Chương 21
2024-09-07 08:00:20
Khi ấy, sức khỏe vợ Cao Kế Xương đã đi xuống, không chỉ không thể
mang thai, mà còn khó khăn trong sinh hoạt vợ chồng. Vợ anh ta vừa khóc
vừa hỏi hay là mình ly hôn, nhưng Cao Kế Xương nắm chặt tay vợ mình, nói rằng: Không có con thì thôi, trừ phi anh chết.
Người vợ vô cùng cảm động, không lâu sau, tất cả bất động bất động sản, tiền mặt, quản lý tài chính và thậm chí cả của hồi môn mười mấy triệu của cô đều giao cho Cao Kế Xương quản lý hết. Cô không còn sức khỏe, nên đây là cách duy nhất để cô có thể đền đáp tình yêu sâu đậm của chồng dành cho mình.
Cao Kế Xương tự dưng dư dả, nhưng anh ta vốn cẩn trọng chuyện tiền bạc nên không tiêu hoang, cũng không nói với người ngoài. Anh ta chỉ mua một căn hộ hai phòng ngủ gần trường để ở, và mua thêm ba căn chung cư trong trung tâm thành phố để cho thuê, tiền đẻ ra tiền, của hồi môn của vợ chẳng mấy mà đã thành bất động sản bí mật đứng tên anh ta. Sau đấy, mỗi năm anh ta chụp ảnh màn hình tài khoản chứng khoán đã chỉnh sửa cho vợ xem, chỉ mấy năm đã thua lỗ hơn nửa, tiền vừa đủ bù.
Cao Kế Xương khi ấy hãy còn trẻ trung đẹp trai, phong thái nam thần học đường vẫn không hề giảm sút. Anh ta chưa từng nhắc đến vợ ở trường, nên rất nhiều giáo viên đều tưởng anh ta còn độc thân.
Cô bé đầu tiên hẹn hò với anh ta học lớp mười. Vào những năm 200x, môi trường lao động và kinh tế vẫn còn rất tốt, trẻ con không có nhiều áp lực, cũng không thực tế và độc lập giống như trẻ con bây giờ, vẫn còn hồn nhiên mơ mộng tình ái, theo chủ nghĩa duy tâm.
Văn phòng sau buổi trưa hè oi bức, chỉ có Cao Kế Xương và cô bé ở trong. Cô bé trắng trẻo mịn màng, tóc dài xõa ngang vai, một tay giữ bàn học, khom người đỡ mặt cá chân, lí nhí nói: “Thầy Cao, chân em bị bong gân, phải làm sao ạ?”
Cao Kế Xương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô bé tự cho rằng mình ve vãn giỏi lắm.
Mặc dù cô bé này gan dạ, nhưng thật ra cũng không nghĩ quá nhiều, và cũng không hiểu rõ rốt cuộc bản thân muốn có được điều gì. Cô chỉ biết rằng tất cả các học sinh nữ đều cảm thấy thầy Cao quá đẹp trai, khí chất lạnh lùng u ám giống y như tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết. Nghe nói thầy ấy vẫn còn độc thân.
Hơn nữa cô bé luôn cảm thấy ánh mắt Cao Kế Xương nhìn mình khác hẳn với lúc nhìn người khác. Cô bé thấy thầy ấy thường nhìn thêm vài lần, trong mắt ẩn giấu cảm xúc nào đó, nhưng cuối cùng thầy lại quay mặt đi, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Trong lòng cô gái có hy vọng và tham vọng, nên bắt đầu nôn nóng.
Cô chỉ muốn hẹn hò một lần, lãng mạn, cấm kỵ, bất chấp tất cả như trong truyện. Còn về tương lai, cô vẫn chưa nghĩ xa xôi đến vậy.
Nhưng cô không biết thứ Cao Kế Xương nhìn thấy là gì.
Anh ta nhìn thấy làn da thiếu nữ trắng mịn như sữa, nhìn thấy những sợi lông tơ trên môi cô, đôi mắt đen láy, vóc dáng mảnh mai không chút mỡ thừa, vùng bụng phẳng lì và ngực mới chớm nụ. Anh ta bỗng nhận ra, cô bé trước mặt trẻ trung như vậy, còn non nớt hơn những người theo đuổi anh ta thời đại học.
Bố anh ta từng chơi gái trẻ như vậy, chính là công nhân nữ 16 tuổi vào nhà máy – Trong đầu Cao Kế Xương lóe lên suy nghĩ này.
Khi ấy, trong lòng Cao Kế Xương vẫn còn sợ hãi và do dự. Anh ta sợ nếu mình đưa tay ra thật, vụ việc bại lộ thì anh ta chỉ có nước thân bại danh liệt, cũng sợ bố vợ nổi cơn thịnh nộ. Anh ta thầm nghĩ, mình là thầy giáo, đây là học sinh của mình, em ấy chưa thành niên, chưa có khả năng phán đoán và nhân cách độc lập. Nếu em ấy đi nhầm đường, mình phải đưa em ấy trở lại con đường đúng đắn.
Nhưng…tại sao lại là mình, tại sao mình phải hy sinh liên tục? Anh ta nghĩ.
Hồi nhỏ, vì lòng ích kỷ của mẹ và sĩ diện của bố, nên mình phải chịu đựng cái gia đình giả dối bẩn thỉu tối tăm ấy. Lên đại học, vì tương lai mà mình không thể nào theo đuổi những cô gái xinh đẹp, xứng đôi với bản thân, mà phải ở bên cạnh một con ma ốm hạng xoàng. Mình thậm chí còn không có lấy một tình yêu đích thực, bây giờ còn không được thỏa mãn chuyện giường chiếu, cũng không có được một đứa con của mình.
Gia đình vợ có lỗi với mình không? Bảo rằng sẽ sắp xếp cho mình làm giáo viên tại trường danh tiếng, sẽ nâng đỡ mình thăng quan tiến chức, nhưng nào ngờ nói một đằng làm một nẻo, đẩy mình đến cái trường nát này.
Bố chồng hoàn toàn không hề thực sự giúp đỡ mình, chẳng qua chỉ muốn mình tiếp tục ở lại bên cạnh đứa con gái vô dụng của lão, tiếp tục dâng hiến cả cuộc đời mà thôi.
Nếu đã thế, lại có người yêu mình, em ấy tự nguyện, tại sao mình không được theo đuổi tình yêu? Thỏa mãn bản thân?
Dù sao, lúc nào cũng có gái yêu mình.
Còn tình yêu, luôn luôn vô tội, bất kể ở đâu khi nào.
…
Cao Kế Xương quay mặt đi, không nhìn mắt cá chân mảnh khảnh của cô bé và cả những đường nét ẩn hiện giữa chiếc áo sơ mi lúc cô gái khom lưng. Anh ta nói: “Em đừng nói như vậy, tôi là thầy giáo của em.”
Lấy lui làm tiến, anh ta vô cùng thành thạo.
Cô gái trong đầu toàn yêu với đương lại đội lên đầu anh ta hào quang nam chính, trong mắt cô bé chỉ nhìn thấy sự nhẫn nhịn và bất lực của anh ta. Cô bé lấy hết can đảm hôn lên gò má anh nhanh như chớp, rồi quay người bỏ chạy.
Sau đó, trước khi cô bé chạy ra ngoài, Cao Kế Xương đã nắm lấy tay cô, không thể kìm nén được nữa, hôn cô say đắm giống như trong tiểu thuyết.
—
Mối tình thầy trò đầu tiên, Cao Kế Xương ít nhiều cũng thật lòng, nhưng mục đích của anh ta rất rõ ràng. Những cô nàng chìm đắm trong tình yêu dễ dỗ cực kỳ, huống chi phần lớn thời gian Cao Kế Xương đều thật lòng thật dạ, lại hào phóng trong chuyện tiền bạc. Dỗ lên giường cũng không tốn quá nhiều sức, chỉ cần vài câu “Em có yêu anh không?”, “Anh hứa chỉ ôm thôi, không làm gì đâu” và “Anh thật sự không chịu được nữa”.
Đã mấy năm rồi Cao Kế Xương không làm chuyện chăn gối, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, làm rồi là không dừng lại nổi. Có một khoảng thời gian đến nỗi ngày nào hai người cũng làm. Anh ta như một con thú hoang trưởng thành giải tỏa hết trên người cô bé. Cô bé đầu tiên cũng chẳng khác Trương Hi Ngọc cuối cùng là bao, nhân danh tình yêu, khát khao được quan tâm, mơ mơ hồ hồ. Đôi khi rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không muốn suy nghĩ sâu xa, hoặc bị anh ta thao túng và kiểm soát bằng ngôn ngữ của người trưởng thành và uy phong của giáo viên.
Nhưng Cao Kế Xương vẫn rất thận trọng. Mỗi lần gặp nhau đều gặp tại căn hộ ngoài trường học của anh ta, lần nào Cao Kế Xương cũng đeo bao cao su hoặc là cho cô bé uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Ở trường học hai người vờ như không quen biết. Bố mẹ cô bé đi làm xa, chỉ có mình bà ngoại, cả ngày đánh bài nên dù cô bé không về nhà nhiều ngày cũng không ai biết.
Thi đại học xong, cô bé vốn đã học kém đương nhiên không thi đậu. Lúc ấy Cao Kế Xương đã có mục tiêu mới, hơn nữa anh ta đã chán cô bé này rồi. Cơ thể trẻ trung mới mẻ anh ta đã chơi trọn hai năm, giờ cũng tỏa ra mùi thối rữa chín muồi.
Cao Kế Xương thoát khỏi cô bé này dễ như trở bàn tay. Anh ta nói với cô bé, vợ mình đã phát hiện ra quan hệ hai người. Hai người bên nhau được một năm rưỡi thì Cao Kế Xương đã thú nhận với cô bé rằng mình có vợ. Anh ta vừa khóc vừa nói với cô bé, nếu không chia tay thì mình không chỉ mất việc mà còn thân bại danh liệt.
Cô bé đã lựa chọn tha thứ và ra đi. Thật ra lúc đó bản thân cô bé cũng đã định ra đi, cô không rõ tại sao. Khi cô lớn dần, mối quan hệ này cũng ngày càng thối rữa, cô cũng nhận ra khi ấy mình không hề yêu người này, và anh ta cũng như thế. Sau khi hai người nói chuyện rõ ràng, cô bé thậm chí còn cảm thấy mình được giải thoát.
Cao Kế Xương cho cô bé một khoản tiền, trong lòng cô bé không cũng không oán trách, vào Nam làm việc.
Người vợ vô cùng cảm động, không lâu sau, tất cả bất động bất động sản, tiền mặt, quản lý tài chính và thậm chí cả của hồi môn mười mấy triệu của cô đều giao cho Cao Kế Xương quản lý hết. Cô không còn sức khỏe, nên đây là cách duy nhất để cô có thể đền đáp tình yêu sâu đậm của chồng dành cho mình.
Cao Kế Xương tự dưng dư dả, nhưng anh ta vốn cẩn trọng chuyện tiền bạc nên không tiêu hoang, cũng không nói với người ngoài. Anh ta chỉ mua một căn hộ hai phòng ngủ gần trường để ở, và mua thêm ba căn chung cư trong trung tâm thành phố để cho thuê, tiền đẻ ra tiền, của hồi môn của vợ chẳng mấy mà đã thành bất động sản bí mật đứng tên anh ta. Sau đấy, mỗi năm anh ta chụp ảnh màn hình tài khoản chứng khoán đã chỉnh sửa cho vợ xem, chỉ mấy năm đã thua lỗ hơn nửa, tiền vừa đủ bù.
Cao Kế Xương khi ấy hãy còn trẻ trung đẹp trai, phong thái nam thần học đường vẫn không hề giảm sút. Anh ta chưa từng nhắc đến vợ ở trường, nên rất nhiều giáo viên đều tưởng anh ta còn độc thân.
Cô bé đầu tiên hẹn hò với anh ta học lớp mười. Vào những năm 200x, môi trường lao động và kinh tế vẫn còn rất tốt, trẻ con không có nhiều áp lực, cũng không thực tế và độc lập giống như trẻ con bây giờ, vẫn còn hồn nhiên mơ mộng tình ái, theo chủ nghĩa duy tâm.
Văn phòng sau buổi trưa hè oi bức, chỉ có Cao Kế Xương và cô bé ở trong. Cô bé trắng trẻo mịn màng, tóc dài xõa ngang vai, một tay giữ bàn học, khom người đỡ mặt cá chân, lí nhí nói: “Thầy Cao, chân em bị bong gân, phải làm sao ạ?”
Cao Kế Xương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô bé tự cho rằng mình ve vãn giỏi lắm.
Mặc dù cô bé này gan dạ, nhưng thật ra cũng không nghĩ quá nhiều, và cũng không hiểu rõ rốt cuộc bản thân muốn có được điều gì. Cô chỉ biết rằng tất cả các học sinh nữ đều cảm thấy thầy Cao quá đẹp trai, khí chất lạnh lùng u ám giống y như tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết. Nghe nói thầy ấy vẫn còn độc thân.
Hơn nữa cô bé luôn cảm thấy ánh mắt Cao Kế Xương nhìn mình khác hẳn với lúc nhìn người khác. Cô bé thấy thầy ấy thường nhìn thêm vài lần, trong mắt ẩn giấu cảm xúc nào đó, nhưng cuối cùng thầy lại quay mặt đi, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Trong lòng cô gái có hy vọng và tham vọng, nên bắt đầu nôn nóng.
Cô chỉ muốn hẹn hò một lần, lãng mạn, cấm kỵ, bất chấp tất cả như trong truyện. Còn về tương lai, cô vẫn chưa nghĩ xa xôi đến vậy.
Nhưng cô không biết thứ Cao Kế Xương nhìn thấy là gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nhìn thấy làn da thiếu nữ trắng mịn như sữa, nhìn thấy những sợi lông tơ trên môi cô, đôi mắt đen láy, vóc dáng mảnh mai không chút mỡ thừa, vùng bụng phẳng lì và ngực mới chớm nụ. Anh ta bỗng nhận ra, cô bé trước mặt trẻ trung như vậy, còn non nớt hơn những người theo đuổi anh ta thời đại học.
Bố anh ta từng chơi gái trẻ như vậy, chính là công nhân nữ 16 tuổi vào nhà máy – Trong đầu Cao Kế Xương lóe lên suy nghĩ này.
Khi ấy, trong lòng Cao Kế Xương vẫn còn sợ hãi và do dự. Anh ta sợ nếu mình đưa tay ra thật, vụ việc bại lộ thì anh ta chỉ có nước thân bại danh liệt, cũng sợ bố vợ nổi cơn thịnh nộ. Anh ta thầm nghĩ, mình là thầy giáo, đây là học sinh của mình, em ấy chưa thành niên, chưa có khả năng phán đoán và nhân cách độc lập. Nếu em ấy đi nhầm đường, mình phải đưa em ấy trở lại con đường đúng đắn.
Nhưng…tại sao lại là mình, tại sao mình phải hy sinh liên tục? Anh ta nghĩ.
Hồi nhỏ, vì lòng ích kỷ của mẹ và sĩ diện của bố, nên mình phải chịu đựng cái gia đình giả dối bẩn thỉu tối tăm ấy. Lên đại học, vì tương lai mà mình không thể nào theo đuổi những cô gái xinh đẹp, xứng đôi với bản thân, mà phải ở bên cạnh một con ma ốm hạng xoàng. Mình thậm chí còn không có lấy một tình yêu đích thực, bây giờ còn không được thỏa mãn chuyện giường chiếu, cũng không có được một đứa con của mình.
Gia đình vợ có lỗi với mình không? Bảo rằng sẽ sắp xếp cho mình làm giáo viên tại trường danh tiếng, sẽ nâng đỡ mình thăng quan tiến chức, nhưng nào ngờ nói một đằng làm một nẻo, đẩy mình đến cái trường nát này.
Bố chồng hoàn toàn không hề thực sự giúp đỡ mình, chẳng qua chỉ muốn mình tiếp tục ở lại bên cạnh đứa con gái vô dụng của lão, tiếp tục dâng hiến cả cuộc đời mà thôi.
Nếu đã thế, lại có người yêu mình, em ấy tự nguyện, tại sao mình không được theo đuổi tình yêu? Thỏa mãn bản thân?
Dù sao, lúc nào cũng có gái yêu mình.
Còn tình yêu, luôn luôn vô tội, bất kể ở đâu khi nào.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Kế Xương quay mặt đi, không nhìn mắt cá chân mảnh khảnh của cô bé và cả những đường nét ẩn hiện giữa chiếc áo sơ mi lúc cô gái khom lưng. Anh ta nói: “Em đừng nói như vậy, tôi là thầy giáo của em.”
Lấy lui làm tiến, anh ta vô cùng thành thạo.
Cô gái trong đầu toàn yêu với đương lại đội lên đầu anh ta hào quang nam chính, trong mắt cô bé chỉ nhìn thấy sự nhẫn nhịn và bất lực của anh ta. Cô bé lấy hết can đảm hôn lên gò má anh nhanh như chớp, rồi quay người bỏ chạy.
Sau đó, trước khi cô bé chạy ra ngoài, Cao Kế Xương đã nắm lấy tay cô, không thể kìm nén được nữa, hôn cô say đắm giống như trong tiểu thuyết.
—
Mối tình thầy trò đầu tiên, Cao Kế Xương ít nhiều cũng thật lòng, nhưng mục đích của anh ta rất rõ ràng. Những cô nàng chìm đắm trong tình yêu dễ dỗ cực kỳ, huống chi phần lớn thời gian Cao Kế Xương đều thật lòng thật dạ, lại hào phóng trong chuyện tiền bạc. Dỗ lên giường cũng không tốn quá nhiều sức, chỉ cần vài câu “Em có yêu anh không?”, “Anh hứa chỉ ôm thôi, không làm gì đâu” và “Anh thật sự không chịu được nữa”.
Đã mấy năm rồi Cao Kế Xương không làm chuyện chăn gối, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, làm rồi là không dừng lại nổi. Có một khoảng thời gian đến nỗi ngày nào hai người cũng làm. Anh ta như một con thú hoang trưởng thành giải tỏa hết trên người cô bé. Cô bé đầu tiên cũng chẳng khác Trương Hi Ngọc cuối cùng là bao, nhân danh tình yêu, khát khao được quan tâm, mơ mơ hồ hồ. Đôi khi rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không muốn suy nghĩ sâu xa, hoặc bị anh ta thao túng và kiểm soát bằng ngôn ngữ của người trưởng thành và uy phong của giáo viên.
Nhưng Cao Kế Xương vẫn rất thận trọng. Mỗi lần gặp nhau đều gặp tại căn hộ ngoài trường học của anh ta, lần nào Cao Kế Xương cũng đeo bao cao su hoặc là cho cô bé uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Ở trường học hai người vờ như không quen biết. Bố mẹ cô bé đi làm xa, chỉ có mình bà ngoại, cả ngày đánh bài nên dù cô bé không về nhà nhiều ngày cũng không ai biết.
Thi đại học xong, cô bé vốn đã học kém đương nhiên không thi đậu. Lúc ấy Cao Kế Xương đã có mục tiêu mới, hơn nữa anh ta đã chán cô bé này rồi. Cơ thể trẻ trung mới mẻ anh ta đã chơi trọn hai năm, giờ cũng tỏa ra mùi thối rữa chín muồi.
Cao Kế Xương thoát khỏi cô bé này dễ như trở bàn tay. Anh ta nói với cô bé, vợ mình đã phát hiện ra quan hệ hai người. Hai người bên nhau được một năm rưỡi thì Cao Kế Xương đã thú nhận với cô bé rằng mình có vợ. Anh ta vừa khóc vừa nói với cô bé, nếu không chia tay thì mình không chỉ mất việc mà còn thân bại danh liệt.
Cô bé đã lựa chọn tha thứ và ra đi. Thật ra lúc đó bản thân cô bé cũng đã định ra đi, cô không rõ tại sao. Khi cô lớn dần, mối quan hệ này cũng ngày càng thối rữa, cô cũng nhận ra khi ấy mình không hề yêu người này, và anh ta cũng như thế. Sau khi hai người nói chuyện rõ ràng, cô bé thậm chí còn cảm thấy mình được giải thoát.
Cao Kế Xương cho cô bé một khoản tiền, trong lòng cô bé không cũng không oán trách, vào Nam làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro