Chương 30 - Há Miệng Ra, Anh Muốn Bắn Tinh Dịch Vào Trong Miệng Của Vợ (H)
.1: Cắm Gậy Mát Xa Vào Trong Hoa Huyệt Sau Đó Mở Video Với Q...
tiểu bất điểm ái cật nhục
2024-08-06 23:54:29
[ vừa chế nhạo Tần Thù không được, vừa thèm côn thịt của Q ]
“Tại sao anh lại đặt sushi ở chỗ đó hả?”
Hai mắt Quý Khinh Ngữ trừng lớn, hơn nữa kích thước cái sushi cũng không nhỏ, cứ cọ xát qua lại ở miệng huyệt của cô như vậy khiến hoa huyệt của cô rất là ngứa.
“Tôi chỉ muốn thử hương vị của sushi chấm với rượu thôi mà. Trước đây chưa bao giờ được ăn thử kiểu như vậy.”
Khóe miệng Tần Thù nhếch lên. Khi nhìn thấy Quý Khinh Ngữ khó chịu mà cọ hai chân vào với nhau thì tâm trạng của anh lại càng tốt hơn.
“Không phải anh đã uống hết rượu rồi sao? Chỗ nào còn có rượu nữa, rõ ràng anh cố ý chỉnh tôi!”
Quý Khinh Ngữ tức giận nói.
Quý Khinh Ngữ cười càng tươi hơn, “May có em nhắc nhở tôi, nếu không thì tôi cũng đã quên rượu uống xong hết rồi.”
Nói xong Tần Thù gắp sushi ra bên ngoài, sau đó anh lại để miệng bình nhắm ngay hoa huyệt của cô sau đó lại đổ rượu vào bên trong một lần nữa.
Rượu này theo miệng huyệt chảy vào bên trong, ngay lập tức Quý Khinh Ngữ cảm thấy bụng nhỏ của cô vừa căng lại vừa trướng. Hoa huyệt của cô co rút lại muốn đè ép chất lỏng này ra ngoài.
Nhưng rượu vẫn chưa kịp trào ra thì Tần Thù đã bỏ miếng sushi vào để ngăn chặn lại.
“Anh mau lấy ra đi a! Bụng của tôi rất khó chịu.”
Quý Khinh Ngữ nhíu mày nói.
“Để cho phần cơm nắm này hút thêm một chút rượu đã.”
Vừa nói xong Tần Thù đã kẹp sushi trong miệng huyệt của cô sau đó di chuyển qua lại. Việc này làm cho Quý Khinh Ngữ người đang có khát vọng muốn có côn thịt đụ mình càng thêm khó chịu.
Chỗ sâu nhất trong hoa huyệt trống rỗng đến lợi hại, khát vọng có côn thịt thô to cắm mạnh vào chứ không phải dùng miếng sushi này cọ xát ngắn ngủi ở bên ngoài miệng huyệt.
Cũng không biết Tần Thù vô tình hay cố ý mà tốc độ miếng sushi cọ xát vào miệng huyệt càng ngày càng nhanh. Một lượng rượu lớn muốn trào ra lại bị sushi dồn trở lại, cứ lắc lư qua lại như vậy giống như có một cây côn thịt như cột nước đang ngoáy qua ngoáy lại bên trong hoa huyệt của cô.
Vài phút sau, Quý Khinh Ngữ đã bị lượng lớn rượu bên trong hoa huyệt làm cho cao trào. Hoa huyệt chật hẹp lại bắt đầu co rút, Tần Thù có thể cảm giác được hoa huyệt của cô đang đè ép miếng sushi nên anh đã gắp miếng sushi từ trong miệng huyệt ra.
Nháy mắt rượu giống như nước tiểu mà phun ra ngoài, hai chân của cô nhịn không được run rẩy. Trên ngực cũng nổi lên một vết ửng hồng.
“Tần Thù, anh đúng là tên khốn kiếp!”
Quý Khinh Ngữ nghĩ đến việc cô bị miếng sushi đùa bỡn đến cao trào thì tức giận đến nỗi muốn đập cái gối trên sô pha vào đầu của anh.
“Đồ ăn vẫn còn tôm hùm và cua hoàng đế đấy. Tôi là người khi ăn không hết luôn muốn chia sẻ với bạn bè một chút.”
Tần Thù làm ra vẻ mặt thương cảm. Anh vừa mới nói xong thì bụng của Quý Khinh Ngữ đã phối hợp kêu lên vài tiếng. Cô vẫn còn chưa được ăn cơm trưa, lúc này đã sớm đói bụng. Thật ra cô không thiếu tiền ăn hải sản nhưng trợ lý và người đại diện luôn luôn nhìn chằm chằm cô, ngày thường mười bữa cơm thì đến chín bữa cô chỉ được ăn mỗi canh củ cải trắng.
Trong nháy mắt Quý Khinh Ngữ đã ngoan ngoãn nằm trên bàn, lại trở về hình tượng ngọc nữ thanh thuần.
“Tần tiên sinh không phải vẫn muốn ăn sao? Tiếp tục thôi.”
Tần Thù buông đũa xuống, “Ngày hôm nay ăn thế đủ rồi. Đổi món mới thì em không cần phải nằm nữa.
Quý Khinh Ngữ vừa nghe xong đã ngay lập tức lấy hộp đồ ăn khác ra đặt lên bàn.
Thật trùng hợp là khách sạn tặng cho hai bộ chén đũa, vừa đúng cô và Tần Thù có hai người mỗi người một phần.
Ngoài hải sản ra thì có rất nhiều món ăn ngon khác. Khi Quý Khinh Ngữ nhìn thấy những món ăn này thì rất nhanh nước mắt đã chảy xuống.
Lần cuối cô được ăn thịt cách đây cũng lâu lắm rồi.
“Ăn từ từ thôi, người khác không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi thú cưng đấy.” Tần Thù sủng nịnh bóc tôm hùm bỏ vào trong bát của Quý Khinh Ngữ.
“Nhỏ thì mới là thú cưng được chứ!” Quý Khinh Ngữ vừa nói cũng không quên ăn hết thịt ở trong bát. Xem ra hôm nay Tần Thù vẫn biết điều lột vỏ tôm hùm cho cô như vậy nên cô đành miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
“Tại sao anh lại đặt sushi ở chỗ đó hả?”
Hai mắt Quý Khinh Ngữ trừng lớn, hơn nữa kích thước cái sushi cũng không nhỏ, cứ cọ xát qua lại ở miệng huyệt của cô như vậy khiến hoa huyệt của cô rất là ngứa.
“Tôi chỉ muốn thử hương vị của sushi chấm với rượu thôi mà. Trước đây chưa bao giờ được ăn thử kiểu như vậy.”
Khóe miệng Tần Thù nhếch lên. Khi nhìn thấy Quý Khinh Ngữ khó chịu mà cọ hai chân vào với nhau thì tâm trạng của anh lại càng tốt hơn.
“Không phải anh đã uống hết rượu rồi sao? Chỗ nào còn có rượu nữa, rõ ràng anh cố ý chỉnh tôi!”
Quý Khinh Ngữ tức giận nói.
Quý Khinh Ngữ cười càng tươi hơn, “May có em nhắc nhở tôi, nếu không thì tôi cũng đã quên rượu uống xong hết rồi.”
Nói xong Tần Thù gắp sushi ra bên ngoài, sau đó anh lại để miệng bình nhắm ngay hoa huyệt của cô sau đó lại đổ rượu vào bên trong một lần nữa.
Rượu này theo miệng huyệt chảy vào bên trong, ngay lập tức Quý Khinh Ngữ cảm thấy bụng nhỏ của cô vừa căng lại vừa trướng. Hoa huyệt của cô co rút lại muốn đè ép chất lỏng này ra ngoài.
Nhưng rượu vẫn chưa kịp trào ra thì Tần Thù đã bỏ miếng sushi vào để ngăn chặn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh mau lấy ra đi a! Bụng của tôi rất khó chịu.”
Quý Khinh Ngữ nhíu mày nói.
“Để cho phần cơm nắm này hút thêm một chút rượu đã.”
Vừa nói xong Tần Thù đã kẹp sushi trong miệng huyệt của cô sau đó di chuyển qua lại. Việc này làm cho Quý Khinh Ngữ người đang có khát vọng muốn có côn thịt đụ mình càng thêm khó chịu.
Chỗ sâu nhất trong hoa huyệt trống rỗng đến lợi hại, khát vọng có côn thịt thô to cắm mạnh vào chứ không phải dùng miếng sushi này cọ xát ngắn ngủi ở bên ngoài miệng huyệt.
Cũng không biết Tần Thù vô tình hay cố ý mà tốc độ miếng sushi cọ xát vào miệng huyệt càng ngày càng nhanh. Một lượng rượu lớn muốn trào ra lại bị sushi dồn trở lại, cứ lắc lư qua lại như vậy giống như có một cây côn thịt như cột nước đang ngoáy qua ngoáy lại bên trong hoa huyệt của cô.
Vài phút sau, Quý Khinh Ngữ đã bị lượng lớn rượu bên trong hoa huyệt làm cho cao trào. Hoa huyệt chật hẹp lại bắt đầu co rút, Tần Thù có thể cảm giác được hoa huyệt của cô đang đè ép miếng sushi nên anh đã gắp miếng sushi từ trong miệng huyệt ra.
Nháy mắt rượu giống như nước tiểu mà phun ra ngoài, hai chân của cô nhịn không được run rẩy. Trên ngực cũng nổi lên một vết ửng hồng.
“Tần Thù, anh đúng là tên khốn kiếp!”
Quý Khinh Ngữ nghĩ đến việc cô bị miếng sushi đùa bỡn đến cao trào thì tức giận đến nỗi muốn đập cái gối trên sô pha vào đầu của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồ ăn vẫn còn tôm hùm và cua hoàng đế đấy. Tôi là người khi ăn không hết luôn muốn chia sẻ với bạn bè một chút.”
Tần Thù làm ra vẻ mặt thương cảm. Anh vừa mới nói xong thì bụng của Quý Khinh Ngữ đã phối hợp kêu lên vài tiếng. Cô vẫn còn chưa được ăn cơm trưa, lúc này đã sớm đói bụng. Thật ra cô không thiếu tiền ăn hải sản nhưng trợ lý và người đại diện luôn luôn nhìn chằm chằm cô, ngày thường mười bữa cơm thì đến chín bữa cô chỉ được ăn mỗi canh củ cải trắng.
Trong nháy mắt Quý Khinh Ngữ đã ngoan ngoãn nằm trên bàn, lại trở về hình tượng ngọc nữ thanh thuần.
“Tần tiên sinh không phải vẫn muốn ăn sao? Tiếp tục thôi.”
Tần Thù buông đũa xuống, “Ngày hôm nay ăn thế đủ rồi. Đổi món mới thì em không cần phải nằm nữa.
Quý Khinh Ngữ vừa nghe xong đã ngay lập tức lấy hộp đồ ăn khác ra đặt lên bàn.
Thật trùng hợp là khách sạn tặng cho hai bộ chén đũa, vừa đúng cô và Tần Thù có hai người mỗi người một phần.
Ngoài hải sản ra thì có rất nhiều món ăn ngon khác. Khi Quý Khinh Ngữ nhìn thấy những món ăn này thì rất nhanh nước mắt đã chảy xuống.
Lần cuối cô được ăn thịt cách đây cũng lâu lắm rồi.
“Ăn từ từ thôi, người khác không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi thú cưng đấy.” Tần Thù sủng nịnh bóc tôm hùm bỏ vào trong bát của Quý Khinh Ngữ.
“Nhỏ thì mới là thú cưng được chứ!” Quý Khinh Ngữ vừa nói cũng không quên ăn hết thịt ở trong bát. Xem ra hôm nay Tần Thù vẫn biết điều lột vỏ tôm hùm cho cô như vậy nên cô đành miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro