Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 102
2024-10-17 14:43:36
Trong rừng tối đen mưa vẫn rơi tầm tã, Hạ An Vũ cảm thấy sức lực bản thân sắp đạt đến giới hạn. Bước chân cậu nặng nề, mặt đất trơn trượt ẩm ướt cùng với con đường không bằng phẳng đầy khó khăn đã khiến cậu vấp ngã.
Quần áo ướt đẫm bị cành cây làm rách, dính sát vào người cực kỳ khó chịu. Hạ An Vũ cố gắng bò dậy, nhưng một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy vai cậu, chẳng cần kẻ kia lên tiếng, cậu cũng biết mình bị theo kịp rồi.
Bốp!
Cú đấm không nương tình đánh thẳng vào sườn mặt, Hạ An Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong miệng cũng tràn ra mùi gỉ sắt mặn chát.
"Khốn kiếp! Dám chạy trốn!"
Quý Hạo Hiên không để cho cậu kịp tỉnh táo lại, lập tức định đánh xuống thêm lần nữa, Hạ An Vũ đau đến muốn kêu cha gọi mẹ, cậu hét lớn một tiếng, chẳng biết lấy đâu ra sức lực xoay người đè ngược lại Quý Hạo Hiên.
Cả hai lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, Quý Hạo Hiên chẳng ngờ Hạ An Vũ lại dám chống lại hắn, càng làm hắn điên tiết hơn, mỗi lần đánh xuống giống như muốn lấy mạng Hạ An Vũ vậy. Hạ An Vũ hiển nhiên không muốn chịu chết cái chốn tăm tối lạnh lẽo này, cậu cắn răng, cố gắng nâng chân lên thúc vào nơi yếu ớt của Quý Hạo Hiên khiến hắn đau đớn lùi ra xa.
Giây phút thoát khỏi gông kiềm của kẻ điên, cậu chẳng nghĩ nổi nữa mà vùng lên bỏ chạy. Cơ thể rệu rã khiến cậu gần như vừa lao người về phía trước vừa bò, Hạ An Vũ nghe tiếng gào rú đằng sau sắp bắt kịp mình, gương mặt đau đớn không khóc nổi dần dần hiện lên sự tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc đen tối ấy, chợt có thứ ánh sáng hiện lên từ phía xa, tựa như thứ hy vọng viễn vông lóe lên cứu rỗi kẻ cùng đường. Hạ An Vũ gần như lăn trên mặt đất. khàn giọng kêu cứu:
"Cứu với! Làm ơn cứu với!"
Cậu không rõ chiếc xe đó có nghe tiếng mình không nữa, chỉ biết nó đang dần dần đi chậm lại. Hạ An Vũ ngã nhào đến nơi, cửa xe tự động mở ra, giọng nói cậu nằm mơ cũng muốn nghe lại vọng vào tai, Quý Đông Nhiên hét lớn:
"An Vũ, mau vào xe!"
Hạ An Vũ không nghĩ nhiều, bởi phía sau còn tên điên sắp đuổi kịp, lập tức chui vào xe. Quý Đông Nhiên thấy người đã yên vị, không do dự nhấn ga lái đi.
Xe dần dần chạy xa, xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi, bên cạnh yên lặng đột nhiên vang lên tiếng thút thít, Quý Đông Nhiên cảm thấy tim mình sắp bị bóp nát.
Hạ An Vũ bắt đầu khóc, khuôn mặt bị đánh cho sưng vù rúm ró lại đau đớn, bàn tay run rẩy nắm chặt vải quần bỗng có một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên.
"Ngoan, tôi ở đây." - Quý Đông Nhiên dịu dàng nói.
"Hắn đánh em... Mặt em xấu rồi."
Hạ An Vũ tủi thân lên tiếng, cậu có vô vàn thứ muốn kể cùng Quý Đông Nhiên, nhưng đầu óc chẳng nghĩ được gì, tựa như chỉ muốn nghe vài lời dỗ dành từ anh.
Quý Đông Nhiên nhìn gương mặt bị đánh cho sưng húp kia, lửa giận xộc thẳng lên đại não. Anh cố kìm chế lại, nhẹ giọng an ủi cậu:
"Không xấu. Thư ký nhỏ của tôi làm sao mà xấu được."
"Em muốn ăn bánh mì sandwich do anh làm. Còn muốn uống trà sữa ở quán nổi tiếng kia."
"Ừm, trở về làm cho em. Trà sữa tôi sẽ đích thân đi mua, được không?"
"Anh hứa đi."
Hạ An Vũ ngoắc ngoắc ngón út, Quý Đông Nhiên cười cười bất đắc dĩ, thành thật ngoắc tay với cậu.
Sau khi trải qua một trận kinh hoàng, Hạ An Vũ dần dần lấy lại bình tĩnh, nhớ lại những gì mình vừa làm lúc nãy, cậu xấu hổ không thôi.
"Bây giờ đi đâu anh?" - Hạ An Vũ hỏi.
"Còn một đường ra khác." - Quý Đông Nhiên đáp - "Trước tiên trở về bệnh viện băng bó vết thương cho em đã."
Quý Đông Nhiên nói "trước tiên", Hạ An Vũ biết sau đó anh sẽ giải quyết hai kẻ kia, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn cảm thấy bất an, nhất là khi James quăng mảnh sứ vỡ qua chỗ cậu, nhìn có vẻ là vô tình nhưng dường như là cố ý.
"Anh bỏ gì trong cốp xe vậy? Từ nãy cứ nghe lạch cạch phía sau."
Từ lúc lên xe đến giờ Hạ An Vũ vẫn nghe âm thanh như có gì va chạm vang lên phía sau, nhất là mỗi lúc xe chạy qua ổ gà. Quý Đông Nhiên lắc đầu đáp:
"Chắc là mấy thứ linh tinh thôi, lâu rồi không sử dụng nên tôi cũng không nhớ nữa."
Bên này Lâm Kỳ đã sốt ruột muốn chết, đường lên khu biệt thự có cây đổ bị chặn lại, hắn lại không gọi được cho Quý Đông Nhiên nên không biết tình hình chỗ anh như thế nào rồi, bực mình nhìn đám vệ sĩ đang tất bật lượn qua lượn lại trước mắt mình:
"Rốt cuộc thế nào rồi? Đông Nhiên đang ở đâu?"
"Thưa cậu Lâm Kỳ, tín hiệu trên xe của ông chủ đã hoàn toàn bị mất rồi. Thiết bị định vị gắn trong điện thoại cũng hoàn toàn không dò được."
"Trời ơi, vậy còn ở đây mò cái máy này làm gì? Mau cho người lên đó đi."
"Đã cử người đi rồi, nhưng đường trên đó hiện tại đã bị chặn."
"Chẳng phải còn một con đường khác sao?" - Lâm Kỳ cao giọng hỏi.
"Bây giờ trời đang mưa lớn, đi đường đó rất nguy hiểm, kể cả có xe chuyên dụng cũng không đảm bảo được."
"Aizz, Đông Nhiên thuê cái dạng gì thế này." - Lâm Kỳ vò vò đầu, đoạn hắn hít một hơi nói - "Bỏ đi, tôi tự đi lên đó."
Vệ sĩ nghe thấy hoảng hốt đứng thẳng người ngăn cản:
"Không được đâu, nguy hiểm lắm."
"Ông đếch quan tâm, anh em chí cốt của ông đang cần ông, ông không thể cứ đứng đây nhìn chú ấy đi vào chỗ nguy hiểm một mình được."
"Cậu Lâm!"
Lâm Kỳ mặc kệ đám vệ sĩ đuổi theo mình, hắn nhanh chóng thó một chiếc chìa khóa của một trong những người ở đó, lẩn xuống bãi đỗ xe bấm tìm xe, sau đó leo lên chạy biến.
Lâm Kỳ vừa lái xe vừa tiếp tục gọi điện, quả thật không có chút tín hiệu nào. Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, con đường phải dùng hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, Lâm Kỳ chỉ mất có hơn một tiếng.
Từ xa hắn đã nhìn thấy chỗ cây đổ, quả thật là đang chắn hết toàn bộ đường lên. Lâm Kỳ chậc một tiếng, đánh lái sang đường mòn đứng dốc gần đó.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Kỳ giật mình tưởng là Quý Đông Nhiên gọi, nhưng nhìn đến lại là một số lạ hoắc, hắn không do dự ngắt máy, chuông điện thoại lần nữa vang lên.
"Ai đó?"
Lâm Kỳ không chịu nổi phải bắt máy, đúng như vệ sĩ nói, đường đi rất khó khăn, có những đoạn Lâm Kỳ tưởng mình sắp trượt ngược trở về.
"Anh đang ở đâu?" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trẻ trung quen thuộc.
"Tôi ở đâu kệ tôi, liên quan gì đến cậu?"
"Tôi có chuyện muốn nói..." - Đầu dây bên kia ngập ngừng - "Thật ra tôi nghĩ lại rồi, hay chúng ta bỏ qua mọi chuyện, xem như chưa từng có gì xảy ra, anh vẫn tiếp tục là quản lý của tôi..."
"Sao cậu phiền quá vậy hả? Bây giờ tôi không rảnh, mà có rảnh cũng đừng gọi nữa!"
Lâm Kỳ cảm thấy tay mình sắp tê liệt đến nơi, hắn không tắt máy điện thoại được, cắn răng điều khiển xe về phía trước, trong điện thoại người kia vẫn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục léo nhéo:
"Anh Kỳ, tôi thừa nhận là đêm đó tôi có hơi quá đáng, nhưng ai bảo anh bênh vực thằng nhóc kia như vậy, tôi chỉ sợ trợ lý của tôi quan hệ loạn quá thôi..."
"Đúng rồi là tôi sai, loại dơ bẩn như tôi không xứng làm quản lý của cậu đâu, cậu làm ơn cúp máy đi..."
Lâm Kỳ gằn giọng nói, bên kia vội giải thích:
"Không, ý tôi không phải như vậy. Anh Kỳ..."
Bùm!
Tiếng nổ vang lên từ đầu dây bên kia làm tai của Ngụy Tuấn Thành cũng ong ong, cậu ta giật mình không tin được kiểm tra điện thoại mấy lần, miệng liên tục gọi:
"Lâm Kỳ, chuyện gì vậy? Lâm Kỳ? Anh có nghe tôi nói không? Mau trả lời tôi đi!"
Quần áo ướt đẫm bị cành cây làm rách, dính sát vào người cực kỳ khó chịu. Hạ An Vũ cố gắng bò dậy, nhưng một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy vai cậu, chẳng cần kẻ kia lên tiếng, cậu cũng biết mình bị theo kịp rồi.
Bốp!
Cú đấm không nương tình đánh thẳng vào sườn mặt, Hạ An Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong miệng cũng tràn ra mùi gỉ sắt mặn chát.
"Khốn kiếp! Dám chạy trốn!"
Quý Hạo Hiên không để cho cậu kịp tỉnh táo lại, lập tức định đánh xuống thêm lần nữa, Hạ An Vũ đau đến muốn kêu cha gọi mẹ, cậu hét lớn một tiếng, chẳng biết lấy đâu ra sức lực xoay người đè ngược lại Quý Hạo Hiên.
Cả hai lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, Quý Hạo Hiên chẳng ngờ Hạ An Vũ lại dám chống lại hắn, càng làm hắn điên tiết hơn, mỗi lần đánh xuống giống như muốn lấy mạng Hạ An Vũ vậy. Hạ An Vũ hiển nhiên không muốn chịu chết cái chốn tăm tối lạnh lẽo này, cậu cắn răng, cố gắng nâng chân lên thúc vào nơi yếu ớt của Quý Hạo Hiên khiến hắn đau đớn lùi ra xa.
Giây phút thoát khỏi gông kiềm của kẻ điên, cậu chẳng nghĩ nổi nữa mà vùng lên bỏ chạy. Cơ thể rệu rã khiến cậu gần như vừa lao người về phía trước vừa bò, Hạ An Vũ nghe tiếng gào rú đằng sau sắp bắt kịp mình, gương mặt đau đớn không khóc nổi dần dần hiện lên sự tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc đen tối ấy, chợt có thứ ánh sáng hiện lên từ phía xa, tựa như thứ hy vọng viễn vông lóe lên cứu rỗi kẻ cùng đường. Hạ An Vũ gần như lăn trên mặt đất. khàn giọng kêu cứu:
"Cứu với! Làm ơn cứu với!"
Cậu không rõ chiếc xe đó có nghe tiếng mình không nữa, chỉ biết nó đang dần dần đi chậm lại. Hạ An Vũ ngã nhào đến nơi, cửa xe tự động mở ra, giọng nói cậu nằm mơ cũng muốn nghe lại vọng vào tai, Quý Đông Nhiên hét lớn:
"An Vũ, mau vào xe!"
Hạ An Vũ không nghĩ nhiều, bởi phía sau còn tên điên sắp đuổi kịp, lập tức chui vào xe. Quý Đông Nhiên thấy người đã yên vị, không do dự nhấn ga lái đi.
Xe dần dần chạy xa, xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi, bên cạnh yên lặng đột nhiên vang lên tiếng thút thít, Quý Đông Nhiên cảm thấy tim mình sắp bị bóp nát.
Hạ An Vũ bắt đầu khóc, khuôn mặt bị đánh cho sưng vù rúm ró lại đau đớn, bàn tay run rẩy nắm chặt vải quần bỗng có một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên.
"Ngoan, tôi ở đây." - Quý Đông Nhiên dịu dàng nói.
"Hắn đánh em... Mặt em xấu rồi."
Hạ An Vũ tủi thân lên tiếng, cậu có vô vàn thứ muốn kể cùng Quý Đông Nhiên, nhưng đầu óc chẳng nghĩ được gì, tựa như chỉ muốn nghe vài lời dỗ dành từ anh.
Quý Đông Nhiên nhìn gương mặt bị đánh cho sưng húp kia, lửa giận xộc thẳng lên đại não. Anh cố kìm chế lại, nhẹ giọng an ủi cậu:
"Không xấu. Thư ký nhỏ của tôi làm sao mà xấu được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em muốn ăn bánh mì sandwich do anh làm. Còn muốn uống trà sữa ở quán nổi tiếng kia."
"Ừm, trở về làm cho em. Trà sữa tôi sẽ đích thân đi mua, được không?"
"Anh hứa đi."
Hạ An Vũ ngoắc ngoắc ngón út, Quý Đông Nhiên cười cười bất đắc dĩ, thành thật ngoắc tay với cậu.
Sau khi trải qua một trận kinh hoàng, Hạ An Vũ dần dần lấy lại bình tĩnh, nhớ lại những gì mình vừa làm lúc nãy, cậu xấu hổ không thôi.
"Bây giờ đi đâu anh?" - Hạ An Vũ hỏi.
"Còn một đường ra khác." - Quý Đông Nhiên đáp - "Trước tiên trở về bệnh viện băng bó vết thương cho em đã."
Quý Đông Nhiên nói "trước tiên", Hạ An Vũ biết sau đó anh sẽ giải quyết hai kẻ kia, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn cảm thấy bất an, nhất là khi James quăng mảnh sứ vỡ qua chỗ cậu, nhìn có vẻ là vô tình nhưng dường như là cố ý.
"Anh bỏ gì trong cốp xe vậy? Từ nãy cứ nghe lạch cạch phía sau."
Từ lúc lên xe đến giờ Hạ An Vũ vẫn nghe âm thanh như có gì va chạm vang lên phía sau, nhất là mỗi lúc xe chạy qua ổ gà. Quý Đông Nhiên lắc đầu đáp:
"Chắc là mấy thứ linh tinh thôi, lâu rồi không sử dụng nên tôi cũng không nhớ nữa."
Bên này Lâm Kỳ đã sốt ruột muốn chết, đường lên khu biệt thự có cây đổ bị chặn lại, hắn lại không gọi được cho Quý Đông Nhiên nên không biết tình hình chỗ anh như thế nào rồi, bực mình nhìn đám vệ sĩ đang tất bật lượn qua lượn lại trước mắt mình:
"Rốt cuộc thế nào rồi? Đông Nhiên đang ở đâu?"
"Thưa cậu Lâm Kỳ, tín hiệu trên xe của ông chủ đã hoàn toàn bị mất rồi. Thiết bị định vị gắn trong điện thoại cũng hoàn toàn không dò được."
"Trời ơi, vậy còn ở đây mò cái máy này làm gì? Mau cho người lên đó đi."
"Đã cử người đi rồi, nhưng đường trên đó hiện tại đã bị chặn."
"Chẳng phải còn một con đường khác sao?" - Lâm Kỳ cao giọng hỏi.
"Bây giờ trời đang mưa lớn, đi đường đó rất nguy hiểm, kể cả có xe chuyên dụng cũng không đảm bảo được."
"Aizz, Đông Nhiên thuê cái dạng gì thế này." - Lâm Kỳ vò vò đầu, đoạn hắn hít một hơi nói - "Bỏ đi, tôi tự đi lên đó."
Vệ sĩ nghe thấy hoảng hốt đứng thẳng người ngăn cản:
"Không được đâu, nguy hiểm lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông đếch quan tâm, anh em chí cốt của ông đang cần ông, ông không thể cứ đứng đây nhìn chú ấy đi vào chỗ nguy hiểm một mình được."
"Cậu Lâm!"
Lâm Kỳ mặc kệ đám vệ sĩ đuổi theo mình, hắn nhanh chóng thó một chiếc chìa khóa của một trong những người ở đó, lẩn xuống bãi đỗ xe bấm tìm xe, sau đó leo lên chạy biến.
Lâm Kỳ vừa lái xe vừa tiếp tục gọi điện, quả thật không có chút tín hiệu nào. Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, con đường phải dùng hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, Lâm Kỳ chỉ mất có hơn một tiếng.
Từ xa hắn đã nhìn thấy chỗ cây đổ, quả thật là đang chắn hết toàn bộ đường lên. Lâm Kỳ chậc một tiếng, đánh lái sang đường mòn đứng dốc gần đó.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Kỳ giật mình tưởng là Quý Đông Nhiên gọi, nhưng nhìn đến lại là một số lạ hoắc, hắn không do dự ngắt máy, chuông điện thoại lần nữa vang lên.
"Ai đó?"
Lâm Kỳ không chịu nổi phải bắt máy, đúng như vệ sĩ nói, đường đi rất khó khăn, có những đoạn Lâm Kỳ tưởng mình sắp trượt ngược trở về.
"Anh đang ở đâu?" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trẻ trung quen thuộc.
"Tôi ở đâu kệ tôi, liên quan gì đến cậu?"
"Tôi có chuyện muốn nói..." - Đầu dây bên kia ngập ngừng - "Thật ra tôi nghĩ lại rồi, hay chúng ta bỏ qua mọi chuyện, xem như chưa từng có gì xảy ra, anh vẫn tiếp tục là quản lý của tôi..."
"Sao cậu phiền quá vậy hả? Bây giờ tôi không rảnh, mà có rảnh cũng đừng gọi nữa!"
Lâm Kỳ cảm thấy tay mình sắp tê liệt đến nơi, hắn không tắt máy điện thoại được, cắn răng điều khiển xe về phía trước, trong điện thoại người kia vẫn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục léo nhéo:
"Anh Kỳ, tôi thừa nhận là đêm đó tôi có hơi quá đáng, nhưng ai bảo anh bênh vực thằng nhóc kia như vậy, tôi chỉ sợ trợ lý của tôi quan hệ loạn quá thôi..."
"Đúng rồi là tôi sai, loại dơ bẩn như tôi không xứng làm quản lý của cậu đâu, cậu làm ơn cúp máy đi..."
Lâm Kỳ gằn giọng nói, bên kia vội giải thích:
"Không, ý tôi không phải như vậy. Anh Kỳ..."
Bùm!
Tiếng nổ vang lên từ đầu dây bên kia làm tai của Ngụy Tuấn Thành cũng ong ong, cậu ta giật mình không tin được kiểm tra điện thoại mấy lần, miệng liên tục gọi:
"Lâm Kỳ, chuyện gì vậy? Lâm Kỳ? Anh có nghe tôi nói không? Mau trả lời tôi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro