Chương 9
2024-09-07 08:00:20
Đối với Trương Hi Ngọc, mùa thu năm 2022 là những ngày tháng hỗn loạn, phiền muộn và mờ mịt.
Dù xét theo phương diện nào, Trương Hi Ngọc cũng chỉ là một cô gái bình thường, gia cảnh bình thường, thành tích không có gì nổi trội, tính cách bình thường và quan hệ với mọi người xung quanh cũng bình thường. Điểm sáng duy nhất là ngoại hình của cô, có thể chấm 85 điểm. Cô chỉ vừa đủ điểm đỗ trường Trung học số 29, luôn nằm trong nhóm mười học sinh điểm thấp nhất lớp trong mỗi kỳ thi.
Trương Hi Ngọc còn chưa kịp thích nghi, thì năm lớp mười đã kết thúc rồi, cô bước vào lớp mười một căng thẳng hơn rất nhiều. Thầy Phương Thần Vũ, chủ nhiệm lớp đã nhận định một cách lạnh lùng và thẳng thắn rằng: Lớp này chỉ có 20% học sinh có thể đỗ các trường đại học top đầu, 30% xếp cuối thậm chí còn không thi đỗ trường nghề. Nhưng học sinh này học cấp ba chẳng có tác dụng gì cả. Lúc này Trương Hi Ngọc mới nhận ra, rất có thể bản thân cô sẽ không thể học đại học.
Trương Hi Ngọc rất phiền não về điều này, biết thế tốt nghiệp cấp hai xong cô đi học nghề quách cho rồi. Như vậy, cô không những không phải chịu đựng những tháng ngày khổ cực tại trường trung học, mà ít nhất còn có ngón nghề để mà kiếm sống. Nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thì cô đã bị người bố say xỉn về nhà đánh no đòn.
Trương Lương Vỹ lấy thước quất vào lưng và cánh tay cô rất thành thạo. Cây thước này được mua hồi cô học tiểu học, đến nay đã trở nên bóng loáng. Trương Lương Vỹ bận tối mày tối mặt, không có nhiều thời gian dạy dỗ cô, nhưng mỗi lần dạy dỗ thì đều dùng đến cây thước ấy.
Trương Hi Ngọc cảm thấy bố cô đạo đức giả vô cùng: Rõ ràng ông cũng chỉ tốt nghiệp trường cao đẳng, hồi đi học vì chơi trò chơi nhiều nên mới phải đeo kính. Chỉ làm quản lý tài vụ ở công trường, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ trí thức. Chỉ khi đánh cô thì cái tính cộc cằn, hung hãn và bất chấp lý lẽ mới lòi ra.
“Này thì học trường nghề!” Chiếc thước lạnh và cứng đập mạnh vào tấm lưng mảnh mai của cô gái. “Mẹ mày, bố mày làm việc bán sống bán chết, ngày nào cũng phải chén chú chén anh với người ta là vì điều gì? Chẳng phải vì hai mẹ con nhà mày đấy thôi? Ăn uống ngủ nghỉ, thứ nào chả cần tiền? Học thì không chịu học, hở tí ra là đòi bỏ học, mày có tí nghị lực nào không? Người khác đều làm được sao mày không làm được? Lúc nào thi cũng được mỗi bốn chục, năm chục điểm, tao mất hết mặt mũi vì mày! Mày nhìn con trai ông Hoàng lao công ở công trường đi, năm ngoái thi đỗ Đại học Chiết Giang rồi đấy! Mẹ mày, tối nay đừng chõ mồm vào bát cơm biết chưa! Vào phòng, tự ngẫm cả đêm cho tao ngay!”
Cửa đóng cái “sầm” rồi bị khóa trái từ bên ngoài. Cuối cùng trong đôi mắt ướt nhòa của Trương Hi Ngọc chỉ còn lại gương mặt mẹ cô.
Mẹ đứng cách sau lưng bố khoảng một mét, nhìn Trương Hi Ngọc. Ánh mắt bà không hề tỏ ra đau lòng hay tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn con gái mình. Cuối cùng Trương Hi Ngọc cũng hiểu ra rằng, mẹ cũng cho rằng những gì bố dạy là đúng, đánh là đúng.
Hai người ai cũng chán ngán và thất vọng về cô, nhưng lại buộc phải dạy dỗ cô. Bố mẹ không hề quan tâm đến suy nghĩ của cô, cũng không quan tâm cô có gặp khó khăn thế nào. Hai người họ chỉ cần một kết quả, đó là cô phải đỗ đại học.
Trương Hi Ngọc chịu đựng cơn đói cồn cào và cơn đau khắp mình mẩy, cô nằm dài trên giường như một con cá chết, khóc không biết bao lâu rồi bỗng nhiên nỗi buồn cũng vơi bớt.
Hai người họ chỉ xem cô như công cụ nâng cao thể diện, cũng do quan hệ huyết thống nên mới phải nuôi dưỡng cô, tại sao cô còn phải để tâm đến bọn họ?
Sáng hôm sau, Trương Hi Ngọc giấu đồ trang điểm trong cặp sách, mặc một chiếc váy ngắn bên trong bộ đồng phục. Cô cũng không thấy đói, bình tĩnh bước ra khỏi phòng. Mẹ cô bước tới, dường như hối hận, nên nói: “Mẹ có làm hoành thánh con thích ăn đấy, con ăn xong rồi hẵng đi!”
“Thôi.” Trương Hi Ngọc không nhìn mẹ mình lấy một cái, đáp: “Muộn rồi, con mua ngoài.”
Hôm nay vẫn là một ngày không muốn nghe giảng.
Vì nền tảng kiến thức cấp hai của cô còn hổng nhiều chỗ, rất nhiều kiến thức cô không còn nhớ rõ, hơn nữa năm lớp mười cô lại không chú tâm học tập. Trương Hi Ngọc không ngờ rằng, hệ thống kiến thức của cấp ba đan xen liên kết chặt chẽ, tiến độ học tập lại nhanh đến vậy? Giống như một đoàn tàu điện ngầm đang tăng tốc, một khi bỏ lỡ cánh cửa đầu tiên, thì những cánh cửa đằng sau chỉ ngày càng xa tầm với mà thôi.
Có rất nhiều môn học Trương Hi Ngọc nghe giảng mà như vịt nghe sấm, đây là chuyện trước này chưa từng xảy ra. Trương Hi Ngọc không hay biết rằng, thật ra đây là tình trạng khó khăn chung mà nhiều học sinh Trung học gặp phải. Trong một số giai đoạn then chốt của cuộc đời, không ai chỉ rõ cho các em biết điểm then chốt nằm ở đâu. Thế là học sinh cứ loay hoa loay hoay, rồi lỡ mất tấm vé xe của mình.
Trương Hi Ngọc dứt khoát không nghe giảng nữa, cô lén lấy điện thoại ra, giấu trong ngăn kéo chơi, giấu giấu diếm diếm, giả vờ chăm chú, hết tiết học này đến tiết học khác mà không ai nhận ra, vừa kích thích vừa thư giãn.
Lý Tử Nghiên, bạn cùng bàn cũng là bạn tốt của Trương Hi Ngọc, thành tích hai người kẻ tám lạng người nửa cân, trước đây toàn cùng nhau mặt ủ mày ê cắn đầu bút ghi bài. Giữa giờ, Lý Tử Nghiên khẽ huých cùi chỏ vào người cô mấy lần: “Sao cậu không nghe giảng? Ham chơi quá đấy.”
Trương Hi Ngọc không thèm ngẩng đầu: “Cậu đừng xen vào.”
Trong tiết học, Lý Tử Nghiên lại hỏi cô: “Cậu trang điểm à? Hôm nay xinh thế.”
Trương Hi Ngọc chỉ cười không đáp. Vết thường trên cánh tay và lưng cô vẫn còn bỏng rát, nhưng nhịn một lát là sẽ qua thôi.
Trong tiết học của thầy Phương Thần Vũ, chủ nhiệm lớp, vì hôm qua Trương Hi Ngọc do không làm được bài tập liên quan đến kiến thức hôm qua đã học, nên bị phạt đứng hành lang. Trương Hi Ngọc cảm thấy thầy Phương Thần Vũ rất thực tế, trong mắt lúc nào cũng chỉ quan tâm đến các bạn học giỏi, còn những học sinh như cô, thầy ta còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái. Nhưng thế cũng tốt, cô sẽ thấy tự do hơn.
Trương Hi Ngọc dựa vào tường hành lang, tháo dây buộc tóc ra, để mái tóc dài xõa xuống vai. Cô khoanh tay nhìn về phía những ngọn núi và bầu trời xa xăm.
Lớp bên cạnh học thể dục đi ngang qua, cuối hàng có mấy chàng trai huýt sáo trêu cô. Trương Hi Ngọc thầm đắc ý trong lòng, thoáng liếc nhìn, không để ý đến bọn họ.
Chỉ có tiết học của một giáo viên, là Trương Hi Ngọc không chơi điện thoại, cũng không mất tập trung, cô chăm chú nghe giảng và chép bài đầy đủ y như thường lệ. Tuy rằng cô sẽ không chủ động giơ tay trả lời câu hỏi, nhưng thầy ấy luôn chú ý đến ánh mắt tập trung của cô. Một tiết học mà hai thầy trò nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, còn gọi tên cô hai lần. Một lần là gọi cô đọc bài, một lần là gọi cô trả lời câu hỏi và đều khen ngợi cô.
Khi Trương Hi Ngọc trả lời xong câu hỏi và ngồi xuống, Lý Tử Nghiên nháy mắt với cô: “Tớ còn tưởng tiết này cậu cũng chơi điện thoại cơ đấy. Quả nhiên vẫn là em bé ngoan của thầy ấy!”
Tim Trương Hi Ngọc đập thình thịch, vô thức nhìn bóng hình cao gầy trên bục giảng, ánh mắt cô dừng lại ở ngón tay anh đang cầm viên phấn, chợt nảy ra một suy nghĩ: Nếu đôi tay kia sờ gương mặt cô, thì cảm giác sẽ thế nào?
Suy nghĩ táo bạo này khiến toàn bộ con người cô như đang phiêu diêu muôn ngàn, đến nỗi vết thương trên lưng cũng không còn đau như thế nữa.
—
Buổi trưa, sau bữa trưa, phần lớn mọi người đều nằm bò ra bàn ngủ, còn một số ít khác thì tụ tập trong hành lang nói chuyện, đi dạo trong khuôn viên trường. Lưng Trương Hi Ngọc đau khôn tả nên không tài nào ngủ được. Lý Tử Nghiên ngồi cạnh đã ngáy khe khẽ từng tiếng. Trương Hi Ngọc nhịn cười quay một đoạn video cho cô nàng rồi bước khẽ ra khỏi lớp học.
Cô lên tầng thượng.
Cánh cửa dẫn lên tầng thượng thường hay đóng kín, nhưng thật ra khóa cửa đã hư rồi, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở.
Thời tiết hôm nay thật là dễ chịu, không quá nắng, cũng không quá lạnh, gió thổi hiu hiu. Trương Hi Ngọc cởi áo khoác và quần đồng phục, bỏ vào trong góc sân thượng. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và váy ngắn khoe trọn vòng ngực và vòng eo. Tùy rằng hơi lạnh, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái, Trương Hi Ngọc nằm dài trên bờ ban công một cách xinh đẹp yêu kiều, nhìn bầu trời xanh cao vời vợi và những tòa nhà như rừng cây. Cô thật sự muốn hét thật to, nhưng lại không dám. Trương Hi Ngọc nhắm mắt lại, để mặc làn gió vuốt ve gò má mình.
Dù xét theo phương diện nào, Trương Hi Ngọc cũng chỉ là một cô gái bình thường, gia cảnh bình thường, thành tích không có gì nổi trội, tính cách bình thường và quan hệ với mọi người xung quanh cũng bình thường. Điểm sáng duy nhất là ngoại hình của cô, có thể chấm 85 điểm. Cô chỉ vừa đủ điểm đỗ trường Trung học số 29, luôn nằm trong nhóm mười học sinh điểm thấp nhất lớp trong mỗi kỳ thi.
Trương Hi Ngọc còn chưa kịp thích nghi, thì năm lớp mười đã kết thúc rồi, cô bước vào lớp mười một căng thẳng hơn rất nhiều. Thầy Phương Thần Vũ, chủ nhiệm lớp đã nhận định một cách lạnh lùng và thẳng thắn rằng: Lớp này chỉ có 20% học sinh có thể đỗ các trường đại học top đầu, 30% xếp cuối thậm chí còn không thi đỗ trường nghề. Nhưng học sinh này học cấp ba chẳng có tác dụng gì cả. Lúc này Trương Hi Ngọc mới nhận ra, rất có thể bản thân cô sẽ không thể học đại học.
Trương Hi Ngọc rất phiền não về điều này, biết thế tốt nghiệp cấp hai xong cô đi học nghề quách cho rồi. Như vậy, cô không những không phải chịu đựng những tháng ngày khổ cực tại trường trung học, mà ít nhất còn có ngón nghề để mà kiếm sống. Nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thì cô đã bị người bố say xỉn về nhà đánh no đòn.
Trương Lương Vỹ lấy thước quất vào lưng và cánh tay cô rất thành thạo. Cây thước này được mua hồi cô học tiểu học, đến nay đã trở nên bóng loáng. Trương Lương Vỹ bận tối mày tối mặt, không có nhiều thời gian dạy dỗ cô, nhưng mỗi lần dạy dỗ thì đều dùng đến cây thước ấy.
Trương Hi Ngọc cảm thấy bố cô đạo đức giả vô cùng: Rõ ràng ông cũng chỉ tốt nghiệp trường cao đẳng, hồi đi học vì chơi trò chơi nhiều nên mới phải đeo kính. Chỉ làm quản lý tài vụ ở công trường, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ trí thức. Chỉ khi đánh cô thì cái tính cộc cằn, hung hãn và bất chấp lý lẽ mới lòi ra.
“Này thì học trường nghề!” Chiếc thước lạnh và cứng đập mạnh vào tấm lưng mảnh mai của cô gái. “Mẹ mày, bố mày làm việc bán sống bán chết, ngày nào cũng phải chén chú chén anh với người ta là vì điều gì? Chẳng phải vì hai mẹ con nhà mày đấy thôi? Ăn uống ngủ nghỉ, thứ nào chả cần tiền? Học thì không chịu học, hở tí ra là đòi bỏ học, mày có tí nghị lực nào không? Người khác đều làm được sao mày không làm được? Lúc nào thi cũng được mỗi bốn chục, năm chục điểm, tao mất hết mặt mũi vì mày! Mày nhìn con trai ông Hoàng lao công ở công trường đi, năm ngoái thi đỗ Đại học Chiết Giang rồi đấy! Mẹ mày, tối nay đừng chõ mồm vào bát cơm biết chưa! Vào phòng, tự ngẫm cả đêm cho tao ngay!”
Cửa đóng cái “sầm” rồi bị khóa trái từ bên ngoài. Cuối cùng trong đôi mắt ướt nhòa của Trương Hi Ngọc chỉ còn lại gương mặt mẹ cô.
Mẹ đứng cách sau lưng bố khoảng một mét, nhìn Trương Hi Ngọc. Ánh mắt bà không hề tỏ ra đau lòng hay tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn con gái mình. Cuối cùng Trương Hi Ngọc cũng hiểu ra rằng, mẹ cũng cho rằng những gì bố dạy là đúng, đánh là đúng.
Hai người ai cũng chán ngán và thất vọng về cô, nhưng lại buộc phải dạy dỗ cô. Bố mẹ không hề quan tâm đến suy nghĩ của cô, cũng không quan tâm cô có gặp khó khăn thế nào. Hai người họ chỉ cần một kết quả, đó là cô phải đỗ đại học.
Trương Hi Ngọc chịu đựng cơn đói cồn cào và cơn đau khắp mình mẩy, cô nằm dài trên giường như một con cá chết, khóc không biết bao lâu rồi bỗng nhiên nỗi buồn cũng vơi bớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ chỉ xem cô như công cụ nâng cao thể diện, cũng do quan hệ huyết thống nên mới phải nuôi dưỡng cô, tại sao cô còn phải để tâm đến bọn họ?
Sáng hôm sau, Trương Hi Ngọc giấu đồ trang điểm trong cặp sách, mặc một chiếc váy ngắn bên trong bộ đồng phục. Cô cũng không thấy đói, bình tĩnh bước ra khỏi phòng. Mẹ cô bước tới, dường như hối hận, nên nói: “Mẹ có làm hoành thánh con thích ăn đấy, con ăn xong rồi hẵng đi!”
“Thôi.” Trương Hi Ngọc không nhìn mẹ mình lấy một cái, đáp: “Muộn rồi, con mua ngoài.”
Hôm nay vẫn là một ngày không muốn nghe giảng.
Vì nền tảng kiến thức cấp hai của cô còn hổng nhiều chỗ, rất nhiều kiến thức cô không còn nhớ rõ, hơn nữa năm lớp mười cô lại không chú tâm học tập. Trương Hi Ngọc không ngờ rằng, hệ thống kiến thức của cấp ba đan xen liên kết chặt chẽ, tiến độ học tập lại nhanh đến vậy? Giống như một đoàn tàu điện ngầm đang tăng tốc, một khi bỏ lỡ cánh cửa đầu tiên, thì những cánh cửa đằng sau chỉ ngày càng xa tầm với mà thôi.
Có rất nhiều môn học Trương Hi Ngọc nghe giảng mà như vịt nghe sấm, đây là chuyện trước này chưa từng xảy ra. Trương Hi Ngọc không hay biết rằng, thật ra đây là tình trạng khó khăn chung mà nhiều học sinh Trung học gặp phải. Trong một số giai đoạn then chốt của cuộc đời, không ai chỉ rõ cho các em biết điểm then chốt nằm ở đâu. Thế là học sinh cứ loay hoa loay hoay, rồi lỡ mất tấm vé xe của mình.
Trương Hi Ngọc dứt khoát không nghe giảng nữa, cô lén lấy điện thoại ra, giấu trong ngăn kéo chơi, giấu giấu diếm diếm, giả vờ chăm chú, hết tiết học này đến tiết học khác mà không ai nhận ra, vừa kích thích vừa thư giãn.
Lý Tử Nghiên, bạn cùng bàn cũng là bạn tốt của Trương Hi Ngọc, thành tích hai người kẻ tám lạng người nửa cân, trước đây toàn cùng nhau mặt ủ mày ê cắn đầu bút ghi bài. Giữa giờ, Lý Tử Nghiên khẽ huých cùi chỏ vào người cô mấy lần: “Sao cậu không nghe giảng? Ham chơi quá đấy.”
Trương Hi Ngọc không thèm ngẩng đầu: “Cậu đừng xen vào.”
Trong tiết học, Lý Tử Nghiên lại hỏi cô: “Cậu trang điểm à? Hôm nay xinh thế.”
Trương Hi Ngọc chỉ cười không đáp. Vết thường trên cánh tay và lưng cô vẫn còn bỏng rát, nhưng nhịn một lát là sẽ qua thôi.
Trong tiết học của thầy Phương Thần Vũ, chủ nhiệm lớp, vì hôm qua Trương Hi Ngọc do không làm được bài tập liên quan đến kiến thức hôm qua đã học, nên bị phạt đứng hành lang. Trương Hi Ngọc cảm thấy thầy Phương Thần Vũ rất thực tế, trong mắt lúc nào cũng chỉ quan tâm đến các bạn học giỏi, còn những học sinh như cô, thầy ta còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái. Nhưng thế cũng tốt, cô sẽ thấy tự do hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Hi Ngọc dựa vào tường hành lang, tháo dây buộc tóc ra, để mái tóc dài xõa xuống vai. Cô khoanh tay nhìn về phía những ngọn núi và bầu trời xa xăm.
Lớp bên cạnh học thể dục đi ngang qua, cuối hàng có mấy chàng trai huýt sáo trêu cô. Trương Hi Ngọc thầm đắc ý trong lòng, thoáng liếc nhìn, không để ý đến bọn họ.
Chỉ có tiết học của một giáo viên, là Trương Hi Ngọc không chơi điện thoại, cũng không mất tập trung, cô chăm chú nghe giảng và chép bài đầy đủ y như thường lệ. Tuy rằng cô sẽ không chủ động giơ tay trả lời câu hỏi, nhưng thầy ấy luôn chú ý đến ánh mắt tập trung của cô. Một tiết học mà hai thầy trò nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, còn gọi tên cô hai lần. Một lần là gọi cô đọc bài, một lần là gọi cô trả lời câu hỏi và đều khen ngợi cô.
Khi Trương Hi Ngọc trả lời xong câu hỏi và ngồi xuống, Lý Tử Nghiên nháy mắt với cô: “Tớ còn tưởng tiết này cậu cũng chơi điện thoại cơ đấy. Quả nhiên vẫn là em bé ngoan của thầy ấy!”
Tim Trương Hi Ngọc đập thình thịch, vô thức nhìn bóng hình cao gầy trên bục giảng, ánh mắt cô dừng lại ở ngón tay anh đang cầm viên phấn, chợt nảy ra một suy nghĩ: Nếu đôi tay kia sờ gương mặt cô, thì cảm giác sẽ thế nào?
Suy nghĩ táo bạo này khiến toàn bộ con người cô như đang phiêu diêu muôn ngàn, đến nỗi vết thương trên lưng cũng không còn đau như thế nữa.
—
Buổi trưa, sau bữa trưa, phần lớn mọi người đều nằm bò ra bàn ngủ, còn một số ít khác thì tụ tập trong hành lang nói chuyện, đi dạo trong khuôn viên trường. Lưng Trương Hi Ngọc đau khôn tả nên không tài nào ngủ được. Lý Tử Nghiên ngồi cạnh đã ngáy khe khẽ từng tiếng. Trương Hi Ngọc nhịn cười quay một đoạn video cho cô nàng rồi bước khẽ ra khỏi lớp học.
Cô lên tầng thượng.
Cánh cửa dẫn lên tầng thượng thường hay đóng kín, nhưng thật ra khóa cửa đã hư rồi, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở.
Thời tiết hôm nay thật là dễ chịu, không quá nắng, cũng không quá lạnh, gió thổi hiu hiu. Trương Hi Ngọc cởi áo khoác và quần đồng phục, bỏ vào trong góc sân thượng. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và váy ngắn khoe trọn vòng ngực và vòng eo. Tùy rằng hơi lạnh, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái, Trương Hi Ngọc nằm dài trên bờ ban công một cách xinh đẹp yêu kiều, nhìn bầu trời xanh cao vời vợi và những tòa nhà như rừng cây. Cô thật sự muốn hét thật to, nhưng lại không dám. Trương Hi Ngọc nhắm mắt lại, để mặc làn gió vuốt ve gò má mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro