Chương 9
2024-10-17 22:39:39
Hôm nay là chủ nhật .Cả tuần nay tần suất công việc quá nhiều nên cô có hơi mỏi mệt .
Giấc ngủ kéo liền một mạch đến tận trưa .
Mặt trời đã lên thiên đỉnh , nhìn những tia nắng chói chang như thêu như đốt những người đi đường cô đã không muốn bước chân ra khỏi nhà .
Nhưng vì cả tuần nay cô không mua đồ ăn trữ sẵn nên hôm nay cô sẽ đi siêu thị mua một ít đồ cá nhân và thực phẩm cần thiết .
Đẩy chiếc xe đẩy một vòng nhưng cô cũng chẳng biết mên mua thứ gì .
Cái cô thích và muốn mua thì lại khá đắt , cái cô không cần thì lại rẻ .
Cô cứ nhặt lên rồi bỏ xuống , suy nghĩ đắn đo .
Cô quyết định rồi bây giờ cô sẽ mua đại thứ gì đó , ăn để sống chứ không phải sống để ăn .
Mua xong thực phẩm và rau củ , thấy còn sớm cô đi lượn thêm một vòng các tầng trên nữa .
Khu vực thời trang và mỹ phẩm làm cô thích thú nhất lúc nào vào đấy cô cũng ngắm nghía thật lâu .
Hôm nay vô tình lướt qua một nhãn hàng tuy không phải thương hiệu đình đám sang chảnh nhưng với cô nó cũng vượt xa tầm với . Chiếc váy trên đó không cầu kì nhưng lại vô cùng đẹp , đó là một chiếc hoa nhí hai dây nhưng khá kín đáo chỉ hở phần vai của người mặc ở phần eo còn nhấn thêm một cánh hoa không quá to phù hợp tổng thể của cái váy .
Cô nhìn mà mê mẫn .
Có những thứ chúng ta thật sự rất rất thích , muốn nó là của mình nhưng xét ở một góc độ nào đó nếu không có thì cũng chẳng sao cả ,một thời gian qua đi sự thích thú đó không còn rõ ràng .
Lúc đó chúng ta cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Nhìn lại cái áo khoát mình đang mặc cũng đã mấy năm cô có chút chạnh lòng , tay áo sờn hết rồi nhưng do cô trân trọng món đồ của mình nên nhìn không rõ sẽ thấy nó vẫn còn khá mới .
Cô nhìn ngắm khá lâu rồi trầm tư suy nghĩ gì đó nhưng lại bước đi qua nơi khác .
Mấy năm nay cô một mình bươn chải nơi đây vừa học vừa làm , sau khi ra trường vừa làm vừa gửi tiền về quê nhà phụ ba mẹ nuôi mấy em .
Tiền cô làm được nhưng cô không phải sống cho riêng bản thân mình nên không thể tùy tiện muốn mua gì thì mua .
Dạo một lúc , chân bắt đầu mỏi nhừ cô định ra về nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc .
Cái dáng người này cô có uống canh mạnh bà đi qua vong xuyên một ngàn lần thì cô không thể quên được .
Đó là anh ta ....sếp cô ... Trần Minh Kiệt
Bản tính tò mò nên cô cũng có theo dõi anh ta một chút , vì bây giờ anh đi cùng với một cô gái khác mà cô gái này với cô gái mấy hôm trước chẳng hề giống nhau .
Cô gái hôm tóc được buông xõa , mái tóc màu nâu lạnh ngang lưng , dáng người nhỏ nhắn nhìn liền muốn che chở .
- Sao gu của anh ta thập cẩm thế ?
- Cái loại không ra gì thật mà mai em này mốt em khác , ai làm vợ anh ta đúng là xuôi xẻo .
Cô mở miệng phán xét , mặc dù nó chẳng liên quan đến cô nhưng mà người đã ghét thì làm gì cũng chẳng thấy thuận mắt .
Trước mặt cô bây giờ là hình ảnh cô gái đó khoát tay dựa đầu vào vai anh .
Gần như bước chân của cô ấy phụ thuộc cả vào anh .
Tay anh xách lấy vài ba chiếc túi giấy từ những thương hiệu xa xỉ ...Thì ra là dẫn người đẹp đi mua sắm .
Chưa dừng lại ở đó họ chưa về thì làm sao cô về được .
Họ cùng nhau vào một quán ăn .
Không biết khẩu vị người đẹp thế nào chỉ thấy cô ấy chỉ tay vào một thương hiệu gà và anh chỉ có gật đầu đáp ứng người đẹp mà thôi .
Họ chờ món ăn còn cô chờ họ .
Khiếp! anh ta bây giờ ga lăng tới mức cô xém quên anh ta là loại vừa đáng ghét vừa vô duyên .
Cô gái đó chỉ cần ngồi yên một chỗ , còn lại mọi thứ anh điều lo hết cho cô ấy .
Gà đã lên , anh ta thế mà lại tinh tế quan sát thấy cô ấy bộ dạng phụng phịu không muốn dùng tay . Vậy là anh ta liền xoắn tay áo bón cho cô ấy ăn .
Nước sốt tương còn vương trên khoé miệng anh ta liền nhướn người tới giúp cô ây lau đi đối diện với ánh mắt ngại ngùng e thẹn đó là cái nhìn đầy ấm áp cưng chiều .
Nhìn cũng đủ lắm rồi , đúng là từ khi đi quen biết anh ta , cô đã không ít lần cô nghe vợ chồng Khánh Trâm bảo Minh Kiệt là một kẻ đào hoa .
Đã vậy có đôi ba lần Khánh Trâm cứ dặn dò cô đừng phải lòng Minh Kiệt vì nó nghe Gia Hưng dặn phải trách xa anh ta ra .
Tương tự Tuệ Lâm cũng được Tuấn Anh nhắn nhủ với cô như thế .
Lúc đó cô đã bảo với họ lo xa cô làm sao thích ta cho được , cô ghét còn không hết nữa kìa .
Đàn ông trên thế giới này đâu phải tuyệt chủng hết đâu mà phải đem trái tim chưa một lần thổn thức này giao cho anh ta .
Giấc ngủ kéo liền một mạch đến tận trưa .
Mặt trời đã lên thiên đỉnh , nhìn những tia nắng chói chang như thêu như đốt những người đi đường cô đã không muốn bước chân ra khỏi nhà .
Nhưng vì cả tuần nay cô không mua đồ ăn trữ sẵn nên hôm nay cô sẽ đi siêu thị mua một ít đồ cá nhân và thực phẩm cần thiết .
Đẩy chiếc xe đẩy một vòng nhưng cô cũng chẳng biết mên mua thứ gì .
Cái cô thích và muốn mua thì lại khá đắt , cái cô không cần thì lại rẻ .
Cô cứ nhặt lên rồi bỏ xuống , suy nghĩ đắn đo .
Cô quyết định rồi bây giờ cô sẽ mua đại thứ gì đó , ăn để sống chứ không phải sống để ăn .
Mua xong thực phẩm và rau củ , thấy còn sớm cô đi lượn thêm một vòng các tầng trên nữa .
Khu vực thời trang và mỹ phẩm làm cô thích thú nhất lúc nào vào đấy cô cũng ngắm nghía thật lâu .
Hôm nay vô tình lướt qua một nhãn hàng tuy không phải thương hiệu đình đám sang chảnh nhưng với cô nó cũng vượt xa tầm với . Chiếc váy trên đó không cầu kì nhưng lại vô cùng đẹp , đó là một chiếc hoa nhí hai dây nhưng khá kín đáo chỉ hở phần vai của người mặc ở phần eo còn nhấn thêm một cánh hoa không quá to phù hợp tổng thể của cái váy .
Cô nhìn mà mê mẫn .
Có những thứ chúng ta thật sự rất rất thích , muốn nó là của mình nhưng xét ở một góc độ nào đó nếu không có thì cũng chẳng sao cả ,một thời gian qua đi sự thích thú đó không còn rõ ràng .
Lúc đó chúng ta cũng chẳng còn hứng thú nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn lại cái áo khoát mình đang mặc cũng đã mấy năm cô có chút chạnh lòng , tay áo sờn hết rồi nhưng do cô trân trọng món đồ của mình nên nhìn không rõ sẽ thấy nó vẫn còn khá mới .
Cô nhìn ngắm khá lâu rồi trầm tư suy nghĩ gì đó nhưng lại bước đi qua nơi khác .
Mấy năm nay cô một mình bươn chải nơi đây vừa học vừa làm , sau khi ra trường vừa làm vừa gửi tiền về quê nhà phụ ba mẹ nuôi mấy em .
Tiền cô làm được nhưng cô không phải sống cho riêng bản thân mình nên không thể tùy tiện muốn mua gì thì mua .
Dạo một lúc , chân bắt đầu mỏi nhừ cô định ra về nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc .
Cái dáng người này cô có uống canh mạnh bà đi qua vong xuyên một ngàn lần thì cô không thể quên được .
Đó là anh ta ....sếp cô ... Trần Minh Kiệt
Bản tính tò mò nên cô cũng có theo dõi anh ta một chút , vì bây giờ anh đi cùng với một cô gái khác mà cô gái này với cô gái mấy hôm trước chẳng hề giống nhau .
Cô gái hôm tóc được buông xõa , mái tóc màu nâu lạnh ngang lưng , dáng người nhỏ nhắn nhìn liền muốn che chở .
- Sao gu của anh ta thập cẩm thế ?
- Cái loại không ra gì thật mà mai em này mốt em khác , ai làm vợ anh ta đúng là xuôi xẻo .
Cô mở miệng phán xét , mặc dù nó chẳng liên quan đến cô nhưng mà người đã ghét thì làm gì cũng chẳng thấy thuận mắt .
Trước mặt cô bây giờ là hình ảnh cô gái đó khoát tay dựa đầu vào vai anh .
Gần như bước chân của cô ấy phụ thuộc cả vào anh .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay anh xách lấy vài ba chiếc túi giấy từ những thương hiệu xa xỉ ...Thì ra là dẫn người đẹp đi mua sắm .
Chưa dừng lại ở đó họ chưa về thì làm sao cô về được .
Họ cùng nhau vào một quán ăn .
Không biết khẩu vị người đẹp thế nào chỉ thấy cô ấy chỉ tay vào một thương hiệu gà và anh chỉ có gật đầu đáp ứng người đẹp mà thôi .
Họ chờ món ăn còn cô chờ họ .
Khiếp! anh ta bây giờ ga lăng tới mức cô xém quên anh ta là loại vừa đáng ghét vừa vô duyên .
Cô gái đó chỉ cần ngồi yên một chỗ , còn lại mọi thứ anh điều lo hết cho cô ấy .
Gà đã lên , anh ta thế mà lại tinh tế quan sát thấy cô ấy bộ dạng phụng phịu không muốn dùng tay . Vậy là anh ta liền xoắn tay áo bón cho cô ấy ăn .
Nước sốt tương còn vương trên khoé miệng anh ta liền nhướn người tới giúp cô ây lau đi đối diện với ánh mắt ngại ngùng e thẹn đó là cái nhìn đầy ấm áp cưng chiều .
Nhìn cũng đủ lắm rồi , đúng là từ khi đi quen biết anh ta , cô đã không ít lần cô nghe vợ chồng Khánh Trâm bảo Minh Kiệt là một kẻ đào hoa .
Đã vậy có đôi ba lần Khánh Trâm cứ dặn dò cô đừng phải lòng Minh Kiệt vì nó nghe Gia Hưng dặn phải trách xa anh ta ra .
Tương tự Tuệ Lâm cũng được Tuấn Anh nhắn nhủ với cô như thế .
Lúc đó cô đã bảo với họ lo xa cô làm sao thích ta cho được , cô ghét còn không hết nữa kìa .
Đàn ông trên thế giới này đâu phải tuyệt chủng hết đâu mà phải đem trái tim chưa một lần thổn thức này giao cho anh ta .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro