Chương 17
Tam Quyển Thành Sách
2024-10-25 19:00:15
Editor: Mộc An Chi
Mà Khương Đường cũng sẽ không bởi vì vậy mà phải đi đến nơi này.
Nhưng nguyên chủ cũng đã trả cái giá lớn cho chuyện này, cô ấy mất đi mạng sống.
Từ Vọng Quy không biết, anh tức giận đến mức chống nạnh, vừa đi qua đi lại trong phòng bếp vừa thở phì phò.
Anh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại nhìn Khương Đường, cắn răng chỉ chỉ cô, dường như không biết nên nói gì, sự oán hận dồn hết vào cái tay chỉ cô.
Khương Đường tự biết đuối lý, chỉ xem anh như không tồn tại, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, động tác nhanh nhẹn bưng rau xanh lên bàn.
Lúc này, bánh bao cũng đã chín, mùi hương khiến người ta đói bụng tràn ngập phòng bếp.
Khương Đường gọi to ra ngoài sân: “Bách Luyện, Thành Cương, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Từ Vọng Quy:……
Không thấy người đàn ông của cô đang tức giận à!
Sao cô còn trông như không sao cả?!
Khương Đường đương nhiên không bình tĩnh như bên ngoài cô thể hiện, cô chỉ cảm thấy chuyện này không thể tổng kết được ai đúng ai sai.
Nếu lúc trước khi kết hôn xong Từ Vọng Quy lập tức mang nguyên chủ và hai đứa nhỏ đến Biên thành, chuyện sau đó đương nhiên sẽ không xảy ra.
Hoặc như Từ Vọng Quy nói, nếu nguyên chủ sớm báo mọi chuyện cho anh, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi.
Tuy hậu quả để lại rất đau lòng, nhưng cũng không thể quay ngược thời gian, dù sao đó cũng do bản thân họ lựa chọn.
Nguyên chủ đã chịu trừng phạt, mất đi mạng sống. Còn Khương Đường tới từ hiện đại thay thế nguyên chủ, đã đưa hai đứa nhỏ từ thành phố Giang Ninh đến Biên thành, tiền Từ Vọng Quy gửi về cũng được Khương Đường lấy lại từ chỗ thím hai Khương.
Khương Đường không để ý tới Từ Vọng Quy, chỉ huy Thành Cương cầm chén đũa, bưng thức ăn lên.
Cô dùng đũa gắp bánh bao nóng hầm hập vào rổ, lại dùng một cái tô bự khác đựng ba cái, đưa cho Bách Luyện: “Cầm qua cho bác gái Tề của con đi.”
Bách Luyện vội vàng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói: “Ăn xong con sẽ qua lấy chén sau, bác gái Tề nói nhiều quá, con nóng lòng muốn ăn bánh bao, nên đã để chén lại ở nhà bác ấy.”
Khương Đường cong khóe miệng, cô nói: “Biết rồi.”
Thành Cương gấp không chờ nổi, nhóc duỗi tay lấy một cái để vào chén của Khương Đường trước tiên, “Mẹ ơi, mẹ ăn.”
Bách Luyện ngồi xuống nhìn nhìn, duỗi tay lấy một cái bỏ vào trong chén của Từ Vọng Quy, “Cha ơi, cha cũng ăn.”
Từ Vọng Quy sờ sờ đầu bọn nhóc, tầm mắt dừng trên xương gò má nhô cao của hai cậu bé, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, “Hai đứa ăn nhiều vào.”
Mà Khương Đường cũng sẽ không bởi vì vậy mà phải đi đến nơi này.
Nhưng nguyên chủ cũng đã trả cái giá lớn cho chuyện này, cô ấy mất đi mạng sống.
Từ Vọng Quy không biết, anh tức giận đến mức chống nạnh, vừa đi qua đi lại trong phòng bếp vừa thở phì phò.
Anh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại nhìn Khương Đường, cắn răng chỉ chỉ cô, dường như không biết nên nói gì, sự oán hận dồn hết vào cái tay chỉ cô.
Khương Đường tự biết đuối lý, chỉ xem anh như không tồn tại, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, động tác nhanh nhẹn bưng rau xanh lên bàn.
Lúc này, bánh bao cũng đã chín, mùi hương khiến người ta đói bụng tràn ngập phòng bếp.
Khương Đường gọi to ra ngoài sân: “Bách Luyện, Thành Cương, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Từ Vọng Quy:……
Không thấy người đàn ông của cô đang tức giận à!
Sao cô còn trông như không sao cả?!
Khương Đường đương nhiên không bình tĩnh như bên ngoài cô thể hiện, cô chỉ cảm thấy chuyện này không thể tổng kết được ai đúng ai sai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu lúc trước khi kết hôn xong Từ Vọng Quy lập tức mang nguyên chủ và hai đứa nhỏ đến Biên thành, chuyện sau đó đương nhiên sẽ không xảy ra.
Hoặc như Từ Vọng Quy nói, nếu nguyên chủ sớm báo mọi chuyện cho anh, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi.
Tuy hậu quả để lại rất đau lòng, nhưng cũng không thể quay ngược thời gian, dù sao đó cũng do bản thân họ lựa chọn.
Nguyên chủ đã chịu trừng phạt, mất đi mạng sống. Còn Khương Đường tới từ hiện đại thay thế nguyên chủ, đã đưa hai đứa nhỏ từ thành phố Giang Ninh đến Biên thành, tiền Từ Vọng Quy gửi về cũng được Khương Đường lấy lại từ chỗ thím hai Khương.
Khương Đường không để ý tới Từ Vọng Quy, chỉ huy Thành Cương cầm chén đũa, bưng thức ăn lên.
Cô dùng đũa gắp bánh bao nóng hầm hập vào rổ, lại dùng một cái tô bự khác đựng ba cái, đưa cho Bách Luyện: “Cầm qua cho bác gái Tề của con đi.”
Bách Luyện vội vàng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói: “Ăn xong con sẽ qua lấy chén sau, bác gái Tề nói nhiều quá, con nóng lòng muốn ăn bánh bao, nên đã để chén lại ở nhà bác ấy.”
Khương Đường cong khóe miệng, cô nói: “Biết rồi.”
Thành Cương gấp không chờ nổi, nhóc duỗi tay lấy một cái để vào chén của Khương Đường trước tiên, “Mẹ ơi, mẹ ăn.”
Bách Luyện ngồi xuống nhìn nhìn, duỗi tay lấy một cái bỏ vào trong chén của Từ Vọng Quy, “Cha ơi, cha cũng ăn.”
Từ Vọng Quy sờ sờ đầu bọn nhóc, tầm mắt dừng trên xương gò má nhô cao của hai cậu bé, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, “Hai đứa ăn nhiều vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro