Chương 88
2024-10-17 22:39:39
Kể từ ngày hôm đó cô không đến công ty, càng không liên lạc gì với anh, dường như thông tin về cô anh không biết được một chút gì nói trắng ra anh để cô thư thả bên ngoài để mọi chuyện lắng xuống anh mới tìm cô về . Người khởi đầu của cuộc tình này là anh thì cô sẽ không thể là người kết thúc được.
Anh ngửa cổ nhìn lên trần nhà bên ngoài tỏ ra là ổn nhưng thật sự thì không con tim đang giằng xéo mỗi giây mỗi phút nó điều hối thúc anh phải đi tìm cô cho bằng được .
Đã hai tháng rồi, con chim tự do bay nhảy cũng đã nên tìm về tổ ấm rồi .
Anh rút điện thoại và gọi Nhật Khang .
- Tìm cô ấy giúp tạo .
- Được . Bên kia Nhật Khang cũng đồng ý một cách ngắn gọn .
Phải nói đến lúc này hắn khá bận, hắn đã biết dao động với một cô thiếu nữ hắn cũng đang bận tâm lo lắng cho tương lai của cô ấy lại thêm công việc bận rộn hắn cũng chẳng hơi sức gì nhưng nếu Minh Kiệt đã nhờ hắn sẽ không từ chối huống chi bây giờ hắn còn đang phải tìm cách làm xoa dịu cơn giận dữ của anh mà em gái hắn đã gây ra .
Vài phút sau đó anh lại liền nhận được tin nhắn từ hắn anh khẽ cười rồi sảy bước thật nhanh ra bên ngoài .
Hai tiếng sau anh liền có mặt nơi ngôi làng nhỏ, vùng ngoại ô thành phố nơi đây cũng không vắng vẻ gì lắm cũng đông đúc nhưng vẫn mang nét đặc trưng của một vùng quê anh khá hài lòng với nơi này .
Ngôi nhà nhỏ bé xinh, trước sân còn trồng thêm mấy hàng sứ kiểng đỏ thắm rực rỡ vô cùng bên cạnh còn có một cậy khá to anh không biết tên chỉ thấy nó rũ xuống che bóng mát cả một khoản sân bên dưới còn có một bàn nhỏ có ấm trà .
Anh bước đến sờ vào ấm trà còn hơi nóng chắc cô vừa mới đi đâu đó .
- Tao nhã thật đấy . Anh cẩn thận quan sát mọi thứ nhưng có một thứ làm anh đau hết cả mắt đó chính là một đôi dép của dành cho con trai đáng nói hơn thứ đó quen vô cùng và anh biết thứ kia là của ai .
Khớp gân trên tay nổi lên cuồng cuộn, ánh mắt thoáng lên tia không hài lòng .
Độ một tiếng sau âm thanh cười nói khe khẽ vang lên anh không vội quay đầu lại tư thế vẫn ung dung như thường, nhưng bước chân của người phát ra tiếng nói lúc nãy dường như đang khựng lại thì phải bởi vì chẳng còn nghe được gì nữa, đột nhiên một tiếng gọi vang lên .
- Anh hai .
- Khá thật về nhà liền chạy đến đây ba mẹ đang đợi em ở nhà về đi .
Anh bước chậm rãi đến chỗ hai người ánh mắt chỉ cũng không vội nhìn cô chỉ chăm chú nói chuyện với Minh Khôi .
Cậu về từ tháng trước nhưng nghe ba mẹ anh bảo kể từ lúc về cậu hay ra bên ngoài nhưng anh cũng không quá để ý vì cậu cũng trưởng thành rồi nào ngờ .....khá thật còn nhanh hơn cả anh .
- Không được có chuyện gì ba mẹ sẽ gọi cho em ngay .
- Anh nói là về nhà đi . Anh gần giọng với cậu nhưng đôi mắt vẫn lạnh tạnh làm cậu có chút khó hiểu .
- Anh về trước đi hôm sau đến chơi nhé . Cô quay sang nói với Minh Khôi cậu thì chần chừ nhưng rồi lại gật đầu đồng ý .
- Vậy anh về trước nhé, em cầm đồ vào nhà đi . Cậu đưa mấy túi đồ lúc nãy cả hai cùng mua vào tay cô, cậu quay sang nhìn anh trai mình nhưng rồi cũng quay gót đi mất .
Người nọ đã khuất bóng, ánh mắt anh đang di chuyển về phía cô . Cô lay hoay xách mấy túi đồ mà không thèm quan tâm đến sự hiện diện của anh, cứ xem như anh là người vô hình .
- Hay thật nhỉ em cũng đã tìm được cho mình người bầu bạn rồi, tôi còn nghĩ em sẽ đau khổ lắm nên tôi ân hận đêm đêm giờ thì chắc không cần nữa .
- Nếu anh xuống đây chỉ nói mấy lời khó nghe đó thì mời anh về cho tôi không rảnh để tiếp anh .
- Vẫn là ngang bướng như ngày nào khi em không còn yêu nữa quả thật lời nói cũng chẳng chút tình cảm nào, tôi nghĩ lúc trước khi còn yêu tôi em có thật sự thương tôi không hay em chỉ vì tôi xuất hiện lúc em cần người dựa dẫm nên mới chấp nhận tôi .
* Bốp *
- Ai cho anh có cái quyền sĩ nhục tình yêu của tôi lúc trước tôi ngu nên mới yêu anh, nếu không phải mọi chuyện đó xảy ra thì tôi có khi ăn mấy cái sừng từ anh rồi .
Cô đưa tay tát mạnh vào má anh, cô yêu anh như thế tại sao lại nói ra mấy lời khó nghe như vậy chứ . Cô không mục đích anh đến đây làm gì nhưng nếu đến để sĩ nhục thì cô không cần .
Anh đưa tay chạm vào má mình cái lực tát khá mạnh má anh còn râm ran đau nhứt .
Anh đưa đầu lưỡi quét bên trong khoang mình rồi khẽ bật cười .
- Em cũng hơn gì tôi cũng chà đạp lên tình yêu của hai đứa mình thôi
- Mỗi lần em giận lên liền cắn liền đánh tôi thật sự tôi yêu em cũng chẳng dễ gì . Nhưng tôi lại chẳng muốn kết thúc với em, cuộc vui qua đường này còn chút thú vị nên tôi lại chẳng muôn buông .
- Anh điên rồi ..... Cô lắc đầu nhìn anh, ánh mắt thập phần khó hiểu
Cô quay đầu bỏ chạy nhưng đã là gì khi anh chỉ cần sải vài bước chân đã đuổi kịp cô .
- Tại sao muốn bỏ trốn, em cứ thích theo lối mòn nhỉ đụng chuyện lại chẳng bao giờ chịu đối mặt với tôi .
Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, đầu cũng gục lên vai cô, cũng may giờ này không ai thấy nếu không chẳng ra cái thể thống gì .
- Bỏ ra ....Minh Kiệt anh đang làm tôi ghê tởm anh .
Ừm bây giờ còn nhiều người làm em thú vị hơn nhiều, tôi khiến em ghê tởm cũng đúng .
Hai từ "ghê tởm " phát ra từ miệng cô làm anh cảm thấy chưa chát vô cùng nhưng buông tai cô là điều anh không thể, anh chỉ muốn cô quay về bên anh một lần nữa nhưng chuyện đó khá khó khăn rồi
Anh ngửa cổ nhìn lên trần nhà bên ngoài tỏ ra là ổn nhưng thật sự thì không con tim đang giằng xéo mỗi giây mỗi phút nó điều hối thúc anh phải đi tìm cô cho bằng được .
Đã hai tháng rồi, con chim tự do bay nhảy cũng đã nên tìm về tổ ấm rồi .
Anh rút điện thoại và gọi Nhật Khang .
- Tìm cô ấy giúp tạo .
- Được . Bên kia Nhật Khang cũng đồng ý một cách ngắn gọn .
Phải nói đến lúc này hắn khá bận, hắn đã biết dao động với một cô thiếu nữ hắn cũng đang bận tâm lo lắng cho tương lai của cô ấy lại thêm công việc bận rộn hắn cũng chẳng hơi sức gì nhưng nếu Minh Kiệt đã nhờ hắn sẽ không từ chối huống chi bây giờ hắn còn đang phải tìm cách làm xoa dịu cơn giận dữ của anh mà em gái hắn đã gây ra .
Vài phút sau đó anh lại liền nhận được tin nhắn từ hắn anh khẽ cười rồi sảy bước thật nhanh ra bên ngoài .
Hai tiếng sau anh liền có mặt nơi ngôi làng nhỏ, vùng ngoại ô thành phố nơi đây cũng không vắng vẻ gì lắm cũng đông đúc nhưng vẫn mang nét đặc trưng của một vùng quê anh khá hài lòng với nơi này .
Ngôi nhà nhỏ bé xinh, trước sân còn trồng thêm mấy hàng sứ kiểng đỏ thắm rực rỡ vô cùng bên cạnh còn có một cậy khá to anh không biết tên chỉ thấy nó rũ xuống che bóng mát cả một khoản sân bên dưới còn có một bàn nhỏ có ấm trà .
Anh bước đến sờ vào ấm trà còn hơi nóng chắc cô vừa mới đi đâu đó .
- Tao nhã thật đấy . Anh cẩn thận quan sát mọi thứ nhưng có một thứ làm anh đau hết cả mắt đó chính là một đôi dép của dành cho con trai đáng nói hơn thứ đó quen vô cùng và anh biết thứ kia là của ai .
Khớp gân trên tay nổi lên cuồng cuộn, ánh mắt thoáng lên tia không hài lòng .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độ một tiếng sau âm thanh cười nói khe khẽ vang lên anh không vội quay đầu lại tư thế vẫn ung dung như thường, nhưng bước chân của người phát ra tiếng nói lúc nãy dường như đang khựng lại thì phải bởi vì chẳng còn nghe được gì nữa, đột nhiên một tiếng gọi vang lên .
- Anh hai .
- Khá thật về nhà liền chạy đến đây ba mẹ đang đợi em ở nhà về đi .
Anh bước chậm rãi đến chỗ hai người ánh mắt chỉ cũng không vội nhìn cô chỉ chăm chú nói chuyện với Minh Khôi .
Cậu về từ tháng trước nhưng nghe ba mẹ anh bảo kể từ lúc về cậu hay ra bên ngoài nhưng anh cũng không quá để ý vì cậu cũng trưởng thành rồi nào ngờ .....khá thật còn nhanh hơn cả anh .
- Không được có chuyện gì ba mẹ sẽ gọi cho em ngay .
- Anh nói là về nhà đi . Anh gần giọng với cậu nhưng đôi mắt vẫn lạnh tạnh làm cậu có chút khó hiểu .
- Anh về trước đi hôm sau đến chơi nhé . Cô quay sang nói với Minh Khôi cậu thì chần chừ nhưng rồi lại gật đầu đồng ý .
- Vậy anh về trước nhé, em cầm đồ vào nhà đi . Cậu đưa mấy túi đồ lúc nãy cả hai cùng mua vào tay cô, cậu quay sang nhìn anh trai mình nhưng rồi cũng quay gót đi mất .
Người nọ đã khuất bóng, ánh mắt anh đang di chuyển về phía cô . Cô lay hoay xách mấy túi đồ mà không thèm quan tâm đến sự hiện diện của anh, cứ xem như anh là người vô hình .
- Hay thật nhỉ em cũng đã tìm được cho mình người bầu bạn rồi, tôi còn nghĩ em sẽ đau khổ lắm nên tôi ân hận đêm đêm giờ thì chắc không cần nữa .
- Nếu anh xuống đây chỉ nói mấy lời khó nghe đó thì mời anh về cho tôi không rảnh để tiếp anh .
- Vẫn là ngang bướng như ngày nào khi em không còn yêu nữa quả thật lời nói cũng chẳng chút tình cảm nào, tôi nghĩ lúc trước khi còn yêu tôi em có thật sự thương tôi không hay em chỉ vì tôi xuất hiện lúc em cần người dựa dẫm nên mới chấp nhận tôi .
* Bốp *
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ai cho anh có cái quyền sĩ nhục tình yêu của tôi lúc trước tôi ngu nên mới yêu anh, nếu không phải mọi chuyện đó xảy ra thì tôi có khi ăn mấy cái sừng từ anh rồi .
Cô đưa tay tát mạnh vào má anh, cô yêu anh như thế tại sao lại nói ra mấy lời khó nghe như vậy chứ . Cô không mục đích anh đến đây làm gì nhưng nếu đến để sĩ nhục thì cô không cần .
Anh đưa tay chạm vào má mình cái lực tát khá mạnh má anh còn râm ran đau nhứt .
Anh đưa đầu lưỡi quét bên trong khoang mình rồi khẽ bật cười .
- Em cũng hơn gì tôi cũng chà đạp lên tình yêu của hai đứa mình thôi
- Mỗi lần em giận lên liền cắn liền đánh tôi thật sự tôi yêu em cũng chẳng dễ gì . Nhưng tôi lại chẳng muốn kết thúc với em, cuộc vui qua đường này còn chút thú vị nên tôi lại chẳng muôn buông .
- Anh điên rồi ..... Cô lắc đầu nhìn anh, ánh mắt thập phần khó hiểu
Cô quay đầu bỏ chạy nhưng đã là gì khi anh chỉ cần sải vài bước chân đã đuổi kịp cô .
- Tại sao muốn bỏ trốn, em cứ thích theo lối mòn nhỉ đụng chuyện lại chẳng bao giờ chịu đối mặt với tôi .
Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, đầu cũng gục lên vai cô, cũng may giờ này không ai thấy nếu không chẳng ra cái thể thống gì .
- Bỏ ra ....Minh Kiệt anh đang làm tôi ghê tởm anh .
Ừm bây giờ còn nhiều người làm em thú vị hơn nhiều, tôi khiến em ghê tởm cũng đúng .
Hai từ "ghê tởm " phát ra từ miệng cô làm anh cảm thấy chưa chát vô cùng nhưng buông tai cô là điều anh không thể, anh chỉ muốn cô quay về bên anh một lần nữa nhưng chuyện đó khá khó khăn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro