Chương 67
2024-10-17 22:39:39
Dỗ mãi Thắng mới chịu bỏ chị mình ra, nhưng mắt vẫn còn ửng đỏ, miếu máu.
Nhã Uyên cũng không dám ở lại quá lâu sợ Thắng càng bịnh rịnh .
Bánh xe chuyển động chị đi khuất bóng rồi, hai chị em Nhã Trân mới níu lấy tay nhau dẫn vào nhà .
- Vợ quên anh sao ?
Duy còn nhìn theo chiếc xe vừa rồi, cậu thầm nghĩ người giúp việc gì mà ăn mặc còn bảnh hơn cả cậu đến khi nhìn lại đã thấy chị em cô đã cách xa mình .
Vội phóng lên xe Duy chạy rề rề ngay sau lưng cô.
Là một người đẹp trai, nhà giàu lại học không giỏi nên hễ có bài tập gì đó khó khăn cậu sẽ đi qua nài nỉ cô giúp mình .
Không phải là bản thân không có tố chất mà là vì cậu giả vờ hơn nữa vì cậu cũng ham chơi nên mới không chịu chú tâm .
Mặc dù không có ưa Duy nhưng liên quan đến học tập Nhã Trân vẫn sẵn lòng .
Bình thường giờ này cậu biết cô vẫn chưa về nên tối tối thì cậu mới sang nhưng lúc chiều khi đi ngang mấy bãi phế liệu cô hay nhặt cậu không thấy cô nên mới chạy đến nhà tìm cô .
Cậu chỉ có thể mượn cái lí do cần cô giúp mình học tập thì mới có thể nói
chuyện với cô một cách đàng hoàng không thì còn lâu cô mới chịu nói chuyện với cậu
Đá cái chống xe, cậu nhanh nhảu đi vào bàn ngồi .
Không đợi ai mời gọi cậu vô tư rót mà trà uống như thể đây là nhà của mình .
- Lớn còn khóc nhè ?
Cậu lè lưỡi trêu Minh Thắng khi thấy nó vẫn chưa nín hẳn
Cô cun tay đưa lên trước mặt cậu, gương mặt không tí cảm xúc .
- Vợ anh giỡn thôi mà em đừng giận nhé, nào nào chỉ anh câu này anh không hiểu ?
Cậu kéo cô ngồi xuống cạnh mình chỉ vào bài tập vật lý khó hiểu lúc sáng .
Cô lúc này cũng thôi bực bội, tận tâm giảng bài cho cậu, cậu ở bên cũng gật gù nghe giảng đôi khi cứ mãi nhìn cô mà bỏ quên mấy kiến thức cô vừa nói .
- Đã hiểu hết chưa ?
Cô nhỏ giọng hỏi cậu
- Hiểu sơ sơ.
Cậu gãi đầu mình thì cậu có nghe nhưng mà nghe không tới, chỗ nghe chỗ không nêm thành ra hiểu mà không hiểu .
Cô cau chặt mài nhìn nhắn
-
- Sơ sơ là sao ? Hiểu hay không thì nói cho rõ
Cậu phụng phịu, làm nũng cầm tay cô lắc lắc qua lại, cô thì khó chịu với sự động chạm này nên nhíu mài
- Anh không hiểu vợ có thể giảng lại cho anh được không ?
- Lần này không hiểu thì xéo về ngay đi tôi không rãnh mà nói với cậu hoài .
- Anh biết rồi vợ giảng lại đi .
Thấy cô có vẽ khó chịu nên là cậu không dám lơ là nữa, tập trung mà nghe hết mức có thể đúng là vợ cậu, cái giọng ngọt hết sức dù có chửi hay mắng thì cậu cũng nghe rất là êm tay .
Cậu và cô có thể được xem như là thanh mai trúc mã, cậu biết cô từ bé, nhà cũng cách không xa .
Hồi bé cậu ghét cô lắm, người cứ đen đen lúc nào cũng rụt rè ít nói, thêm nữa nghe mọi người bảo gia đình cô không tốt, ba mẹ cờ bạc rượu chè bê tha nên đâm ra không có chút thiện cảm nào với cô .
Mặc dù không phải cậu đồn nhưng tin tức về nhà cô không biết thế nào lại bị tụi trong trường biết được, tụi nó tụ tập thành phe phái tẩy chay không chịu chơi với cô,còn không tiếc lời dè biểu cô chỉ với cái lí do ngớ ngẩn cô là con nhà nghèo, một con nhỏ đi nhặt phế liệu người lúc nào cũng phát ra mùi hôi khó chịu .
Cậu lúc bấy giờ cũng là một trong những đứa đó, cậu ghét cô nên mỗi lần đi ngang cô sẽ huýt lấy cô để cô té ngã . Đi học về ngang bãi phế liệu thấy cô đang lúi húi nhặt thì sẽ lấy cái chai không mà ném thẳng vào đầu cô .
Duyên số thế nào mà hai người điều học cùng nhau đến nay đã mười hai năm rôi.
Năm lớp tám trung học thì cậu được cô chủ nhiệm xếp ngồi cạnh cô .
Ngồi kế cô cậu chỉ thấy chán và rất chán, ngồi kế đứa mình ghét cậu cảm tưởng hôm đó là tận thế đến nơi .
Ngày nào cậu cũng sẽ tìm cách bắt nạt cô, nhìn cô chật vật nhặt sách vỡ đã rơi rớt trên nền gạch thì cậu với mấy đứa trong lớp cười rộ lên, thế nhưng cô vẫn không một chút cảm xúc nào không la mắng hay gào lên gì cả .
Đó chính là mấu chốt để cô càng bị tụi nó ức hiếp .
Mấy đứa con gái thì hay bảo nhau nên tránh xa cô ra không nên chơi với cô
Rồi hay sai bảo cô đi mua quà vặt cho chúng nó mặc dù lúc đó cô cũng phản kháng nhưng tụi nó đông cô thì chỉ một mình nên sự phản kháng bất thành .
Nếu mà cãi lời tụi nó sẽ quấy phá, không cho cô yên thân mà học tương tự đám con trai cũng không khá hơn là bao cũng ức hiếp cô đủ đường .
Trong trường bị ức hiếp về nhà phải chịu cảnh tra tấn tinh thần từ một người ít nói cô càng trầm mặc và khó gần hơn nữa .
Nhã Uyên cũng không dám ở lại quá lâu sợ Thắng càng bịnh rịnh .
Bánh xe chuyển động chị đi khuất bóng rồi, hai chị em Nhã Trân mới níu lấy tay nhau dẫn vào nhà .
- Vợ quên anh sao ?
Duy còn nhìn theo chiếc xe vừa rồi, cậu thầm nghĩ người giúp việc gì mà ăn mặc còn bảnh hơn cả cậu đến khi nhìn lại đã thấy chị em cô đã cách xa mình .
Vội phóng lên xe Duy chạy rề rề ngay sau lưng cô.
Là một người đẹp trai, nhà giàu lại học không giỏi nên hễ có bài tập gì đó khó khăn cậu sẽ đi qua nài nỉ cô giúp mình .
Không phải là bản thân không có tố chất mà là vì cậu giả vờ hơn nữa vì cậu cũng ham chơi nên mới không chịu chú tâm .
Mặc dù không có ưa Duy nhưng liên quan đến học tập Nhã Trân vẫn sẵn lòng .
Bình thường giờ này cậu biết cô vẫn chưa về nên tối tối thì cậu mới sang nhưng lúc chiều khi đi ngang mấy bãi phế liệu cô hay nhặt cậu không thấy cô nên mới chạy đến nhà tìm cô .
Cậu chỉ có thể mượn cái lí do cần cô giúp mình học tập thì mới có thể nói
chuyện với cô một cách đàng hoàng không thì còn lâu cô mới chịu nói chuyện với cậu
Đá cái chống xe, cậu nhanh nhảu đi vào bàn ngồi .
Không đợi ai mời gọi cậu vô tư rót mà trà uống như thể đây là nhà của mình .
- Lớn còn khóc nhè ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu lè lưỡi trêu Minh Thắng khi thấy nó vẫn chưa nín hẳn
Cô cun tay đưa lên trước mặt cậu, gương mặt không tí cảm xúc .
- Vợ anh giỡn thôi mà em đừng giận nhé, nào nào chỉ anh câu này anh không hiểu ?
Cậu kéo cô ngồi xuống cạnh mình chỉ vào bài tập vật lý khó hiểu lúc sáng .
Cô lúc này cũng thôi bực bội, tận tâm giảng bài cho cậu, cậu ở bên cũng gật gù nghe giảng đôi khi cứ mãi nhìn cô mà bỏ quên mấy kiến thức cô vừa nói .
- Đã hiểu hết chưa ?
Cô nhỏ giọng hỏi cậu
- Hiểu sơ sơ.
Cậu gãi đầu mình thì cậu có nghe nhưng mà nghe không tới, chỗ nghe chỗ không nêm thành ra hiểu mà không hiểu .
Cô cau chặt mài nhìn nhắn
-
- Sơ sơ là sao ? Hiểu hay không thì nói cho rõ
Cậu phụng phịu, làm nũng cầm tay cô lắc lắc qua lại, cô thì khó chịu với sự động chạm này nên nhíu mài
- Anh không hiểu vợ có thể giảng lại cho anh được không ?
- Lần này không hiểu thì xéo về ngay đi tôi không rãnh mà nói với cậu hoài .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh biết rồi vợ giảng lại đi .
Thấy cô có vẽ khó chịu nên là cậu không dám lơ là nữa, tập trung mà nghe hết mức có thể đúng là vợ cậu, cái giọng ngọt hết sức dù có chửi hay mắng thì cậu cũng nghe rất là êm tay .
Cậu và cô có thể được xem như là thanh mai trúc mã, cậu biết cô từ bé, nhà cũng cách không xa .
Hồi bé cậu ghét cô lắm, người cứ đen đen lúc nào cũng rụt rè ít nói, thêm nữa nghe mọi người bảo gia đình cô không tốt, ba mẹ cờ bạc rượu chè bê tha nên đâm ra không có chút thiện cảm nào với cô .
Mặc dù không phải cậu đồn nhưng tin tức về nhà cô không biết thế nào lại bị tụi trong trường biết được, tụi nó tụ tập thành phe phái tẩy chay không chịu chơi với cô,còn không tiếc lời dè biểu cô chỉ với cái lí do ngớ ngẩn cô là con nhà nghèo, một con nhỏ đi nhặt phế liệu người lúc nào cũng phát ra mùi hôi khó chịu .
Cậu lúc bấy giờ cũng là một trong những đứa đó, cậu ghét cô nên mỗi lần đi ngang cô sẽ huýt lấy cô để cô té ngã . Đi học về ngang bãi phế liệu thấy cô đang lúi húi nhặt thì sẽ lấy cái chai không mà ném thẳng vào đầu cô .
Duyên số thế nào mà hai người điều học cùng nhau đến nay đã mười hai năm rôi.
Năm lớp tám trung học thì cậu được cô chủ nhiệm xếp ngồi cạnh cô .
Ngồi kế cô cậu chỉ thấy chán và rất chán, ngồi kế đứa mình ghét cậu cảm tưởng hôm đó là tận thế đến nơi .
Ngày nào cậu cũng sẽ tìm cách bắt nạt cô, nhìn cô chật vật nhặt sách vỡ đã rơi rớt trên nền gạch thì cậu với mấy đứa trong lớp cười rộ lên, thế nhưng cô vẫn không một chút cảm xúc nào không la mắng hay gào lên gì cả .
Đó chính là mấu chốt để cô càng bị tụi nó ức hiếp .
Mấy đứa con gái thì hay bảo nhau nên tránh xa cô ra không nên chơi với cô
Rồi hay sai bảo cô đi mua quà vặt cho chúng nó mặc dù lúc đó cô cũng phản kháng nhưng tụi nó đông cô thì chỉ một mình nên sự phản kháng bất thành .
Nếu mà cãi lời tụi nó sẽ quấy phá, không cho cô yên thân mà học tương tự đám con trai cũng không khá hơn là bao cũng ức hiếp cô đủ đường .
Trong trường bị ức hiếp về nhà phải chịu cảnh tra tấn tinh thần từ một người ít nói cô càng trầm mặc và khó gần hơn nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro