Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 44
2024-10-17 14:43:36
"Tính đến hiện tại dự án khu biệt thự cao cấp Dream đang theo đúng tiến độ, thậm chí gần bảy mươi phần trăm đều đã được khách đặt cọc trước, mặc dù có một vài chi phí không mong muốn phát sinh nhưng chúng tôi đã cố gắng giảm thiểu hết sức có thể theo hướng giúp dự án ổn định nhất." - Quý Đông Nhiên gõ nhẹ lên laptop chuyển màn hình trình chiếu, dưới con mắt chăm chú của mười mấy con người bình tĩnh truyền đạt - "Trợ lý tôi đang phát báo cáo số liệu cụ thể, những ai có thắc mắc gì mời tự nhiên hỏi."
Phòng họp vang lên tiếng lật giấy loạch xoạch, Hạ An Vũ đi một vòng phát tài liệu cho tất cả những người ở đây, lúc phát đến chỗ Quý Hạo Hiên, chẳng ngờ tên đó lại khẽ vuốt tay cậu một cái khiến cậu rùng cả mình vội rụt trở về, hắn còn cười cười tỏ vẻ thích thú.
Công ty con được Quý Đông Nhiên quản lý rất tốt, sau khi anh trở về chỗ ngồi, các vị cấp cao vẫn gật gù tỏ vẻ hài lòng. Qua một vòng báo cáo, cuộc họp chuyển sang kế hoạch cho các dự án sắp tới, Quý Hạo Hiên tự tin bước lên mở màn hình trình chiếu đã chuẩn bị sẵn, đây là dự án lớn mà hắn nhất định phải giành được, chỉ cần hoàn thành được nó thì địa vị của hắn trong công ty sẽ cách Quý Đông Nhiên không bao xa nữa.
Phần trình bày của hắn tương đối tốt, ban quản trị nhìn qua tài liệu hắn phát cũng cảm thấy tin tưởng, Quý Hạo Hiên mỉm cười, nhướng mày nhìn Quý Đông Nhiên một cái rồi dõng dạc lên tiếng:
"Mọi người có muốn hỏi gì không ạ?"
"Có." - Quý Đông Nhiên lập tức giơ tay lên.
Quý Hạo Hiên vẫn vui vẻ trả lời:
"Mời tổng giám đốc Quý."
"Trong đây tôi thấy dự án thuộc khu vực có nguy cơ bị nhà nước thu hồi, việc ký kết quá sớm sẽ không hề an toàn một chút nào cả."
"Chuyện này thì anh yên tâm." - Quý Hạo Hiên cười đáp - "Tôi đã có thông tin rằng chỗ đất của dự án không còn nằm trong vùng quy hoạch rồi, tuyệt đối chính xác một trăm phần trăm."
"Ồ..." - Quý Đông Nhiên khẽ gật gù rồi nói tiếp - "Còn nữa, có tin rằng tháng ba này sẽ ra dự luật hạn chế hoạt động của các quán rượu và sòng bạc, nhưng tôi thấy anh đã dành khoảng năm mươi phần trăm cho nó rồi, liệu kế hoạch này có hợp lý chưa?"
Quý Hạo Hiên đối với chất vấn của Quý Đông Nhiên vẫn không có chút lung lay nào, hắn nhếch mép đáp lại:
"Vậy là tổng giám đốc Quý chắc chưa biết được tin dự án này có ngài Johnny, một trong những chính trị gia tiếng tăm tham gia rồi, ngài ấy cho biết dự luật này vẫn còn nhiều bất cập nên 90% sẽ bị phản đối."
Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, sau đó gật đầu đáp:
"Nếu vậy thì tôi không còn câu hỏi nào cả, phần còn lại hãy để mọi người cùng nhau biểu quyết."
Cuộc họp kết thúc, Quý Hạo Hiên nghênh ngang đi đến trước mặt Quý Đông Nhiên cười nói:
"Sao? Định hất cẳng tôi à? Anh nghĩ tôi còn là thằng ngu để anh kêu đi đâu đi đó sao?"
"Phiền anh tránh ra cho."
Bàn tay Hạ An Vũ siết chặt tay nắm xe lăn, cậu quả thật bị tên này chọc giận rồi, rõ ràng Quý Đông Nhiên không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn cứ chủ động đến kiếm chuyện với anh.
"Đúng là trước đây đầu óc mày không được tốt thật, nhưng nếu có thể mang lợi ích về công ty, tao tuyệt đối không xen vào." - Quý Đông Nhiên bình thản nhìn hắn, gương mặt chẳng rõ cảm xúc gì, sau đó anh nói với Hạ An Vũ - "Đi thôi em."
Hạ An Vũ nhích bánh xe lăn qua một bên rồi thẳng thừng đẩy xe lên trước, Quý Hạo Hiên vốn đang đứng sừng sững ở đó dù không muốn nhưng bắt buộc vẫn phải né ra. Quý Hạo Hiên trừng trừng nhìn hai bóng lưng đang dần dần khuất sau lối rẽ, khuôn mặt tươi cười sa sầm, móng tay găm vào lòng bàn tay đau đớn.
"Đói bụng chưa? Đi ăn trưa nhé?"
Quý Đông Nhiên cười cười hỏi, động tác lúc nãy của Hạ An Vũ hơi nhanh khiến anh cũng không kịp chuẩn bị mà bật người ra sau. Anh ngẩng lên nhìn khuôn mặt vẫn đang hầm hầm của cậu, thầm nhớ đến con mèo khó gần mà Lâm Kỳ nuôi, mặc dù anh cảm thấy nó rất xấu, nhưng Lâm Kỳ lại luôn khen cục cưng nhỏ nhà hắn đáng yêu, suốt ngày mua đủ loại quần áo hoa hòe bắt nó mặc.
"An Vũ."
Quý Đông Nhiên gọi lại lần nữa, lúc này Hạ An Vũ mới giật mình dừng lại, dáng vẻ giận dữ phút chốc biến mất, chỉ còn lại biểu cảm ngơ ngác nhìn anh:
"Anh gọi em?"
"Ừ, tôi hỏi em có đói bụng chưa?"
Quý Đông Nhiên không hỏi thì thôi, nhưng anh vừa hỏi xong Hạ An Vũ cũng cảm thấy có hơi đói thật, cậu kiểm tra đồng hồ, không ngờ đã gần hai giờ chiều rồi, lúc ở trong phòng họp quá tập trung sợ sẽ mắc phải sai lầm nên cứ nghĩ bản thân chỉ mới trong đó còn chưa đến một tiếng.
Quý Đông Nhiên nhấn thang máy xuống tầng lầu thương mại của tòa nhà, nơi này quy mô không lớn lắm, chủ yếu để phục vụ cho nhân viên công ty.
"Ăn xong rồi thì chúng ta đi mua sắm."
"Anh muốn mua gì ạ?"
Hạ An Vũ đưa cho anh muỗng nĩa đã được cậu lau chùi cẩn thận, thắc mắc hỏi anh. Quý Đông Nhiên nhận lấy cười đáp:
"Ừ, mua thêm một bộ vest và giày mới cho em."
Hạ An Vũ ngạc nhiên, mặc dù quần áo cậu không phải loại mắc tiền giống như của anh, nhưng nhìn qua cũng đâu đến nỗi nào, lúc qua đây cậu còn cẩn thận mang theo rất nhiều quần áo so với bình thường rồi. Hạ An Vũ khựng lại đũa mỳ đang gắp dở mà nói:
"Em cũng có vest mà."
"Nhưng loại này là hàng tôi đã đặt sẵn từ lâu rồi, không thể trả tiền cọc lại được." - Quý Đông Nhiên bất đắc dĩ thở dài nói.
Nếu là hàng đặt trước thì cậu không thể làm gì được, hơn nữa cậu chắc chắn số tiền cọc kia tuyệt đối không hề nhỏ, thầm nghĩ quả thật người chồng này của cậu đúng là quá phung phí.
Hai người ăn xong rồi cùng đến hiệu đồ vest cách tòa nhà công ty mấy con đường, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Quý Đông Nhiên giới thiệu nơi này là của người bác họ trong gia đình, tự bác ấy tách ra khỏi công việc kinh doanh trong tộc rồi theo đuổi nghề này. Thời gian đầu mọi thứ rất khó khăn, nhưng dần dần nhờ tay nghề tốt mà tiếng tăm vang xa, sau này muốn may quần áo ở chỗ bác cũng phải đặt trước ít nhất nửa năm.
"Xin chào, quần áo đã xong rồi ạ, hai người có thể thử luôn ạ."
Cả hai vừa bước vào nhân viên đã nhận ra Quý Đông Nhiên, là một cậu trai trẻ với khuôn mặt nghiêm túc, nhưng tác phong lại cực kỳ chuyên nghiệp lịch sự.
"Cảm ơn."
Quý Đông Nhiên lịch sự đáp, Hạ An Vũ cũng vội vàng gật đầu với cậu ta. Lúc ở trên xe, Quý Đông Nhiên mới nói tối nay công ty sẽ tổ chức tiệc tại khách sạn lần trước họ đến, quần áo anh đặt là để dành cho buổi tiệc đó. Hạ An Vũ có chút không hiểu vì sao phải cất công đặt một bộ đồ mới đắt tiền cho buổi tiệc này, nhưng khi nhìn thấy hai mâm quần áo được xếp gọn gàng trước mặt, lỗ tai liền hơi nóng lên.
"Sao hả? Có đẹp không?"
Quý Đông Nhiên từ phòng thử đồ ra, hài lòng Hạ An Vũ cũng đang đỏ mặt soi gương. Quần và áo được cắt may tỉ mỉ ôm gọn lấy từng đường cong trên cơ thể cậu, hơn nữa so với cái của anh đang mặc lại cùng một kiểu dáng. Hạ An Vũ xoay người lại nhìn anh bĩu môi một cái nhỏ giọng nói:
"Tổng giám đốc sến chết đi được."
Quý Đông Nhiên bật cười, đoạn anh ngoắc ngoắc tay với cậu, Hạ An Vũ cảm thấy có nguy hiểm nhưng vẫn lạch bạch bước qua, quả nhiên vừa bước đến gần Quý Đông Nhiên liền ngay lập tức kéo cậu xuống ngồi vào lòng mình.
"Lúc đầu tôi định đặt bộ đồ này cho hôn lễ của chúng ta nhưng tiếc là không kịp. Tôi nghĩ em mặc nó nhất định sẽ rất đẹp."
Quý Đông Nhiên vuốt nhẹ ngón tay lên môi cậu, Hạ An Vũ chớp chớp mắt nhìn anh.
"Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy không cần lắm."
"Tại sao ạ?" - Hạ An Vũ hỏi, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Quý Đông Nhiên không đáp, đôi mắt anh nhìn cậu say đắm, nhìn đến nỗi nghe được tiếng trái tim đang đập loạn lên vì đối phương, đoạn anh cắn nhẹ vào môi cậu rồi nói:
"Tôi phát hiện mình lại muốn cởi nó ra rồi."
Phòng họp vang lên tiếng lật giấy loạch xoạch, Hạ An Vũ đi một vòng phát tài liệu cho tất cả những người ở đây, lúc phát đến chỗ Quý Hạo Hiên, chẳng ngờ tên đó lại khẽ vuốt tay cậu một cái khiến cậu rùng cả mình vội rụt trở về, hắn còn cười cười tỏ vẻ thích thú.
Công ty con được Quý Đông Nhiên quản lý rất tốt, sau khi anh trở về chỗ ngồi, các vị cấp cao vẫn gật gù tỏ vẻ hài lòng. Qua một vòng báo cáo, cuộc họp chuyển sang kế hoạch cho các dự án sắp tới, Quý Hạo Hiên tự tin bước lên mở màn hình trình chiếu đã chuẩn bị sẵn, đây là dự án lớn mà hắn nhất định phải giành được, chỉ cần hoàn thành được nó thì địa vị của hắn trong công ty sẽ cách Quý Đông Nhiên không bao xa nữa.
Phần trình bày của hắn tương đối tốt, ban quản trị nhìn qua tài liệu hắn phát cũng cảm thấy tin tưởng, Quý Hạo Hiên mỉm cười, nhướng mày nhìn Quý Đông Nhiên một cái rồi dõng dạc lên tiếng:
"Mọi người có muốn hỏi gì không ạ?"
"Có." - Quý Đông Nhiên lập tức giơ tay lên.
Quý Hạo Hiên vẫn vui vẻ trả lời:
"Mời tổng giám đốc Quý."
"Trong đây tôi thấy dự án thuộc khu vực có nguy cơ bị nhà nước thu hồi, việc ký kết quá sớm sẽ không hề an toàn một chút nào cả."
"Chuyện này thì anh yên tâm." - Quý Hạo Hiên cười đáp - "Tôi đã có thông tin rằng chỗ đất của dự án không còn nằm trong vùng quy hoạch rồi, tuyệt đối chính xác một trăm phần trăm."
"Ồ..." - Quý Đông Nhiên khẽ gật gù rồi nói tiếp - "Còn nữa, có tin rằng tháng ba này sẽ ra dự luật hạn chế hoạt động của các quán rượu và sòng bạc, nhưng tôi thấy anh đã dành khoảng năm mươi phần trăm cho nó rồi, liệu kế hoạch này có hợp lý chưa?"
Quý Hạo Hiên đối với chất vấn của Quý Đông Nhiên vẫn không có chút lung lay nào, hắn nhếch mép đáp lại:
"Vậy là tổng giám đốc Quý chắc chưa biết được tin dự án này có ngài Johnny, một trong những chính trị gia tiếng tăm tham gia rồi, ngài ấy cho biết dự luật này vẫn còn nhiều bất cập nên 90% sẽ bị phản đối."
Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, sau đó gật đầu đáp:
"Nếu vậy thì tôi không còn câu hỏi nào cả, phần còn lại hãy để mọi người cùng nhau biểu quyết."
Cuộc họp kết thúc, Quý Hạo Hiên nghênh ngang đi đến trước mặt Quý Đông Nhiên cười nói:
"Sao? Định hất cẳng tôi à? Anh nghĩ tôi còn là thằng ngu để anh kêu đi đâu đi đó sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phiền anh tránh ra cho."
Bàn tay Hạ An Vũ siết chặt tay nắm xe lăn, cậu quả thật bị tên này chọc giận rồi, rõ ràng Quý Đông Nhiên không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn cứ chủ động đến kiếm chuyện với anh.
"Đúng là trước đây đầu óc mày không được tốt thật, nhưng nếu có thể mang lợi ích về công ty, tao tuyệt đối không xen vào." - Quý Đông Nhiên bình thản nhìn hắn, gương mặt chẳng rõ cảm xúc gì, sau đó anh nói với Hạ An Vũ - "Đi thôi em."
Hạ An Vũ nhích bánh xe lăn qua một bên rồi thẳng thừng đẩy xe lên trước, Quý Hạo Hiên vốn đang đứng sừng sững ở đó dù không muốn nhưng bắt buộc vẫn phải né ra. Quý Hạo Hiên trừng trừng nhìn hai bóng lưng đang dần dần khuất sau lối rẽ, khuôn mặt tươi cười sa sầm, móng tay găm vào lòng bàn tay đau đớn.
"Đói bụng chưa? Đi ăn trưa nhé?"
Quý Đông Nhiên cười cười hỏi, động tác lúc nãy của Hạ An Vũ hơi nhanh khiến anh cũng không kịp chuẩn bị mà bật người ra sau. Anh ngẩng lên nhìn khuôn mặt vẫn đang hầm hầm của cậu, thầm nhớ đến con mèo khó gần mà Lâm Kỳ nuôi, mặc dù anh cảm thấy nó rất xấu, nhưng Lâm Kỳ lại luôn khen cục cưng nhỏ nhà hắn đáng yêu, suốt ngày mua đủ loại quần áo hoa hòe bắt nó mặc.
"An Vũ."
Quý Đông Nhiên gọi lại lần nữa, lúc này Hạ An Vũ mới giật mình dừng lại, dáng vẻ giận dữ phút chốc biến mất, chỉ còn lại biểu cảm ngơ ngác nhìn anh:
"Anh gọi em?"
"Ừ, tôi hỏi em có đói bụng chưa?"
Quý Đông Nhiên không hỏi thì thôi, nhưng anh vừa hỏi xong Hạ An Vũ cũng cảm thấy có hơi đói thật, cậu kiểm tra đồng hồ, không ngờ đã gần hai giờ chiều rồi, lúc ở trong phòng họp quá tập trung sợ sẽ mắc phải sai lầm nên cứ nghĩ bản thân chỉ mới trong đó còn chưa đến một tiếng.
Quý Đông Nhiên nhấn thang máy xuống tầng lầu thương mại của tòa nhà, nơi này quy mô không lớn lắm, chủ yếu để phục vụ cho nhân viên công ty.
"Ăn xong rồi thì chúng ta đi mua sắm."
"Anh muốn mua gì ạ?"
Hạ An Vũ đưa cho anh muỗng nĩa đã được cậu lau chùi cẩn thận, thắc mắc hỏi anh. Quý Đông Nhiên nhận lấy cười đáp:
"Ừ, mua thêm một bộ vest và giày mới cho em."
Hạ An Vũ ngạc nhiên, mặc dù quần áo cậu không phải loại mắc tiền giống như của anh, nhưng nhìn qua cũng đâu đến nỗi nào, lúc qua đây cậu còn cẩn thận mang theo rất nhiều quần áo so với bình thường rồi. Hạ An Vũ khựng lại đũa mỳ đang gắp dở mà nói:
"Em cũng có vest mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng loại này là hàng tôi đã đặt sẵn từ lâu rồi, không thể trả tiền cọc lại được." - Quý Đông Nhiên bất đắc dĩ thở dài nói.
Nếu là hàng đặt trước thì cậu không thể làm gì được, hơn nữa cậu chắc chắn số tiền cọc kia tuyệt đối không hề nhỏ, thầm nghĩ quả thật người chồng này của cậu đúng là quá phung phí.
Hai người ăn xong rồi cùng đến hiệu đồ vest cách tòa nhà công ty mấy con đường, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Quý Đông Nhiên giới thiệu nơi này là của người bác họ trong gia đình, tự bác ấy tách ra khỏi công việc kinh doanh trong tộc rồi theo đuổi nghề này. Thời gian đầu mọi thứ rất khó khăn, nhưng dần dần nhờ tay nghề tốt mà tiếng tăm vang xa, sau này muốn may quần áo ở chỗ bác cũng phải đặt trước ít nhất nửa năm.
"Xin chào, quần áo đã xong rồi ạ, hai người có thể thử luôn ạ."
Cả hai vừa bước vào nhân viên đã nhận ra Quý Đông Nhiên, là một cậu trai trẻ với khuôn mặt nghiêm túc, nhưng tác phong lại cực kỳ chuyên nghiệp lịch sự.
"Cảm ơn."
Quý Đông Nhiên lịch sự đáp, Hạ An Vũ cũng vội vàng gật đầu với cậu ta. Lúc ở trên xe, Quý Đông Nhiên mới nói tối nay công ty sẽ tổ chức tiệc tại khách sạn lần trước họ đến, quần áo anh đặt là để dành cho buổi tiệc đó. Hạ An Vũ có chút không hiểu vì sao phải cất công đặt một bộ đồ mới đắt tiền cho buổi tiệc này, nhưng khi nhìn thấy hai mâm quần áo được xếp gọn gàng trước mặt, lỗ tai liền hơi nóng lên.
"Sao hả? Có đẹp không?"
Quý Đông Nhiên từ phòng thử đồ ra, hài lòng Hạ An Vũ cũng đang đỏ mặt soi gương. Quần và áo được cắt may tỉ mỉ ôm gọn lấy từng đường cong trên cơ thể cậu, hơn nữa so với cái của anh đang mặc lại cùng một kiểu dáng. Hạ An Vũ xoay người lại nhìn anh bĩu môi một cái nhỏ giọng nói:
"Tổng giám đốc sến chết đi được."
Quý Đông Nhiên bật cười, đoạn anh ngoắc ngoắc tay với cậu, Hạ An Vũ cảm thấy có nguy hiểm nhưng vẫn lạch bạch bước qua, quả nhiên vừa bước đến gần Quý Đông Nhiên liền ngay lập tức kéo cậu xuống ngồi vào lòng mình.
"Lúc đầu tôi định đặt bộ đồ này cho hôn lễ của chúng ta nhưng tiếc là không kịp. Tôi nghĩ em mặc nó nhất định sẽ rất đẹp."
Quý Đông Nhiên vuốt nhẹ ngón tay lên môi cậu, Hạ An Vũ chớp chớp mắt nhìn anh.
"Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy không cần lắm."
"Tại sao ạ?" - Hạ An Vũ hỏi, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Quý Đông Nhiên không đáp, đôi mắt anh nhìn cậu say đắm, nhìn đến nỗi nghe được tiếng trái tim đang đập loạn lên vì đối phương, đoạn anh cắn nhẹ vào môi cậu rồi nói:
"Tôi phát hiện mình lại muốn cởi nó ra rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro