốn đợi đến khi mọi chuyện đều kết thúc, anh sẽ ngồi trước cửa sổ cùng cô, nhấp một ngụm rượu và kể hết những câu chuyện của ngày hôm nay cho cô nghe.
Tống Thu Hàn đi ra từ trụ sở công ty, trên tay cầm một văn kiện được niêm phong. Hôm nay anh chính thức kết thúc đàm phán với công ty. Phố Wall, nơi những câu chuyện thần thoại về sự giàu có được nói tới hàng ngày, lúc này người đi lại đông như mắc cửi. Đứng giữa dòng người như nước chảy vô tận, nhìn gió thổi tung vạt áo những người qua đường, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình hoàn toàn tự do, mặc dù sự tự do này còn kèm theo một cái giá vô cùng đắt đỏ ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh sẽ không bao giờ hối tiếc về những gì mình đã từ bỏ ngày hôm nay, bởi vì những gì anh có được sẽ càng đáng trân trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro