Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 105

2024-09-07 08:00:20

Bác sĩ Châu Lăng Linh ghi chép đên đây, chân mày bà ấy nhíu chặt lại.

Đây là lần đầu tiên Hướng Tư Linh trong trạng thái thôi miên nhắc đến việc người bố Hướng Vĩ định cưỡng hiếp mình. Những lần trước, Hướng Tư Linh đều nói mình mắc lỗi, Hướng Vĩ đang định đánh cô thì bị Lạc Hoài Tranh nhìn thấy và hiểu lầm, chứ không nói rõ cụ thể chuyện gì đã xảy ra.

Ánh mắt bác sĩ Châu Lăng Linh như điện, tập trung vào khuôn mặt Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh như đang chìm trong giấc mơ, mày nhíu chặt, khuôn mặt đau đớn. Ban nãy thậm chí còn phát ra tiếng hét thảm thiết thê lương.

Bác sĩ Châu Lăng Linh gạt nghi ngờ trong lòng sang một bên, tiếp tục dẫn dắt từng bước, “Cháu đừng sợ. Lạc Hoài Tranh đã đến rồi, Hướng Vĩ không thể làm hại cháu nữa. Sau đó thì sao?”

Hàng mi của Hướng Tư Linh run khe khẽ, dần dần đong đầy nước mắt.

Hướng Tư Linh thời thiếu nữ đã sợ hãi và hèn nhát nhường nào. Cô ta giống như một con nhộng xấu xí núp trong kén, rỗi bỗng nhiên lớp kén dày ấy đã bị người mình yêu xé toạc, ánh mặt trời chói chang rọi vào, phơi bày khuôn mặt thật của cô ta. Cô ta nhìn đôi mắt trong veo của cậu, từ đó không biết trốn vào đâu.

Lúc đó Hướng Tư Linh hoảng loạn trốn vào phòng.

Cô ta nghĩ rằng Lạc Hoài Tranh bị Hướng Vĩ đánh vài cái rồi sẽ chạy trốn. Điều cô ta lo lắng nhất đó là sau này đến trường phải đối mặt với Lạc Hoài Tranh như thế nào? Liệu cậu ấy có tiết lộ chuyện này ra không? Thậm chí cô ta còn nghĩ đến chuyện nghỉ học. Nhưng nếu nghỉ học thì tia sáng cuối cùng trong đời cô ta cũng sẽ biến mất…

Khi thiếu nữ hồn bay phách lạc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhận ra bên ngoài đã không còn tiếng động.

Họ…đã đi cả rồi ư?

Hay là con quỷ đó vẫn còn ở đây?

Cô ta rất sợ hãi, nhưng cũng lo lắng cho Lạc Hoài Tranh. Chẳng nhẽ Hướng Vĩ đã đánh cậu bị thương? Hướng Tư Linh lấy hết can đảm mở hé cánh cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng và im ắng nhất cuộc đời này.

Hai người đàn ông đều nằm trên sàn nhà.

Trên sô pha, trên tường, khắp nơi toàn là máu.

Chàng trai tựa bạch mã giờ đây đang nằm yên trên sàn nhà. Nửa khuôn mặt nhuộm máu đỏ, trong tay cậu còn cầm chặt chân nến sắt. Hướng Vĩ cũng không khá hơn là bao, lão ta nằm úp mặt xuống sàn nhà, đầu vỡ toác, xung quanh máu lênh láng.

Hướng Tư Linh không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô ta ngơ ngác nhìn, mấy giây sau mới sực tỉnh và chạy đến bên cạnh Lạc Hoài Tranh, quỳ sụp xuống đất. Cô ta muốn đỡ cậu dậy, nhưng lại không dám chạm vào. Muốn kiểm tra mạch và hơi thở của cậu nhưng tay lại run rẩy. Cô ta khóc thút thít như một con thú nhỏ: “Lạc Hoài Tranh…Lạc Hoài Tranh, tớ xin lỗi. Cậu tỉnh lại đi!”

Đồng thời cô ta cũng hoảng hốt nhìn về phía Hướng Vĩ. Trong lòng cô ta không còn chút tình cảm nào với Hướng Vĩ, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Nhưng cảnh tượng Hướng Tư Linh sợ nhất vẫn xảy ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngón tay Hướng Vĩ đột nhiên cử động, lão ta đưa tay lên ôm vết thương chảy máu trên trán rồi bò dậy.

Lạc Hoài Tranh vẫn nằm bất động.

Cơ thể Hướng Tư Linh lại bắt đầu run rẩy, cô ta rất muốn bỏ chạy, nhưng vẫn không làm vậy. Hướng Tư Linh giống như một chú chim non yếu ớt, cố gắng hết sức dang rộng tay che chở cho chàng trai đang bất tỉnh trên sàn nhà.

Cửa kêu “cạch” một tiếng, lại có người mở cửa tiến vào trong.



Hướng Tư Linh hai mươi lăm tuổi mở mắt ra, khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô ta như vừa tỉnh giấc từ trong giấc mơ xa xôi và sâu thăm thẳm, đôi mắt thất thần, hoang mang mơ hồ.

“Cháu vẫn ổn chứ?” Bác sĩ Châu Lăng Linh đứng dậy đỡ cô ta.

Hướng Tư Linh ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Bác sĩ Châu Lăng Linh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào tuyệt vọng và đau đớn nhường này. Bà ấy ngập ngừng hỏi: “Cháu đã nhớ ra điều gì?”

Hướng Tư Linh nâng bàn tay lên che mặt, “Bác sĩ Châu, cháu, cháu đã nhớ ra tất cả. Hóa ra bảy năm trước, cháu thật sự đã nhìn thấy. Lạc Hoài Tranh không giết Hướng Vĩ, Lạc Hoài Tranh không phải hung thủ, hung thủ là, là…”

Bác sĩ Châu Tư Linh giật thót, “Hung thủ là ai?”

Cô ta từ từ thả tay xuống, để lộ đôi mắt đen láy đầy nước mắt, “Mẹ cháu, bà Lý Mỹ Linh.”



Cửa văn phòng mở ra, Lạc Hoài Tranh vẫn ngồi im, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu.

Hướng Tư Linh bước ra ngoài, đôi mắt đỏ hoen, hiển nhiên là vừa mới khóc, còn khóc rất nhiều. Bác sĩ Châu Lăng Linh tiễn cô ta ra ngoài, khẽ khàng an ủi vài câu và cùng cô ta nhìn về phía Lạc Hoài Tranh.

Lạc Hoài Tranh thở dài trong lòng, anh rút mấy tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô ta, nhưng vẫn không hỏi vì sao cô ta khóc.

Lạc Hoài Tranh nhạy bén nhận ra ánh mắt của bác sĩ ẩn chứa ý nghĩa sâu sa, nhưng anh không hiểu nổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tâm trạng của Hướng Tư Linh ủ dột hơn trước khi vào phòng. Cô ta cúi đầu, từ từ bước đến.

“Xong rồi à?” Lạc Hoài Tranh hỏi.

Cô ta “ừ” một tiếng.

“Đi thôi.” Lạc Hoài Tranh quay người, nhưng cánh tay lại bị cô ta giữ lại.

Lạc Hoài Tranh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt cô ta lại ướt. Anh im lặng. Nước mắt cô ta cứ thế trào ra, không thể dừng lại.

Anh chịu đưa khăn giấy là Hướng Tư Linh đã hài lòng rồi. Cô ta lau sạch nước mắt, cảm xúc dần ổn định. Cô ta nói: “Hoài Tranh, tớ…tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu.”

Lạc Hoài Tranh nhìn cô ta, vẫn không nói gì.

“Thực ra tớ…vẫn luôn không nhớ rõ ngày hôm đó, tớ đã quên sạch những chuyện xảy ra sau đó. Bác sĩ tâm lý nói rằng có lẽ đó là một cơ chế bảo vệ tâm lý, nhưng tớ luôn muốn khôi phục lại ký ức. Tớ đã hứa với cậu rồi mà, đúng không? Tớ sẽ giúp chúng ta được giải thoát.

Những tháng gần đây, tớ luôn tiếp nhận liệu pháp thôi miên của bác sĩ. Liệu pháp này có một chút hiệu quả, nhưng từ trước tới nay chưa có lần nào có hiệu quả tốt như hôm nay.

Ban nãy tớ đã nhớ ra, nhớ ra tất cả. Hóa ra năm đó tớ thật sự đã nhìn thấy, sau khi cậu và bố tớ ngất đi, người giết chết bố tớ…” Cô ta hít một hơi thật sâu, như thể dùng hết sức lực mới nói ra được, “Không phải cậu, là Lý Mỹ Linh.”

Lạc Hoài Tranh chỉ nhìn cô ta.

Ánh mắt ấy khiến trái tim Hướng Tư Linh chấn động, những lời nói cô ta đã sắp xếp kỹ càng bỗng trở nên lộn xộn, “Tớ không…không cố ý, tớ muốn…cậu…” Cô ta không thể nói thêm một từ nào nữa.

Lạc Hoài Tranh nghiêng đầu nhìn sang một bên, anh hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nói với cô ta: “Hướng Tư Linh, hôm nay cậu đưa tôi đến, diễn một màn kịch hoàn hảo như vậy, thật sự đã vất vả rồi. Bảy năm trước cậu đã nhìn thấy, cậu thật sự đã nhìn thấy thì tại sao cậu không nói!? Hả? Rốt cuộc nỗi khổ tâm của cậu lớn đến mức nào mà khiến cậu không thể mở lời? Cậu nói thật đi, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ tha thứ cho cậu! Nỗi khổ của cậu lớn hơn cả nỗi khổ của tôi, đáng cho cậu im lặng suốt bảy năm, để tôi ngồi tù suốt năm năm đúng không? Tôi nói được thì làm được!”

Anh lớn tiếng hơn bao giờ hết như đang nổi trận lôi đình, đến cả bác sĩ và y tá cũng phải giật mình.

Hướng Tư Linh nhìn đôi mắt đỏ quạnh của anh, cánh môi run run nhưng vẫn không phát ra tiếng.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu bước ra.

Nhìn thấy Lạc Hoài Tranh thở gấp, mặt mày tái mét hiếm thấy, Hướng Tư Linh hồn bay phách lạc, Trần Phổ vẫn bình tĩnh, còn Lý Khinh Diêu thì lập tức cau mày.

Hai người bước đến, Trần Phổ nói với Hướng Tư Linh: “Xin chào cô Hướng, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0