Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 31

2024-09-07 08:00:20

Châu Huy lắc đầu: “Mẹ tôi không biết chữ, cũng không biết sử dụng ngân hàng trực tuyến. Căn phòng ấy bố tôi để lại trước khi qua đời, cho thuê để trang trải cuộc sống. Mẹ tôi mỗi tháng đều tự đến thu tiền mặt, hơn nữa chỉ thu tiền mặt thôi. Tôi từng dặn mẹ phải giữ bản sao căn cước hộ thuê, mẹ tôi giữ đấy chứ, nhưng mỗi lần đổi hộ thuê mới, mẹ tôi đều dọn sạch những giấy tờ đó. Khi tôi thu dọn di vật của mẹ cũng không phát hiện ra những thứ kia.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với Châu Huy đã là hơn một giờ chiều, Trần Phổ đói cồn cào, bụng Lý Khinh Diêu cũng đã kêu vài tiếng. Cô hỏi: “Về Cục hả anh?”

Trần Phổ nói: “Em tính cho tôi đói chết à? Ăn cơm cái đã.” Cô chưa kịp cất lời, anh lại nói tiếp: “Tôi mời.”

Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Không thể lần nào cũng là anh mời. Em không thích lợi dụng người ta đâu. Hôm nay anh cứ ăn thoải mái.”

Dù cô nàng này bình thường điên cỡ nào, giờ cô nói vậy, Trần Phổ vẫn thấy cảm động trong lòng.

Nào ngờ Lý Khinh Diêu lại dẫn anh đến cửa quán ăn nhanh, một món mặn một món chay 12,9 tệ, ba món mặn một món chay 29,9 tệ.

Mặc dù mấy năm nay Trần Phổ từng có những bữa cơm tệ hơn thế này, nhưng khi thấy Lý Khinh Diêu đứng trước quầy phục vụ, ân cần lấy khay thức ăn cho anh, nói mấy câu đã khiến anh chàng lấy đồ ăn cười tít mắt, anh vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Trần Phổ bưng suất ăn cao cấp 29,9 tệ ngồi xuống, còn lấy thêm chai sữa đậu này 2 tệ và một bát canh miễn phí. Lý Khinh Diêu bưng suất ăn 12,9 tệ ngồi đối diện anh, còn nhiệt tình giới thiệu: “Ban nãy em đã hỏi rồi, cơm không đủ thì có thể lấy thêm miễn phí.”

Trần Phổ ồm ồm đáp: “Thế thì cảm ơn em quá.”

Lý Khinh Diêu nâng bát canh lên: “Đội trưởng, cạn ly. Tuy rằng manh mối lại đứt đoạn, nhưng đứt đoạn mãi rồi mình cũng quen. Trời sinh ra ta ắt có chỗ để dùng, rồi sẽ có ngày trời quang mây tạnh thôi.”

Trần Phổ bật cười bởi câu nói này, miễn cưỡng cầm bát canh miễn phí lên cụng ly cùng cô.

Nhưng anh thật sự đói sắp chết rồi, không ngờ suất ăn cao cấp 29,9 tệ cũng không tồi, Trần Phổ vét sạch khay, lại lướt điện thoại một hồi, Lý Khinh Diêu mới ăn xong.

Hai người đã quen tuân thủ quy định nhà ăn Cục Cảnh sát, bưng khay cơm mang đến cửa sổ thu lại. Lúc này, một nhóm công nhân áo xanh đi vào trong quán ăn nhanh, người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại bẩn thỉu nhếch nhác, có lẽ là vừa tan làm đến đây ăn cơm, trong quán tự dưng chật ních người.

Một công nhân bưng khay cơm cao cấp y hệt khay của Trần Phổ, anh ta trượt chân, khay cơm lắc lư, sắp sửa va vào người Lý Khinh Diêu. Trần Phổ nhanh tay nhanh chân kéo Lý Khinh Diêu vào lòng.

Cuối cùng, thức ăn của người công nhân vẫn bị đổ —— Nửa khay thịt xào cà chua đổ xuống góc áo phông của Trần Phổ.

“Xin lỗi anh! Xin lỗi anh!” Người công nhân cũng hoảng hốt, sợ đối phương đòi anh ta phải đền áo.

Trần Phổ buông Lý Khinh Diêu, nghiêng đầu nhìn chiếc áo phông dính một mảng dầu mỡ, anh cau mày, nghiêng đầu nói: “Không sao, anh đi đi, lần sau đi đứng cho cẩn thận.”

Hai người trả khay cơm, rồi từ trong đám đông len ra khỏi quán, Lý Khinh Diêu nhìn người anh: “Phải làm sao đây?” Trong nụ cười quan tâm của cô xen lẫn sự ngượng ngùng: “Hay anh cởi ra đi, em mang về giặt cho anh nhé?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Phổ không nhìn cô lấy một lần, anh đi vòng ra sau cốp xe, lấy ra một chiếc áo phông sạch sẽ —— Anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, hay bị bẩn quần áo nên bỏ mấy chiếc áo vào trong cốp xe để dự phòng.

Lý Khinh Diêu thấy anh không phản ứng gì bèn thấy mất hứng. Anh không còn giậm chân hay mỉa mai như hồi cô mới tới nữa.

Cô lại lí nhí nói: “Ban nãy đầu em va phải ngực anh, hơi đau.”

Trần Phổ bình tĩnh trả lời: “Đáng đời.”

Cô đứng tại một bên xe, Trần Phổ cầm áo đi vòng sang bên khác.

Lý Khinh Diêu bĩu môi, thấy anh cúi đầu cởi áo phông bẩn, để lộ một phần lưng eo, cô nói thâm “Ô trời”, rồi lập tức vòng sang bên anh.

Trần Phổ sắp điên rồi, cởi được một nửa lại dừng lại: “Em qua đây làm gì?”

Lý Khinh Diêu tự tin nói: “Em phải lên xe.”

“Lên bên kia kìa!”

Lý Khinh Diêu không nhúc nhích, còn chống một tay lên đuôi xe, cúi người chống cằm hỏi anh: “Trần Phổ, anh có mấy múi cơ bụng?”

Trần Phổ không để tâm đến cô, anh cởi áo bẩn ra nhanh như chớp, rồi thay một chiếc áo sạch sẽ, cầm áo bẩn quay lại quán.

Lý Khinh Diêu: “Anh đi làm gì?”

Trần Phổ lạnh lùng nói: “Vừa nhìn đã biết không có tí mẹo vặt cuộc sống nào. Quần áo dính dầu thì phải đi giặt ngay, tôi đi mượn nước rửa bát của nhân viên phục vụ.”

“Ồ…”

Lý Khinh Diêu nhìn theo bóng lưng anh, thầm nghĩ, anh nói xem có mâu thuẫn không, áo anh đắt như vậy mà anh lại rành rẽ mẹo vặt giặt vết dầu tại nhà, mua đồ còn thích săn giảm giá, không bỏ qua cơ hội kiếm từng đồng từng cắc.

Anh cũng rõ là điên.

——

Có lẽ bữa cơm nay đã hao hết tất cả kiên nhẫn của Trần Phổ đối với cô, anh yêu cầu cô tự bắt xe về Cục Cảnh sát, anh thanh toán. Còn anh tiếp tục thăm hỏi hàng xóm và ban quản lý xung quanh phòng 101, xem có thu được manh mối nào không, đồng thời tuyên bố rằng tí việc này không cần hai người cùng làm. Lý Khinh Diêu bị anh tiễn về Cục Cảnh sát tiếp tục điều tra Cao Kế Xương.

Thế là Lý Khinh Diêu nằm bò trước máy tính làm việc cả buổi chiều, nhìn đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngoại trừ những phần mềm giao tiếp thông thường, cô thậm chí còn lướt khắp các trang mạng thư điện tử lớn nhỏ, tìm tài khoản của Cao Kế Xương. Cao Kế Xương đã được điều đến Trường Trung học số 29 được mười mấy năm, khối lượng công việc này vô cùng khổng lồ.

Khi mặt trời sắp lặn, Lý Khinh Diêu vô tình tìm được một hòm thư mà Cao Kế Xương từng dùng hồi hai mươi tám, hai mươi chín. Có lẽ vì lâu rồi nên ông ta cũng quên không xóa.

Lý Khinh Diêu buồn chán lướt tìm từng mail một giữa biển quảng cáo và thư rác. Xem xong hộp thư đến, xem hộp thư đi, rồi cuối cùng lướt lại thùng rác, khi Lý Khinh Diêu sắp nghĩ mình tốn công vô ích.

Thì ánh mắt cô dừng lại.

Trong thùng rác có một mail bị xóa, hiển thị chưa đọc, tiêu đề là một dấu chấm câu, không biết có phải bị hệ thống tự động xóa hay không.

Tên người gửi là “Kẻ đêm khuya không về”, thời gian gửi là mười năm trước.

Nội dung mail chỉ vỏn vẹn hai đoạn:

[Chào thầy Cao, em là Tạ Tư Giai. Mấy năm nay đời em như sống trong vũng bùn, bởi nó đã bị thầy phá hủy từ lâu rồi. Em gửi thư này chỉ muốn hỏi một câu: “Nửa đêm tỉnh giấc, liệu thầy có cắn rứt lương tâm? Những chuyện thầy làm với em năm ấy, thật sự xuất phát từ tình yêu ư? Hay là xuất phát từ những ham muốn đáng hổ thẹn?

Em hận thầy, cũng hận bản thân mình. Mong rằng hai ta đều sẽ chết sớm, vì đã quá dơ bẩn rồi.]

Lý Khinh Diêu ghi lại cái tên mới “Tạ Tư Giai” vào sổ tay, lập tức gọi điện cho Phòng Kỹ thuật.

Trần Phổ quay về văn phòng thì đã tối trời. Anh vừa bước vào liền phát hiện ra bầu không khí khác thường.

Mọi người ai nấy cũng nở nụ cười tươi như hoa, vây quanh bàn Lý Khinh Diêu.

Trần Phổ thản nhiên cởi mũ đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn, lúc này mọi người cũng quay sang nhìn anh, lộ ra Lý Khinh Diêu giữa nhóm người.

Cô là một người mới nhưng hiện được mọi người nâng niu, ngồi ngay ngắn giữa nhóm cảnh sát lão làng. Cô nhìn anh, cười tươi roi rói, hàng mi đen cong vút, mắt sáng lấp lánh, như dòng suối được ánh trăng chiếu rọi.

Diêm Dũng vội vã nói: “Đội trưởng, Khinh Diêu giỏi quá! Cô ấy đã tìm được bằng chứng then chốt kết tội Cao Kế Xương rồi! Lần này lão súc sinh đấy không chạy thoát được đâu! Ba năm tù thấy rõ, mười năm cũng chẳng phải mơ!”

Chao ôi, gọi luôn là Khinh Diêu rồi đấy.

Trần Phổ im lặng nhìn vẻ ngoài “điềm đạm dịu dàng” của cô, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nếu con người mà có đuôi, thì bây giờ đuôi cô đã vểnh cao lên tận trần nhà rồi, còn kiêu ngạo lắc đuôi trước mặt anh nữa cơ.

Anh nghiêng đầu tránh ánh mắt lấp lánh của cô, không nhịn được bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0