Chương 24
Tam Quyển Thành Sách
2024-10-25 19:00:15
Editor: Mộc An Chi
Chị dâu Tề xua xua tay, “Không sao, chúng ta đi sớm về sớm.”
Hai người nhân lúc vẫn còn sớm, đi về hướng đại đội Hồng Kỳ.
Từ bộ đội Biên thành đến công xã Hồng Kỳ phải đi qua một ngọn núi, lại đi dọc theo đường lớn khoảng ba mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy thôn trang.
Chị dâu Tề chỉ về phía trước nói: “Đó chính là đại đội Hồng Kỳ, hướng bên này là nhà của người dân mà chị thường đổi đồ.”
Khương Đường nhìn theo hướng cô ấy chỉ, một con đường nhỏ kéo dài ra đường lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy vài căn nhà đất vàng ở cuối đường.
Hai người đi vào con đường nhỏ thêm vài phút, đi vào một căn ở bên trong cùng.
Xuyên qua hàng rào tre nhìn vào trong, có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ở nhà chính, đang đưa lưng về phía các cô dỗ một đứa trẻ.
Chị dâu Tề khách sáo gọi người đó: “Bác gái Trần.”
Người phụ nữ được gọi là bác gái Trần quay đầu lại, khi nhìn thấy chị dâu Tề thì cười, “Đồng chí Tuyết Mai, cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Chị dâu Tề tên là Hướng Tuyết Mai.
Bác gái Trần bế đứa trẻ trên mặt đất lên, ra ngoài chào hỏi, nhiệt tình nói: “Mau vào đi, cửa không khóa, đẩy vào là được.”
Khương Đường nghe vậy cúi đầu nhìn cửa hàng rào tre, quả nhiên không có khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra, cùng chị dâu Tề đi vào trong sân.
Trên mặt chị dâu Tề toàn là ý cười, nhìn về phía đứa trẻ được bác gái Trần ôm trên tay, hàn huyên nói: “Thân thể Cẩu Đản có thể đứng lên rồi.”
Bác gái Trần ôm đứa nhỏ ra trước người, “Đúng vậy đó, hiện tại có thể ngồi dậy một lát.”
Khương Đường chưa từng thấy đứa bé nào nhỏ đến mức này ở cự li gần như hôm nay, nhất thời hơi tò mò, nhìn nhiều thêm vài lần.
Đôi mắt đứa bé tròn xoe, không ngừng chuyển động tò mò nhìn bốn phía xung quanh.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt Khương Đường, đứa trẻ ngẩn ngơ, sau đó miệng từ từ bẹp xuống ——
Khương Đường: !!!
Linh cảm xấu nháy mắt thổi qua người cô, Khương Đường chớp chớp mắt, nhanh chóng dời tầm mắt, giả vờ nghiêm túc nghe chị dâu Tề và bác gái Trần nói chuyện.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe được tiếng khóc nỉ non cực kỳ có tính xuyên thấu vang lên.
Bác gái Trần không phát hiện khác thường, bình tĩnh bắt đầu dỗ đứa bé, chị dâu Tề thấy thế cũng tiến lên giúp đỡ vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ.
Khương Đường lặng lẽ chú ý, dưới nỗ lực của bác gái Trần và chị dâu Tề, chỉ thấy tiếng khóc của đứa bé nhỏ dần.
Nín khóc lại buồn ngủ, hai mắt ngơ ngác, đôi mắt muốn mở to nhưng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà nằm trong lòng bác gái Trần, cuối cùng cũng nhắm mắt, tiếng khóc đã ngừng hẳn.
Ngủ rồi, trên chiếc mũi nho nhỏ còn chảy mồ hôi.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thật đáng sợ!
Tuy rằng cô thích trẻ con, nhưng không bao gồm trẻ con chỉ biết ăn ngủ và khóc.
Nếu Bách Luyện và Thành Cương còn nhỏ xíu, nhất định Khương Đường sẽ thu xếp tay nải chạy lẹ.
Có lẽ trên mặt cô vẫn còn sự sợ hãi quá mức rõ ràng, chị dâu Tề nhìn mà buồn cười cực kỳ, cô ấy nói với bác gái Trần: “Bác xem, Cẩu Đản nhà bác dọa sợ đồng chí Tiểu Khương rồi kìa.”
Chị dâu Tề xua xua tay, “Không sao, chúng ta đi sớm về sớm.”
Hai người nhân lúc vẫn còn sớm, đi về hướng đại đội Hồng Kỳ.
Từ bộ đội Biên thành đến công xã Hồng Kỳ phải đi qua một ngọn núi, lại đi dọc theo đường lớn khoảng ba mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy thôn trang.
Chị dâu Tề chỉ về phía trước nói: “Đó chính là đại đội Hồng Kỳ, hướng bên này là nhà của người dân mà chị thường đổi đồ.”
Khương Đường nhìn theo hướng cô ấy chỉ, một con đường nhỏ kéo dài ra đường lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy vài căn nhà đất vàng ở cuối đường.
Hai người đi vào con đường nhỏ thêm vài phút, đi vào một căn ở bên trong cùng.
Xuyên qua hàng rào tre nhìn vào trong, có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ở nhà chính, đang đưa lưng về phía các cô dỗ một đứa trẻ.
Chị dâu Tề khách sáo gọi người đó: “Bác gái Trần.”
Người phụ nữ được gọi là bác gái Trần quay đầu lại, khi nhìn thấy chị dâu Tề thì cười, “Đồng chí Tuyết Mai, cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Chị dâu Tề tên là Hướng Tuyết Mai.
Bác gái Trần bế đứa trẻ trên mặt đất lên, ra ngoài chào hỏi, nhiệt tình nói: “Mau vào đi, cửa không khóa, đẩy vào là được.”
Khương Đường nghe vậy cúi đầu nhìn cửa hàng rào tre, quả nhiên không có khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra, cùng chị dâu Tề đi vào trong sân.
Trên mặt chị dâu Tề toàn là ý cười, nhìn về phía đứa trẻ được bác gái Trần ôm trên tay, hàn huyên nói: “Thân thể Cẩu Đản có thể đứng lên rồi.”
Bác gái Trần ôm đứa nhỏ ra trước người, “Đúng vậy đó, hiện tại có thể ngồi dậy một lát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Đường chưa từng thấy đứa bé nào nhỏ đến mức này ở cự li gần như hôm nay, nhất thời hơi tò mò, nhìn nhiều thêm vài lần.
Đôi mắt đứa bé tròn xoe, không ngừng chuyển động tò mò nhìn bốn phía xung quanh.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt Khương Đường, đứa trẻ ngẩn ngơ, sau đó miệng từ từ bẹp xuống ——
Khương Đường: !!!
Linh cảm xấu nháy mắt thổi qua người cô, Khương Đường chớp chớp mắt, nhanh chóng dời tầm mắt, giả vờ nghiêm túc nghe chị dâu Tề và bác gái Trần nói chuyện.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe được tiếng khóc nỉ non cực kỳ có tính xuyên thấu vang lên.
Bác gái Trần không phát hiện khác thường, bình tĩnh bắt đầu dỗ đứa bé, chị dâu Tề thấy thế cũng tiến lên giúp đỡ vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ.
Khương Đường lặng lẽ chú ý, dưới nỗ lực của bác gái Trần và chị dâu Tề, chỉ thấy tiếng khóc của đứa bé nhỏ dần.
Nín khóc lại buồn ngủ, hai mắt ngơ ngác, đôi mắt muốn mở to nhưng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà nằm trong lòng bác gái Trần, cuối cùng cũng nhắm mắt, tiếng khóc đã ngừng hẳn.
Ngủ rồi, trên chiếc mũi nho nhỏ còn chảy mồ hôi.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thật đáng sợ!
Tuy rằng cô thích trẻ con, nhưng không bao gồm trẻ con chỉ biết ăn ngủ và khóc.
Nếu Bách Luyện và Thành Cương còn nhỏ xíu, nhất định Khương Đường sẽ thu xếp tay nải chạy lẹ.
Có lẽ trên mặt cô vẫn còn sự sợ hãi quá mức rõ ràng, chị dâu Tề nhìn mà buồn cười cực kỳ, cô ấy nói với bác gái Trần: “Bác xem, Cẩu Đản nhà bác dọa sợ đồng chí Tiểu Khương rồi kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro