Chương 13
2024-09-07 08:00:20
Mùa đông năm 2022, lần đầu tiên Trương Hi Ngọc quan hệ xác thịt cùng
anh. Hôm ấy, ban đầu anh nói rằng có việc cần nhờ cô giúp đỡ. Khi cô ra
ngoài trường, lên xe anh, anh lại đưa cô đến một căn nhà trong thành
phố.
Mới đầu Trương Hi Ngọc không chịu lên trên, nhưng anh lại nói năng rất hùng hồn: “Em nghĩ gì thế? Nhiều sách như vậy sao thầy dọn một mình được?”
Trương Hi Ngọc không phải người giỏi ăn nói, đành phải theo anh lên tầng.
Thực ra trước đó, hai người đã ăn cơm cùng nhau vài lần, anh cũng mua tặng cô mấy bộ quần áo đắt tiền, là thương hiệu mà bình thường cô không mua nổi. Anh nói chuyện rất lâu cùng cô, nói về tuổi xuân, về công việc, về ước mơ, và cả những khó khăn của cô.
Cô phát hiện hóa ra anh cũng rất đẹp trai. Khi ấy, trong đôi mắt vốn thông minh của anh chan chứa biết bao xót thương và thấu hiểu. Anh gọi cho cô một ly cocktail rực rỡ sắc màu và đầy mê hoặc mà chỉ phụ nữ trưởng thành mới được uống, anh thường xoa đầu cô, như đối xử với loài động vật nhỏ không chốn nương tựa.
Lúc ấy, Trương Hi Ngọc đã cảm nhận được những mê muội.
Quả thật, trong mối quan hệ này, cảm giác mãnh liệt nhất trong Trương Hi Ngọc chính là mê muội. Anh dừng như có ý với cô, nhưng cũng có vẻ chỉ là sự quan tâm bình thường. Cô không biết anh muốn làm gì, cũng không biết cái cảm giác khi mình và anh ở bên cạnh nhau.
Cô luôn mong chờ một người đàn ông trưởng thành ấm áp đến bên, cứu rỗi đời cô khỏi cuộc sống cấp ba đáng sợ.
Bây giờ người đàn ông ấy đã xuất hiện, anh không phải Lưu Hoài Tín.
Lạ thay, cô lại không thấy khó chịu.
Anh còn soi sáng cô, anh trải lòng mình về những năm tháng cấp ba, chia sẻ với cô một số bí quyết học tập, dạy cô nên ứng xử thế nào trong mối quan hệ với bố mẹ, thầy cô và bạn học. Trước đây, cô không hề biết rằng anh cũng có một khía cạnh tinh tế và thân thiện như vậy. Mà giờ, anh lại sẵn sàng cho cô thấy khía cạnh này, là vì hôm ấy thấy cô khóc quá thương tâm trên sân thượng nên anh mới động lòng trắc ẩn?
Hôm ấy, khi đến phòng anh, ban đầu anh dọn dẹp giá sách và đưa cô một cuốn bài tập để làm. Trương Hi Ngọc ngơ ngác, nhưng vẫn thật sự cắn đầu bút, làm bài tập. Khi cô đã làm xong hơn nửa tờ đề, thì anh như làm phép, bưng ba đĩa đồ ăn và một bát canh từ trong bếp ra, còn có một bình rượu trắng.
“Uống cùng tôi một ly nhé.” Anh nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng chẳng ai nhớ cả, cũng không ai quan tâm tôi có vui hay không.”
Trương Hi Ngọc do dự.
Anh nhìn cô, thất vọng: “Tôi còn tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi.”
Chính câu nói này đã khiến Trương Hi Ngọc thấy hổ thẹn trong lòng. Cô bỗng nhận ra, hóa ra anh xem cô như bạn bè, không liên quan đến tuổi tác, không liên quan tới giới tính.
Đời Trương Hi Ngọc lần đầu tiên nếm rượu trắng, cô hoàn toàn không hay biết gì, uống hết hai ba ly liền. Cơ thể cô như con thuyền đơn độc giữa đại dương mênh mông, đầu óc nặng trịch như bị nhét bông ướt. Anh bế ngang người cô, vòng tay anh khô ráo và ấm áp, đầu ngón tay thuôn dài mạnh mẽ. Anh nhẹ nhàng nói: “Bé con Trương Hi Ngọc, sao lại uống say khướt thế này?”
Nước mắt Trương Hi Ngọc rơi lã chã, ôm lấy anh: “Đừng bỏ em một mình! Đừng nặng lời với em! Cũng đừng đánh em! Em thật sự học không vào, em cũng muốn học đại học nhưng chắc chắn em không thể nào thi đậu! Thầy Lưu, thầy Lưu à…”
Người ấy cúi đầu cất tiếng cười trầm thấp, nói với cô: “Tôi sẽ không bỏ em một mình, thôi em cứ xem tôi như người thay thế cũng được.”
Anh cúi đầu hôn cô, vuốt ve cô. Trương Hi Ngọc chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, toàn thân cô bắt đầu run lên. Cô biết không nên làm vậy, cô biết người đàn ông trước mặt không phải Lưu Hoài Tín, thực ra dù là Lưu Hoài Tín cô cũng không dám. Nhưng đầu óc cô cứ quay cuồng, những cảm giác xa lạ ấy, liên tục khuấy động cơ thể thiếu nữ chưa từng được ai khai phá, khiến cô run rẩy liên tục, đốt cháy khát vọng nguyên thủy nhất. Lý trí mong manh còn sót lại mách bảo cô ra sức đẩy anh ra, nhưng anh lại tóm lấy ngón tay cô, đặt lên đó một nụ hôn thành kính: “Tôi yêu em! Tôi yêu em nhiều lắm! Từ lầu đầu nhìn thấy em, tôi đã yêu thầm em rồi. Em đừng từ chối tôi, em nhé?”
Anh nói yêu ư?
Một người xuất sắc, cao cao tại thượng giống anh mà lại yêu thầm cô?
Trương Hi Ngọc hoàn toàn mụ mị rồi: “Thật, thật ạ?”
“Tình cảm tôi dành cho em chân thành hơn bất cứ điều gì.” Thậm chí, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt anh, rơi xuống gương mặt mềm mại của cô. “Yêu thầm là điều đau khổ nhất. Bấy lâu nay tôi không dám nói ra. Em cũng có cảm giác với tôi phải không? Cơ thể của em đã nói với tôi như vậy, phản ứng của cơ thể không lừa được người ta đâu.”
Vậy à? Là như thế sao? Hóa ra cơ thể cô cũng có cảm giác với anh.
…
Đêm ấy Trương Hi Ngọc về nhà, gương mặt vẫn ửng đỏ khác thường. Đó là cảm giác rất kỳ lạ, sau khi tỉnh giấc, nhận ra mình trần truồng được anh ôm trong vòng tay, lẽ ra cô phải hoang mang và hoảng sợ. Nhưng trong cô lại sinh ra cảm giác mới lạ, bí ẩn. Như thể giờ đây cô chẳng khác gì những người phụ nữ trưởng thành.
Nhưng khi nhìn thấy cô ngơ ngác rơi nước mắt, anh ôm lấy cô, hôn thật lâu và liên tục thổ lộ tình cảm, anh cũng khóc. Thế là Trương Hi Ngọc nín khóc, còn lấy khăn giấy đưa cho anh. Cô phát hiện hóa ra anh cũng ngốc nghếch y chang mình.
Anh lái xe đưa cô đến giao lộ cách nhà cô một con phố và xin lỗi cô thêm một lần nữa, khi ấy hai người đều “rượu vào tình ra”. Anh bảo đảm sẽ không bao giờ có lần sau, hơn nữa còn nói nếu cô cảm thấy bị tổn thương thì có thể báo cảnh sát, dù anh bị đuổi việc, thân bại danh liệt cũng sẽ sẵn sàng trả giá đắt cho hành động bốc đồng hôm nay.
Cô không đành lòng, chỉ lắc đầu: “Từ rày về sau mình đừng gặp nhau nữa.”
Nhìn thấy trong mắt anh như có ngọn lửa tắt lụi, Trương Hi Ngọc quay đầu bước đi.
Trong lòng Trương Hi Ngọc loạn như cào cào, bố mẹ nói gì, mắng gì cô cũng không nghe thấy. Cô chạy vội vào trong nhà tắm, nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể mình và cơn đau âm ỉ ở nơi nào đó, cô chợt bật khóc.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trương Hi Ngọc nhận được tin nhắn anh gửi, là một bức ảnh, anh đang ôm chiếc gối mà hôm nay cô từng ngủ như ôm lấy cô, với dòng chữ: “Tình yêu không có điểm giới hạn. Nếu không hận, tức là yêu, em làm bạn gái của tôi, em nhé?”
Trương Hi Ngọc sững sờ.
—
Trương Hi Ngọc làm tình cùng anh ở rất nhiều nơi.
Hai căn phòng của anh, trong xe, vô số khách sạn, nhà nghỉ, thậm chí là trên đỉnh núi vắng người và trong rừng cây. Mỗi lần làm tình đều sung sướng và thoải mái cùng cực. Cực đỉnh tột cùng về mặt sinh lý khiến cô lúc nào cũng ngây ngất. Trương Hi Ngọc vừa thấy bẩn thỉu vừa thấy vui sướng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi áp lực gần như tan biến. Cô trở thành loài động vật hoang dã, chỉ cần thỏa mãn bản thân mình là được.
Tâm hồn cô như có một cái hố, càng ngày càng to ra, gió thổi vù vù trên miệng hố, khiến đầu óc cô quay cuồng. Dưới hố thấp thoáng đầm lầy lầy lội, có loài sinh vật xúc tua màu đen đáng sợ bò từ bên trong ra, quấn chặt lấy tay chân cô, kéo cô cùng sa đọa.
Anh rất yêu chiều cô, đặt một xấp tiền trong ngăn kéo ở nhà để cô lấy tiêu bất cứ khi nào, nhưng Trương Hi Ngọc chưa từng đụng đến. Anh thích sửa soạn cho cô, mua cho cô những bộ quần áo đắt đỏ và trang sức, đưa cô đi thưởng thức những bữa tối lãng mạn, ở khách sạn năm sao.
Anh đứng trước khung cử kính sát đất lộng lẫy của khách sạn, ôm lấy cô từ phía sau và thổ lộ: Tôi yêu em, thiên thần nhỏ à. Anh khắc hai chữ “Hi Ngọc” lên mặt trong của món đồ trang sức đặt làm riêng. Khi bố mẹ đánh cô, anh dịu dàng thoa thuốc cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô. Khi thi cử không đạt, anh sẽ giống như một người bạn trai thẹn quá hóa giận, bắt cô thức khuya học bài, nhưng học mãi học mãi, cuối cùng học lên đến tận giường. Thành tích của cô vẫn bết bát như thế.
Cuộc sống cấp ba vô cùng bận rộn, hai người họ là những kẻ vụng trộm tận dụng hết mọi cơ hội, ngoại trừ khoảng thời gian mới bắt đầu, anh hầu như không liên lạc với cô bằng điện thoại, đồng thời bắt cô xóa sạch những tin nhắn cũ. Mỗi ngày lưu lại những mật mã mà chỉ hai người hiểu được. Mọi việc sẽ mang đến kích thích vì sự lén lút, khơi gợi khát vọng bởi sự cấm kỵ. Trương Hi Ngọc cảm thấy mình như chú bướm rơi vào vòng nước xoáy, không điều khiển được bản thân, chỉ có thể đập cánh liên tục.
Dù mối quan hệ với anh ngày càng sâu đậm và bền chặt, nhưng cõi lòng cô vẫn chẳng hề sáng tỏ, kiên định.
Cô chỉ thấy ngày càng hoang mang.
Hoang mang bởi thái độ của anh đối với cô. Quả thật anh mang đến cho cô rất nhiều trải nghiệm mới mẻ về cách sống của người trưởng thành, nhưng thứ anh cảm thấy thú vị nhất vẫn là quan hệ xác thịt. Hầu như lần nào gặp anh cũng đòi làm tình. Không biết anh học được rất nhiều tư thế kỳ quái ở đâu, còn cả đạo cụ, cái nào cái nấy áp dụng hết lên cơ thể cô. Đôi khi Trương Hi Ngọc ngồi cạnh, xem những bộ phim ấy cùng anh, cô nhìn vào mắt anh mà cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Ánh mắt ấy khiến cô mơ hồ cảm thấy mình chỉ là một công cụ xác thịt.
Cô cũng thấy hoang mang về cảm giác của mình dành cho anh. Hai người luôn nói yêu, khi anh nói yêu cô, cô sẽ đáp lại. Nhưng thật ra cô không hiểu, rốt cuộc mình có yêu anh hay không. Trước khi anh tiếp xúc với cô, rõ ràng cô không có chút cảm giác nào với anh. Cảm giác anh mang đến cho cô ban đầu là một cảm giác kích thích mới lạ trộn lẫn với tình dục, khiến cô không thể phân rõ.
Nhưng có một điều cô chắc chắn đó là, từ ngày đồng ý làm bạn gái anh, cô không còn một mình nữa. Giống như bất kỳ cặp đôi nào khác, cô cũng đã có một người ở bên cạnh mình.
Hai tháng trước khi Trương Hi Ngọc nhảy lầu, cô từng hỏi anh rằng: “Sau này anh sẽ kết hôn với em chứ?”
Khi ấy anh rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên, cũng không tức giận, anh vừa hút thuốc vừa đáp: “Yêu một người không nhất thiết phải kết hôn, chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi. Em là người tôi yêu nhất, tôi không muốn để em phải chịu bất cứ lời gièm pha hay tổn thương nào cả.”
Lúc ấy Trương Hi Ngọc chỉ mỉm cười, cô cúi đầu thầm nghĩ, trong lời nói của anh, có bao nhiêu phần chân thành đây?
Mới đầu Trương Hi Ngọc không chịu lên trên, nhưng anh lại nói năng rất hùng hồn: “Em nghĩ gì thế? Nhiều sách như vậy sao thầy dọn một mình được?”
Trương Hi Ngọc không phải người giỏi ăn nói, đành phải theo anh lên tầng.
Thực ra trước đó, hai người đã ăn cơm cùng nhau vài lần, anh cũng mua tặng cô mấy bộ quần áo đắt tiền, là thương hiệu mà bình thường cô không mua nổi. Anh nói chuyện rất lâu cùng cô, nói về tuổi xuân, về công việc, về ước mơ, và cả những khó khăn của cô.
Cô phát hiện hóa ra anh cũng rất đẹp trai. Khi ấy, trong đôi mắt vốn thông minh của anh chan chứa biết bao xót thương và thấu hiểu. Anh gọi cho cô một ly cocktail rực rỡ sắc màu và đầy mê hoặc mà chỉ phụ nữ trưởng thành mới được uống, anh thường xoa đầu cô, như đối xử với loài động vật nhỏ không chốn nương tựa.
Lúc ấy, Trương Hi Ngọc đã cảm nhận được những mê muội.
Quả thật, trong mối quan hệ này, cảm giác mãnh liệt nhất trong Trương Hi Ngọc chính là mê muội. Anh dừng như có ý với cô, nhưng cũng có vẻ chỉ là sự quan tâm bình thường. Cô không biết anh muốn làm gì, cũng không biết cái cảm giác khi mình và anh ở bên cạnh nhau.
Cô luôn mong chờ một người đàn ông trưởng thành ấm áp đến bên, cứu rỗi đời cô khỏi cuộc sống cấp ba đáng sợ.
Bây giờ người đàn ông ấy đã xuất hiện, anh không phải Lưu Hoài Tín.
Lạ thay, cô lại không thấy khó chịu.
Anh còn soi sáng cô, anh trải lòng mình về những năm tháng cấp ba, chia sẻ với cô một số bí quyết học tập, dạy cô nên ứng xử thế nào trong mối quan hệ với bố mẹ, thầy cô và bạn học. Trước đây, cô không hề biết rằng anh cũng có một khía cạnh tinh tế và thân thiện như vậy. Mà giờ, anh lại sẵn sàng cho cô thấy khía cạnh này, là vì hôm ấy thấy cô khóc quá thương tâm trên sân thượng nên anh mới động lòng trắc ẩn?
Hôm ấy, khi đến phòng anh, ban đầu anh dọn dẹp giá sách và đưa cô một cuốn bài tập để làm. Trương Hi Ngọc ngơ ngác, nhưng vẫn thật sự cắn đầu bút, làm bài tập. Khi cô đã làm xong hơn nửa tờ đề, thì anh như làm phép, bưng ba đĩa đồ ăn và một bát canh từ trong bếp ra, còn có một bình rượu trắng.
“Uống cùng tôi một ly nhé.” Anh nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng chẳng ai nhớ cả, cũng không ai quan tâm tôi có vui hay không.”
Trương Hi Ngọc do dự.
Anh nhìn cô, thất vọng: “Tôi còn tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi.”
Chính câu nói này đã khiến Trương Hi Ngọc thấy hổ thẹn trong lòng. Cô bỗng nhận ra, hóa ra anh xem cô như bạn bè, không liên quan đến tuổi tác, không liên quan tới giới tính.
Đời Trương Hi Ngọc lần đầu tiên nếm rượu trắng, cô hoàn toàn không hay biết gì, uống hết hai ba ly liền. Cơ thể cô như con thuyền đơn độc giữa đại dương mênh mông, đầu óc nặng trịch như bị nhét bông ướt. Anh bế ngang người cô, vòng tay anh khô ráo và ấm áp, đầu ngón tay thuôn dài mạnh mẽ. Anh nhẹ nhàng nói: “Bé con Trương Hi Ngọc, sao lại uống say khướt thế này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nước mắt Trương Hi Ngọc rơi lã chã, ôm lấy anh: “Đừng bỏ em một mình! Đừng nặng lời với em! Cũng đừng đánh em! Em thật sự học không vào, em cũng muốn học đại học nhưng chắc chắn em không thể nào thi đậu! Thầy Lưu, thầy Lưu à…”
Người ấy cúi đầu cất tiếng cười trầm thấp, nói với cô: “Tôi sẽ không bỏ em một mình, thôi em cứ xem tôi như người thay thế cũng được.”
Anh cúi đầu hôn cô, vuốt ve cô. Trương Hi Ngọc chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, toàn thân cô bắt đầu run lên. Cô biết không nên làm vậy, cô biết người đàn ông trước mặt không phải Lưu Hoài Tín, thực ra dù là Lưu Hoài Tín cô cũng không dám. Nhưng đầu óc cô cứ quay cuồng, những cảm giác xa lạ ấy, liên tục khuấy động cơ thể thiếu nữ chưa từng được ai khai phá, khiến cô run rẩy liên tục, đốt cháy khát vọng nguyên thủy nhất. Lý trí mong manh còn sót lại mách bảo cô ra sức đẩy anh ra, nhưng anh lại tóm lấy ngón tay cô, đặt lên đó một nụ hôn thành kính: “Tôi yêu em! Tôi yêu em nhiều lắm! Từ lầu đầu nhìn thấy em, tôi đã yêu thầm em rồi. Em đừng từ chối tôi, em nhé?”
Anh nói yêu ư?
Một người xuất sắc, cao cao tại thượng giống anh mà lại yêu thầm cô?
Trương Hi Ngọc hoàn toàn mụ mị rồi: “Thật, thật ạ?”
“Tình cảm tôi dành cho em chân thành hơn bất cứ điều gì.” Thậm chí, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt anh, rơi xuống gương mặt mềm mại của cô. “Yêu thầm là điều đau khổ nhất. Bấy lâu nay tôi không dám nói ra. Em cũng có cảm giác với tôi phải không? Cơ thể của em đã nói với tôi như vậy, phản ứng của cơ thể không lừa được người ta đâu.”
Vậy à? Là như thế sao? Hóa ra cơ thể cô cũng có cảm giác với anh.
…
Đêm ấy Trương Hi Ngọc về nhà, gương mặt vẫn ửng đỏ khác thường. Đó là cảm giác rất kỳ lạ, sau khi tỉnh giấc, nhận ra mình trần truồng được anh ôm trong vòng tay, lẽ ra cô phải hoang mang và hoảng sợ. Nhưng trong cô lại sinh ra cảm giác mới lạ, bí ẩn. Như thể giờ đây cô chẳng khác gì những người phụ nữ trưởng thành.
Nhưng khi nhìn thấy cô ngơ ngác rơi nước mắt, anh ôm lấy cô, hôn thật lâu và liên tục thổ lộ tình cảm, anh cũng khóc. Thế là Trương Hi Ngọc nín khóc, còn lấy khăn giấy đưa cho anh. Cô phát hiện hóa ra anh cũng ngốc nghếch y chang mình.
Anh lái xe đưa cô đến giao lộ cách nhà cô một con phố và xin lỗi cô thêm một lần nữa, khi ấy hai người đều “rượu vào tình ra”. Anh bảo đảm sẽ không bao giờ có lần sau, hơn nữa còn nói nếu cô cảm thấy bị tổn thương thì có thể báo cảnh sát, dù anh bị đuổi việc, thân bại danh liệt cũng sẽ sẵn sàng trả giá đắt cho hành động bốc đồng hôm nay.
Cô không đành lòng, chỉ lắc đầu: “Từ rày về sau mình đừng gặp nhau nữa.”
Nhìn thấy trong mắt anh như có ngọn lửa tắt lụi, Trương Hi Ngọc quay đầu bước đi.
Trong lòng Trương Hi Ngọc loạn như cào cào, bố mẹ nói gì, mắng gì cô cũng không nghe thấy. Cô chạy vội vào trong nhà tắm, nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể mình và cơn đau âm ỉ ở nơi nào đó, cô chợt bật khóc.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trương Hi Ngọc nhận được tin nhắn anh gửi, là một bức ảnh, anh đang ôm chiếc gối mà hôm nay cô từng ngủ như ôm lấy cô, với dòng chữ: “Tình yêu không có điểm giới hạn. Nếu không hận, tức là yêu, em làm bạn gái của tôi, em nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Hi Ngọc sững sờ.
—
Trương Hi Ngọc làm tình cùng anh ở rất nhiều nơi.
Hai căn phòng của anh, trong xe, vô số khách sạn, nhà nghỉ, thậm chí là trên đỉnh núi vắng người và trong rừng cây. Mỗi lần làm tình đều sung sướng và thoải mái cùng cực. Cực đỉnh tột cùng về mặt sinh lý khiến cô lúc nào cũng ngây ngất. Trương Hi Ngọc vừa thấy bẩn thỉu vừa thấy vui sướng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi áp lực gần như tan biến. Cô trở thành loài động vật hoang dã, chỉ cần thỏa mãn bản thân mình là được.
Tâm hồn cô như có một cái hố, càng ngày càng to ra, gió thổi vù vù trên miệng hố, khiến đầu óc cô quay cuồng. Dưới hố thấp thoáng đầm lầy lầy lội, có loài sinh vật xúc tua màu đen đáng sợ bò từ bên trong ra, quấn chặt lấy tay chân cô, kéo cô cùng sa đọa.
Anh rất yêu chiều cô, đặt một xấp tiền trong ngăn kéo ở nhà để cô lấy tiêu bất cứ khi nào, nhưng Trương Hi Ngọc chưa từng đụng đến. Anh thích sửa soạn cho cô, mua cho cô những bộ quần áo đắt đỏ và trang sức, đưa cô đi thưởng thức những bữa tối lãng mạn, ở khách sạn năm sao.
Anh đứng trước khung cử kính sát đất lộng lẫy của khách sạn, ôm lấy cô từ phía sau và thổ lộ: Tôi yêu em, thiên thần nhỏ à. Anh khắc hai chữ “Hi Ngọc” lên mặt trong của món đồ trang sức đặt làm riêng. Khi bố mẹ đánh cô, anh dịu dàng thoa thuốc cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô. Khi thi cử không đạt, anh sẽ giống như một người bạn trai thẹn quá hóa giận, bắt cô thức khuya học bài, nhưng học mãi học mãi, cuối cùng học lên đến tận giường. Thành tích của cô vẫn bết bát như thế.
Cuộc sống cấp ba vô cùng bận rộn, hai người họ là những kẻ vụng trộm tận dụng hết mọi cơ hội, ngoại trừ khoảng thời gian mới bắt đầu, anh hầu như không liên lạc với cô bằng điện thoại, đồng thời bắt cô xóa sạch những tin nhắn cũ. Mỗi ngày lưu lại những mật mã mà chỉ hai người hiểu được. Mọi việc sẽ mang đến kích thích vì sự lén lút, khơi gợi khát vọng bởi sự cấm kỵ. Trương Hi Ngọc cảm thấy mình như chú bướm rơi vào vòng nước xoáy, không điều khiển được bản thân, chỉ có thể đập cánh liên tục.
Dù mối quan hệ với anh ngày càng sâu đậm và bền chặt, nhưng cõi lòng cô vẫn chẳng hề sáng tỏ, kiên định.
Cô chỉ thấy ngày càng hoang mang.
Hoang mang bởi thái độ của anh đối với cô. Quả thật anh mang đến cho cô rất nhiều trải nghiệm mới mẻ về cách sống của người trưởng thành, nhưng thứ anh cảm thấy thú vị nhất vẫn là quan hệ xác thịt. Hầu như lần nào gặp anh cũng đòi làm tình. Không biết anh học được rất nhiều tư thế kỳ quái ở đâu, còn cả đạo cụ, cái nào cái nấy áp dụng hết lên cơ thể cô. Đôi khi Trương Hi Ngọc ngồi cạnh, xem những bộ phim ấy cùng anh, cô nhìn vào mắt anh mà cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Ánh mắt ấy khiến cô mơ hồ cảm thấy mình chỉ là một công cụ xác thịt.
Cô cũng thấy hoang mang về cảm giác của mình dành cho anh. Hai người luôn nói yêu, khi anh nói yêu cô, cô sẽ đáp lại. Nhưng thật ra cô không hiểu, rốt cuộc mình có yêu anh hay không. Trước khi anh tiếp xúc với cô, rõ ràng cô không có chút cảm giác nào với anh. Cảm giác anh mang đến cho cô ban đầu là một cảm giác kích thích mới lạ trộn lẫn với tình dục, khiến cô không thể phân rõ.
Nhưng có một điều cô chắc chắn đó là, từ ngày đồng ý làm bạn gái anh, cô không còn một mình nữa. Giống như bất kỳ cặp đôi nào khác, cô cũng đã có một người ở bên cạnh mình.
Hai tháng trước khi Trương Hi Ngọc nhảy lầu, cô từng hỏi anh rằng: “Sau này anh sẽ kết hôn với em chứ?”
Khi ấy anh rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên, cũng không tức giận, anh vừa hút thuốc vừa đáp: “Yêu một người không nhất thiết phải kết hôn, chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi. Em là người tôi yêu nhất, tôi không muốn để em phải chịu bất cứ lời gièm pha hay tổn thương nào cả.”
Lúc ấy Trương Hi Ngọc chỉ mỉm cười, cô cúi đầu thầm nghĩ, trong lời nói của anh, có bao nhiêu phần chân thành đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro