Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 45

2024-09-07 08:00:20

Trong ký ức của Lý Khinh Diêu, tối hôm ấy cũng vội vã, hỗn loạn và đau đớn.

Cô nhớ rất rõ, tối hôm ấy sau khi Lạc Hoài Tranh đến nhà Hướng Tư Linh, cô còn cầm vở sửa câu hỏi sai xem, nhìn thấy một trái tim nhỏ vẽ phía sau một câu hỏi, Lý Khinh Diêu mỉm cười thầm nghĩ ai mà ngờ được thần đồng Lạc lại có mặt nhút nhát thế này. Cô tính đợi chốc nữa cậu quay về sẽ chọc cậu một phen và nghiêm túc chỉ có cậu thấy một góc trái tim vẽ chưa đủ tròn, thế mà mấy câu hỏi hình học khó nhằn đến đâu cậu cũng không bao giờ mất điểm.

Một tiết tự học buổi tối trôi qua, cậu vẫn chưa về.

Chỗ ngồi của Hướng Tư Linh vẫn trống không.

Lý Khinh Diêu thấy hơi trống trải trong lòng.

Khi tiết tự học thứ hai sắp kết thúc, chợt có một giáo viên đến gọi giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng ra ngoài, hai người nói vài câu, mặt giáo viên chủ nhiệm trắng bệch, không dặn dò lấy một câu đã vội vã đi mất.

Đây là tình huống rất bất thường, trong lớp bắt đầu xôn xao. Nhưng sắp sửa thi đại học rồi, nên không ai to tiếng ầm ĩ, chỉ thì thầm to nhỏ với nhau.

Lý Khinh Diêu không để tập, lại làm xong một tờ đề, ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Lúc này, Mã Quân Hồng ngồi sau lưng Lạc Hoài Tranh dùng bút chọc vào lưng Lý Khinh Diêu, hỏi nhỏ: “Sao anh Tranh vẫn chưa về thế?”

Lý Khinh Diêu: “Sao tôi biết được?”

Mã Quân Hồng cười khúc khích: “Cậu phải quản cậu ấy chứ, lát nữa bảo cậu ấy về quỳ ván giặt.”

Lý Khinh Diêu gật đầu: “Được, quỳ thì quỳ, who sợ who?”

Mã Quân Hồng lại giả vờ thở dài: “Tớ lo quá à, sau này anh Tranh đội vợ lên đầu mất.”

Có người xông vào lớp, là một bạn học khác xin nghỉ. Cậu ta ra ngoài trường học thêm, vừa mới học xong, về trường tự học buổi tối. Nhưng bạn học này mặt mày hốt hoảng, ánh mắt sáng quắt phát khiếp, hét to: “Giết người rồi! Giết người rồi!”

Cả lớp bỗng ồn ào, mọi người nhao nhao bảo cậu ta nói cho rõ.

Bạn học kia lảo đảo bước vào lớp, nói: “Ban nãy tớ đi, đi ngang qua khu Lan Tâm Uyển, cảnh sát cũng đến rồi, nói hung thủ giết người là học sinh trường chúng ta. Tớ còn đang đứng ở cổng trửa, nhìn thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp mình cuống cuồng chạy ra ngoài! Mọi người bàn tán nhiều lắm, bảo hung thủ giết người là học sinh được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, nhưng…lớp trưởng, đấy không phải lớp trưởng à?”

Nói rồi, bạn học đó bật khóc.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, một bóng người đã lao ra ngoài nhanh như tên bắn, chính là Lý Khinh Diêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mã Quân Hồng là người thứ hai lao ra ngoài.

Cả lớp đều nổ tung, ngày càng nhiều người chạy theo ra ngoài.

Rất nhiều bạn học bắt đầu khóc, nhiều bạn học thì hoảng hốt. Mọi người không ai tin, cho rằng chắc chắn đây là sự nhầm lẫn. Lạc Hoài Tranh sao có thể giết người? Bảo vệ cổng trường nhìn thấy một nhóm học sinh lao ra ngoài, vội vàng ngăn cản, nhưng Lý Khinh Diêu và Mã Quân Hồng đi đầu chạy quá nhanh, nhoáng cái đã lao ra ngoài.

Tối hôm ấy là năm Lý Khinh Diêu mười tám tuổi, khởi đầu của cuộc đời tối tăm.

Lý Khinh Diêu chạy trên con đường gập ghềnh, cô cũng không tin, hoàn toàn không thể tin được. Nhưng một dự cảm chẳng lành ngày càng bao trùm lên trái tim cô.

Tầm nhìn chao đảo mờ dần, cô vừa chạy vừa khóc. Trong cuộc đời suôn sẻ tự do từ nhỏ đến lớn của Lý Khinh Diêu, ngoại trừ khi còn bé, cô chưa từng bật khóc vì sợ hãi như thế này.

Cô chạy đến khu Lan Tâm Uyển, rất dễ ràng nhận ra tòa nhà xảy ra vụ án —— Có rất nhiều xe cảnh sát đỗ ở đó và rất nhiều người vây xung quanh. Cô và Mã Quân Hồng không kịp chen vào, chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy gò đơn bạc của thiếu niên từ trong khe hở giữa đám người. Mặt cậu bị cảnh sát ấn xuống xe cảnh sát, còng tay giữa hai tay lóe lên ánh bạc.

Lý Khinh Diêu đột nhiên gào như điên: “Lạc Hoài Tranh. Lạc Hoài Tranh.”

Thiếu niên vốn đang ngơ ngác như cái xác không hồn đột nhiên giật mình tỉnh lại như bị điện giật, bắt đầu vùng vẫy, nhưng lại bị cảnh sát khống chế bằng biện pháp mạnh hơn, cậu gào khóc: “Tôi không giết người! Tôi không giết người! Tôi không giết người! Lý Khinh Diêu, Lý Khinh Diêu!”

Cậu bị các cảnh sát đè chặt đầu, vặn tay nhét vào xe cảnh sát.

Đám đông dường như cuối cùng cũng đã bị sợ hãi trước tiếng gào thảm thiết của chàng trai, dần dần tách ra. Mã Quân Hồng nước mắt giàn dụa, kéo Lý Khinh Diêu lao ra khỏi đám đông, nhưng chỉ nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát lao đi nhanh như bay.

Họ còn không kịp nhìn mặt của Lạc Hoài Tranh.

Mã Quân Hồng nới tay, Lý Khinh Diêu ngã gục xuống đất, cậu ta cũng hốt hoảng ngồi ra đất, lẩm bẩm: “Tớ đang nằm mơ, đang nằm mơ đúng không…Mẹ kiếp, đùa à! Đùa à!”

Mã Quân Hồng gầm lên, nhưng giọng nói đó dường như cách Lý Khinh Diêu rất xa. Cô từ từ nằm xuống đất, nhìn bầu trời xanh thẫm, trên trời có những vì sao lạnh lẽo. Cô nhìn không chớp mắt, ngẩn người ra.



Sau khi vụ án xảy ra, phía cảnh sát đã giữ bí mật cao độ vụ án, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của các học sinh. Nhưng những tin đồn thất thiệt vẫn lan truyền ra ngoài, có người nói Lạc Hoài Tranh cưỡng hiếp Hướng Tư Linh bất thành, giết chết bố cô ấy. Có người nói thật ra bố Hướng là cầm thú, có ý đồ xấu với con gái ruột, Lạc Hoài Tranh hành hiệp trượng nghĩa, lỡ tay giết người. Còn có người nói, Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh yêu sớm, bị bố phát hiện nên mới xảy ra mâu thuẫn ngoài ý muốn.

Lý Cẩn Thành tham gia điều tra vụ án này, nhưng anh là một người rất nguyên tắc và kỷ luật. Dù Lý Khinh Diêu có cầu xin hay đe dọa thế nào, anh đều im bặt.

Nhưng Lý Cẩn Thành nhanh chóng nhận ra, hỏi cô: “Em và cậu ta…”

Lý Khinh Diêu chỉ mở to đôi mắt ngấn lệ, trong veo lạnh lùng, nhìn anh trai mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Cẩn Thành nhìn em gái thế này, lòng đau như cắt, anh sờ đầu cô, nói: “Em yên tâm, nếu cậu ta vô tội, cảnh sát nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu ta. Em tập trung ôn thi đi, không thì….không thì…” Lý Cẩn Thành nín một hơi rồi mới nói ra: “Cậu ta ở trong đấy cũng sẽ lo lắng cho em đấy.”

“Anh gửi thư cho cậu ấy giúp em được không?”

“Em điên rồi! Không được.” Lý Cẩn Thành nhìn đôi mắt em gái mờ đi, anh ngập ngừng nói: “Cùng lắm…cùng lắm là nhắn gửi thôi, hơn nữa không được nói những câu nhạy cảm.”

[Lạc Hoài Tranh, cậu nhất định phải kiên trì, tớ tin rằng cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu sớm thôi.]

Lời nhắn của Lạc Hoài Tranh nhanh chóng được truyền lại:

[Thi cho giỏi nhé, thi cả phần của tớ nữa.]

Một tháng sau, Lý Khinh Diêu tham gia kỳ thi đại học, bố mẹ nói với cô, anh trai đang làm nhiệm vụ ngoại tỉnh, không liên lạc được. Khoảng thời gian đó, Lý Khinh Diêu gần như lao đầu vào học, gần như kiệt sức nên cũng không phát hiện ra nét mặt khác thường của bố mẹ.

Cô không điền nguyện vọng trường Đại học ở Bắc Kinh mà chỉ điền các trường Đại học ở Tương Thành. Biết được chuyện này, bố mẹ chỉ nói vậy cũng được.

Ngày thi xong, bố đón cô về nhà. Tuy rằng nét mặt vui mừng, nhưng vẫn rất gượng gạo. Khi hai người vào nhà, bà Viên Linh mẹ cô mới mỉm cười hỏi Lý Khinh Diêu làm bài thế nào. Lý Khinh Diêu đáp, làm bài rất tốt. Bà Viên Linh nói thế thì tốt quá, sau đó bật khóc, nói rằng, xin lỗi con, bố mẹ vẫn luôn giấu con. Anh trai con đã mất tích được một tháng rồi, không tìm ra được.

Nói rồi, bà Viên Linh ngất xỉu.

Cảnh sát không cho Lý Khinh Diêu đi cùng, bố cô cũng không muốn cô can thiệp. Thế là cả kỳ nghỉ hè ấy, một mình Lý Khinh Diêu đi khắp Tương Thành tìm anh trai, đi sớm về khuya, mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn không thể nào tìm thấy.

Hai tháng sau khi cô lên đại học, Lạc Hoài Tranh bị tuyên án có tội, báo đưa tin. Lý Khinh Diêu ngồi trong ký túc xá đặt điện thoại xuống, đã khóc cạn nước mắt.



“Cốc cốc cốc”

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và nhịp nhàng vang lên bên tai, vô cùng khó chịu.

Lý Khinh Diêu mở mắt, ánh đèn sáng chiếu vào mắt cô. Trong đầu Lý Khinh Diêu vẫn còn sót lại giấc mơ hỗn loạn, khóe mắt còn động lại nước mắt. Cô nhất thời không biết đêm nay đêm nào, Lý Khinh Diêu từ từ ngước lên, nhìn người trước mặt mới tỉnh táo lại được.

Thứ Bảy này cô rảnh rỗi nên đến văn phòng tăng ca, thế mà lại ngủ quên mất.

Trần Phổ tay xách một hộp vải thiều, nhìn khóe mắt đỏ hoe và gương mặt trắng bệch của cô, trong lòng chùng xuống. Cảm giác lo lắng bất an âm ỉ lại trỗi dậy trong lòng. Trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc, cũng không cười, chỉ nói: “Chúng ta nói chuyện. Đi thôi, tôi mời em ăn tối, vừa ăn vừa nói.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0