Đội Nón Xanh Cho Thủ Phụ, Nữ Phụ Xuyên Sách Sửa Kịch Bản Suốt Đêm
Chương 5
Phúc Mãn Đa
2024-07-12 19:08:06
Đuổi Thanh Đại đi, Tần Tình trộn một ít fructose vào trong nước.
Tình huống của Chu thị tương đối nghiêm trọng, trước mắt tốt nhất nên kiêng ăn uống.
Nếu xuất hiện tình trạng tắc ruột trên đường lưu đày, vậy thì sẽ rất rắc rối.
“Tần thị, con bỏ thêm gì vào trong nước mà ngọt thế?”
Còn ngọt hơn cả mật ong, nhưng lại không phải là mật ong.
“Dạ, con dâu bỏ thêm hoa lộ trong tinh luyện từ hoa cỏ.”
Tần Tình nói dối mang theo thiện ý, lượng thuốc cô bỏ vào cũng không nhiều.
Ước chừng khoảng mấy canh giờ sau Chu thị hẳn là sẽ có phản ứng. Khi ấy trời tối, vừa lúc đến thời gian bọn họ nghỉ ngơi.
“Tốt, ngon lắm.”
Nhà họ Tần là y gia, Tần Tình hiểu biết nhiều biết nhiều cũng không làm bà bà Chu thị nghi ngờ.
“Chờ chúng ta tới phương Bắc, mẫu thân sẽ ra ngoài tìm việc làm.”
Chu lão phu nhân kéo tay Tần Tình, cười nói: “Trước kia, mẫu thân cũng như vậy.”
Nhà họ Lục có truyền thống vừa làm ruộng vừa đi học, mấy đời đều sinh ra tú tài, đồng sinh.
Đến đời cha của Lục Cảnh Chi mới khảo trung tiến sĩ, vào kinh làm quan.
Có điều bởi vì sức khỏe không tốt nên ông chỉ làm quan được mấy năm đa ra đi.
Trước kia Chu thị dựa vào việc đóng đế giày, thêu thùa để trợ cấp sinh hoạt, lo liệu mọi chuyện trong gia đình.
Bây giờ phải quay trở lại những ngày tháng gian khổ, xem như vẫn có thể thích nghi.
“Mẫu thân, cả nhà chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực,không có gì phải sợ hết.”
Tần Tình thật sự cảm nhận được sự ấm áp từ bà bà Chu thị.
Trong sách, nguyên chủ bị dìm lồng heo, theo lý thuyết với tính tình Chu thị, chắc chắn bà sẽ ngăn cản việc này.
Đúng rồi, khi Chu thị biết nguyên chủ dan díu với Từ Khánh, trong lòng bà tức nghẹn, còn chưa đến phía Bắc đã qua đời.”
Cái chết của Chu thị càng khiến Lục đại lão hận nguyên chủ.
Cái tình tiết này đúng là bẫy người mà!
Tần Tình hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Qua buổi trưa, đội ngũ lưu đày lại tiếp tục lên đường.
Ba tên nhóc con cũng trở lại bên người nàng.
“Mẫu thân, người xem cái gì nè?”
Nhũ danh của ba đứa con của Tần Tình lần lượt là Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo.
Đại Bảo 6 tuổi, đang trong độ tuổi chó thấy còn chê.
Trên người thằng bé toàn là bùn đất, nó vui vẻ đưa cho Tần Tình một cái túi giấy dầu.
“Cái gì thế?”
Tần Tình nhìn thoáng qua, bên trong là cục gì đó bị nướng đen thui, hình như là chim nướng?
Chắc là lấy từ chỗ Từ Khánh.
“Chim nướng ạ, Từ thúc lợi hại lắm!”
Trong mắt Đại Bảo toát lên ra vẻ ngưỡng mộ.
“Đại Bảo, về sau con đừng nói mấy lời này nữa.”
Tần Tình dạy dỗ con trai, cô xoa đầu thằng bé, nói: “Phụ thân các con mới là người lợi hại nhất.”
Đây cũng không tính là nịnh hót.
Lục đại lão vừa có văn lại có võ, chẳng qua hắn bị trúng độc lại phải chịu khổ hình cho nên mới yếu ớt như vậy.
“Mẫu thân, người đang nói giỡn đúng không”
Nhắc tới phụ thân, Đại Bảo khịt mũi hừ một cái. Cha hắn ngoại trừ việc học, phụ thân nó chẳng biết gì cả.
“Nếu không phụ thân không đắc tội Hoàng Thượng, thì tại sao chúng ta lại bị lưu đày chứ?”
Nói đến cùng, người kéo chân cả nhà bọn họ chính là người cha phế vật kia.
Đại Bảo đã bắt đầu có nhận thức, nó cảm thấy có người cha như Lục Cảnh Chi khiến nó không dám ngẩng đầu.
“Nói bậy, chúng ta là người một nhà!”
Thằng nhóc này đã bắt đầu có dấu hiệu của vai ác.
Tần Tình đau đầu. Nhị Bảo và Tam Bảo, một đứa 4 tuổi, một đứa mới hưn hai tuổi, tương đối dễ dạy.
Chỉ có Đại Bảo là khó uốn nắn.
“Nương, từ khi nào mà phụ thân coi chúng ta là người một nhà?”
Đại Bảo rất bực bội, phụ thân chẳng bao giờ kiên nhẫn với bọn hắn, cũng rất lạnh lùng.
Có sự so sánh như thế, nó lại càng muốn nhận Từ Khánh làm cha.
Tần Tình: “……”
Tên nhóc này muốn hại nàng chết có đúng không!
Nhớ kỹ lại, hình như nguyên chủ thường xuyên nói xấu sau lưng Lục đại lão, còn không ít lần xúi giục các con.
Nếu không vì không muốn trở thành tội phụ, Tần Tình thật sự muốn buông tay mặc kệ.
Thôi, dù sao bây giờ nó cũng là con trai của mình
Tần Tình tự an ủi bản thân, ít nhất mấy đứa nó còn rất hiếu thảo, biết để phần đồ ăn cho nàng.
Mặc dù nhìn không ngon cho lắm.
“Mẫu thân cất đi, để lát nữa hẵng ăn.”
Tần Tình vốn định thương lượng với Đại Bảo, bảo nó mang chim nướng qua cho Lục đại lão, nhưng lại cảm thấy bản thân bỗng dưng nhiệt tình quá cũng không tốt.
Tình huống của Chu thị tương đối nghiêm trọng, trước mắt tốt nhất nên kiêng ăn uống.
Nếu xuất hiện tình trạng tắc ruột trên đường lưu đày, vậy thì sẽ rất rắc rối.
“Tần thị, con bỏ thêm gì vào trong nước mà ngọt thế?”
Còn ngọt hơn cả mật ong, nhưng lại không phải là mật ong.
“Dạ, con dâu bỏ thêm hoa lộ trong tinh luyện từ hoa cỏ.”
Tần Tình nói dối mang theo thiện ý, lượng thuốc cô bỏ vào cũng không nhiều.
Ước chừng khoảng mấy canh giờ sau Chu thị hẳn là sẽ có phản ứng. Khi ấy trời tối, vừa lúc đến thời gian bọn họ nghỉ ngơi.
“Tốt, ngon lắm.”
Nhà họ Tần là y gia, Tần Tình hiểu biết nhiều biết nhiều cũng không làm bà bà Chu thị nghi ngờ.
“Chờ chúng ta tới phương Bắc, mẫu thân sẽ ra ngoài tìm việc làm.”
Chu lão phu nhân kéo tay Tần Tình, cười nói: “Trước kia, mẫu thân cũng như vậy.”
Nhà họ Lục có truyền thống vừa làm ruộng vừa đi học, mấy đời đều sinh ra tú tài, đồng sinh.
Đến đời cha của Lục Cảnh Chi mới khảo trung tiến sĩ, vào kinh làm quan.
Có điều bởi vì sức khỏe không tốt nên ông chỉ làm quan được mấy năm đa ra đi.
Trước kia Chu thị dựa vào việc đóng đế giày, thêu thùa để trợ cấp sinh hoạt, lo liệu mọi chuyện trong gia đình.
Bây giờ phải quay trở lại những ngày tháng gian khổ, xem như vẫn có thể thích nghi.
“Mẫu thân, cả nhà chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực,không có gì phải sợ hết.”
Tần Tình thật sự cảm nhận được sự ấm áp từ bà bà Chu thị.
Trong sách, nguyên chủ bị dìm lồng heo, theo lý thuyết với tính tình Chu thị, chắc chắn bà sẽ ngăn cản việc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng rồi, khi Chu thị biết nguyên chủ dan díu với Từ Khánh, trong lòng bà tức nghẹn, còn chưa đến phía Bắc đã qua đời.”
Cái chết của Chu thị càng khiến Lục đại lão hận nguyên chủ.
Cái tình tiết này đúng là bẫy người mà!
Tần Tình hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Qua buổi trưa, đội ngũ lưu đày lại tiếp tục lên đường.
Ba tên nhóc con cũng trở lại bên người nàng.
“Mẫu thân, người xem cái gì nè?”
Nhũ danh của ba đứa con của Tần Tình lần lượt là Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo.
Đại Bảo 6 tuổi, đang trong độ tuổi chó thấy còn chê.
Trên người thằng bé toàn là bùn đất, nó vui vẻ đưa cho Tần Tình một cái túi giấy dầu.
“Cái gì thế?”
Tần Tình nhìn thoáng qua, bên trong là cục gì đó bị nướng đen thui, hình như là chim nướng?
Chắc là lấy từ chỗ Từ Khánh.
“Chim nướng ạ, Từ thúc lợi hại lắm!”
Trong mắt Đại Bảo toát lên ra vẻ ngưỡng mộ.
“Đại Bảo, về sau con đừng nói mấy lời này nữa.”
Tần Tình dạy dỗ con trai, cô xoa đầu thằng bé, nói: “Phụ thân các con mới là người lợi hại nhất.”
Đây cũng không tính là nịnh hót.
Lục đại lão vừa có văn lại có võ, chẳng qua hắn bị trúng độc lại phải chịu khổ hình cho nên mới yếu ớt như vậy.
“Mẫu thân, người đang nói giỡn đúng không”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắc tới phụ thân, Đại Bảo khịt mũi hừ một cái. Cha hắn ngoại trừ việc học, phụ thân nó chẳng biết gì cả.
“Nếu không phụ thân không đắc tội Hoàng Thượng, thì tại sao chúng ta lại bị lưu đày chứ?”
Nói đến cùng, người kéo chân cả nhà bọn họ chính là người cha phế vật kia.
Đại Bảo đã bắt đầu có nhận thức, nó cảm thấy có người cha như Lục Cảnh Chi khiến nó không dám ngẩng đầu.
“Nói bậy, chúng ta là người một nhà!”
Thằng nhóc này đã bắt đầu có dấu hiệu của vai ác.
Tần Tình đau đầu. Nhị Bảo và Tam Bảo, một đứa 4 tuổi, một đứa mới hưn hai tuổi, tương đối dễ dạy.
Chỉ có Đại Bảo là khó uốn nắn.
“Nương, từ khi nào mà phụ thân coi chúng ta là người một nhà?”
Đại Bảo rất bực bội, phụ thân chẳng bao giờ kiên nhẫn với bọn hắn, cũng rất lạnh lùng.
Có sự so sánh như thế, nó lại càng muốn nhận Từ Khánh làm cha.
Tần Tình: “……”
Tên nhóc này muốn hại nàng chết có đúng không!
Nhớ kỹ lại, hình như nguyên chủ thường xuyên nói xấu sau lưng Lục đại lão, còn không ít lần xúi giục các con.
Nếu không vì không muốn trở thành tội phụ, Tần Tình thật sự muốn buông tay mặc kệ.
Thôi, dù sao bây giờ nó cũng là con trai của mình
Tần Tình tự an ủi bản thân, ít nhất mấy đứa nó còn rất hiếu thảo, biết để phần đồ ăn cho nàng.
Mặc dù nhìn không ngon cho lắm.
“Mẫu thân cất đi, để lát nữa hẵng ăn.”
Tần Tình vốn định thương lượng với Đại Bảo, bảo nó mang chim nướng qua cho Lục đại lão, nhưng lại cảm thấy bản thân bỗng dưng nhiệt tình quá cũng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro