Chương 19
2024-09-07 08:00:20
Từ hồi Trung học, Lý Khinh Diêu đã là người rất “đơn độc”. Đơn độc ở
đây không phải là lầm lì hay ích kỷ. Trái lại, cô có quan hệ rất tốt với các bạn học, còn có vài người bạn thân. Nhưng cô thật sự thích sống cô
độc, một thân một mình. Trong khoảng thời gian học hành, Lý Khinh Diêu
giống như miếng bọt biển, hấp thụ các loại kiến thức và quan niệm, nhưng cô lại không đánh giá được mất và mong muốn thông qua tiêu chuẩn và cái nhìn bình thường.
Năm lớp mười hai, khi tất cả mọi người đều học ngày học đêm, còn Lý Khinh Diêu, để đi xem buổi biểu diễn của ca sĩ mình yêu thích, cô có thể bình tĩnh xin giáo viên nghỉ học với lý do nhà dột, bố mẹ đi công tác, anh trai ở xa nên cô phải ở nhà giải quyết vấn đề này. Vì cô ngoan ngoãn học giỏi, nên giáo viên không ngần ngại cho cô nghỉ, thậm chí còn cử vài bạn học nam đến giúp đỡ cô, nhưng cô đã từ chối khéo.
Nhiều khi cô cũng mê mẩn chủ đề Vật lý nào đó, mê đến nỗi mua và làm hết tất cả những cuốn sách bài tập trên thị trường. Sau này, trong một kỳ thi tháng, toàn khối chỉ có cô và nam sinh đứng đầu khối giải được câu hỏi tự luận cuối cùng của môn Vật lý. Chỉ có mình Lý Khinh Diêu viết ba cách giải khác nhau, bị thầy Vật lý trêu là “kỳ tài”.
Cô thích ở một mình, suy nghĩ một mình, giải đề một mình. Thành tích của cô luôn nằm trong top 30 của khối, nhưng thường xuyên thay đổi, nhiều khi lên hẳn top 5, nhiều khi lại rớt xuống hạng 20. Cô cũng không quan tâm, tự tin đối diện với lời phê bình của thầy cô: “Toàn khối có tổng cộng 1200 bạn, mục tiêu của em là top 50 là có thể đỗ các trường khối 211, lần nào em cũng hoàn thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ. Cô ơi, cô cứ thoải mái đi, không phải ai cũng vào được Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, em cũng đâu phải Lạc Hoài Tranh đâu ạ.”
Lạc Hòai Tranh là nam sinh đứng đầu khối, đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa.
Giáo viên bị cô chọc tức thiếu điều thổ huyết.
Thế là, trong quãng thời gian Trung học căng thẳng, Lý Khinh Diêu đã được cả lớp công nhận ra kẻ lập dị. Cô cố gắng, nhưng sẽ không cố quá. Tất cả mọi thứ đều dựa trên sở thích và tâm trạng của cô. Khi vui, có thể một ngày cô làm đến tận 20 bài kiểm tra. Khi chán, cô sẽ ốm “sống dở chết dở” chuồn về nhà đọc truyện. Bạn bè gọi Lạc Hòai Tranh là “Độc Cô Cầu Bại”, và gọi cô là “Nhậm Ngã Hành”.
Lần đầu tiên thi Đại học, Lý Khinh Diêu điền nguyện vọng là Chuyên ngành Toán, không phải vì thích, mà do cô đã hình dung được cuộc sống tương lai của mình, yên tĩnh làm bài tập và nghiên cứu, không cần đối mặt quá nhiều với những chuyện phiền toái. Giả dụ có thể học cao hơn, sau này trở thành giáo viên Toán cấp hai, cấp ba gì đó cũng không tồi.
Bố Lý Khinh Diêu là cảnh sát hình sự, mẹ cô là bác sĩ y học cổ truyền mở phòng khám tư. Bố mẹ cô hoàn toàn tán thành cách nghĩ của Lý Khinh Diêu. Hai người cảm thấy suy nghĩ của con gái rất tốt, con bé đã xuất sắc lắm rồi, cớ gì phải yêu cầu con bé nhiều hơn?
Nói chung, Lý Khinh Diêu là một cô gái có “thế giới nhỏ” của mình. Cô bám rễ trong thế giới ấy, sống vô cùng thoải mái, cô rất gần với thế giới xung quanh nhưng cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Thế nên, sau khi đỗ Đại học Tương Thành và học được nửa học kỳ, tối nào Lý Khinh Diêu cũng mất ngủ. Sau khi sút hẳn mười cân, Lý Khinh Diêu quyết định nghỉ học và thi lại vào trường Cảnh sát. Bố mẹ cô chỉ khóc một đêm rồi đăng ký lớp học lại cho cô.
Nhưng Lý Khinh Diêu nghi ngờ thật ra bố mình đang mừng thầm, vì từ nhỏ ông đã muốn cô trở thành cảnh sát. Sau này dù đã có Lý Cẩn Thành nối nghiệp, nhưng ông vẫn rất tiếc nuối vì cô con gái thông minh nhạy bén nhà mình chưa từng nghĩ đến việc trở thành cảnh sát. Chỉ là không ngờ, sau này ước mơ của bố lại thành hiện thực theo cách này.
Với tính cách của Lý Khinh Diêu, dù học Trung học hay Đại học, cô cũng không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào. Mặc dù Trường Cảnh sát đề cao tinh thần tập thể, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy mình thật sự thuộc về bất cứ tập thể nào. Cô đã đọc cuốn sách The Crowd: A Study Of The Popular Mind đến tận ba lần, điều này khiến cô càng cảnh giác giữ gìn ý thức cá nhân độc lập và tỉnh táo khi ở trong tập thể.
…
Trần Phổ nhanh chóng phân công nhiệm vụ: Mọi người chia làm các cặp, điều tra hành tung của Lưu Hoài Tin trong nửa tháng qua, thu thập camera an ninh. Trần Phổ chỉ định một cảnh sát đi cùng mình. Rồi phân Lý Khinh Diêu vào nhóm Châu Dương Tân, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Họp xong, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Lý Khinh Diêu đang gấp sổ thì Châu Dương Tân bước đến, vỗ nhẹ vào vai cô rồi nói: “220 toàn tỉnh! Em học kiểu gì mà thi được thế?”
Diêm Dũng đứng cạnh lắc đầu nói: “Đúng là hạc giữa bầy gà! Đội 2 không xứng, không xứng tẹo nào!”
Lý Khinh Diêu bật cười, nói: “Bậy nào! Em rất vinh dự khi được đến Đội 2 đấy. Bây giờ em càng thấy mình đã chọn đúng, mọi người ai cũng giỏi cả.”
Chỉ một câu nói đã khiến hai người hớn hở. Châu Dương Tân lắc chìa khóa xe BYD trong tay, nói: “Năm phút sau xuống dưới, trên đường mình sẽ trao đổi thêm nhé.”
Lý Khinh Diêu: “Dạ được ạ! Em còn phải học hỏi nhiều từ anh!”
Khi Lý Khinh Diêu quay đầu lại, Trần Phổ đã đi từ lâu.
Những lời Lý Khinh Diêu vừa nói quả thật có phần chân thành. Trong cuộc họp hôm nay, cô cảm thấy không khí ở Đội 2 rất tốt, mọi người ai cũng có quan điểm riêng, không phân biệt cấp bậc hay tình cảm cá nhân. Mô hình làm việc như vậy lại càng đơn giản hơn.
Cô biết không phải mọi bộ phận hay nhóm nào cũng như vậy, thậm chí có thể nói là phần lớn đều không giống vậy. Ví dụ như nơi cô từng làm việc trước đây, cô cũng không phải sinh viên mới ra trường chưa có kinh nghiệm xã hội, đương nhiên hiểu rõ bầu không khí tập thể thế này được quyết định bởi một người – Trần Phổ.
Từ khi cô vào làm việc cho đến hiện tại, mỗi hành động của Đội 2, mỗi cuộc thảo luận, cũng như cả ngày hôm qua anh dẫn cô đi, đều khiến Lý Khinh Diêu cảm thận được Trần Phổ rất tâm huyết với Trung đội này. Trong anh không có chủ nghĩa anh hùng cá nhân, anh muốn mọi người kết lại thành lưỡi dao sắc, cùng nhau tiến về phía trước.
Trước đây Lý Cẩn Thành từng vô tình nói với Lý Khinh Diêu rằng, Trần Phổ có chí khí giang hồ, nhưng cũng rất cương trực. Lúc ấy trong đầu Lý Khinh Diêu đã mường tượng ra hình ảnh anh cảnh sát lưu manh, cơ bắp cuồn cuộn, râu ria xồm xoàm thường thấy trong phim ảnh. Giờ cô đã nhận ra Trần Phổ không như vậy.
Lý Khinh Diêu quay về bàn làm việc, rót ly trà đắt đỏ mới pha sáng nay vào bình giữ nhiệt để uống trên đường đi. Cô vừa xuống dưới vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Phổ:
[Buồn quá, tại sao em không được chung nhóm với anh?]
Khi cô xuống lầu dưới, vừa hay nhìn thấy chiếc Volvo của Trần Phổ nổ máy rời đi, điện thoại cô rung lên.
Trần Phổ: [Tại sao tôi phải chung nhóm với em?]
Lý Khinh Diêu nhíu mày, nghĩ thầm: Chao ôi đúng là đồ hục hặc. Cô bỏ điện thoại vào trong túi, mỉm cười lên xe Châu Dương Tân.
Trên xe Volvo, Trần Phổ đang lái xe, điện thoại đặt trên bảng điều khiển trung tâm. Diêm Dũng ngồi ở ghế lái phụ nhìn màn hình camera an trong trên điện thoại di động.
Một lát sau, Trần Phổ nhìn điện thoại, màn hình vẫn đen thui, không có tin nhắn đến.
Anh thầm thở phào, nhưng rồi lại hơi phiền muộn. Ban nãy mình có nặng lời quá không nhỉ?
Nhưng anh đương nhiên không thể dẫn cô theo được nữa. Hôm qua là ngày đầu tiên cô đi làm, giao cho ai dẫn cô theo Trần Phổ cũng thấy lo, nên anh đành phải tự dẫn cô đi cùng. Hôm nay xem ra cô đã hòa nhập rất tốt, mọi người ai cũng chấp nhận cô cả rồi. Anh là một đội trưởng nam độc thân, còn cô là một cô gái trẻ trung độc thân xinh đẹp. Nếu tiếp tục dẫn theo cô không rời tay, ngày nào cũng như hình với bóng thì không ổn, kiểu gì cũng có lời ra tiếng vào.
Về việc hôm nay anh hơi nặng lời…Cái tính của cô thi thoảng lại phát điên, tin nhắn ban nãy của cô cũng gọi là đánh tiếng, anh còn làm gì được nữa? Chỉ đành lạnh lùng một chút để chấm dứt hậu họa thôi.
Dù cô ở nhóm nào anh cũng quan tâm và đối xử với cô như em gái ruột.
Nghĩ vậy, Trần Phổ liền nhẹ nhõm. Thôi, hôm nay con bò Diêm Dũng đi cùng, nên bên tai không còn tiếng nũng nịu và những lời nói kỳ quái như hôm qua. Trần Phổ cảm thấy không khí xung quanh đã lại tươi mới như xưa.
—
Sau một buổi sáng liên tục điều tra, vụ án đã có bước tiến độ phá.
Dù sao đây cũng là một con đường tắ.
Nhóm Phương Giai đã phát hiện hình ảnh Lưu Hoài Tín xuất hiện trong camera an ninh ở một khách sạn bốn sao trên phố Hồ Ánh Trăng vào tuần trước.
Lưu Hoài Tín đã đến hai lần, không chỉ dừng lại rất lâu ở quầy lễ tân mà còn ở trong phòng quản lý camera an ninh của khách sạn một ngày trời. Ban đầu quản lý an ninh của khách sạn không muốn thừa nhận mình đã giao dịch với Lưu Hoài Tín. Nhưng dưới sự thẩm vấn khéo léo của cảnh sát, quản lý an ninh đã nhanh chóng khai nhận, hôm ấy Lưu Hoài Tín đã ra giá 2000 tệ để đổi lấy ba đoạn camera vào ngày nào đó của tháng Một năm ngoái.
Hiện tại, những đoạn camera này vẫn còn lưu trong máy chủ của khách sạn.
—
Toàn thể thành viên Đội 2 cũng nhau xem ba đoạn video này.
Lần lượt được camera an ninh ở sảnh khách sạn, thang máy và hành lang ghi lại.
Người đó đeo mũ, Trương Hi Ngọc cũng đeo khẩu trang. Người đó đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, còn Trương Hi Ngọc ngồi trong góc. Sau khi làm xong thủ tục, người đàn ông không thèm nhìn Trương Hi Ngọc, đi thẳng vào thang máy, Trương Hi Ngọc đứng dậy đi theo.
Trong thang máy không có người, Trương Hi Ngọc đứng phía trước, người đàn ông đứng sau lưng cô, đột nhiên giơ tay bóp mông Trương Hi Ngọc. Trương Hi Ngọc run lên, chỉ liếc mắt nhìn, không rõ là đang cười hay là đang phản kháng.
Hai người ra khỏi thang máy, đến hành lang. Lúc này hai người đi rất gần nhau, cơ thể cọ sát. Đến cửa phòng, người đàn ông rút thẻ phòng ném cho Trương Hi Ngọc, Trương Hi Ngọc cúi đầu quẹt mở cửa phòng, người đàn ông cởi khẩu trang của cô ra, để lộ rõ gương mặt cô.
Người đàn ông nắm cằm Trương Hi Ngọc hôn và đẩy mạnh về phía trước. Trương Hi Ngọc vùng vẫy đẩy người đó ra, người đó cười, cởi mũ, góc nghiêng hiện rõ dưới ống kính.
Người đó không còn vẻ đứng đắn uy nghiêm như ngày thường ở trường, mắt đượm nét cười sâu sắc, giam giữ cơ thể cô, tỏa ra hơi thở của loài thú.
Vì đang mặc quần áo bình thường, tóc cũng không chải chuốt gọn gàng nên trông người đó trẻ ra ít nhất năm, sáu tuổi, nhưng vẫn già hơn Trương Hi Ngọc rất nhiều. Sau đó người đó ôm eo Trương Hi Ngọc, kéo cô vào trong phòng.
Năm lớp mười hai, khi tất cả mọi người đều học ngày học đêm, còn Lý Khinh Diêu, để đi xem buổi biểu diễn của ca sĩ mình yêu thích, cô có thể bình tĩnh xin giáo viên nghỉ học với lý do nhà dột, bố mẹ đi công tác, anh trai ở xa nên cô phải ở nhà giải quyết vấn đề này. Vì cô ngoan ngoãn học giỏi, nên giáo viên không ngần ngại cho cô nghỉ, thậm chí còn cử vài bạn học nam đến giúp đỡ cô, nhưng cô đã từ chối khéo.
Nhiều khi cô cũng mê mẩn chủ đề Vật lý nào đó, mê đến nỗi mua và làm hết tất cả những cuốn sách bài tập trên thị trường. Sau này, trong một kỳ thi tháng, toàn khối chỉ có cô và nam sinh đứng đầu khối giải được câu hỏi tự luận cuối cùng của môn Vật lý. Chỉ có mình Lý Khinh Diêu viết ba cách giải khác nhau, bị thầy Vật lý trêu là “kỳ tài”.
Cô thích ở một mình, suy nghĩ một mình, giải đề một mình. Thành tích của cô luôn nằm trong top 30 của khối, nhưng thường xuyên thay đổi, nhiều khi lên hẳn top 5, nhiều khi lại rớt xuống hạng 20. Cô cũng không quan tâm, tự tin đối diện với lời phê bình của thầy cô: “Toàn khối có tổng cộng 1200 bạn, mục tiêu của em là top 50 là có thể đỗ các trường khối 211, lần nào em cũng hoàn thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ. Cô ơi, cô cứ thoải mái đi, không phải ai cũng vào được Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, em cũng đâu phải Lạc Hoài Tranh đâu ạ.”
Lạc Hòai Tranh là nam sinh đứng đầu khối, đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa.
Giáo viên bị cô chọc tức thiếu điều thổ huyết.
Thế là, trong quãng thời gian Trung học căng thẳng, Lý Khinh Diêu đã được cả lớp công nhận ra kẻ lập dị. Cô cố gắng, nhưng sẽ không cố quá. Tất cả mọi thứ đều dựa trên sở thích và tâm trạng của cô. Khi vui, có thể một ngày cô làm đến tận 20 bài kiểm tra. Khi chán, cô sẽ ốm “sống dở chết dở” chuồn về nhà đọc truyện. Bạn bè gọi Lạc Hòai Tranh là “Độc Cô Cầu Bại”, và gọi cô là “Nhậm Ngã Hành”.
Lần đầu tiên thi Đại học, Lý Khinh Diêu điền nguyện vọng là Chuyên ngành Toán, không phải vì thích, mà do cô đã hình dung được cuộc sống tương lai của mình, yên tĩnh làm bài tập và nghiên cứu, không cần đối mặt quá nhiều với những chuyện phiền toái. Giả dụ có thể học cao hơn, sau này trở thành giáo viên Toán cấp hai, cấp ba gì đó cũng không tồi.
Bố Lý Khinh Diêu là cảnh sát hình sự, mẹ cô là bác sĩ y học cổ truyền mở phòng khám tư. Bố mẹ cô hoàn toàn tán thành cách nghĩ của Lý Khinh Diêu. Hai người cảm thấy suy nghĩ của con gái rất tốt, con bé đã xuất sắc lắm rồi, cớ gì phải yêu cầu con bé nhiều hơn?
Nói chung, Lý Khinh Diêu là một cô gái có “thế giới nhỏ” của mình. Cô bám rễ trong thế giới ấy, sống vô cùng thoải mái, cô rất gần với thế giới xung quanh nhưng cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Thế nên, sau khi đỗ Đại học Tương Thành và học được nửa học kỳ, tối nào Lý Khinh Diêu cũng mất ngủ. Sau khi sút hẳn mười cân, Lý Khinh Diêu quyết định nghỉ học và thi lại vào trường Cảnh sát. Bố mẹ cô chỉ khóc một đêm rồi đăng ký lớp học lại cho cô.
Nhưng Lý Khinh Diêu nghi ngờ thật ra bố mình đang mừng thầm, vì từ nhỏ ông đã muốn cô trở thành cảnh sát. Sau này dù đã có Lý Cẩn Thành nối nghiệp, nhưng ông vẫn rất tiếc nuối vì cô con gái thông minh nhạy bén nhà mình chưa từng nghĩ đến việc trở thành cảnh sát. Chỉ là không ngờ, sau này ước mơ của bố lại thành hiện thực theo cách này.
Với tính cách của Lý Khinh Diêu, dù học Trung học hay Đại học, cô cũng không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào. Mặc dù Trường Cảnh sát đề cao tinh thần tập thể, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy mình thật sự thuộc về bất cứ tập thể nào. Cô đã đọc cuốn sách The Crowd: A Study Of The Popular Mind đến tận ba lần, điều này khiến cô càng cảnh giác giữ gìn ý thức cá nhân độc lập và tỉnh táo khi ở trong tập thể.
…
Trần Phổ nhanh chóng phân công nhiệm vụ: Mọi người chia làm các cặp, điều tra hành tung của Lưu Hoài Tin trong nửa tháng qua, thu thập camera an ninh. Trần Phổ chỉ định một cảnh sát đi cùng mình. Rồi phân Lý Khinh Diêu vào nhóm Châu Dương Tân, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Họp xong, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Lý Khinh Diêu đang gấp sổ thì Châu Dương Tân bước đến, vỗ nhẹ vào vai cô rồi nói: “220 toàn tỉnh! Em học kiểu gì mà thi được thế?”
Diêm Dũng đứng cạnh lắc đầu nói: “Đúng là hạc giữa bầy gà! Đội 2 không xứng, không xứng tẹo nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Khinh Diêu bật cười, nói: “Bậy nào! Em rất vinh dự khi được đến Đội 2 đấy. Bây giờ em càng thấy mình đã chọn đúng, mọi người ai cũng giỏi cả.”
Chỉ một câu nói đã khiến hai người hớn hở. Châu Dương Tân lắc chìa khóa xe BYD trong tay, nói: “Năm phút sau xuống dưới, trên đường mình sẽ trao đổi thêm nhé.”
Lý Khinh Diêu: “Dạ được ạ! Em còn phải học hỏi nhiều từ anh!”
Khi Lý Khinh Diêu quay đầu lại, Trần Phổ đã đi từ lâu.
Những lời Lý Khinh Diêu vừa nói quả thật có phần chân thành. Trong cuộc họp hôm nay, cô cảm thấy không khí ở Đội 2 rất tốt, mọi người ai cũng có quan điểm riêng, không phân biệt cấp bậc hay tình cảm cá nhân. Mô hình làm việc như vậy lại càng đơn giản hơn.
Cô biết không phải mọi bộ phận hay nhóm nào cũng như vậy, thậm chí có thể nói là phần lớn đều không giống vậy. Ví dụ như nơi cô từng làm việc trước đây, cô cũng không phải sinh viên mới ra trường chưa có kinh nghiệm xã hội, đương nhiên hiểu rõ bầu không khí tập thể thế này được quyết định bởi một người – Trần Phổ.
Từ khi cô vào làm việc cho đến hiện tại, mỗi hành động của Đội 2, mỗi cuộc thảo luận, cũng như cả ngày hôm qua anh dẫn cô đi, đều khiến Lý Khinh Diêu cảm thận được Trần Phổ rất tâm huyết với Trung đội này. Trong anh không có chủ nghĩa anh hùng cá nhân, anh muốn mọi người kết lại thành lưỡi dao sắc, cùng nhau tiến về phía trước.
Trước đây Lý Cẩn Thành từng vô tình nói với Lý Khinh Diêu rằng, Trần Phổ có chí khí giang hồ, nhưng cũng rất cương trực. Lúc ấy trong đầu Lý Khinh Diêu đã mường tượng ra hình ảnh anh cảnh sát lưu manh, cơ bắp cuồn cuộn, râu ria xồm xoàm thường thấy trong phim ảnh. Giờ cô đã nhận ra Trần Phổ không như vậy.
Lý Khinh Diêu quay về bàn làm việc, rót ly trà đắt đỏ mới pha sáng nay vào bình giữ nhiệt để uống trên đường đi. Cô vừa xuống dưới vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Phổ:
[Buồn quá, tại sao em không được chung nhóm với anh?]
Khi cô xuống lầu dưới, vừa hay nhìn thấy chiếc Volvo của Trần Phổ nổ máy rời đi, điện thoại cô rung lên.
Trần Phổ: [Tại sao tôi phải chung nhóm với em?]
Lý Khinh Diêu nhíu mày, nghĩ thầm: Chao ôi đúng là đồ hục hặc. Cô bỏ điện thoại vào trong túi, mỉm cười lên xe Châu Dương Tân.
Trên xe Volvo, Trần Phổ đang lái xe, điện thoại đặt trên bảng điều khiển trung tâm. Diêm Dũng ngồi ở ghế lái phụ nhìn màn hình camera an trong trên điện thoại di động.
Một lát sau, Trần Phổ nhìn điện thoại, màn hình vẫn đen thui, không có tin nhắn đến.
Anh thầm thở phào, nhưng rồi lại hơi phiền muộn. Ban nãy mình có nặng lời quá không nhỉ?
Nhưng anh đương nhiên không thể dẫn cô theo được nữa. Hôm qua là ngày đầu tiên cô đi làm, giao cho ai dẫn cô theo Trần Phổ cũng thấy lo, nên anh đành phải tự dẫn cô đi cùng. Hôm nay xem ra cô đã hòa nhập rất tốt, mọi người ai cũng chấp nhận cô cả rồi. Anh là một đội trưởng nam độc thân, còn cô là một cô gái trẻ trung độc thân xinh đẹp. Nếu tiếp tục dẫn theo cô không rời tay, ngày nào cũng như hình với bóng thì không ổn, kiểu gì cũng có lời ra tiếng vào.
Về việc hôm nay anh hơi nặng lời…Cái tính của cô thi thoảng lại phát điên, tin nhắn ban nãy của cô cũng gọi là đánh tiếng, anh còn làm gì được nữa? Chỉ đành lạnh lùng một chút để chấm dứt hậu họa thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cô ở nhóm nào anh cũng quan tâm và đối xử với cô như em gái ruột.
Nghĩ vậy, Trần Phổ liền nhẹ nhõm. Thôi, hôm nay con bò Diêm Dũng đi cùng, nên bên tai không còn tiếng nũng nịu và những lời nói kỳ quái như hôm qua. Trần Phổ cảm thấy không khí xung quanh đã lại tươi mới như xưa.
—
Sau một buổi sáng liên tục điều tra, vụ án đã có bước tiến độ phá.
Dù sao đây cũng là một con đường tắ.
Nhóm Phương Giai đã phát hiện hình ảnh Lưu Hoài Tín xuất hiện trong camera an ninh ở một khách sạn bốn sao trên phố Hồ Ánh Trăng vào tuần trước.
Lưu Hoài Tín đã đến hai lần, không chỉ dừng lại rất lâu ở quầy lễ tân mà còn ở trong phòng quản lý camera an ninh của khách sạn một ngày trời. Ban đầu quản lý an ninh của khách sạn không muốn thừa nhận mình đã giao dịch với Lưu Hoài Tín. Nhưng dưới sự thẩm vấn khéo léo của cảnh sát, quản lý an ninh đã nhanh chóng khai nhận, hôm ấy Lưu Hoài Tín đã ra giá 2000 tệ để đổi lấy ba đoạn camera vào ngày nào đó của tháng Một năm ngoái.
Hiện tại, những đoạn camera này vẫn còn lưu trong máy chủ của khách sạn.
—
Toàn thể thành viên Đội 2 cũng nhau xem ba đoạn video này.
Lần lượt được camera an ninh ở sảnh khách sạn, thang máy và hành lang ghi lại.
Người đó đeo mũ, Trương Hi Ngọc cũng đeo khẩu trang. Người đó đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, còn Trương Hi Ngọc ngồi trong góc. Sau khi làm xong thủ tục, người đàn ông không thèm nhìn Trương Hi Ngọc, đi thẳng vào thang máy, Trương Hi Ngọc đứng dậy đi theo.
Trong thang máy không có người, Trương Hi Ngọc đứng phía trước, người đàn ông đứng sau lưng cô, đột nhiên giơ tay bóp mông Trương Hi Ngọc. Trương Hi Ngọc run lên, chỉ liếc mắt nhìn, không rõ là đang cười hay là đang phản kháng.
Hai người ra khỏi thang máy, đến hành lang. Lúc này hai người đi rất gần nhau, cơ thể cọ sát. Đến cửa phòng, người đàn ông rút thẻ phòng ném cho Trương Hi Ngọc, Trương Hi Ngọc cúi đầu quẹt mở cửa phòng, người đàn ông cởi khẩu trang của cô ra, để lộ rõ gương mặt cô.
Người đàn ông nắm cằm Trương Hi Ngọc hôn và đẩy mạnh về phía trước. Trương Hi Ngọc vùng vẫy đẩy người đó ra, người đó cười, cởi mũ, góc nghiêng hiện rõ dưới ống kính.
Người đó không còn vẻ đứng đắn uy nghiêm như ngày thường ở trường, mắt đượm nét cười sâu sắc, giam giữ cơ thể cô, tỏa ra hơi thở của loài thú.
Vì đang mặc quần áo bình thường, tóc cũng không chải chuốt gọn gàng nên trông người đó trẻ ra ít nhất năm, sáu tuổi, nhưng vẫn già hơn Trương Hi Ngọc rất nhiều. Sau đó người đó ôm eo Trương Hi Ngọc, kéo cô vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro