Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 100

2024-09-07 08:00:20

“Lá cờ thi đua kia là của một đứa trẻ bảy tám tuổi luôn than đau tay. Bố mẹ dẫn cậu bé đến phòng khám, cứ tưởng rằng con mình đang bày trò không chịu làm bài tập nên định trị con trai. Ai ngờ sau khi kiểm tra kỹ lưỡng tay của cậu bé, Tùng Minh liền hỏi cậu bé từng phẫu thuật tay đúng không? Hóa ra trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, cậu bé bị gãy tay rất nặng phải lên bệnh viện huyện nẹp kim loại. Tùng Minh phát hiện xương nối không đúng, bị lệch, khuyên họ nên đến bệnh viện lớn trên thành phố kiểm tra lại. Bố mẹ cậu bé không tin, nói rằng họ nối xương tại bệnh viện nhân dân chính quy ở huyện, một bác sĩ trẻ ở phòng khám như cậu mà dám nói người ta mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy, họ còn nói những câu rất khó nghe. Tùng Minh cũng không nổi giận, giải thích kỹ lưỡng cho họ, so sánh hình dạng xương của cậu bé với xương của người bình thường. Bố mẹ cậu bé bán tín bán nghi, cuối cùng đưa con đến bệnh viện xương khớp ở thành phố khám, xương bị nối lệch thật! Vài ngày sau, bố mẹ cậu bé tặng Tùng Minh một lá cờ thi đua, nhưng tội nghiệp cậu bé kia, phải nối lại xương…”

Bố Diệp thao thao bất tuyệt, kể từng câu chuyện đằng sau mỗi lá cờ thi đua mà thuộc như cháo chảy.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu cũng không chê phiền, một mực im lặng lắng nghe, vô cùng kính phục.

Sau khi bố Diệp kể xong, ông lén lau nước mắt, ngượng ngùng nói: “Tôi lắm lời quá.”

Lý Khinh Diêu nói: “Không sao ạ. Chúng cháu rất thích nghe, cũng cảm động lắm ạ.”

Bố Diệp nói: “Để tôi đi rót thêm hai ly nước cho mọi người.”, sau đó bước ra ngoài.

Lý Khinh Diêu lập tức nói nhỏ: “Anh biết Diệp Tùng Minh khiến em liên tưởng đến ai không?”

Trần Phổ đang đeo găng tay, định xem những cuốn sách trên giá. Nghe vậy, anh cúi đầu nhìn cô rồi hỏi: “Ai?”

“Lưu Hoài Tín. Cả hai đều từng chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, anh nghĩ liệu hai người họ có quen biết không? Bảy năm trước, cả hai đều đột ngột rời khỏi Tương Thành quay về quê, đều cảm thấy tội lỗi. Hơn nữa, Diệp Tùng Minh chắc chắn cũng thuê nhà ở Gia viên Triều Dương.

Còn một điểm nữa, anh nghĩ có phải trùng hợp không? Theo miêu tả của người xung quanh, họ gần như là cùng một loại người: Tốt bụng, lương thiện, không ích kỷ, vị tha. Họ cống hiến hết mình cho công việc cũng như đối tượng bản thân phục vụ, và đều không hẹn hò.”

Trần Phổ cũng không ngờ tư duy của cô lại nhanh nhạy và sắc bén đến như vậy. Anh gật đầu: “Em nói đúng, họ rất giống nhau ở một vài khía cạnh. Nhưng cũng không thể kết luận rằng hai người họ nhất định quen biết nhau. Thí dụ Gia viên Triều Dương là khu tái định cư lớn nhất thành phố này, có rất nhiều người thi nghiên cứu sinh, làm thuê đều thuê nhà ở đó, không thể coi là trùng hợp. Hơn nữa, nếu nói vậy thì tôi cũng khá hợp với mô tả tính cách của họ đấy chứ nhỉ? Hơn nữa tôi cũng không hẹn hò.”

Lý Khinh Diêu nói: “Anh làm ơn xác định rõ hình tượng của bản thân đi. Trần Phổ anh đâu phải là người lương thiện? Trong Đội mình có ai không răm rắp nghe lời, làm trâu làm ngựa cho anh. Lần trước Diêm Dũng còn kể cho em nghe chiến tích lẫy lừng anh bắt nạt đội trưởng Đội một và Đội ba đấy. Đại ca nhở?”

Trần Phổ cười phá lên.

Lý Khinh Diêu lại nói: “Em hiểu ý anh. Nhưng Lưu Hoài Tín và La Hồng Dân có mối liên hệ, Diệp Tùng Minh lại có mối liên hệ gián tiếp với Hướng Tư Linh, khiến em không khỏi suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, Diệp Tùng Minh cũng đã qua đời vào hai năm trước. Anh nghĩ, liệu anh ta có phải là C hoặc D trong nhóm ba người livestream không? Anh ta thực ra là người đầu tiên chết?”

Đúng lúc này, bố Diệp bưng trà đi vào. Trần Phổ ra hiệu bằng mắt với cô, ý bảo lát nữa nói sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Điều Lý Khinh Diêu không nói với anh là cô còn có những tưởng tượng vô lý và viển vông hơn. Giả dụ Diệp Tùng Minh thật sự là C, là một trong những người cùng livestream với Lưu Hoài Tín năm đó. Hai người có tính cách tương đồng như vậy, là trùng hợp hay là…bị lựa chọn?

Giả sử có một tổ chức bí ẩn kiểu như ông trùm tội phạm chuyên chọn những người tốt và khiến họ sa ngã, phạm tội, thay đổi hoàn toàn tính cách của họ khiến họ cảm thấy tội lỗi và sống như một nhà sư khổ hạnh nhằm thực hiện mục đích đen tối nào đó của kẻ đứng sau màn hoặc là thực hiện kế hoạch phạm tội lớn hơn. Nhưng những suy nghĩ hoang đường như vậy chỉ xuất hiện trong phim truyền hình. Lý Khinh Diêu nhanh chóng tập trung vào công tác điều tra đang diễn ra.

Trần Phổ ngồi xổm cạnh chiếc giường đơn cũ kỹ, anh cúi đầu, vươn tay kéo ra một cái rương gỗ bám bụi. Cái rương khoảng chừng một tấc vuông, trông đã cũ mèm, không có khóa.

Trần Phổ hỏi: “Đây là gì ạ?”

Bố Diệp trả lời: “Đây là rương gỗ tôi đóng cho Tùng Minh hồi nhỏ để thằng bé bỏ đồ chơi. Sau này nó lớn rồi nhưng vẫn giữ rương lại, không nỡ vứt đi.”

“Chúng cháu có thể mở ra xem không?”

“Được chứ.”

Lý Khinh Diêu ngồi xổm bên cạnh Trần Phổ, anh nâng nắp rương gỗ lên. Bên trong không có đồ chơi, chỉ có năm cuốn sổ tay dày cộp, ngoài ra còn có một đống phiếu bảo hành, hướng dẫn sử dụng, v.v…

Trần Phổ mở một trong những cuốn sổ. Trên trang bìa ghi dòng chữ “Sổ ghi chép học tập thăm khám của Diệp Tùng Minh 1 – Từ tháng 3 đến tháng 7 năm 2016”. Ba cuốn sổ khác cũng là sổ tay học tập theo dõi bệnh nhân, còn có một cuốn là “Sổ ghi chép học tập lắp đặt hệ thống chẩn trị phòng khám Viễn An”. Bố Diệp nói rất đúng, Diệp Tùng Minh thật sự là một người rất ham học hỏi.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu mỗi người rút một cuốn sổ ghi chép và mở ra xem. Lý Khinh Diêu dùng khuỷu tay huých Trần Phổ, ngón tay chỉ vào một trang trong đó.

Sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh rõ ràng là dành cho bản thân xem. Ngoại trừ ghi chép về bệnh nhân, bệnh tình, thuốc men và suy nghĩ trong quá trình thăm khám mỗi ngày, cách vài trang lại viết vài câu hoặc là viết cả mấy trang về những chuyện không liên quan đến thăm khám, tất cả đều ghi rõ ngày tháng, cũng có thể xem như là một cuốn nhật ký.

Ví dụ như trang cô chỉ, viết rằng…

[Ngày 3 tháng 12 năm 2016, trời nắng.

Hôm nay phòng khám ít bệnh nhân, mình và thầy nấu hai món ăn. Cuối cùng Chỉ Lan đến, còn mang theo món gà nướng mình thích ăn nhất. Nhân lúc bố cô ấy không để ý, cô ấy đã xé một cái đùi gà bỏ vào trong bát mình. Mình vội vàng vùi chiếc đùi gà xuống dưới cơm.

Phải thi đỗ trường thuộc 211, phải trở thành bác sĩ nội khoa đạt yêu cầu, phải cưới sư muội. Trách nhiệm nặng nề, con đường phía trước còn nhiều chông gai!]

Trần Phổ gật đầu ra hiệu mình đã biết. Họ phải mang những cuốn sổ này về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh vừa định đứng dậy đề xuất yêu cầu này, thì một tập giấy tờ kẹp trong cuốn sổ tay lại rơi ra. Trần Phổ nhặt lên xem, lập tức nhíu mày lại.

[Bệnh án.

Tên: Hướng Tư Linh

Tuổi: 16 tuổi

Nghề nghiệp: Học sinh

Mô tả bệnh tình:

Mang thai sớm, chưa có kết quả siêu âm, gia đình ước tính thai khoảng 10 – 12 tuần tuổi.

Rách màng trinh cũ.

Nhiều vết bầm tím ở ngực, eo, đùi, nghi ngờ bị bạo lực gia đình.

…]

Phía sau còn ghi chép chi tiết về quá trình phẫu thuật nạo phá thai, thuốc kê toa, hóa đơn thanh toán, v.v. Trên giấy phẫu thuật có chữ ký của chính Hướng Tư Linh, chữ ký của Lý Mỹ Linh với tư cách là người giám hộ cùng với chữ ký của Diệp Tùng Minh và Tôn Viễn An. Tổng chi phí phẫu thuật đúng 3500 tệ.

Khi nhìn thấy những thứ này, Lý Khinh Diêu cũng sững sờ.

Cô có thể phán đoán ra ngay lập tức đây mới chính là sự thật. Diệp Tùng Minh là trợ lý phòng khám, cất giữ giấy tờ gốc suốt bao nhiêu năm trời, chắc chắn không thể nào là giấy tờ giả. Hướng Tư Linh đã bị xâm hại tình dục khoảng nửa năm trước khi xảy ra vụ án của Hướng Vỹ hoặc là sớm hơn thế.

“Nhưng năm đó…” Lý Khinh Diêu ngừng lại.

Trần Phổ nhìn cô chằm chặp, “Năm đó pháp luật không bắt buộc Hướng Tư Linh phải kiểm tra sức khỏe vì không có chứng cứ xác thực. Cảnh sát đã thuyết phục mẹ con Lý Mỹ Linh và họ đã đồng ý. Sau đó họ đã kiểm tra tại một bệnh viện lớn gần nhà cô ta. Ở đây chắc chắn có vấn đề.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0