Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 115

2024-09-07 08:00:20

Trần Phổ ép bản thân không được suy nghĩ nhiều về việc tại sao một nữ cảnh sát đang tuổi lớn như cô hôm nay lại ăn không ngon. Anh chỉ dịu dàng dỗ dành cô: “Em ăn một chút nhé? Cả trưa hôm nay em chưa ăn gì, để bụng đói đến tận bây giờ. Làm cảnh sát thường xuyên phải chịu áp lực lớn, không thể lúc nào cũng bỏ bữa, em sẽ bị đau dạ dày đấy.”

“Thôi được.” Lý Khinh Diêu cầm hộp cơm và nước dưới mặt đất lên, nhìn xung quanh, tìm một bãi đất trống đã qua kiểm tra không còn cần bảo vệ rồi mới ngồi xuống.

Nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Trần Phổ cũng ngồi xuống cạnh cô. Anh muốn nói chuyện với cô nhưng không biết nên nói gì. Bởi vì anh biết giờ đây e rằng trong đầu cô chỉ toàn là chuyện của Lạc Hoài Tranh, anh có nói gì cũng vô nghĩa.

“Anh nghĩ…chúng ta có tìm được không?” Lý Khinh Diêu cất lời trước.

“Được.”

Anh trả lời vô cùng dứt khoát, Lý Khinh Diêu hỏi: “Tại sao?”

“Trực giác của cảnh sát hình sự.”

Lý Khinh Diêu cúi đầu mỉm cười, cô vừa lựa thịt gà, vừa hỏi anh: “Đội trưởng, nhờ cả vào anh đấy. Hy vọng lần này trực giác của anh vẫn chuẩn.”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh nói.

Một lát sau, Trần Phổ lại nói: “Em đừng gây áp lực cho bản thân quá, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Lý Khinh Diêu nghiêng đầu, quan sát đường nét góc cạnh của anh trong màn đêm. Anh mặc áo phông rộng màu đen và quần dài cùng màu, bờ vai anh rất rộng, vòng eo lại thon gọn. Đôi chân dài duỗi thẳng, khoác tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn về phía trước. Góc nghiêng của anh trông lạnh lùng kiên định hơn nhiều.

Cô nói: “Em biết mà. Anh nhìn này, em đã ăn nhiều cơm vậy rồi, không uổng công anh chạy đến đây.” Cô đưa cho anh xem hộp cơm đã vơi đi một nửa. Trần Phổ cực kỳ hài lòng, anh nói: “Em ăn thêm chút đi.”

Lý Khinh Diêu “vâng” một tiếng, ăn hết thịt gà rồi bắt đầu lựa những miếng ớt chuông.

Trần Phổ nghĩ, tuy rằng đêm nay cô lại hơi bất thường vì Lạc Hoài Tranh nhưng anh đã quen rồi nên cũng không sao. Dù sao bây giờ cô đã bớt cứng rắn và sắc sảo, không hung dữ mà còn ngoan ngoãn, rất dễ gần. Trần Phổ cảm thấy khá kỳ lạ, hình như một góc nào đó trong lòng anh cũng đã tan chảy nhưng lại có chút mê mang không nắm bắt được.

Lý Khinh Diêu bất ngờ đặt hộp cơm xuống ôm ngực. Dù cô đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn phát ra tiếng nôn khan. Sau đó, Lý Khinh Diêu che kín miệng, quan sát chung quanh. Trần Phổ lập tức hiểu ra, anh kéo túi nilon đựng hộp cơm qua rồi lấy chai nước ra đưa cho cô.

Lý Khinh Diêu lập tức nhận lấy, cô quay lưng về phía anh nôn hết tất cả cơm canh mình vừa ăn ra ngoài.

Trần Phổ nhìn cô chằm chằm.

Lý Khinh Diêu nôn xong, khàn giọng nói: “Xin lỗi, chắc do em ăn quá nhanh.”

Trần Phổ cố nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, anh đưa nước cho cô. Lý Khinh Diêu súc miệng, nhổ vào túi, súc mấy lần mới cảm thấy dễ chịu. Cô quay lại nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, mỉm cười nói: “Thôi em không ăn đâu. Xong việc rồi hẵng nói.”

Trần Phổ nhìn vào mắt cô suốt, nhưng nét mặt cô rất bình tĩnh, cứ như không nhận ra. Trần Phổ cảm thấy sâu thẳm trong trái tim mình như có một tấm băng mỏng, cuối cùng nó đã nứt toác, từng cơn giá buốt bắt đầu lẳng lặng tỏa khắp lục phủ ngữ tạng, lồng ngực, cổ họng và đôi mắt của anh.

Trần Phổ giơ tay định cầm cái túi cô vừa nôn vào, đương nhiên Lý Khinh Diêu không chịu. Cô đứng dậy nói: “Để em tự đi vứt.”

Trần Phổ thở dài, nói: “Em đừng ăn nữa, em uống thêm ngụm nước đi. Là lỗi của tôi, không không nên ép em ăn cơm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Không thể trách anh được. Chắc vì hôm nay em bị cảm, khó chịu trong người.”

Trần Phổ nhất quyết nói: “Không sao đâu, thùng rác tôi còn ngồi rồi nữa là. Em ngồi nghỉ một lát đi, để tôi đi vứt cho.”

Lý Khinh Diêu nhất quyết không đồng ý. Cô cầm hộp cơm ăn dở đi đến thùng rác bên ngoài khu rừng.

Trần Phổ dõi theo bóng lưng của cô, xoa vầng trán bắt đầu đau nhức do thức khuya. Anh cố gắng ổn định tinh thần, nhanh chóng quay trở lại vị trí làm việc.

Khi bình minh ló rạng, trong hốc cây dưới cái cây không nổi bật ở bìa rừng, một cảnh sát đến từ Đội ba giơ chai thủy tinh bẩn thỉu lên: “Tìm thấy rồi!”

Tất cả mọi người chạy tới. Nhân viên thu thập vật chứng cẩn thận nhận chai thủy tinh từ tay cảnh sát hình sự. Anh ta mở ra, bên trong là một mảnh vải đã phai màu. Anh ta bỏ cả chiếc chai và mảnh vải vào túi đựng vật chứng rồi chạy xuống sườn đồi và lái xe về cục cảnh sát ngay lập tức.

Advertisement

Trong đám đông ầm ĩ, Trần Phổ nhìn về phía Lý Khinh Diêu. Chỉ có mình cô không cười, cũng không hứng khởi. Khuôn mặt cô phờ phạc, im lặng nhìn nhân viên thu thập vật chứng mang đồ vật đi xa, cứ như đang dõi theo một chú chim bay cao bay xa, cuối cùng mất hút trong tầng mây.



Hai ngày sau.

Nhận được thông báo của cảnh sát, Lạc Hoài Tranh vội vã đến cục cảnh sát. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đơn giản kết hợp cùng quần tây, vẫn còn đeo cà vạt, chứng tỏ là chạy từ văn phòng đến đây.

Đinh Quốc Cường dẫn Trần Phổ, Lý Khinh Diêu và một số cảnh sát Đội hai đi về phía anh. Xung quanh còn có rất nhiều cảnh sát đang nhìn về bên này. Dù sao vụ án này cũng được gọi là cú đảo chiều ngoạn mục, chỉ e sau này sẽ còn chấn động hơn nữa.

Nhưng Lạc Hoài Tranh – nhân vật chính của vụ án lại không quá kích động. Ánh mắt anh sáng ngời và kiên định

Trần Phổ đứng bên cạnh Đinh Quốc Cường đột nhiên nhận ra một điều.

Cũng không biết có phải vì hiện tại anh đã hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán và chống chịu áp lực tại một số phương diện cho nên anh cảm thấy nét mặt của Lạc Hoài Tranh bây giờ giống y hệt nét mặt Lý Khinh Diêu khi nhìn vật chứng vào tối hôm trước.

Đinh Quốc Cường nhìn người đàn ông long đong lận đận này, trong lòng ông cũng rất tiếc nuối. Ông vỗ vai Lạc Hoài Tranh, nói: “Lạc Hoài Tranh, chúng tôi chính thức thông báo với cậu. Cảnh sát đã phát hiện bằng chứng quan trọng trong vụ án Hướng Vĩ bảy năm trước. Bằng chứng này chứng minh có một nghi phạm lớn khác liên quan đến cái chết của Hướng Vĩ. Mong cậu phối hợp cùng chúng tôi đề xuất tái thẩm vụ án này.”

Lạc Hoài Tranh mấp máy môi nhưng không nói gì cả. Lúc này, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt Lý Khinh Diêu đứng sau Đinh Quốc Cường. Lý Khinh Diêu gật đầu kiên định với anh, Lạc Hoài Tranh mới nở nụ cười chua chát: “Vâng ạ. Cháu xin cảm ơn mọi người, các chú đã vất vả rồi.”

Đinh Quốc Cường lắc đầu, ông cởi mũ cảnh sát ra, trịnh trọng nói với anh: “Xin lỗi cậu.” Ông cởi mũ xuống, Lý Khinh Diêu, Trần Phổ và tất cả mọi người đều đồng loạt cởi mũ xuống.

Mắt Lạc Hoài Tranh cuối cùng đã đỏ hoen, anh nhìn chăm chú vào những người cảnh sát sau bảy năm rồi lại mỉm cười, chỉ nói với họ hai chữ: “Không sao.”

Anh nói, không sao.

Đinh Quốc Cường nghe mà mũi cay cay, ngay cả những cảnh sát Đội hai không biết Lạc Hoài Tranh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đinh Quốc Cường thở dài, lại hỏi han Lạc Hoài Tranh đôi ba câu rồi mới dẫn đội rời đi, để lại mình Lạc Hoài Tranh đứng trong hành lang vắng lặng của cục cảnh sát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Phổ đi được mười mấy bước, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lý Khinh Diêu không đi theo. Cô đứng trước mặt Lạc Hoài Tranh.

Do khoảng cách quá xa nên Trần Phổ không nghe thấy hai người họ nói gì. Lý Khinh Diêu quay lưng về phía anh, anh chỉ có thể nhìn thấy Lạc Hoài Tranh.

Đôi mắt của Lạc Hoài Tranh đỏ hơn trước nhưng vẫn rất dịu dàng, cứ như có một hồ nước tĩnh lặng ẩn chứa mãi trong trái tim của người đàn ông này. Dù cho là phong ba bão táp, mưa rền gió dữ cũng không lay chuyển được linh hồn sâu thẳm nhất trong anh.

Số phận đã cho anh một bạt tai khi anh đang trên đỉnh hy vọng của cuộc đời, khiến anh trở thành kẻ người đời ruồng bỏ. Giờ đây, cuối cùng nỗi oan sắp được rửa sạch, anh có tư cách để tức giận, điên cuồng và bất mãn hơn bất cứ ai nhưng anh chỉ đứng yên tại chỗ, giống như cây cao bóng cả, cũng giống như bức tranh rộng lớn nhưng động lòng người.

Lý Khinh Diêu cũng nhìn Lạc Hoài Tranh như vậy.

“Nói chúc mừng có lẽ không hợp.” Cô mỉm cười nói, “Nhưng tớ thật sự mừng cho cậu.”

Nụ cười trên khuôn mặt Lạc Hoài Tranh đã biến mất tự thuở nào. Anh chỉ nhìn đôi mắt đen láy của cô, anh đọc được bi thương tựa gió chiều và cũng thấu được niềm vui không giấu nổi trong đôi mắt đó

Lạc Hoài Tranh giang tay, cúi người ôm chặt Lý Khinh Diêu. Sau khi sững sờ, đôi mắt khô cạn suốt mấy hôm nay của cô lập tức cảm thấy cực kỳ xót xa, nước mắt tuôn trào chẳng thể nào ngăn lại. Cô nhắm mắt, duỗi tay ôm chặt lấy anh.

Trần Phổ đứng đằng xa thở dài, sửa lại vành mũ, nhìn chằm chằm vào họ rồi quay gót rời đi.

“Khinh Diêu, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu và đồng nghiệp của cậu đã làm tất cả vì tớ.” Lạc Hoài Tranh nói.

“Không có gì.” Cô và anh áp mặt vào nhau, Lý Khinh Diêu dựa vào vai anh, mỉm cười nói: “Tớ đã trở thành một cảnh sát rồi, đây là chuyện chúng tớ nên làm.”

Tớ đã trở thành một cảnh sát rồi, Lạc Hoài Tranh ơi.

Cô gái mùa hạ năm ấy từng tựa vào bờ vai cậu, lắng nghe tiếng ve kêu gió thổi, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao giờ đây đã trưởng thành. Cô ấy không còn là cô gái yếu đuối mất hết tất cả, không tìm được lối thoát, chỉ biết khóc lóc và uất ức cả đêm ngày nào. Cô gái ấy đã có cuộc đời và mục tiêu mới, có chiến hữu, có người bạn đồng hành thân thiết nhất. Cô ấy không ngừng cố gắng, rèn giũa cho mình một đôi mắt sáng như ưng, mình đồng da sắt. Chỉ có như vậy cô ấy mới có thể bảo vệ người cô ấy muốn bảo vệ.

Trong lúc cậu rơi vào vòng xoáy cuộc đời và buộc phải chia xa thì cô ấy đã trưởng thành rồi.

Còn cậu, cậu là thiếu niên đẹp trai tuấn tú, trong sáng cao thượng nhất trên đời này. Tớ vui lắm. Khi chúng ta gặp lại, cậu vẫn như ngày xưa, vẫn là Lạc Hoài Tranh thanh khiết sáng trong thuở nào. Có lẽ trong cậu đã chán nản hơn, đã suy sụp hơn nhưng khi nhìn vào đôi mắt cậu, tớ biết cậu vẫn là cậu.

Trong mùa hè năm đó, cậu, tớ và Hướng Tư Linh, ba thiếu niên đã bất ngờ bị mắc kẹt trong một tấm mạng nhện đen tối và thâm u. Chúng ta khi đó còn quá trẻ dại, yếu đuối và dễ bị tổn thương. Từ ấy, cuộc đời thiếu niên tựa như con hạc giấy bị cuồng phong cuốn trôi, mỗi người lạc một phương trời.

Nhưng hôm nay, dù cho là sự thật hay dối trá, ích kỷ hay vô tội, cuối cùng vòng quay số phận đã bị chúng ta xoay chuyển.

Lạc Hoài Tranh ơi, cuối cùng thế giới cũng có thể trả lại phần nào những gì đã nợ cậu.

Mùa hè sắp sửa kết thúc, thu vàng sắp ghé thăm.

Thiếu niên thương mến, cậu có thể tạm dừng lại, nghỉ ngơi và nhìn lại quãng đời đã qua. Còn tớ cũng có thể yên tâm tiến bước trên con đường phía trước.

Con đường cảnh sát vẫn còn rất dài.

Câu chuyện bảy năm trước vẫn chưa kết thúc. Màn sương mù giăng kín bầu trời cuộc đời chúng ta, thứ chờ đợi tớ và Trần Phổ trong màn sương mù đen ngòm, đặc quánh và bí ẩn đó là quả ngọt hay trái đắng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0